Lý Ngư cảm thấy dùng chân đi đứng không được thoải mái lắm.
Có lẽ cậu đã làm cá quá lâu và quen với việc bơi lội dưới nước nên mới đầu cậu đi như là đang bay vậy, đi lại lảo đảo, nhưng cảm giác này chỉ được một tẹo thôi vì cậu cũng dần thích ứng được.
Vì không có giày phù hợp nên cậu vẫn luôn đi chân trần.
Chuyện tốt là trời rất ấm, cậu không cảm thấy lạnh.
Nền đất Cảnh Vương phủ được quét tước rất sạch sẽ, cậu lại rất chú ý đến lòng bàn chân, ra hòn non bộ một lúc lâu cũng không gặp chuyện gì bất ngờ.
Chẳng qua trang phục cậu mặc chỉ có một bộ trung y, rồi còn chân trần, thực sự có chút vô cùng thê thảm.
Cũng chính bởi vì vậy, có mấy hạ nhân bắt gặp Lý Ngư nhưng lại không dám tiến lên hỏi thăm.
Hôm nay là Cảnh Vương thiết yến, trong vương phủ khách mời đông đảo, đều là vương công quý tộc.
Ngoài phủ có thị vệ canh gác, cần có thiệp mời mới có thể đi vào.
Vì vậy trong vương phủ sẽ không có ai không rõ thân phận, dám mặc như vậy chỉ sợ là tiển công tử nhà ai đang cáu kỉnh đây.
Thế nhưng để mặc cho tiểu công tử này đi đi lại lại cũng không tiện.
Một gia đinh của Cảnh vương phủ vội chạy đi mời Vương công công đến xử trí, một số người khác thì theo Lý Ngư từ xa xa.
Có một vị đại nương là hạ nhân lớn tuổi thấy vậy thì mềm lòng.
Lại thấy Lý Ngư đi chân trần đi đường, thì không nhìn nổi nữa bèn nhẹ giọng nói một câu: “Ngài là công tử nhà ai vậy, trang phục bị sao vậy?”
Lý Ngư đã nghe Vương Hỉ nói chuyện không ít nên đối thoại với người cổ đại sẽ không thành vấn đề, hàm hàm hồ hồ nói: “Đại nương, ta…!Ta tới làm khách, không cẩn thận lạc đường.”
Thời điểm lên kế hoạch cậu thấy mọi thứ thật ổn thỏa, nhưng thực tế thì không có quần áo cũng chẳng có giày.
Sau khi khó khăn lắm mới giải quyết được, cậu cho rằng phòng bếp sẽ rất dễ tìm, kết quả Cảnh Vương phủ quá lớn, cậu chân trần lần mò từ hòn non bộ cũng chẳng dễ dàng gì, cũng không dám hỏi đường, nên có chút nóng nảy.
Đại nương thấy mặt cậu sạch sẽ, thanh tú dễ mến, con mắt đen láy y như hai viên ngọc đen được nuôi trong thủy ngân, cực kỳ hữu thần, nên trong tâm cũng có chút yêu thích.
Đại nương nói: “Tiểu công tử đã lạc đường vậy lão nô dẫn ngài tìm Vương công công được không?”
Lý Ngư sao có thể gặp mặt Vương Hỉ được chứ, vội hỏi: “Không cần đâu.
Hiện tại Vương công công nhất định đang ở Ngưng Huy Đường đấy.
Ta chỉ tùy tiện đi tí rồi trở về …!Đại nương, ngươi biết phòng ăn ở đâu không?”
Lý Ngư đỏ mặt sờ sờ bụng, đại nương hiểu rõ, cười nói: “Công tử đói bụng sao? Nếu ngài tin tưởng vậy mời ngài theo lão nô.”
Trang phục đại nương mặc chính là hạ nhân Cảnh Vương phủ.
Trên người bà đeo một cái tạp dề, trong tiềm thức Lý Ngư hoàn toàn tín nhiệm người Cảnh Vương phủ liền theo đại nương đến trù phòng.
