Đến cuối cùng thái y có xem bệnh cho chủ nhân cá nhỏ hay không, Vương Hỉ cũng không rõ, nhưng ông cũng không thế trái lại mệnh lệnh của Cảnh Vương được.
Vương công công không hổ là thuộc hạ tri kỷ nhất của Cảnh Vương điện hạ.
Sau khi nghe được chỉ thị, ông liền đi mời một vị thái y trong nhà có nuôi cá, như vậy là đã giải quyết được vấn đề rồi.
Vương công công dẫn thái y tới Cảnh Vương phủ, vị thái y này họ Từ đã từng xem qua không ít loại bệnh cổ quái, khi ông biết được Cảnh Vương mời ông đến xem bệnh cho cá của ngài ấy, sắc mặt ông vẫn không đổi một chút nào.
Để cho Từ thái y tiện xem chẩn, Cảnh Vương đặc biệt thả cá vào một chung trà hình cánh hoa nông hơn.
Lý Ngư vừa nãy nổi lên cá tính, bay nhảy mấy lần bên trong cốc trà rồi rơi mất hai mảnh vảy, lúc này đã không còn dám bay nhảy loạn nữa, đôi mắt ướt nhẹp vô cùng đáng thương ngước nhìn Từ thái y, chắc vị thái y này có thể trị hết cho cá, sẽ không để cho cá trở thành cá trọc nhỉ?
Cảnh Vương vẫn luôn nhìn chằm chằm cá: “…”
Cảnh Vương điện hạ ho nhẹ một tiếng, xoay chung trà cho đầu cá hướng về phía mình, để cho Từ thái y nhìn xương sống cá, chỗ xương sống cá cũng rơi chút vảy.
Từ thái y tỉ mỉ xem qua cá sau đó nhìn sang chung trà, trong lòng bắt đầu suy đoán rồi tiến lên một bước nói: “Cảnh Vương điện hạ, theo vi thần biết, phần lớn các loài cá sẽ không thay vảy, vảy cá sẽ cùng cá lớn lên.
Cá rụng vảy chỉ xảy ra ở hai nguyên nhân, hoặc là do ngoại lực gây nên, hoặc là do bị bệnh.”
Cá chép nhỏ nghe thấy hai chữ “bị bệnh”, khẽ run lên.
Cảnh Vương tự mình nuôi cá, tự mình vẫn luôn cân nhắc, lập tức nhìn về phía Vương Hỉ, Vương Hỉ nói: “Nếu như cần dùng thuốc gì, ngươi cứ việc nói cho điện hạ, nếu như vương phủ không có thì sẽ tìm cách kiếm về.”
Vương Hỉ không chắc lắm mà nhìn Cảnh Vương một cái, Cảnh Vương gật đầu, Vương Hỉ dặn tiếp: “Nhớ kỹ không được làm chủ nhân Cá Nhỏ bị tổn thương.”
Từ thái y mỉm cười: “Thần hiểu.
Nhưng cá của điện hạ, thứ cho thần nói thẳng là rất khoẻ mạnh, có lẽ không phải do bệnh, chắc là thời điểm bơi không cẩn thận đụng phải thân cá, nuôi mấy ngày nữa sẽ tốt lên thôi.”
Lý Ngư: ? ? ?
Đây đúng là một sự hiểu lầm to lớn, Cảnh Vương điện hạ cho cá vào bên trong chung trà để xem chẩn điều này khiến cho Từ thái y nghĩ rằng hằng ngày hắn nuôi cá kiểu này, không thể bơi tự do, bị va chạm là điều không tránh khỏi.
Từ thái y nuôi một đàn cá chép, chúng thường xuyên vì tranh ăn khiến rơi vảy là điều rất bình thường, Từ thái y cho rằng Cá Nhỏ cũng như vậy.
Nhưng Lý Ngư cảm thấy không đúng lắm, bể cá mà Cảnh Vương bình thường chuẩn bị cho cậu vẫn đủ để cậu bơi, rất ít khi bị va vào, nếu là do cậu bơi lội nhảy nhót khắp nơi, bị va vào nên mới rơi vảy thì hẳn phải là chỗ bị va chứ, nhưng bây giờ vảy chỗ nào của cậu cũng rơi, làm gì cũng rơi, ngay cả thổi bong bóng cũng không yên, Lý Ngư cũng không dám cử động, may là còn chưa bị rụng một khoảng lớn nếu không thân cá sẽ trở nên xấu xí mất.
Từ thái y nói nhưng vậy nhưng đó có lẽ không phải nguyên nhân thực sự khiến cậu rơi vảy, Lý Ngư có hơi thất vọng nhưng chỉ cần không bị bệnh thì đó cũng là tin tốt rồi.
Lý Ngư tự an ủi mình, khả năng thể chất của cá xuyên sách và cá bình thường không giống nhau, ngay cả con chó Hùng Phong lớn như vậy không có chuyện gì cũng rụng lông thì cậu rơi vài cái vảy cũng bình thường nhỉ?
Nhưng liệu chủ nhân bạo quân có bởi vậy mà ghét cậu không?
Chắc là không đâu, cậu vốn là một con cá chép đen, là nguyên liệu chuyên dùng để nấu canh, bản thân cậu không phải sử dụng nhan sắc để đi lên mà là bán manh nha.
Chẳng nhẽ sau khi rụng vảy thì cậu không dễ thương à?
Lý Ngư tự an ủi mình một hồi, tự an ủi mình đến mức suýt trở thành tự kỷ luôn.
Từ thái y nói như vậy, Cảnh Vương cũng nhớ lại, ý của thái y là chỗ ở của Cá Nhỏ quá nhỏ nên mới bị rơi vảy, nhưng hắn lại biết Cá Nhỏ là một con cá chép tinh, như vậy dùng một bể cá bình thường để nuôi Cá Nhỏ quả thật là không đúng.
Đưa Từ thái y đi, Cảnh Vương gần như không hề lưỡng lự mà đưa ra một quyết định.
Hắn lệnh cho Vương Hỉ đến gần, mệnh lệnh lần này có chút phức tạp, Cảnh Vương tự mình viết ra, Vương Hỉ ở bên cạnh ngạc nhiên đến lông mày cũng phải nhướn lên.
Cảnh Vương viết xong, Vương Hỉ quỳ xuống, run giọng nói: “Điện hạ, chuyện này…”
Chuyện này có thể làm à? ?
