Ngay chính Cảnh Vương cũng không rõ vì sao mình lại có tình cảm như vậy với Cá Nhỏ, tính ra, số lần hắn với Cá Nhỏ hình thiếu niên gặp mặt ít đến mức chưa đếm hết nổi bàn tay, nói chuyện còn ít hơn.
Lúc đầu, hắn với đối với thiếu niên nhiều lần chạy trốn khỏi tay hắn chỉ có ngạc nhiên, cũng không có thân thiết như vậy, nhưng sau khi thiếu niên cứu hắn, hắn lại biết thiếu niên này hóa ra là Cá Nhỏ vẫn luôn bầu bạn với hắn ngày đêm thì hắn đã không tự chủ mà để ý đến cậu.
Bởi vì dù là người hay là cá thì hắn cũng sẽ nguyện ý đối xử tốt với cậu.
Cảnh Vương giấu giếm, âm thầm quan sát Cá Nhỏ trong bóng tối, dần dần phát hiện không ít bí mật của Cá Nhỏ.
Cá Nhỏ rất thích ăn, nhờ bánh hoa đào mà hắn mới phát hiện được điều đó, đã lâu rồi mình không cầm thức ăn đùa cá nay lại trơ mắt nhìn Cá Nhỏ vì một chút thức ăn mà hóa hình, mà một ngày chỉ có thể biến một lần, cho dù hắn có cho Cá Nhỏ bao nhiêu thời gian thì cũng chỉ biến hình được ước chừng một canh giờ là lại trở về nguyên hình.
Một khi cậu biến trở về, hắn có cho đồ ăn ngon thể nào đi nữa cũng không biến lại được.
Cá Nhỏ hình như cũng rất quyến luyến lấy hình người, dường như không phải là cá không muốn biến mà là cậu không biến được.
Vậy nên Cảnh Vương suy đoán, có lẽ là con cá này, một ngày chỉ có thể biến thân một lần, một lần chỉ có thể trong một canh giờ.
Kết luận này khiến Cảnh Vương rất buồn bực, cá chép tinh với khả năng biến hóa không lưu loát, nhưng lại chẳng chịu chủ động đi gặp hắn một lần.
Cảnh Vương nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Cá Nhỏ, hình như Cá Nhỏ cũng là vì đi phòng bếp kiếm ăn, nếu không có lần trước hắn bị tập kích khiến mắt bị thương thì chắc chắn Cá Nhỏ cũng sẽ không biến thân cứu giúp, dù sao ngay đến cả bức thư gửi cho Diệp Thanh Hoan cũng nhờ đến Hùng Phong giúp mà.
Cảnh Vương thình lình phát hiện trong mắt cá, khả năng cao mình còn không bằng một khối điểm tâm hay một chén cơm: “…”
Nhưng con cá vô tâm vô phế này còn chưa phát hiện thân phận của mình đã bị vạch trần, vẫn đang cố dọn dẹp hòng qua được mắt hắn.
Cảnh Vương thông qua gương đồng, nhìn thấy con cá vừa dọn dẹp điểm tâm vừa ăn, vỏ trái cây thì bị xé thành vụn rồi ném vào góc không ai thấy.
Cá chép tinh dù ở dạng nào cũng rất thông minh, cũng rất cảnh giác, không ăn trái cây tươi khó dọn, mà phần lớn là ăn điểm tâm có thể nhét toàn bộ vào miệng.
Cá Nhỏ rõ ràng vẫn muốn giấu diếm hắn, trước mắt còn đang ở cạnh hắn, nếu biết được hắn cảm kích mình có khi cậu sẽ chạy trốn.
Khi ngẫm lại thủ đoạn của con cá này, mặc dù luôn có chỗ sơ hở chỗ nhưng nếu không để ý thì rất dễ bị lừa.
Cảnh Vương từng bị đùa bỡn xoay vòng vòng lúc này trong lòng rất xúc động.
Lúc này đây hắn lại cảm thấy may mắn khi Cá Nhỏ tỉnh rượu không còn nhớ chút gì chứ nếu như cậu chỉ nhớ dù chỉ một chút thì khả năng cao sau này hắn sẽ chẳng còn nhìn thấy cậu được nữa.
Cảnh Vương cân nhắc hồi lâu cối cùng vẫn đè xuống mong muốn đối mặt với Cá Nhỏ, vẫn cứ án binh bất động như trước.
Giữa hắn và Cá Nhỏ cần phải có một cơ hội, cơ hội này tốt nhất có thể bảo đảm Cá chép nhỏ sẽ không bỏ hắn đi.
Nếu không thì hắn không thể vì nhất thời xúc động mà dọa cho Cá Nhỏ chạy mất.