Trên đường Lý Ngư và đại nương nói chuyện mấy câu, hóa ra đại nương chính là nữ đầu bếp của Cảnh Vương phủ.
Lý Ngư cảm giác sâu sắc mình chó ngáp phải ruồi, có nữ đầu bếp nữ mang cậu theo thì cậu còn sợ không tìm được trù phòng à?
Vị đại nương này họ Hứa, sau khi bà đem Lý Ngư mang vào bếp, Lý Ngư gặp được rất nhiều đồ ăn sáng nhớ chiều mong, trợn hết cả mắt lên.
Hứa đại nương cười híp mắt cầm cái đĩa đi ra, hỏi Lý Ngư thích ăn cái gì.
Lý Ngư nhìn những món ăn kia mà nước miếng rơi tí tách, không khách khí đọc ra một chuỗi dài tên món ăn.
Hứa đại nương chọn một phần theo sở thích của cậu, gắp đày hai đĩa: “Những món này đều được dọn lên cho chủ tử cho nên không được dọn lên nữa.
Những chỗ này đều là phần nhiều hơn được chuẩn bị, không ai động tới, mời tiểu công tử ăn hết mình.”
Hứa đại nương lấy một cái thìa gỗ múc đầy bát cơm tẻ, đặt trên một cái khay đưa cho Lý Ngư.
Sau khi Lý Ngư biến thành người, đây là lần đầu tiên có người đối xử nhiệt tình với cậu như vậy.
Cơm nước mịt mờ hơi nóng, thổi đến mức ánh mắt cậu cay xè, cậu cảm ơn Hứa đại nương, nhận lấy cái bát rồi ngoác mồm ra ăn.
Mùi vị đặc trưng của nhân loại tan ra trên đầu lưỡi cậu, khiến cậu cảm thấy thời gian qua làm cá tựa như là mơ, thế nhưng ——
Cậu cúi đầu liếc nhìn mắt cá chân trần trụi, đây chỉ là thuốc biến hình tạm thời, chắc không kéo dài được lâu nữa, cậu sẽ phải biến trở về cá.
Hứa đại nương thấy bộ dáng ăn như hùng như sói của cậu tựa như nhịn đói mấy ngày, lại khuyên cậu ăn chậm một chút, chỉ lo cậu nghẹn, Lý Ngư cười cười cũng không giải thích.
“Tiểu công tử, sao ngài lại một thân một mình vậy?”
Hứa đại nương do dự hỏi, thiếu niên ở trước mắt nhìn tuổi tác không sai biệt lắm với nhi tử của bà.
Hứa đại nương không nhịn được liền muốn quan tâm một chút.
Lý Ngư nhớ lại chuyện thương tâm, thế nhưng lại không thể tùy tiện đề cập đến tục danh của Cảnh Vương, vì vậy chỉ lung tung ám chỉ một chút nói: “Chủ…!Chủ nhân của ta, muốn đòi nhị…!Tức phụ, không để ý tới ta, ta ra ngoài đi dạo một lát.”
Hứa đại nương nghe vậy thì dừng lại, đây vừa là chủ tử vừa là tức phụ, hóa ra thiếu niên là nam thiếp được quý tộc nuôi?
Chẳng trách quần áo xốc xếch lại chạy ra ngoài, chắc chắn bị chủ mẫu tương lai đuổi đi, bụng cũng đã đói rất lâu.
Hứa đại nương não bổ ra một màn chính thất thu thập tiểu thiếp li kỳ.
Lý Ngư nói rất đáng thương, bà ngược lại cũng không vì vậy mà xem thường Lý Ngư mà ngược lại còn hiền lành vỗ vỗ tay cậu an ủi nói: “Không sao đâu, ngài cứ ở đây nhiều thêm một chút, ăn thêm chút nữa”
Dù vậy cứ mặc trung y cũng không phải là biện pháp tốt.