Vương Hỉ chỉ đoán là Cảnh Vương định đổi bể cá mới cho chủ nhân Cá Nhỏ, nhưng mà ông không thể ngờ rằng sẽ là một cái bể cá như này!
Cảnh Vương viết xong, thổi thổi mực, ánh mắt ra hiệu: Nhanh đi làm.
Vương Hỉ đi theo Cảnh Vương nhiều năm, cũng biết rõ một khi chủ nhân quyết định thì sẽ không thay đổi, Vương công công kiềm chế không nói nhiều, lập tức tuân mệnh đi làm.
Lý Ngư hoàn toàn không biết Cảnh Vương đã làm gì: ? ? ?
Sau khi Cảnh Vương sắp xếp xong, hắn theo thói quen muốn sờ lưng Cá Nhỏ, chợt nhớ tới cá đang rụng vảy, nếu như đụng vào e là càng rơi nhiều hơn.
Trước tiên cần phải làm theo lời của Từ thái y, nuôi cho tốt, nhưng Cá chép nhỏ lại là cá chép tinh…
Cảnh Vương không hề lưỡng lự quyết định làm một cái bể cá mới lúc này lại do dự.
Nghĩ lại khi mình sờ cá tựa như là đang sờ thiếu niên, Cảnh Vương cảm thấy có chút không xuống tay được.
Cá chép nhỏ thấy hắn duỗi ngón tay về phía cậu, cậu lập tức bơi đến cho hắn sờ, nhưng Cảnh Vương vừa lâm trận liền rút tay lại.
Lý Ngư: “…”
Không thể nào, lẽ nào Cảnh Vương thật sự ghét bỏ cậu à?
Cá chép nhỏ khát vọng được quan tâm nhanh chóng dùng chóp đuôi mình quấn lấy ngón tay Cảnh Vương.
Cảnh Vương bình thường rất thích được đụng như vậy nhưng bây giờ lại suy nghĩ miên man, đuôi…!là chỗ nào của cá chép tinh ấy nhỉ?
Đầu cá nhất định là mặt rồi, như vậy hắn đoán đuôi cá hẳn là chân.
Trong đầu Cảnh Vương đột nhiên lóe lên hình ảnh một cặp mắt cá chân tinh xảo, Cảnh Vương: “…”
Cảnh Vương bỗng dưng đứng lên, dọa Cá chép nhỏ nhảy một cái, Cá chép nhỏ tránh được, không hiểu nhìn hắn.
Cảnh Vương nhận ra mình có chút quá khích, sợ Cá Nhỏ cảm thấy hắn dị thường nên hắn cố gắng vươn tay ra giống với thường ngày.
Lý Ngư mong đợi bơi qua, nhưng Cảnh Vương vừa không sờ lưng cá, cũng không có đụng đuôi cá, ngón tay của Cảnh Vương nhẹ nhàng gõ đầu cá.
Lý Ngư: Làm như này, rốt cuộc là ý gì đấy?
Mặc dù Cảnh Vương đã sai người mau chóng làm bể cá mới nhưng vẫn cần vài ngày nữa mới hoàn thành được, Cảnh Vương đành phải đem Cá Nhỏ ở tạm trong bể thủy tinh, thức ăn mấy ngày nay đều là loại tốt nhất.
Lý Ngư vẫn còn tiếp tục rụng vảy, cũng không dám động mạnh.
Không thể cử động thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ chứ, Lý Ngư sầu cực kì.
Ngay tại lúc Cá chép nhỏ cho rằng mình sẽ trở thành một con cá trọc thì Càn Thanh Cung liên tiếp ra thánh chỉ.
Hoàng đế bắt hết tất cả người Nhị hoàng tử phái đi, phong gã làm An Hầu.
An Hầu chưa được ban thưởng phủ đệ, vẫn bị cấm túc trong phủ Nhị hoàng tử của mình.
Quý phi Cừu thị bị hàng xuống tần vị, vì Cừu thị lần trước cấm túc còn chưa giải nên vẫn tiếp tục bị cấm túc.
Hoàng đế có phạt cũng có thưởng, bên Thừa Ân Công phủ, tước vị của Thừa Ân Công đã thuộc hàng nhất đẳng nên chức quan của Diệp Thanh Hoan được lên một cấp.
Hoàng đế chuẩn cho Thừa Ân Công phủ và Kim Tuyệt Vương cùng tự chọn ngày đính hôn, xây dựng phủ công chúa cho công chúa Kim Tuyệt ở hoàng thành.
Có thể đưa ra quyết định xử trí như vậy, có thể thấy được hoàng đế lần này cũng đã hạ quyết tâm.
Sau khi xảy ra chuyện Nhị hoàng tử hãm hại Diệp Thanh Hoan, hoàng đế luôn do dự không biết trừng phạt Nhị hoàng tử ra sao cho thỏa đáng thì Cừu quý phi bên Chung Túy Cung nhận được tin liền quỳ ở bên ngoài Càn Thanh Cung đứng mãi không lên, cuối cùng là bị nội thị nhấc trở về.
Hoàng đế cũng không muốn gặp Cừu quý phi, mà lặng lẽ một mình đến Trường Xuân Cung, ngồi trước bài vị Hiếu Tuệ hoàng hậu một đêm.
Thi thể nữ ở Yên Vũ Các sau khi trải qua kiểm chứng được xác định là một tử tù trong thiên lao, nàng ta bởi vì bệnh mà qua đời nhiều ngày.
Hoàng đế liền biết đây rõ ràng là Nhị hoàng tử tính kế hãm hại Diệp thế tử nhưng lại bị phản tính kế lại, mà bên Diệp Thanh Hoan là xuất phát từ tự vệ, nói cho cùng thì vẫn là bên Nhị hoàng tử làm điều ngu ngốc trước.
Nếu như Nhị hoàng tử thật sự làm được, phải ăn nói như nào với Kim Tuyệt Vương đây, chẳng lẽ Nhị hoàng tử không thèm suy nghĩ đến đại cục hay là nói đối với Nhị hoàng tử thì cái đại cục này có thể hi sinh ?
Hoàng đế cũng không phản đối các hoàng tử sử dụng thủ đoạn với nhau, nhưng không thể như Nhị hoàng tử này, ỷ vào mình là thái tử tương lai, đầu óc trở nên mơ hò liền ai cũng động thủ, người như thế dù cho sau này lên làm Hoàng đế sợ là không ai phục.
