Minh châu sáng trong—— đã có!
Âm thanh hệ thống lâu rồi không gặp lần thứ hai vang lên, hệt như tiếng trời, Lý Ngư mừng đến mức trời đi luôn.
Tất nhiên dù sao thì Cảnh Vương vẫn còn ở trước mặt, cậu phải thu liễm một chút, không thể công khai vứt Cảnh Vương vào xó rồi tiến vào hệ thống.
Ngay khoảnh khắc nhiệm vụ “minh châu sáng trong” kia hoàn thành, Lý Ngư ngay lập tức muốn nhả viên dạ minh châu kia vì dù gì đối với cậu nó cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, mà cũng chẳng thể ngậm nó mãi được.
Nhưng cậu vẫn ngại Cảnh Vương và Vương Hỉ vẫn đang tụm lại ở bên bể cá, hai mắt sáng quắc nhìn cậu.
Lý Ngư: “…”
Lý Ngư cảm thấy nếu bây giờ cậu dám ném viên dạ minh châu này đi thể nào cũng bị ánh mắt như dao của bạo quân làm thịt.
Cảnh Vương hẳn là thấy cậu thích hạt châu này nên mới cho cậu nhỉ?
Cậu vừa mới xin lỗi, không thể vứt hạt châu đi, đành phải giả vờ yêu thích, nhưng miệng cá vừa đau vừa xót quá…
Lý Ngư suy nghĩ một chút, chuyển hạt châu vào đáy bể, ngại ngùng đẩy đẩy một chút.
Hạt châu tròn vo lăn về phía trước hai bước liền dừng lại, Lý Ngư lại tiếp tục lấy miệng đẩy đẩy nó, đem đẩy dạ minh châu lăn đi thật xa.
Coi nó như bóng đá đi.
Lý Ngư một bên tự an ủi mình, một bên thì chơi đến mức quên trời quên đất.
“Điện hạ, ngài xem, vật nhỏ rất thích hạt châu ngài thưởng cho nó.
Nó coi như bóng mà lăn này.”
Vừa rồi Cá chép nhỏ biết nhảy lên mừng rỡ, còn hiểu ý nhận lấy dạ minh châu từ tay chủ nhân, Vương Hỉ kích động không thôi.
Ặc, tuy rằng hạt châu bị lăn có giá trị liên thành, Vương công công nhìn mà xót lòng thay cho quý phi.
Dạ minh châu bị Cá chép nhỏ đuổi theo nô đùa, ánh sáng trong veo cùng bóng cá xám bạc đan xem, quả là một kỳ cảnh khó gặp.
Cảnh Vương cười nhạt, quả nhiên là cá nhỏ muốn hạt châu này mà.
Lý Ngư lăn hạt châu vào một góc rồi làm bộ như mệt rồi muốn nghỉ ngơi.
Cậu nằm trên giường đá rồi tiến vào hệ thống.
Quả nhiên, lời nhắc thưởng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đập vào mặt cậu.
Lý Ngư kiềm chế lại tâm tình nhảy nhót, nghiêm túc đọc xong HDSD thuốc biến hình, vừa muốn xác nhận những gì thu hoạch được được thì đột nhiên nhanh trí nhớ lại một việc.
Lọ thuốc này được làm theo phong cách cổ xưa, có khắc hoa văn cậu xem chẳng hiểu gì.
Mặc dù nhìn sơ qua thì không lớn nhưng nếu cứ trực tiếp nhận lấy thì một con cá như cậu để ở chỗ nào chứ?
Lẽ nào để nó lơ lửng trong cái không gian đầy nước sạch kia à?
…!Hình như có hơi vô lý.
Lý Ngư nghĩ xong liền hỏi hệ thống: Nếu như tui không lấy ngay lập tức thì thuốc biến hình có biến mất không?
Hệ thống: “Không.
Nhiệm vụ đã hoàn thành thì phần thưởng luôn tồn tại.”
Lý Ngư hài lòng gật đầu: Rất tốt, phần thưởng kia trước hết cứ giữ lại.