Hứa đại nương nhìn thân hình Lý Ngư rồi đưa cậu một bộ bố y và một đôi giày vải sạch sẽ của nhi tử.
Xiêm y màu xanh biếc, là màu hải tảo Lý Ngư yêu thích.
Lý Ngư đang lo không tìm được quần áo thích hợp để đổi, cũng không có giày để đi, thấy vậy thì mừng rỡ.
Chỉ là lúc thay đồ cậu vẫn nghĩ một chút, vẫn mặc trung y, tiết khố tiện lấy ở chỗ Cảnh Vương vẫn ở bên trong.
Hứa đại nương sợ Lý Ngư lúng túng nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Lý Ngư khó lắm mới có được một bữa ăn đồ ăn loài người, ăn mãi đến khi bụng hơi phồng vẫn không nỡ đặt đũa xuống.
Sau khi ăn xong, cậu và Hứa đại nương cùng nhau đi dạo một vòng sau phòng bếp tiện thể tiêu cơm.
Đây là thói quen bị Cảnh vương nuôi thành quen, sau khi biến thành người vẫn còn duy trì.
Phòng bếp cổ đại nhìn qua thật náo nhiệt.
Lý Ngư nhìn từ cái thớt đến dao phay đều cảm thấy mới mẻ, nhưng mà cậu rất hiểu chuyện, cậu biết sẽ có những đầu bếp kiêng kỵ, vậy nên chỉ dùng mắt nhìn chứ không sờ loạn.
Lý Ngư phát hiện có một giỏ cá, nhớ lại món canh ngàn con cá chép của quý phi nương nương hồi mình mới xuyên qua, lòng hiếu kỳ nổi lên: “Đại nương, ngươi cũng nấu canh ngàn cá sao?”
Hứa đại nương phụt cười: “Cái đó chỉ có tác dụng chúc thọ trong cung thôi.
Vương phủ không cần để ý đến cái này.
Trước đây điện hạ thường uống canh cá nhưng không hiểu sao dạo này lại không uống nữa.”
Hứa đại nương nói đến đó thì lẩm bẩm, Lý Ngư tai thính nghe thấy được, thầm nghĩ nguyên nhân chẳng lẽ là vì cậu à?
Dù sao Cảnh Vương vẫn rất sủng con cá là cậu mà.
Ngẫm lại tất cả những chuyện tốt Cảnh Vương đối với cậu, Lý Ngư không khỏi có thấy chút đau lòng.
Hứa đại nương cười hỏi cậu: “Tiểu công tử nói tới canh cá vậy ngài muốn uống canh cá à ?”
Lý Ngư liền vội vàng lắc đầu, một con cá như cậu thì uống canh cá gì chứ.
Cậu vội dừng lại, rồi nói quanh co lòng vòng với Hứa đại nương sân khấu kịch ở đâu.
Ấn kế hoạch của cậu, sau khi cơm nước xong thì xem diễn một chút rồi lui về, thêm việc quần áo khiến trễ nải không biết bao nhiêu thời gian, cậu cũng không biết thuốc biến hình còn có thể kiên trì được đến bao giờ.
Hứa đại nương nói cho cậu biết, sân khấu kịch của vương phủ được dựng tại Nhã Âm Uyển ở phụ cận Ngưng Huy Đường.
Lý Ngư định chạy đến Nhã Âm Uyển, trước khi đi cậu thoáng nhìn hộp tre được đặt trên kệ bếp.
Lý Ngư thấy hộp tre này có chút quen mắt.
Hứa đại nương hào phóng mở hộp tre ra cho cậu xem: “Đây là thức ăn cho cá điện hạ gọi tới, tổng cộng có vài loại đấy nhưng cũng chẳng phải vật gì hiếm lạ.”
Lý Ngư không hiểu sao mũi lại cay cay, chỉ vào họp thức ăn màu đỏ nói: “Ta lấy một ít được không?”