Người mà ông từng có định truyền ngôi lại không phù hợp với ngôi vị hoàng đế.
Sự coi trọng của ông dành cho Nhị hoàng tử không nhưng khiến Cừu quý phi càn quấy mà cũng khiến cho bản thân Nhị hoàng tử không an phận.
Nhưng ngay cả một chút sự coi trọng đó nó cũng không làm được thì sao có thể nói sau đó nữa chứ?
Cũng may ông chỉ tiết lộ một chút ý tứ với một số người mà thôi, vẫn chưa chính thức tuyên bố ứng cử viên thái tử.
Trước mắt chưa xảy ra chuyện gì lớn, xem như là kết quả tốt nhất, nếu không trừng phạt Nhị hoàng tử thích đáng thì cũng sẽ khiến bên Thừa Ân Công phủ thất vọng, Cảnh Vương thất vọng, càng khiến cho Hiếu Tuệ hoàng hậu buồn lòng.
Sau khi hoàng đế hiểu rõ, đã hạ xuống ý chỉ một một ai được chen vào chuyện này.
Mà chỉ với mấy đạo ý chỉ này thôi tựa như khiến cả bá quan văn võ sôi trào.
Trong triều có một quy định bất thành văn, nếu hoàng tử được phong quá sớm thì căn bản chính là vô duyên với đế vị.
Ví dụ như Cảnh Vương, ai cũng biết vương vị của Cảnh Vương là hoàng đế dùng để động viên con trưởng, nhưng tình hình của Nhị hoàng tử lại không giống với của Cảnh Vương.
Nhị hoàng tử không thể phong vương, chỉ có thể làm hầu, ý chỉ còn là hoàng đế vội vàng hạ xuống, chưa thông qua thương nghị với Lễ bộ, đủ thấy Nhị hoàng tử đã triệt để mất đi thánh tâm.
Cừu quý phi ngày xưa — bây giờ Cừu tần sau khi tiếp chỉ liền trực tiếp ngất đi.
Nhưng phi tần khác có sinh hoàng tử trong cung đều dấy lên hi vọng, đặc biệt Tiền phi mẹ đẻ của Tam hoàng tử, nếu như Nhị hoàng tử không được thì tiếp theo chính là đến lượt Tam hoàng tử của bà, mà những quan lại ham mê phú quý ban đầu đi theo Nhị hoàng tử bây giờ người còn tiếp tục giúp đỡ Nhị hoàng tử cũng chẳng còn mấy người, đại đa số cũng bắt đầu trong bóng tối tìm kiếm một lối đi mới.
So với trong cung người vui kẻ người buồn thì Thừa Ân Công phủ ngoài cung đang treo đèn kết hoa, cảnh sắc an lành.
Diệp Thanh Hoan và công chúa Kim Tuyệt trao đổi thiếp canh để Thừa Ân Công và Kim Tuyệt Vương chọn ngày lành cho cả hai.
Bên Cảnh Vương phủ, mặc dù bên trong thánh chỉ chưa nhắc tới Cảnh Vương nhưng thật ra Cảnh Vương cũng được ban thưởng.
Hoàng đế lệnh cho La tổng quản đưa Cảnh Vương một bộ hộp ngọc mỡ dê (1) để Cảnh Vương đựng thức ăn cho cá.
Trên quốc yến hoàng đế thoáng thấy Cảnh Vương dùng hộp đựng làm bằng trúc, ông cảm thấy đau lòng Cảnh Vương.
(1) Ngọc mỡ dê: Là ngọc được tìm thấy và khai thác ở Khotan (Hòa Điền), còn có tên khác là BẠCH NGỌC (Dương chi Ngọc) – trắng mướt như mỡ dê, bóng mịn, trong suốt, hoàn toàn không tạp chất.
Đây là cấp thượng đẳng nhất trong các loại Bạch Ngọc.
YangZhi Bạch Ngọc – Dương Chi Bạch Ngọc (羊脂白玉) – Suet White Jade.
Trong đó: Dương (羊) là dê, cừu & Chi (脂肪) tức mỡ trắng.
Dương chi Bạch Ngọc là loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm biểu trưng cho phẩm chất của người quân tử và đặc quyền làm Ngọc ấn, Ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc.
Hiện nay Bạch Ngọc nguyên khối cực hiếm, sản lượng cực ít, giá trị liên thành nên những sản phẩm nguyên thủy không qua xử lý, cắt gọt đang là hot trends được nhiều đại gia săn đón nhất, nên giá cả cũng trên trời….!(nguồn fb @cocopearlbymoclan)
Hoàng đế ban thưởng cho Cảnh Vương nhưng người vui nhất lại là Lý Ngư.
Hộp thức ăn cho cá mới như được hoàng đế cố ý dặn người làm, phía trên có chạm khắc hoa văn hình con cá, nghe nói ngọc mỡ dê rất hiếm, dùng để làm hộp đựng thức ăn, Lý Ngư cảm giác giá trị bản thân của mình cũng tăng theo gấp đôi…
Cùng lúc thánh chỉ được ban ra thì cậu càng vui hơn khi nhiệm vụ chi nhánh “Tường đồng vách sắt” lập tức đổi mới!
Nhìn những thánh chỉ này của hoàng đế, có phạt có thưởng, Lý Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thiện hữu thiện báo (2), mới có thể khiến cho nhiệm phụ chi nhánh này thực sự kết thúc.
(2) Thiện hữu thiện báo: câu đầy đủ là “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc”.
Nguồn gốc và câu chuyện của câu này mình sẽ để ở cuối chương.
Rơi vảy thì cứ rơi vảy, quest thưởng thì vẫn phải lấy.
Lý Ngư tiến vào hệ thống lấy thưởng, lần này nhiệm vụ chi nhánh thưởng gì cậu ban đầu không để bụng bây giờ kiên nhẫn nghe hệ thống hố cá giới thiệu, Lý Ngư kinh ngạc tới mức rơi cằm luôn.
Hóa ra nhiệm vụ “Tường đồng vách sắt” thưởng là toàn bộ vảy cá mới, tổng cộng có năm màu có thể lựa chọn, theo thứ tự là vàng, đỏ, xanh lục, bạc và tím.