Chờ đến thời điểm mình cần thì cứ lấy trực tiếp dùng luôn!
Hệ thống: “…”
Lý Ngư phát hiện mình vừa mở ra cánh cửa của thế giới mới, coi như không gian tùy thân dung lượng không đủ lớn thì cậu vẫn có thể dùng cách thông minh này để giữ đồ.
Thường ngày bị hệ thống troll nay tình cờ được một bữa hố lại nó xem ra cũng tồi nha!
Mới đầu nghe nói có thuốc biến hình, cậu cao hứng không thôi.
Thế nhưng sau khi tỉ mỉ suy ngẫm một chút, cậu thấy thuốc này không thể tùy tiện dùng.
Vốn dĩ trong nguyên tác không có người nào là cậu, nếu như tùy tiện dùng hình người hiện thân, e rằng sẽ tạo ra những rối loạn không cần thiết.
Mà biến hình chỉ có thể duy trì một canh giờ, thời cơ để biến hình, muốn làm chuyện nào đều cực kỳ quan trọng.
Cần phải tính toán thật kĩ, hơn nữa còn phải tìm thời cơ thích hợp để còn lui, chứ nếu như trước mặt mọi người biến thành cá thì không ổn.
Dù sao thì thuốc đã về tay, không cần phải sốt ruột.
Lý Ngư hào hứng đóng nhiệm vụ “minh châu sáng trong” lại rồi lại một lần nữa kiểm tra nhiệm vụ chính liền ủ rũ.
Thời gian đếm ngược “Ở chung” đang giảm dần, nhắc nhở cậu kỳ hạn cuối cùng còn sót lại chưa tới một ngày.
Nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ chính này thì cho dù cậu có thuốc cũng không thể sử dụng.
Lý Ngư: Đến lúc này, hệ thống hố cá ngay cả một cái nhắc nhở cũng không thèm cho.
Chẳng nhẽ lương tâm của ngươi không có đau à?
Hệ thống: “Hệ thống không có tâm.
Mong kí chủ hãy kiên trì hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Ngư: “…”
Đúng là một cái hệ thống không có chút tình cảm nào hết.
Lý Ngư lui ra, trời tối người yên, dạ minh châu còn đang tỏa ra ánh huỳnh quang nhè nhẹ, đem bể cá Thanh Hoa chiếu sáng như ban ngày.
Lý Ngư đem chăn thủy sinh che lên trên viên dạ minh châu.
Cậu che lại ánh sáng từ dạ minh châu rồi ngáp một cái rồi dựa vào dạ minh châu ngủ.
Sau khi tỉnh lại, Lý Ngư ngửi thấy được mùi mực, cách đó không xa còn có mấy viên thức ăn cậu giấu đi đinh tặng cho Cảnh Vương.
Lễ vật cậu tặng Cảnh Vương chẳng thèm để ý, mà đám quà này để lâu sẽ hỏng, Lý Ngư đành phải tự mình giải quyết.
Ăn xong thức ăn cho cá, cậu nhớ tới nhiệm vụ chính đen đủi mãi không xong.
Chẳng lẽ muốn cậu trơ mắt chờ deadline tới à?
Không được, cậu phải tới xem Cảnh Vương đang làm gì rồi sau đó mình cũng thò một chân vào.
Tranh thủ cố gắng tương tác một chút thà dùng sức lung tung còn hơn không dùng.
Lý Ngư có thể nghe thấy động tĩnh của Cảnh Vương trong phòng.
Nhưng bể sứ Thanh Hoa có hơi cao so với cậu.
Nếu như Cảnh Vương không chủ động đi tới, cậu sẽ rất khó thấy Cảnh Vương.
Lý Ngư âm thầm dùng sức ở đuôi.
Cậu bây giờ có thể sử dụng đuôi rất nhuần nhuyễn, nhảy ra bể cá rất dễ.
Lần này cậu tính bám vào vách bể cá, ghé vào trên bể không phải chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi rơi vào đáy bể.