Hứa đại nương nói: “Được được được.
Phòng bếp chuẩn bị rất nhiều, không sợ không đủ.
Chỉ là cái này dành cho cá, công tử cũng muốn sao?”
Lý Ngư gật loạn: “…!Muốn, muốn.”
Hứa đại nương cho là cậu cũng nuôi cá, đằng cái khoảng không hộp đi ra, cho hắn xếp vào non nửa hộp.
Lý Ngư học bộ dáng của cổ nhân, đem hộp nhét vào trong tay áo rồi nói cảm ơn với Hứa đại nương rồi hướng tới Nhã Âm Uyển.
Khi ngang qua Ngưng Huy Đường, Lý Ngư đề phòng nghĩ, nhất định không được không nhìn ngó vào nhìn.
Công thụ chính gặp nhau, không liên quan đến cá, cũng chẳng cần gì tới cá.
Cậu kiên quyết không thèm liếc mắt về phía Ngưng Huy Đường mà đến Nhã Âm Uyển.
Từ xa cậu đã nghe thấy tiếng nhạc, nhưng thị vệ bên ngoài Nhã Âm Uyển ngăn cậu lại muốn kiểm tra thẻ bài của cậu
Lý Ngư nghĩ toang rồi, vừa rồi cậu ở phòng bếp không ai kiểm tra, nhưng tại sao chỉ nghe một vở kịch lại bị kiểm tra?
Lại nói cậu làm gì có thẻ bài chứ!
Lý Ngư không biết, bởi vì cậu mặc bố y của của con trai Hứa đại nương, lại còn đi giày vải, nhìn không khác gì hạ nhân tầm thường mà quy củ trong vương phủ là hạ nhân tầm thường không được tùy tiện vào Nhã Ân Uyển nên thị vệ mới ngăn cậu lại.
Lý Ngư không dám tranh chấp với thị vệ, dù sao cậu không nhất thiết phải xem kịch, với cả thời gian còn lại của cậu không nhiều lắm, ở chỗ này không được thì vẫn có thể ở chỗ khác.
Lý Ngư cơ trí muốn đổi chỗ, nhưng khi cậu quay người lại thì lại gặp người quen —— Vương Hỉ công công đón đầu.
…!Đây không phải là Vương Hỉ à!
Lý Ngư còn chưa đến đến chào hỏi, Vương Hỉ đã vung tay lên, lệnh thị vệ chung quanh bao vây bốn phía Lý Ngư.
“Mau bắt lấy người này!”
Vương Hỉ vẫn còn đang thở hổn hển, có thể thấy được ông đã chạy vội được một lúc lâu.
Vốn ông theo bên người Cảnh Vương, không để ý tới tin tức nơi khác truyền đến.
Sau đó ông nghe thấy gia đinh nói có một vị công tử chỉ mặc trung y đi loạn trong phủ.
Vương Hỉ nghĩ như thế nào cũng cảm thấy người này chính là kẻ ăn trộm xiêm y của vương gia.
Sau đó ông lại nghĩ tiếp, xiêm y và cá đồng thời mất, vậy thì không phải người ăn trộm quần áo cũng là ăn trộm cá à.
Ngay lập tức ông báo cho Cảnh Vương, còn mình thì chạy tới xem.
Lý Ngư thấy Vương Hỉ cản cậu, trong lòng giật mình, lập tức nhớ tới thân phận của mình, thứ nhất bố trí trong phòng Cảnh Vương không dễ bị phát hiện, tuyệt đối không nên tỏ ra sợ hãi khiến Vương công công nhìn ra khác thường.
Lý Ngư cười hỏi: “Vương công công có chuyện gì?”
Vương Hỉ hừ lạnh một tiếng: “Hay cho tên trộm nhà ngươi, dám ăn trộm cá của điện hạ còn hỏi ta có chuyện gì!”
Lý Ngư: ! ! !