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới gần đây cậu hay rơi vảy, chẳng lẽ bởi vì phần thưởng nên cậu mới bị như này?
“Kí chủ cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Hệ thống đúng lúc nhắc nhở: “Cậu rơi vảy là vì vảy cá bình thường không thể chịu nổi cường độ hoạt động của cậu.”
Lý Ngư: “…”
Hệ thống hại cá cũng không thèm giấu diếm, ý này chính là vì do cậu quá dằn vặt nên vảy cá không chịu nổi nhưng rõ ràng cậu có dằn vặt gì mấy đâu…!Thường thường cậu ở trong phòng Cảnh Vương nhảy lên nhảy xuống thôi mà, Lý Ngư đang bất tỉnh yên lặng nghĩ thầm.
Hệ thống giới thiệu nói rằng vảy cá mới sẽ có cường độ tốt hơn, sau khi đổi sẽ không rơi nữa.
Nhận một phần thưởng như này, Lý Ngư vẫn rất hài lòng, nhưng mà nói bộ vảy hiện tại của cậu và bộ vảy mới khác nhau quá lớn, mấy cái màu sắc này đáng nhẽ ra chỉ có ở cẩm lý nhưng cậu lại có vậy chẳng phải nói là cậu sắp biến thành cẩm lý à?
Cậu cậu cậu chính là có chút hiếu kỳ, cuối cùng cậu cũng sắp trở thành người rồi!
Hệ thống chỉ nói: “Kí chủ không cần phải lo lắng.”
Lý Ngư cảnh giác, thông thường khi hệ thống hại cá nói với cậu “Không cần phải lo lắng” thì cậu chắc chắn sẽ bị hố.
Lý Ngư bị hố đến quen rồi, còn không phải sợ dạo gần đây chủ nhân bạo quân hơi lạnh nhạt cậu, còn nghi ngờ cậu nữa.
Nhưng vảy cá hiện tại của cậu vừa động cái là rơi, có vảy cá mới, vừa vặn đem ra dùng, cậu tất nhiên là phải đổi rồi.
Hệ thống: “Mời kí chủ chọn một màu sắc để nhận thưởng.”
Những màu sắc tươi sáng này — tất cả cũng giống nhau phải không?
Lý Ngư làm trái lương tâm, chọn màu vàng gần với cẩm lý.
Sau khi xác nhận, cậu liền bị hệ thống cưỡng ép đá ra ngoài.
Lý Ngư: “…”
Lý Ngư trở về hiện thực, nhanh chóng nhìn lại chính mình, chỉ thấy thân cá vẫn là màu xám xịt như ban đầu, lẽ nào phần thưởng không có hiệu lực sao?
Lý Ngư nhấc đuôi lên, hành động này khiến một chuỗi vảy cá ở đuôi rơi ra.
Lý Ngư lúng túng, trong lòng thầm nghĩ rơi thành một chuỗi như này vậy có khi nào đuôi sẽ là nơi trọc trước không?
Cậu xem xét đuôi một lúc, đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy cái đuôi vốn dĩ đen xì của cậu, lộ ra một vệt sáng.
Vương Hỉ dẫn theo người thay nước cho Lý Ngư, Lý Ngư đang xoay xoay theo cái đuôi của mình, liền nghe thấy tiếng Vương công công không ngừng hít khí.
“Điện hạ, điện hạ, ngài mau đến xem!” Vương công công vui mừng lên tiếng.
Cảnh Vương nghe tiếng, vội vàng chạy tới.
Cá nhỏ kéo cái đuôi vàng đen của mình kiêu hãnh bơi qua bơi lại.
“Điện hạ, loại cá có màu vàng như này, lão nô trước đây chỉ từng thấy ở cẩm lý…”
Vương Hỉ bình thường cảm thấy chủ nhân Cá Nhỏ rất thông minh, không giống những con cá khác, chẳng lẽ thật ra chủ nhân Cá Nhỏ là cẩm lý, tuy rằng kích thước không lớn như vậy.
Bản thân Cảnh Vương cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hắn nhìn kỹ đuôi Cá Nhỏ một chút, thật sự chỗ rơi vảy đã mọc vảy mới ra, mà trong số những cái vảy mới lại có những cái màu vàng.
Cá nhỏ là cá chép tinh, Cảnh Vương biết rõ trong lòng, vừa có thể biến người, như vậy cậu biến thành cẩm lý cũng không có gì lại, dù sao cẩm lý cũng là cá, Cảnh Vương lập tức có thể chấp nhận được, bình tĩnh ra lệnh Vương Hỉ hầu hạ cẩn thận.
Cảnh Vương không có nghi ngờ, Lý Ngư vừa mừng vừa sợ, lẽ nào đây chính là “Không cần phải lo lắng” mà hệ thống nói?
Không ngờ hệ thống hại cá lại làm được chuyện tốt hiếm thấy này, đã vậy còn cho cậu một bộ vảy mới.
Mặc dù Từ thái y nói phần lớn cá sẽ không đổi vảy nhưng cũng không phải là tuyệt đối vậy cậu cứ làm loại cá có thể thay vảy kia là được rồi.
Tâm trạng Lý Ngư trong những lần rơi vảy khác hoàn toàn thay đổi, vảy cá cũ rơi thì vảy cá mới mọc ra, cậu rất chờ mong ngoại hình của mình khi thay toàn bộ vảy.
Một ngày trôi qua, con cá như được khoác trên mình một tấm áo mới.
Mặc dù toàn thân nó vẫn đen thui nhưng trừ cái bụng và ở đuôi có những chiếc vảy vàng xen kẽ.
Nhớ đến lựa chọn trong hệ thống có thể tăng thêm màu sắc cho cơ thể ban đầu, mặc dù toàn thân Lý Ngư không phải là vàng vàng nhưng đen vàng cũng rất ngầu.
Đừng quên, chờ đến khi nhiệm vụ chính “Trăm vạn cá sủng” hoàn thành thì còn một cái nhiệm vụ chi nhánh “Trở thành cẩm lý” đang chờ cậu.
Thời điểm đó nói không chừng lại còn biến hình thêm lần nữa đấy.
Lý Ngư nỗ lực từng bước trở thành cẩm lý trốn trong chăn cỏ nước lén lút vui vẻ.
