Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 14: 14: Cá Muốn Soạn Báo



Lý Ngư đổi sang một nơi ở hoàn toàn mới.

Bể cá mới này so với ban đầu thì to hơn gấp mấy lần, vẫn là bằng những miếng thủy tinh gần như trong suốt tạo thành.

Ở cổ đại thủy tinh lớn như vậy là vô cùng hiếm gặp, chỉ có hoàng thất mới có thể có được.

Nhưng trước đây Lý Ngư sống ở hiện đại, thủy tinh cũng chẳng phải vật hiếm lạ gì, bể cá trong suốt loại lớn cũng đã từng thấy rồi.

Vì vậy Lý Ngư hoàn toàn không biết giá trị thứ này ở nơi đây mà cũng chẳng ai lại đi nhắc nhở cho một con cá cả.
Cá chép nhỏ chỉ biết là Cảnh Vương đem chuyển chiếc giường đá trắng quen thuộc của cậu vào bể cá mới, dùng những viên đá đồng dạng khiến cái giường lớn hơn một vòng.

Cỏ thủy sinh cũng được hắn chuyển sang ngay cả một cái lá cũng không thiếu.
Ngoài ra Cảnh Vương còn xếp thêm cho cậu hòn non bộ để cho cậu chơi đùa.

Còn cả một miếng đá trong hòn non bộ có thể làm mọt cái ghế nằm hoàn hảo.

Lý Ngư ngay khi nằm trên đó vẫn có thể vẫy đuôi, vui tới mức mà vẫy thêm tận mấy cái.

Viên dạ minh châu của Cừu quý phi được đặt ở trong góc bể cá.

Chắc sợ cậu chơi viên ngọc này sẽ chán, Cảnh Vương lại cho cậu thêm vài viên ngọc nữa, đủ mọi màu sắc, to nhỏ không đồng đều.
Lý Ngư không biết thủy tinh đắt cỡ nào nên cũng không nhìn ra mấy cái viên đấy là đá quý.

Tay nghề thủ công ở cổ đại không thể nào cắt gọt hoàn mỹ một viên đá quý nên chủ yếu được khắc để làm thành vật trang sức.

Bản thân ánh sáng và vẻ đẹp của đá quý không quá nổi bật, mà con cá như Lý Ngư thì chỉ khi nó sáng láp lánh mới có thể ý thức được đây là đá quý.

Bên trong hồ cá đầy đá quý được mài nhẵn, cậu chỉ cho rằng đây chỉ là mấy viên đá bình thường, cùng lắm thì có màu thôi.
Vương Hỉ công công dạo gần đây là người hay chăm sóc Cá chép nhỏ nhất, thấy Lý Ngư đem những viên đá quý tứ tán khắp nơi thu lại, xếp thành một đống, sau đó chọn chọn bỏ bỏ cuối cùng lấy ra một viên đỏ như máu bồ câu (1).

Cá chép nhỏ cách xa một chút rồi dùng cái đuôi tựa như thần khí vung một cái, đem viên đá quý màu đỏ như máu bồ câu bắn về phía chồng đá quý, chồng đá quý bị bắn đổ…
(1) Nó chính là viên spinel đỏ như hình này này.

Trông đẹp nhỉ.
Vương công công giật giật khóe miệng sau khi trông thấy hết cảnh tượng này.

Đây chính là hộp đá quý hạng nhất trước đấy hoàng đế thích nhất ban tặng đấy.

Điện hạ nhà ông cảm thấy cá nhỏ khá yêu thích mấy hạt ngọc, liền sai người đem đá quý mài thành viên ngọc.

Bây giờ xem ra vật nhỏ thích viên ngọc thật.

Lại còn rất có lương tâm cơ.

Mấy viên đá quý điện hạ ban thưởng cho này ngay cả viên dạ minh châu của quý phi cũng chưa từng được chơi nhiều như vậy.
Lý Ngư cần một lúc lâu mới có thể thích ứng với bể cá mới này.

Chờ đến khi cậu phản ứng lại thì nhiệm vụ “ở chung” hạn chỉ còn có nửa ngày.
Toi ròi, sao cậu lại chơi cơ chứ?
Lý Ngư vội vàng đem mấy viên ngọc chơi đến hăng say bỏ lại rồi bơi chung quanh truy tìm thân ảnh Cảnh Vương.
Bể cá thủy tinh trong suốt, cậu không phải tốn sức nhảy lên mà vẫn có thể dễ dàng tìm được Cảnh Vương.