Vương công công luôn mang khuôn mặt vui vẻ với cậu, giờ đột nhiên bị mắng cậu thấy không quen hu hu hu.
Chờ chút, Lý Ngư phản ứng lại, lẽ nào cái gối ôm hình con cá kia với cả cái cửa sổ cậu cố ý mở đều bị lộ rồi à?
Không còn nhiều thời gian nữa, nếu như không cẩn thận bị Vương Hỉ tóm được, sau đó ở giữa đám thị vệ này biến thành một con cá sống sờ sờ…
Lý Ngư muốn bình tĩnh nhưng chuyện này không phải cứ bình tĩnh là giải quyết được.
Trước tiên cậu phải tìm một chỗ trốn đi, cậu không thể ở trước mặt nhiều người như vậy biến trở về thành cá!
Lý Ngư đột nhiên nhanh trí, từ trong tay áo lấy ra gì đó, quát to một tiếng: “Ở đó —— “
Cậu ném thứ trong tay áo ra ngoài, thừa dịp Vương Hỉ và thị vệ ngây người thì vận sức co cẳng chạy!
Vương Hỉ vốn dĩ không xác định được thiếu niên trước mặt này có phải kẻ trộm hay không, ông chỉ thử hỏi trước thôi, ai ngờ người này lại chạy trốn…!Vậy không phải nói rõ đây là kẻ trộm sao!
Nhưng động tác của người này quá nhanh, không thấy rõ được là cậu ném cái gì.
Vương Hỉ cắn chặt răn nhẫn nhịn, thực sự sợ người này ném chủ ngư ra ngoài.
Ông gấp gáp lệnh mấy thị vệ mau đi tìm, số còn lại thì theo mình đuổi theo.
Lý Ngư nhanh chóng chạy trốn, vội vội vàng vàng tìm một gian phòng trốn vào.
Bên kia Cảnh Vương đã cho người tìm kiếm khắp hoa viên, đến khi Vương Hỉ khẩn cấp đưa tin tới, hắn cũng chạy tới hội họp cùng với Vương Hỉ, đồng thời chặn lại Lý Ngư ở trong phòng.
Thứ ném ra là một hộp trúc đựng thức ăn cho cá, điều này càng xác định đây là kẻ trộm cá.
Vương Hỉ giận không tả nổi, đợi đến khi bắt được người, xem ông dằn vặt tên này như thế nào thì như thế đấy.
Người ngày lợi dụng yến hội ở Cảnh Vương phủ để trà trộn vào, không những trộm xiên y của chủ nhân còn trộm cả chủ ngư dễ thương đáng yêu, đáng nên bầm thây vạn đoạn!
“Mau ra đây, giao cá của điện hạ ra.
Bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả!” Vương công công gõ cửa, lớn tiếng gào.
Cảnh Vương mặt trầm như nước, cầm kiếm đứng ở ngoài phòng.
Lý Ngư chọc một lỗ thủng trên cửa sổ giấy nhìn ra, vừa thấy Cảnh Vương cá tính liền phát tác, theo bản năng cậu liền muốn ra ngoài quẫy đuôi.
Cậu lập tức nhớ tới mình đang là người, Cảnh Vương không nhận ra cậu, trực tiếp gặp mặt chẳng phải là muốn bị một kiếm giết chết sao? Vương Hỉ muốn cậu giao cá ra, một bên Lý Ngư rất cảm động, một bên cậu đang rất bối rối.
Cá ngay tại trước mặt bọn họ đấy, lấy cái gì giao ra!
Vốn dĩ cậu tính chờ người đi tìm cậu đi hết rồi sẽ ra ngoài, nhưng khi nhìn trận thế này, Cảnh Vương và Vương Hỉ đều nhìn cậu như hổ rình mồi, nhất định không ra được.
Lý Ngư lệ rơi đầy mặt:…!Chỉ đi ăn một bữa thôi mà, đến tột cùng sao lại trở nên như vậy chứ.