Đây là động tác mới mà cậu chưa từng luyện tập còn đòi hỏi bám phải vào thành bể.
Việc này dòi hỏi thân vây phải phối hợp nhịp nhàng hòa hợp nhưng cậu còn chưa quá quen.
Cảnh Vương đang viết chữ ở bàn thì nghe thấy một tiếng vang nhỏ.
Cá chép nhỏ vẫy đuôi nhảy lên.
Cảnh Vương từng gặp Cá chép nhỏ vẫy đuôi mấy lần nên không hề kinh ngạc.
Tại Càn Thanh Cung hắn nghe Cừu thị nói cá chép biết bay, hoàng đế không tin, nhưng là Cảnh Vương không hề nghi ngờ gì.
Hắn biết con cá của mình quả thực có phương thức đặc biệt để có thể “bay”, chỉ là Cảnh Vương sẽ không thay mặt Cừu thị nói chuyện.
Mắt thấy con cá này nhảy lên, Cảnh Vương thần thái vẫn ung dung, ngược lại hề vội vàng bỏ bút xuống.
Nhưng chỉ trong phút chốc, con cá này chẳng những không rơi xuống mà đáp xuống thành bể, vây đuôi thì đập loạn xạ, cả một con cá từ từ trượt xuống.
Sau đó thở phù phù.
Cảnh Vương: “…”
Cá chép nhỏ phảng phất như không phục rồi lập tức liền nhảy lên.
Cảnh Vương: “……”
Cảnh Vương đại khái đoán được con cá này đang làm gì.
Vào lúc Cá chép nhỏ nhỏ lên rồi bám vào thành bể rồi vẫy loạn xạ thì hắn tới xách nó lên.
Lý Ngư: ? ? ?
Cá chép nhỏ đang cố gắng đấu tranh với bể cá, đột nhiên cảm thấy thân cá nhẹ đi, cả người cậu bị xách lên cao, ngẩng đầu nhìn, không phải Cảnh Vương thì là ai.
Lý Ngư vui vẻ dùng đuôi cuốn lấy ngón tay Cảnh Vương: Chủ nhân, ngài tới giúp ta à!
Cảnh Vương: “…”
Ngón tay có chút ngứa.
Cảnh Vương mang theo cá ho nhẹ một cái.
Hắn ra tay quá nhanh, trước đó không tìm thứ gì để đụng cá, sợ cá nhỏ rời khỏi nước lâu quá không chịu nổi, Cảnh Vương đặt Cá chép nhỏ vào một chung trà (1) sạch sẽ trên bàn công văn gần đó.
(1) Chung trà của Cảnh vương nó to như này cơ chứ không bé tí như mấy tách trà mà người ta dùng để tiếp khách đâu
Chung trà này được làm bằng bạch ngọc, bao quanh là những viền hoa văn màu xanh, hình dáng như một đóa hoa, vừa đủ để đựng một con cá.
Cảnh Vương lại đi lấy một chút nước sạch đổ vào chung trà.
Chung trà rất cạn, Cá chép nhỏ vừa vào chung trà liền có thể dễ dàng ngẩng đầu lên ngó nghía xung quanh.
Mặc dù cậu đã vào phòng Cảnh Vương rồi nhưng tầm nhìn của cá cực kì có hạn.
Cậu cả ngày nghe thấy tiếng của người khác, chứ chưa hoàn toàn nhìn gian nhà của Cảnh Vương hình dáng ra sao nhưng nhanh thôi cậu sẽ thấy rõ hết.
Cá chép nhỏ có chút thất vọng.
Từng nhìn thấy Càn Thanh Cung tinh xảo xa hoa, gian nhà của Cảnh Vương so với trước hình như hơi keo kiệt.
Tổng kết lại một chút chính là: nội liễm, giản lược, trầm ổn, rất phù hợp với khí chất thanh lãnh của bạo quân.
Trừ những thứ thiết yếu thì vật trang trí trang sức thật là ít ỏi, khá giống động băng.