Cũng coi như cậu một lần được thay đổi ngoại hình rồi, Cảnh Vương cũng đã chấp nhận, người hầu hạ trong phòng sẽ không nghị luận gì thêm, còn những người khác trong Cảnh Vương phủ thì Lý Ngư thật sự không lo.
Hẳn là họ nghĩ cá có màu vàng ở bụng và ở đuôi là chuyện bình thường thôi, dù sao thì người bình thường cách cậu khá xa, cũng chưa chắc đã gặp hình dáng lúc trước của cậu.
Cậu không biết rằng, sau khi Cảnh Vương nhìn thấy cái đuôi của cậu biến sắc liền cưỡng chế ra lệnh cho Vương Hỉ thông báo cho toàn phủ biết rằng Cá Nhỏ chính là đời sau của cẩm lý, không ai được phép ăn nói lung tung, như vậy đã hoàn mỹ che giấu cho cậu rồi.
Lý Ngư bên này vừa hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, lại bắt đầu nhớ tới nhiệm vụ chính.
Vảy cá đã thay xong rồi, cậu đã không còn rơi vảy nữa, nhưng vì sao chủ nhân bạo quân vẫn đối xử lạnh nhạt với cậu.
Loại lạnh nhạt này cũng không phải xa lánh, cậu có thể cảm nhận được chủ nhân ngài ấy vẫn đối xử với cậu rất tốt, vẫn hội sờ sờ đầu cậu, nhìn cậu bơi, thường xuyên yên lặng nhìn cậu nhưng mà lại không chịu sờ cậu, rõ ràng cậu đã trở nên uy phong hơn rồi mà.
Cá ngầu hơn chẳng lẽ không nên bị sờ à!
Hôm qua, không hiểu sao Thừa Ân Công phủ lại đưa một vài cuốn sách qua, Cảnh Vương giống như có hứng thú với mấy cuốn sách này nên thời điểm vùi đầu ở trong thư phòng đọc sách, lại càng không sờ cậu.
Lý Ngư nghĩ thầm, như vậy sao được, nếu như Cảnh Vương không sờ cá thì làm sao cá hoàn thành được nhiệm vụ chứ…
Cá chép nhỏ nhảy ra khỏi bể thủy tinh, từ khi thay vảy cậu sử dụng đuôi cá càng trở nên thành thạo hơn.
Cậu nhẹ nhàng nhảy mấy lần, nhảy vào bên trong cốc trà hình cánh hoa trên bàn Cảnh Vương làm tung tóe vài giọt nước làm ướt sách.
Lý Ngư: “…”
A a a không phải cậu cố ý mà!
Lý Ngư sực nhớ trước kia khi Cảnh Vương đưa cậu đến đây đọc sách, Vương công công sẽ chuẩn bị trước một cái khăn để lau nước, Cảnh Vương cũng sẽ tận lực đặt cốc trà cách xa sách một chút, nhưng lúc này khi cá tự mình nhảy đến, mấy cái dùng để che chắn cái gì cũng không có, cuối cùng làm ướt sách của Cảnh Vương.
Lý Ngư đang đau đầu nghĩ cách khắc phục thì Cảnh Vương đã lặng lẽ lấy khăn ra lau khô mấy vệt nước trên sách rồi đôi mắt ngăm đen ấy liếc nhìn Cá chép nhỏ trong tách trà một cái.
Lý Ngư lập tức không bay nhảy nữa, Cảnh Vương không có đuổi cậu đi, hắn nghĩ chắc Cá Nhỏ cũng muốn đọc sách cùng mình, Cảnh Vương cảm thấy nếu đen tách trà tới gần thì lộ liễu quá, vì thế liền nhẹ nhàng đem cuốn sách tới gần Cá Nhỏ.
Cá chép nhỏ cần thận từng li từng tí ngẩn đầu lên, Cảnh Vương chuyên tâm như vậy, đây là loại sách gì vậy?
Ngày thường chủ nhân bạo quân hay đọc binh thư và du ký, lần trước chính là cá đọc một quyển binh thư đến mức ngủ luôn.
Cá chép nhỏ lanh lợi nhìn tiêu đề màu đen trên nền bìa trắng, lúc này cuốn sách này tên là — Bạch Xà Ký.
(3) Bạch Xà Truyện: (白蛇傳), còn có tên là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử (許仙與白娘子) là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc.
Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc.
Nội dung Bạch Xà truyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên).
Câu chuyện đã nhiều lần được chuyển thể thành Kinh kịch, phim điện ảnh và phim truyền hình.
Còn tại Việt Nam, Bạch Xà truyện đã được dựng thành cải lương.
Một trong những văn bản sớm nhất ghi lại câu chuyện này là Bạch Nương Tử vĩnh trấn Lôi Phong tháp (白娘子永鎮雷峰塔) trong Cảnh thế thông ngôn của Phùng Mộng Long, được viết vào thời Minh.
Về phần nội dung các bạn có thể lên gg tìm, vì nó quá dài và quá phổ biến nên mình sẽ không viết vào đây.
Lý Ngư: “…”
Lý Ngư nhớ tới ở thế giới của cậu có một quyển truyện tên là Bạch Xà, Bạch Xà Ký là cái gì?
Lý Ngư tò mò đọc quyển sách này, đại loại là xà tinh phải lòng một tên thư sinh đi ngang qua, nó hóa thành hình người cùng với gã kết làm vợ chồng.
Lý Ngư đoán đây là một bản thần thoại trong lịch sử, lại nhìn lên, Bạch Xà tinh đã cùng thư sinh bái đường, Bạch Xà nói thẳng ra thân phận Xà Tinh rồi dịu dàng nói vói thư sinh: “Tướng công, yêu tinh bọn thiếp đều muốn hút tinh khí…”
Lý Ngư: ? ? ?
Lý Ngư đọc sách cổ có chút khó khăn còn Cảnh Vương thì lại đọc nhanh như gió.
Lý Ngư còn chưa xem rõ Bạch xà hút như thế nào thì một tờ khác đã được lật lên.
Đến đêm thứ hai, Bạch Xà tinh lại tiếp tục dịu dàng nói với thư sinh: “Quan nhân (4), yêu tinh bọn thiếp hôm nay cũng phải hút tinh.”
(4) Quan nhân: cách người vợ gọi phu quân mình có quan chức ngày xưa.