Thanh niên tuấn mỹ lúc này đang dựa vào bàn đọc sách, ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào trên người thanh niên, phủ lên người thanh niên một tầng nắng ấm vàng êm dịu.
Lý Ngư nhìn đến mức thẫn thờ.

Trước đây cậu ở trong bể sứ Thanh Hoa, rồi lại ở trong cốc trà, lúc nào nhìn Cảnh Vương cậu cũng phải ngước lên.

Dù cậu đã rất quen với khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Vương nhưng cậu lại không biết rằng, khuôn mặt này vậy mà vẫn có lúc ôn hòa.
Cậu kinh ngạc nhìn hắn, tâm lý khó giải thích được dâng lên một ít chua xót.
Tính ra, thời gian bọn họ hạnh phúc cùng trải qua không ít ngày.

Ở thế giới này, người cậu tiếp xúc nhiều nhất vẫn là Cảnh Vương.
Lại một canh giờ trôi qua, cá sinh đang muốn đi dần đến hồi kết.

Cảnh Vương vĩnh viễn sẽ không biết, có một người đến từ dị giới lại biến thành cá cưng của mình.
Phút chốc, Lý Ngư đột nhiên nổi lên một ý nghĩ điên cuồng.

Nghĩ hay là mình dùng thuốc biến hình thành người đi.

Loạn lên thì làm sao chứ, cậu là một con người, không hiểu sao tự nhiên hóa thành cá đã là ủy khuất lớn nhất rồi thì muốn lấy hình người để cáo biệt thế giới này có gì mà quá phận chứ.
Thời điểm cậu muốn vào hệ thống soạn báo, Cảnh Vương đặt quyển sách xuống rồi đi tới.

Có lẽ là cậu dừng lại trước vách bể thủy tinh quá lâu, lâu đến mức Cảnh Vương đang đọc sách cũng cảm nhận được Cá chép nhỏ ở đằng sau.
Lý Ngư ủ rũ vẫy vẫy đuôi với Cảnh Vương, nói lời chào từ biệt lần cuối.
Cảnh Vương lại cho là con cá này muốn chơi.

Bể cá bằng thủy tinh có thể tiện nhìn được rõ hành động của cá.

Có thể bởi vì bể cá này to hơn mà cũng cao hơn, nghĩ lại trước đây, hắn đưa ngón tay luồn vào trong nước xoa Cá chép nhỏ cũng sẽ không còn tiện như trước nữa.

Cảnh Vương hơi cảm thấy đáng tiếc, bàn tay muốn đùa cá đặt trên vách thủy tinh.
Lý Ngư dừng một chút, chậm rãi bơi qua.

Cậu bây giờ là một con cá tràn ngập nguy hiểm, có chỗ nào tốt mà dỗ dành chứ.
Tính cá khiến cậu phun vài cái bong bóng vào ngón tay Cảnh Vương.
Cảnh Vương: “…”
Cảnh Vương bất giác cong môi, đưa tay ra xa một chút, dời khỏi vị trí cũ, Cá chép nhỏ liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
Bị Cảnh Vương đùa tới đùa lui, quên luôn việc soạn báo, Lý Ngư: ! ! !
Lý Ngư: A a a a, thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Được rồi, vì Cảnh Vương đối xử với cá cũng không quá tệ, cậu vẫn là…!không muốn bê thềm phiền phức đến cho Cảnh Vương.
Cá chép nhỏ cách một vách tường thủy tinh, quyến luyến mà cà cà ngón tay Cảnh Vương, bồi Cảnh Vương cùng nhau vượt qua canh giờ cuối cùng.
“…!Kí chủ, thời gian đã đến.” Hệ thống đánh gãy cậu.
Lý Ngư hoảng hồn một cái.

Phát hiện mình đã vào hệ thống hố cá.

Cậu không biết mình đã trải qua cái gì, sao lại đột nhiên đi vào hệ thống chứ, sẽ không phải trực tiếp hóa thành xương cá ngay trước mặt Cảnh Vương ấy chứ?
“Kí chủ thỉnh chớ sốt sắng, cậu còn sống.” Hệ thống an ủi cậu.
…!Còn sống? Vậy thì tốt.
Lý Ngư bình tĩnh lại thì thấy chẳng có thay đổi gì lớn cả: Chẳng phải tới thời điểm thì nhiệm vụ thất bại à?
Hệ thống giải thích: “Nhiệm vụ này gia hạn thời gian chỉ để làm đầy thời gian giới hạn.”
Lý Ngư:…Thế sao không nói sớm đúng chỉ có hệ thống hố cá mới nghĩ ra được trò này ! !
Hệ thống: “Trước đó đã nhắc nhở kí chủ bình tĩnh rồi.