Không liên quan, Lý Ngư nghĩ thầm: dù sao thì sự tồn tại của cậu cũng là để cho bạo quân đổi tính, nói không chừng sau này có thể làm tan chảy động băng ấy.
Hiện tại chung trà của cậu được xếp cạnh công văn.
Cảnh Vương sau khi sắp xếp cho cậu cẩn thận rồi mới ngồi xuống nhấc bút lên.
Hóa ra là muốn viết chữ vẽ tranh, Lý Ngư nhớ tới hương mực từng ngửi trước đó, hưng phấn vung vẩy cái đuôi.
Mấy cái này cậu biết cũng không ít đâu nhé, có thể giúp đỡ Cảnh Vương.
Cá chép nhỏ cao hứng đến mức đuôi cũng vểnh lên thật cao.
Cảnh Vương thoáng nhìn qua cảnh cáo khiến Lý Ngư lập tức hiểu chuyện rũ đuôi xuống.
Khó lắm mới ra khỏi bể cá được, vạn nhất làm ướt tranh Cảnh Vương đang vẽ hay công văn đang viết nhất định sẽ bị phạt trở lại.
Cá chép nhỏ đổi thành yên tĩnh mà nhiệt liệt nhìn chăm chú.
Cảnh Vương trầm tư chốc lát, trải giấy ra, chỉ vài nét bút thôi đã vẽ ra một chú cá rất sống động.
Lý Ngư nhìn, đầu cá này, thân cá này, đuôi cá này, aaaaaaaa áu áu gâu gâu, Cảnh Vương vậy mà vẽ cậu! ! (Ừm, chính là một con cá biết gáy đấy :))(2)
(2) Ehmm cái này mình nhét thêm thôi chứ câu gốc của nó chỉ đúng một chứ “Ồ” nhưng mà chữ đấy thì không diễn tả hết được niềm vui của bạn cá nên mình đổi chút.
Chắc không sao nhể.
Có người vẽ chân dung cho cậu, Lý Ngư thật cao hứng, từ sợi tóc đến gót chân, chỗ nào cậu cũng thấy Cảnh Vương thuật mắt hết á.
Cậu nghĩ mình cũng nên ra chút sức.
Cảnh Vương đã vẽ tranh rồi thì hẳn cậu là người mẫu cá cho hắn nhỉ?
Cá chép nhỏ cứ đắn đo mãi rồi tạo một cái dáng mà bản thân cho là uy phong lẫm liệt nhưng kỳ thực chỉ là đang uốn éo thành hình chữ S.
Cảnh Vương mỉm cười, cảm thấy Cá chép nhỏ này thật thức thời liền chiếu bộ dáng của cá rồi sửa lại vài nét bút.
Một người một cá, mặc dù không nói gì, ngược lại vô cùng hòa thuận vui vẻ.
“Điện hạ, điện hạ, hoàng thượng ban thưởng đến.” Vương Hỉ đầu đầy mồ hôi tiến vào bẩm báo.
Cảnh Vương đem bút đặt một bên, đem bức tranh đi phơi khô rồi ra ngoài tiếp chỉ.
Hắn vừa ra khỏi cửa liền ngoái đầu lại chỉ thấy Cá chép nhỏ lay động đuôi nóng lòng muốn được xem bức tranh.
Cảnh Vương mí mắt giật giật rồi quay lại, đem chén trà chứa cá đồng thời mang đi, miễn cho thả một mình ở trong phòng rồi đến khi về tự dưng trên bức họa lại lòi thêm một cái đuôi cá.
Lý Ngư bất thình lình bị Cảnh Vương “bắt gọn”: ? ? ?
Tin tức Cừu quý phi hãm hại Cảnh Vương đã bị truyền khắp hoàng cung.
Tâm ý của hoàng đế rất rõ ràng, nếu như là chuyện hại hoàng tử sớm hơn vài năm, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng buông tha như vậy.
Chỉ là ông vừa ý Nhị hoàng tử tính cho gã lên làm thái tử, không thể không kiêng dè mặt mũi Nhị hoàng tử.