Lý Ngư: “…”
Cảnh Vương lật sang trang mới với một tốc độ cực nhanh, tốc độ nhanh như vậy lật liên tục mười mấy trang, Lý Ngư đoán rằng Bạch Xà tinh và thư sinh cũng giống như vậy mười mấy đêm nhưng cậu lại chẳng thấy gì.
Cuối cùng thoại bản còn mỗi trang cuối cùng, có một vị đại hòa thượng đi qua trách Bạch Xà làm trái Thiên Đạo rồi thu Bạch Xà vào trong một cái bát vàng, thư sinh hoàn toàn tỉnh ngộ, cùng hòa thượng đi xuất gia.
Lý Ngư: Ể, sao cái này hơi giống Bạch Xà truyện ấy nhỉ? Nhưng mà vì sao tình tiết song tu hút tinh khí của hai người lại viết nhiều như vậy còn những tình tiết khác lại ít như vậy.
Cảnh Vương khép sách lại, không biết có phải ảo giác hay không, Lý Ngư cảm thấy hai lỗ tai của chủ nhân bạo quân hơi hồng.
Có lẽ là Cảnh Vương cảm thấy kết cục của quyển sách này không được tốt lắm nên thay một quyển khác.
Lý Ngư xem cùng đi nhìn tên sách, giờ lại là Hồ Ly truyện, đại loại cũng là Hồ Ly tinh chọn trúng thư sinh, nửa đêm chạy vào phòng thư sinh cầu song tu.
Hồ ly tinh so với Bạch Xà tinh thì lợi hại hơn nhiều, không cần qua đêm thứ hai mỗi đêm đầu tiên thôi cũng đã mất hai mươi trang rồi, Cảnh vương lật liên tiếp hai mươi lần, Lý Ngư đều lén đếm được.
Hình như cậu đoán được đây là sách gì rồi, hẳn là chuyện phong nguyệt phiên bản cổ đại (chuyễn segg :))), Lý Ngư mừng lớn, Cảnh Vương mà lại xem cái này ư! Chẳng trách lật nhanh như vậy, hóa ra chủ nhân bạo quân thẹn thùng à?
Nhưng mà chuyện này cũng không gì to tát cả, coi thì coi thôi, thời điểm Lý Ngư còn chưa xuyên thành cá, khi mới vừa mười tám tuổi ai mà chẳng trộm xem mấy cái như này.
Cảnh Vương đã là một thanh niên tốt hơn hai mươi tuổi, ở cổ đại chính là tuổi mà con cháu chạy nhảy đầy vườn, xem một ít truyện sẽ thì có sao chứ?
Lý Ngư cố gắng đến gần, chủ nhân, cậu cũng muốn xem chuyện không thể miêu tả của Hồ Ly và thư sinh!
Cảnh Vương vừa khép quyển sách này lại liền thấy Cá chép nhỏ dáo dác ngó xem nội dung trong sách, Cảnh Vương không nhịn được cười, nhẹ nhàng gõ một cái vào đàu Cá chép nhỏ.
Cá chép nhỏ tỏm một cái, té ngửa vào bên trong tách trà.
Vào đêm.
Lý Ngư muốn thừa dịp mây to gió lớn lến lút làm nhiệm vụ chính.
Nhiệm vụ “Trăm vạn cá sủng” này chỉ cần một chút nữa thôi là được rồi, chỉ cần cậu dùng miệng cá cọ nhẹ chút lên miệng Cảnh vương là được rồi.
Mấy ngày nay không phải là vì muốn cứu người thì cũng là vì cậu rơi vảy khiến bị chậm trễ, đến bây giờ mới tiếp tục làm nhiệm vụ được.
Lý Ngư ở trong bể thủy tinh lẳng lặng đợi Cảnh Vương ngủ, đọi đến khi trên giường không còn tiếng động, lại qua rất lâu, cậu mới nhảy từ bể cá tới, con đường đến với giường của Cảnh Vương, Tiểu Ngư đã rất quen rồi.
Cậu thuận lợi đến bên gối Cảnh Vương, nhớ tới mình ban ngày làm ướt sách của Cảnh Vương nhưng Cảnh Vương không trách tội, Lý Ngư tự tin rằng lần này nếu như cậu làm ướt gối của Cảnh Vương thì hẳn hắn sẽ không trách tội cậu…
Cá chép nhỏ nhảy lên gối ngọc, nhắm vào mặt Cảnh Vương, miệng cá chu về phía trước.
Nếu như cậu biến thành người thì chắc chắn sẽ không làm vậy vì nó quá vô sỉ rồi! Nhưng lúc cậu làm cá thì cậu có thể không biết xấu hổ.
Vốn dĩ Cảnh Vương có chút buồn ngủ, nhưng sau khi biết Cá Nhỏ là cá chép tinh, ban đêm khi ngủ, Cảnh Vương sẽ khó tránh khỏi việc để ý trong cá trong bể, tận lực nghe ngón động tĩnh của cá, đặc biệt mấy ngày Cá Nhỏ rơi vảy kia, hắn thừa dịp Cá Nhỏ sau khi ngủ say mà liếc mắt nhìn, bây giờ rơi vảy đã giải quyết nhưng thói quen này của Cảnh Vương vẫn chưa sửa được,
Thời điểm Cá chép nhỏ nhảy lên giường, Cảnh Vương đang muốn ngủ thì bên tai vang lên tiếng bạch bạch của đuôi cá.
Cảnh Vương hết cả buồn ngủ, theo bản năng tiếp tục lắng nghe, Cá Nhỏ là muốn làm gì sao, có thể hóa thành hình người không?
Tiếng đuôi cá càng ngày càng gần, hắn rất chắc chắn Cá Nhỏ đang hướng về phía giường của hắn.
Lúc cá lên gối ngọc, đúng là có một giọt nước nhỏ rỏ lên mặt Cảnh Vương, tâm trạng của Cá Nhỏ đang kích động nên chưa phát hiện được.
Cảnh Vương cũng không cử động, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đang âm thầm quan sát cá chép tinh, nhưng không thu hoạch được gì, nếu như vào lúc này “Tỉnh lại”, Cá Nhỏ khó tránh khỏi lúng túng, e rằng nếu hắn tiếp tục giả bộ ngủ, nói không chừng có thể biết được ý đồ của con cá này.
Hắn cảm nhận được đối phương mang theo hơi nước, càng ngày càng gần…
Bẹp.