Còn có hệ thống đột nhiên “tích” một tiếng nhắc nhở!
“Kí chủ, thời gian duy trì hình người không còn nhiều lắm…”
Hệ thống hại cá thường có thói quen giả chết, bây giờ lại đi đếm ngược giúp cậu!
Đây là quá trình biến trở lại á!
Khó lắm mới biến hình được một lần, kết quả còn chưa ăn xong nổi một bữa cơm.
Đây chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu đang bị Cảnh Vương chặn ở cửa phòng.
Ngay cả khi biến thành cá ở trong phòng thì cậu phải làm sao có thể giải thích làm sao để cá xuất hiện cơ chứ, thêm việc cậu đang người sống sờ sờ “Đột nhiên biếm mất tiêu” thế cũng được à?
Lý Ngư nghĩ tới một biện pháp, vật lộn với thời gian, nói với người ở bên ngoài: “Ta cứ không ra ngoài đấy.
Nếu như có bản lĩnh —— thì ngươi cứ vào bắt ta đi.
Bắt được ta thì ta trả cá!”
Đây là Lý Ngư đang đánh cược để tranh thủ thời gian cho chính mình, cũng là để chuẩn bị giải quyết hậu quả.
Cứ làm như chờ sẵn người bên ngoài chủ động xông vào, đối phương nhất định sẽ cảm thấy được có bẫy rập, trái lại sẽ không dễ dàng tiến vào!
Cậu còn cho rằng Cảnh Vương còn do dự cơ, ai ngờ ——
Ngay cái chớp mắt tiếp theo của cậu, Cảnh Vương phá cửa xông vào.
Lý Ngư giật mình, thốt lên một tiếng “A” đầy ngạc nhiên.
Mục Thiên Trì chỉ nhìn thấy một thiếu niên chưa từng quen biết mặc y phục xanh biếc, quay đầu nhìn hắn một cái rồi vội vàng trốn sau một cánh cửa trong căn phòng này.
Trước đó Mục Thiên Trì đã thấm mệt, thấy cửa sổ đang mở nên hắn lầm tưởng trộm trốn qua cửa sổ, kết quả lại không bắt được người.
Đoán chừng là tên trộm kia cố tình để y nghi ngờ khiến hắn lần này tìm sai hướng.
Lần này chặn người ở trong phòng, mỗi một cánh cửa mỗi một vị trí đều đã xếp vài thị vệ từ trước.
Sau khi xác định đã bao vây xung quanh hắn mới ra lệnh Vương Hỉ gọi cửa.
Mục Thiên Trì nhanh chân đuổi theo, thiếu niên đã nhảy vọt đến trên bệ cửa sổ rồi quay lại nở một nụ cười tinh nghịch với hắn.
Mục Thiên Trì sững sờ, không biết có phải là ảo giác hay không, nhìn thiếu niên này…
Đây là một nam hài thanh tú sạch sẽ, hai mắt óng ánh tựa ngọc lưu ly, đôi môi cong cong trông vẻ quen thuộc đến lạ thường.
Mục Thiên Trì mới ngừng lại chút thôi mà động tác trên tay đã chậm lại rồi.
Hắn cố gắng muốn bắt lấy thiếu niên khả nghi này nhưng cuối cùng chỉ nắm lấy được một góc áo.
Bóng người lóe lên, thiếu niên nhảy ra khỏi bệ cửa sổ.
Mục Thiên Trì cũng không vội, đợi thị vệ mai phục bên ngoài cửa sổ bắt lấy thiếu niên.
Nhưng hắn đợi một lúc mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Mục Thiên Trì đi ra khỏi phòng nhìn xung quanh, thị vệ mai phục trong chỗ khuất cũng không thấy ai cả.
Mục Thiên Trì nhíu mày, hắn chỉ thấy y phục rải rác dưới cửa sổ và cá của hắn thì đang bơi lội tung tăng trong cái chén nằm dưới đất..