Bước đi lần này chỉ cần vượt qua thời hạn quy định rồi hệ thống sẽ phán xét xem có thành công hay không.”
Lý Ngư ngẫm lại, hình như hệ thống từng đề cập tới cái gì bình tĩnh ấy nhỉ.

Thế nhưng mờ mịt như vậy thì có quỷ mới biết được á!
Lý Ngư oán thầm xong hỏi: Vậy tui thành công rồi hở?
Hệ thống: “Mời cậu kiểm tra nhiệm vụ chính.”
Lý Ngư theo gợi ý của hệ thống đi kiểm tra nhiệm vụ chính “Trăm vạn cá sủng”.

Bước “Ở chung” trước đó còn đếm ngược giờ đã bị một khối lập phương không ngừng nhấp nháy thay thế.
Hệ thống: “Lần này là căn cứ theo mấy ngày nay bạo quân ở cùng có hài lòng không để phán định cá cưng có hợp lệ không.

Kết quả phán định màu xanh tức thông qua, màu đỏ là thất bại.”
Lý Ngư:…!Nói tiếng người, tóm lại, kết quả của tui rốt cuộc là gì?
Gợi ý của hệ thống nhưng vào lúc này lại im bặt.

Khối lập phương nhỏ không ngừng biến ảo màu sắc trong nháy mắt cũng ngừng lại.
Nếu phán định không thành công là thành xương cá luôn!
Lý Ngư đánh bạo xem kết quả cuối cùng, kỳ thực bản thân cậu thấy rất hài lòng.

Tuy rằng cậu gây không ít chuyện cho bạo quân, lại còn ăn đậu hủ của bạo quân nữa chứ.

Thế mà bạo quân vẫn sủng cậu, chắc là sẽ không cho màu đỏ đâu.
Lý Ngư —— liếc mắt nhìn thật nhanh.

Chỉ thấy hệ thống đưa ra quyết định của nó là —— là màu sắc rực rỡ.
Tim Lý Ngư đang run rẩy: Màu sắc rực rỡ, là ý gì cơ?
Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành xuất sắc bước đi này, lấy được phần thưởng nâng cao khả năng trị thương.”
Lý Ngư không thèm để ý phần thưởng, trong đầu cậu không ngừng lẩn quẩn, hóa ra màu sắc rực rỡ chính là xuất sắc à?
Hệ thống: “Ý là cực kỳ thỏa mãn đấy.”
Lý Ngư:…
Lý Ngư nhất thời miệng ngoác tới tận mang tai.

Đây là nói Cảnh Vương đặc biệt hài lòng với cậu há há há há.

Cậu thật muốn cám ơn trời đất, cảm tạ Cảnh Vương rồi!
Cá chép nhỏ run lên, thở ra một hơi, nhảy dựng lên.
Lý Ngư ra khỏi hệ thống, phát hiện cậu đang nằm trong tay Cảnh Vương.

Hóa ra thời điểm cậu bị kéo vào hệ thống thì đang chơi cùng Cảnh Vương.

Hệ thống hố cá không thèm cho cậu thu xếp thỏa đáng gì cả, cứ như vậy cậu trước mặt Cảnh Vương sập nguồn luôn.
Tình cảnh này thực sự quá mức chấn động, chẳng trách Cảnh Vương cho rằng con cá này bị bệnh.
Vài tên nội thị đợi ở ngoài phòng Cảnh Vương đều có kinh nghiệm nuôi cá.

Nhớ tới tình hướng lần trước cũng không sai biệt lắm, nhìn con cá toàn thân cứng đờ, thật ra chẳng có bệnh gì cả, chỉ có thể hàm hồ nói, con cá này đang ngủ đấy.
Cảnh Vương vẫn trầm mặt, tự mình chờ cá tỉnh lại.
Lý Ngư vừa thấy Cảnh Vương, vành mắt có chút chua xót.

Cảnh Vương không biết cá trong tay thực ra là người, càng không biết cậu vừa trải qua một trận sinh tử.