Một cái gì đó nhanh chóng chạm vào môi của hắn, hô hấp của Cảnh Vương trong phút chốc dừng lại, hắn hình như nhận ra đó là cái gì.
Ban ngày hắn xem qua thoại bản của yêu tinh và thư sinh, đặc biệt là mấy cái đoạn hắn đọc qua rất nhanh, tất cả đều hóa thành các loại cảnh sắc hương diễm, liên tiếp không ngừng nhô ra từ trong đầu.
Bạch Xà tinh và thư sinh, Hồ Ly tinh và thư sinh, tất cả đều biến thành con cá chép tinh phiền phức này và hắn —
Trong phòng không hề nóng bức nhưng Cảnh Vương lại đổ mồ hôi, cả người cứng ngắc, trong lòng nóng bỏng.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, vừa cảm thấy luống cuống lại vừa nằm trong mong đợi.
Hắn chờ đợi cá chép tinh tiến thêm một bước nữa, nhưng mà bước tiếp theo của Cá chép nhỏ lại là hí ha hí hửng quay đầu lại nhảy vào trong bể cá.
Cảnh Vương: ? ? ?
Lẽ nào cá chép tinh hút tinh chỉ có đơn giản như vậy là xong à? ¯_(ツ)_/¯
——————
Trước đây, có một vị viên ngoại có rất nhiều ruộng đất và sản nghiệp.
Vào mùa thu mỗi năm sau khi thu hoạch mùa màng xong, ông đều đi đến từng hộ nông dân tá điền thu tiền thuế ruộng, sau đó đem những thóc lúa thu hoạch được bán đi, rồi mang theo tiền bạc về nhà.
Vì những hộ tá điền của ông phân tán ở các nơi, trên đường trở về nhà lại phải mang theo một số lượng lớn tiền bạc, vậy nên cần phải thuê mướn người vận chuyển giúp.
Một năm nọ, người mà ông thuê mướn, rắp tâm muốn giết người cướp của hòng chiếm đoạt toàn bộ số ngân lượng của vị viên ngoại.
Trên đường trở về y đã đẩy viên ngoại xuống vách núi, rơi xuống dưới vực nước chết ngay tại chỗ.
Vị viên ngoại sau khi bị chết đuối đã biến thành quỷ nước.
Theo quy định nơi âm gian, chỉ sau khi quỷ nước tìm được thế thân mới có thể được phép đầu thai chuyển thế, nhưng trước nay vẫn chưa có cơ hội, đành phải sống cuộc sống thống khổ của quỷ nước.
Trên thôn làng ở bờ bên kia có hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cậu con trai tên là A Thiện, sống bằng nghề đánh bắt cá, là người rất hiếu thuận.
Quỷ nước biết A Thiện là một hiếu tử, rất mong muốn được kết bạn với anh.
Vào một buổi tối không trăng, quỷ nước ngồi ở bên bờ nghĩ đến bản thân bị kẻ xấu hại chết phải chịu khổ dưới nước, lại không tìm được thế thân, sống những ngày tháng thê lương buồn bã, không khỏi nhìn trời thở dài.
Vừa khéo ngay lúc này, A Thiện đang chuẩn bị xuống nước bắt cá, bèn bước lên phía trước an ủi quỷ nước, hai người trò chuyện hợp nhau, rất mau chóng đã trở thành đôi bạn thân.
Mỗi lần khi A Thiện đánh bắt cá, quỷ nước đều sẽ ở trong nước lùa cá giúp, A Thiện kéo lưới lên, cá trong lưới vừa nhiều lại vừa to, nên rất vui mừng.
Quỷ nước ái mộ A Thiện là đứa con hiếu thảo, A Thiện lại cảm kích quỷ nước giúp mình bắt cá, tình bạn giữa hai người càng ngày càng thêm gắn bó.
Có một ngày, quỷ nước lưu luyến nói rằng: “A Thiện ca, chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng ngày mai đệ phải từ biệt huynh rồi”.
“Anh em tốt, chúng ta qua lại với nhau tốt như vậy, tại sao nhất định phải từ biệt chứ!”, A Thiện không nỡ rời xa quỷ nước.
Quỷ nước thật sự cũng không nỡ rời xa A Thiện, nhưng bất đắc dĩ nói rằng:
“Dù sao nói với huynh cũng không hề gì.
Giữa trưa ngày mai có một người phụ nữ bán rau, nàng ấy sẽ xách giỏ rau đến đây rửa, đệ sẽ lén lén đẩy cái giỏ của nàng ấy đến chỗ nước sâu, nàng ấy vì để vớt cái giỏ, sẽ từng bước từng bước mà đi vào chỗ nước sâu.
Đến lúc đó đệ sẽ có thể kéo chân của người phụ nữ đó, khiến nàng ta chết đuối.
Như vậy đệ sẽ tìm được thế thân, vậy là có thể chuyển thế đầu thai, thoát khỏi biển khổ rồi!”.
A Thiện nghe thấy những lời này, khắp người đều đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Giữa trưa ngày hôm sau, quả nhiên có một người phụ nữ bán rau đến bờ sông rửa giỏ rau, vừa lỡ tay, giỏ rau đã trôi dạt đến vũng nước sâu.
A Thiện vừa nhìn thấy tình thế không hay, vội vàng chạy đến trước, đứng chặn ngang trước mặt người phụ nữ này, giúp đi vớt cái giỏ ở chỗ nước sâu.
Quỷ nước vừa nhìn thấy là A Thiện, không nỡ bắt anh làm quỷ chết thay, đành thở một hơi dài, thế là đã cứu được tính mạng của người phụ nữ đó.
Buổi tối hôm đó, quỷ nước vô cùng tức giận chạy đến tìm A Thiện lý luận, trách mắng anh không nên phá hoại kế hoạch tìm thế thân của nó.
A Thiện khuyên quỷ nước hãy gắng làm nhiều việc thiện, nhất định sẽ có báo ứng tốt, tuy không thể chuyển thế đầu thai, nhưng hai người vẫn có thể gặp nhau thường xuyên, như vậy không phải rất tốt hay sao?
Không lâu sau, quỷ nước lại có được cơ hội đầu thai, vì để nói lời tạm biệt với người bạn thân A Thiện, quỷ nước lại đem đầu đuôi sự tình nói lại với A Thiện.