Sau đó mặc dù hoàng đế lạnh nhạt Mục Thiên Chiêu mấy ngày nhưng đến cùng không bởi vậy là loại bỏ ứng cử vị trí thái tử.
Hoàng đế vừa phạt quý phi, mặt khác Cảnh Vương bên này cũng phải tốn nhiều sức lực để động viên.
Chỉ cần từ độ dày của danh mục quà tặng có thể nhìn được, các loại kỳ trân dị bảo như như thác chảy nườm nượp ban cho Cảnh Vương mà hoàng đế còn chẳng thèm chớp mắt.
Trong đó có một thứ không hề tầm thường, đó là cẩm lý cực kỳ trân quý được ngoại bang tiến cống, trên thiên hạ tổng cộng cũng chỉ có mấy đôi.
Trước đây hoàng đế cũng thường thưởng đồ cho Cảnh Vương, chỉ là trước đây Cảnh Vương quá khó lấy lòng, vàng bạc không thiếu, sắc đẹp cũng không có hứng thú, hoàng đế mỗi khi nghĩ thưởng gì cho Cảnh Vương đều đau hết cả đầu.
Bây giờ bất ngờ phát hiện Cảnh Vương thật ra cũng có ham muốn, hoàng đế như thể được tiêm một liều máu gà liền vung tay, Cảnh Vương yêu nuôi cá thế thì đơn giản ban cho ít cá đi.
La tổng quản cười rạng rỡ, chỉ huy nội thị nhấc một bể cá dài ba, bốn thước đưa đến Cảnh Thái Điện.
Bể cá được làm từ một khối thủy tinh nguyên chất, trong suốt hiếm thấy.
Trong bể cá chính là mấy con cẩm lý hai màu đỏ vàng do chính tay hoàng đế chọn.
Mấy con cẩm lý này con nào cũng được nuôi béo tốt, cái đầu thì lớn, kết bè kết lũ bơi tỏa ra ánh sáng lung linh, khá là huyễn lệ.
Lý Ngư đang được Vương công công nâng lên, ăn viên thức ăn màu hồng Vương công công cho ăn.
Sau khi cậu biết được hoàng đế ban cá cho Cảnh Vương thì Lý Ngư giật mình há to miệng đến mức rơi luôn cả viên thức ăn.
Đầu năm nay lẽ nào đến cả cá cũng phải tranh sủng sao?
Với chỉ số thông mình của mình cậu sao lại phải đi cạnh tranh với mấy con cá đấy chứ.
Nhưng cậu còn có nhiệm vụ, vạn nhất nếu như Cảnh Vương không để ý tới cậu thì cậu tìm ai làm nhiệm vụ chứ?
Không được, phải tranh.
Lý Ngư như hổ rình mồi, quyết định sẽ làm gà mẹ bảo vệ Cảnh Vương.
Nếu như có con cá nào thông đồng với Cảnh Vương, cậu sẽ đánh đuổi con cá đấy luôn.
Cá chép nhỏ hằm hằm làm xong công tác chuẩn bị, ai ngờ Cảnh Vương sau khi thưởng thức bể cá chứa cẩm lý xong cũng không giữ lại cẩm lý thiên hạ chỉ có mấy đôi.
Cảnh Vương ý chí kiên định, không vì cẩm lý đẹp đẽ mà bị mê hoặc, Lý Ngư rất vui luôn.
Đương nhiên, Lý Ngư sau khi được Vương công công mang về phòng thì phát hiện bể sứ Thanh Hoa của mình lại biến thành bể thủy tinh của mấy con cẩm lý kia thì Lý Ngư càng vui hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cá siêu thích lăn dạ minh châu!
Tiểu kịch trường (tặng quà)
Hoàng đế: Nhi tử, con có thích cá phụ hoàng đưa không?
Cảnh Vương: Để bể cá lại, còn mấy cái khác ngài có thể mang đi.
Hoàng đế:…
Lý Ngư: Tạ ơn điện hạ, em có bể cá mới rồi ~~.