Là nhờ hắn vẫn luôn sủng cậu, giúp cậu tránh được một kiếp.
Cá chép nhỏ nhìn gương mặt tuấn tú của Cảnh Vương, cảm xúc dâng trào.
Bản thân cá sẽ không rơi lệ, cũng sẽ không nói tiếng người.

Bất luận có cao hứng hay không, đều chỉ có thể lắc đuôi thổi bong bóng.

Có thể Lý Ngư không giống mấy con cá khác, lúc kích động cậu cảm thấy bản thân cần phải làm chuyện gì đó, để diễn tả lòng cảm kích đối với Cảnh Vương.
Suy nghĩ một chút chó mèo làm thế nào để bày tỏ sự yêu thích, Lý Ngư cho rằng, cậu cũng có thể dùng miệng cá chà sát mới mặt Cảnh Vương, làm chắc không có trở ngại gì.
Mà cậu đang được Cảnh Vương đặt trong lòng bàn tay, cơ hội trời cho!
Lý Ngư cố gắng dựng thẳng thân cá lên.

Có thể cá so với chó mèo thì không giống vậy.

Khi chó mèo dựng thẳng lên, móng vuốt không sai biệt lắm có thể đặt lên vai chủ nhân.

Cá chép nhỏ dựng thẳng lên, vây cá quá ngắn cái gì cũng với không tới, bay nhảy mấy lần vừa hay lại ngã vào trong tay Cảnh Vương.
Lý Ngư không nản lòng, cậu còn có một cái đuôi cá siêu lợi hại đấy.

Chỉ cần nhắm ngay mặt Cảnh Vương, nhảy một chút có thể cọ rồi.
Nhớ kỹ không thể dùng quá sức, cậu chỉ muốn cọ mặt Cảnh Vương thôi, không phải vả mồm, phải thật nhu hòa.
Lần này cậu dùng lực không có sai sót, chỉ là cảm thấy phương hướng hình như không được tốt.

Thời điểm quẫy đuôi không nhắm chuẩn, cậu, nhảy trật.
Cá chép nhỏ hoàn toàn không chú ý, nhảy bật lên khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Vương như được phóng đại.

Cá chép nhỏ âm thầm vui mừng, bất chấp tất cả, miệng cá đến gần vui vẻ loạn cọ một cái.
Miệng cá của cậu hình như cọ phải cái gì đó mềm vô cùng.

Lý Ngư nghĩ thầm, mặt Cảnh Vương mặt cọ cảm giác thật tốt nha.

Mà nói tới hai má hình như phải bằng phẳng chứ, vì sao cái này, vừa nóng lại có chút gợn sóng vậy?
Lý Ngư: “…”
Không thể nào? Cậu đến cùng đã cọ cái gì vậy?
Lý Ngư hoảng sợ trợn to mắt cá, phát hiện miệng cá của mình, đầy bi kịch mà môi kề môi với Cảnh Vương.

Hai con mắt đen nháy của Cảnh Vương không thèm chớp mà cứ dõi theo cậu
Lại….lại phạm sai lầm nữa!
Cá chép nhỏ co rúm thành một cục.

Trượt từ trên môi Cảnh Vương xuống, hồn bay đi gặp tổ tiên.
Cảnh Vương một bên xách cá, một bên xoa xoa đôi môi bị chà đau.

Con cá nhỏ này, lại nữa?
Hắn tựa hồ tiên tri được, con cá này phỏng chừng lại héo thêm mấy hôm đấy.
Lý Ngư khó lắm mới hoàn thành được một bước nhỏ, lần này hoàn thành xong cậu muốn kiểm điểm bản thân sâu sắc hơn nữa.

Cá chép nhỏ chuẩn bị đem viên thức ăn đi xin lỗi Cảnh Vương thì hệ thống hố cá liềm giáng xuống một tia sét ngay giữa trời xanh.
“Chào kí chủ, bước thứ tư của nhiệm vụ chính “Trăm vạn cá sủng”—— cùng bạo quân đồng giường cộng chẩm đã mở ra, mong kí chủ hãy cẩn thận hoàn thành.”
Lý Ngư: “…”
Hệ thống hố cá đây là chê cậu phi lễ Cảnh Vương còn chưa đủ sao mà còn muốn cậu với hắn chung chăn gối.

Còn nữa cá không thể rời khỏi nước, muốn thế nào để cùng một người cùng chung chắn gối chứ!
Nhưng mà hệ thống cũng chẳng thèm để ý đến ý kiến của cậu.

Bằng không sao có thế gọi nó là hệ thống HẠI CÁ chứ?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.