Ngày hôm ấy vô cùng nóng nực, có một cậu bé đến bên bờ, cởi bỏ giày dép quần áo xong, liền xuống nước bơi lội, dần dần bơi đến chỗ nước sâu, mặt nước vốn đang tĩnh lặng bỗng xuất hiện một xoáy nước lớn, cậu bé đó bị cuốn vào trong xoáy nước, xem chừng sắp bị chết đuối rồi.
Lúc này A Thiện đang núp ở một nơi trên bờ lặng lẽ quan sát, thấy tình thế nguy kịch thì không kịp nghĩ ngợi gì nữa, liền lao xuống nước cứu cậu bé sắp bị chết đuối kia, quỷ nước tức giận đến nhảy cẫng lên, A Thiện tự nói với mình rằng, mặc kệ ông ấy, cứu người quan trọng hơn.
Mọi người trong làng biết chuyện A Thiện dũng cảm xả thân cứu người, đều vô cùng khen ngợi anh.
Mẹ của A Thiện biết được con trai mình đã cứu sống con trai của nhà hàng xóm, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Chỉ có quỷ nước xui xẻo, lại mất đi một cơ hội đầu thai, mỗi ngày vẫn là bộ dạng đó, bị nhốt trong nước chịu đủ mọi thống khổ.
Trải qua hai lần thất bại, cảm thấy hà tất phải tìm thế thân làm quỷ chết thay cho mình? Lúc còn sống, bản thân bị kẻ xấu đẩy xuống nước hại chết, ông rất căm hận kẻ xấu đó, bây giờ ông vì tìm thế thân mà hại chết người ta, thế người khác chẳng phải cũng sẽ rất căm hận ông sao? Huống hồ ông còn có người bạn tốt A Thiện làm bạn! Ông quyết định thà rằng bản thân mình mãi mãi làm quỷ nước ở đây, cũng không đi tìm thế thân nữa.
Cứ thế mấy năm lại trôi qua.
Một ngày nọ, Ngọc Hoàng Thượng Đế xuất tuần, khi thị sát đến nơi này, Ngài thấy quỷ nước lòng dạ tốt bụng, thà bản thân chịu khổ trong nước, chứ không muốn đoạt tính mạng người khác.
Tấm lòng thiện lương như vậy rất cần được khích lệ, thế là Ngài triệu kiến quỷ nước, sau khi khen ngợi một hồi, bèn phong cho quỷ nước làm Thần Thành Hoàng của nơi này, chuyên việc quản thiện ác của nhân gian.
Trước khi quỷ nước đi nhậm chức, còn mời A Thiện đến thủy tinh cung chơi, A Thiện không biết phải đi như thế nào, quỷ nước bảo anh đứng trên bờ hô lớn ba tiếng: “Người anh em tốt! A Thiện đã đến rồi! A Thiện đã đến rồi!”.
A Thiện làm đúng theo lời dặn như vậy, quả nhiên trong nước hiện ra một con đường lớn.
A Thiện đi theo con đường đó, đến được thủy tinh cung, tiếp nhận chiêu đãi của Thần Thành hoàng mới được sắc phong, sơn hào hải vị muốn gì có nấy, cảnh sắc trong thủy tinh cung càng mê đắm lòng người.
Cứ như vậy, A Thiện đã ở đó vui chơi mấy ngày.
Nhớ đến mẹ già không ai chăm sóc, liền cáo biệt với Thần Thành hoàng.
Trước lúc chia tay, Thần Thành hoàng gửi tặng cho A Thiện một thỏi vàng, căn dặn anh sau khi về nhà hãy mua một số ruộng đất nhà cửa, phụng dưỡng mẹ già cho thật tốt.
A Thiện về đến làng, đem thỏi vàng đi bán, nhưng thỏi vàng trị giá rất nhiều tiền, tìm khắp xung quanh không được người giàu nào có thể mua nổi nó.
Cuối cùng tìm được một đại phú ông ở huyện thành, ông ấy bằng lòng mua thỏi vàng này.
Vị phú ông này, chính là kẻ xấu ngày trước đã hại chết viên ngoại, ông ta đẩy viên ngoại rơi xuống vách núi chết đuối, cướp lấy số ngân lượng, còn cậy quyền cậy thế, ra sức ức hiếp người dân, trở thành đại phú ông mà mọi người trong thành này đều căm hận.
Nói ra cũng kỳ lạ, khi vị phú ông xấu xa này mua thỏi vàng của A Thiện, rõ ràng là thỏi vàng sáng lấp lánh, nhưng sau khi mang về nhà xem thử, lại biến thành một cục đá.
Ông ta vô cùng tức giận, bèn đi đến chỗ Thần Thành hoàng kiện A Thiện gạt người.
Tên phú ông xấu xa này cùng với A Thiện đi đến miếu Thành hoàng, chúng quỷ tốt dọn ghế ra, mời A Thiện ngồi xuống.
Sau đó Thần Thành hoàng thăng đường, tên ác bá ngẩng đầu lên nhìn thấy vị Thần Thành hoàng này rất là quen thuộc, hắn nhớ ra, đây chẳng phải là vị phú ông bị mình đẩy xuống vách núi chết đuối hay sao? Bèn vội vàng quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Thần Thành hoàng lệnh cho quỷ tốt chẻ đôi viên đá đó ra, bên trong có một phong thư, mở phong thư ra xem thử, bên trong là một tờ cáo trạng, tố cáo hết thảy chuyện xấu mà tên ác bá quỳ trước mặt đã làm, mỗi một việc đều được ghi chép lại vô cùng rõ ràng.
Tên ác bá đó đành phải nhận tội, chịu hình phạt ngay tại hiện trường, lên núi đao, xuống vạc dầu, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết.
Còn về phần hiếu tử A Thiện, Thần Thành hoàng tặng toàn bộ tài sản lúc sinh tiền của ông và số của cải bị tên ác bá chiếm đoạt cho A Thiện, bởi vì ông rất cảm kích anh đã khuyên ông không nên hại người tìm thế thân.
Người xưa nói: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc”.
Lại nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”.
Hiểu được ý nghĩa của những câu nói này, rồi lại nghĩ đến kết cục của mỗi nhân vật trong câu chuyện, sao bạn lại có thể không đi làm chuyện tốt, mà phải đi làm chuyện xấu đây!
Theo tinhhoa.net.