Trong mấy quyển sách mà Diệp Thanh Hoan đưa cho hắn cũng có nhắc tới nhân yêu thù đồ (người yêu không thể đến với nhau), Cảnh Vương không thích câu nói này, người với người khác nhau, hắn cũng không phải là thư sinh gầy yếu gì đó, Cá Nhỏ cũng là cá hắn vẫn luôn nuôi bên người, hắn sẽ không cho phép bọn họ mỗi người đi một ngả.
Thế nhưng hắn biết rất ít về yêu quái, về cá chép tinh.
Cảnh Vương sai người đi thu thập một ít sách cổ, điển tịch về yêu quái, tu đạo.
Hắn muốn biết nhiều chuyện hơn về cá chép tinh, ví dụ như cái thùng mà Cá Nhỏ nhắc tới lúc say, hắn đến nay vẫn không biết nó là cái gì, lại ví dụ như độ kiếp, Cảnh Vương cũng không biết được rốt cuộc cá chép tinh có phải độ kiếp hay không, chỉ đọc mấy quyển thoại bản không đúng đắn Diệp Thanh Hoan đưa cho thì hắn cũng thiếu nhiều lắm.
Rất nhanh tâm phúc đã tìm được cho Cảnh Vương một chút sách cổ nghe đâu rất hữu dụng.
Cảnh Vương quyết định đi nghiên cứu.
Mấy ngày nay hắn “rất bận”, đi sớm về trễ, sau khi trở lại liền vùi đầu đọc sách làm cho cá cưng lâu ngày không gặp có chút nhớ mong tức giận rồi.
Lý Ngư bơi qua bơi lại trong bể thủy tinh, trong lòng nghĩ mãi cũng không rõ Cảnh Vương lần này đang xem sách gì? Nếu như là truyện tình yêu thì cậu cũng phải nhìn, chủ nhân có đồ tốt sao lại không chia cho cá cưng chứ?
Sau khi Lý Ngư to ra, những chung trà được chuẩn bị cho cậu bay nhảy cũng được đổi mới một loạt, nhảy lên nhảy xuống cũng sẽ không bắn nước.
Cậu mới nhảy về phía này, Cảnh Vương liền chú ý tới cậu.
Hắn nhìn cá chép tinh nhảy mang theo một đường bọt nước trên đuôi cá thì liền biết Cá Nhỏ đang hứng thú.
Cảnh Vương cười thầm, vội vàng cầm sách ngay ngắn, giả bộ chăm chú.
Rất nhanh Lý Ngư đã nhảy tới bàn.
Chung trà hình hoa sen trước kia cậu hay nằm giờ đã cũng được thay đổi, đổi thành một chiếc hình hoa sen, so với trước đây còn to hơn gấp đôi.
Chén hoa sen này là Cảnh Vương sai người dùng hồng ngọc (1) làm ra, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lung linh, sinh động rực rỡ.
Cá chép nhỏ nằm bên trong chiếc cốc hệt như đang nằm trên hồng liên.
Cảnh Vương từ khi phát hiện con cá này có một sự chấp nhất khó giải thích được với các loại lá cây nên sai thợ thủ công khảm một khối ngọc bích (2) dưới đáy làm lá sen, giống y như thật.
Cá chép nhỏ vừa thấy đã thích.
(1) Hồng ngọc: hay còn gọi là ruby, một loại đá quý màu đỏ tự nhiên rất đẹp
(2) Ngọc bích
(Editor bị nghiện mấy cái loại đá quý như này nên việc cứ có loại đá quý, ngọc nào được nhắc đến đều nhét ảnh thì mong mọi người thông cảm :)) Vì nghèo quá mà mê nên cứ để đấy nhìn cho đỡ thèm)
Vì đây không phải là lần đầu cùng đọc sách nên Lý Ngư một chút cũng không sợ người lạ.
Cậu bơi tới bên cạnh cốc trà, cố gắng vươn đầu cá ra nhìn cuốn sách trong tay Cảnh Vương.
Quyển sách này nhìn qua cực kỳ cổ xưa, có vài trang nhìn như sắp rơi ra, Lý Ngư não bổ đoán đây có lẽ là sách cổ của Cảnh Vương, cũng không biết viết đây là viết cố sự ngàn năm của con yêu quái nào.
Cá chép tinh ngó đầu ra nhìn, Cảnh Vương cũng thấy nên ôm cả chén lẫn cá đến trước mặt mình, đối diện với sách.
Làm như vậy để cá có thể thấy dễ hơn.
Mà nếu như hóa hình ở ngay vị trí này thì chắc chắn sẽ bị vây giữ.
Cảnh Vương không nhịn được có hơi mong đợi, mang theo niềm vui nhàn nhạt không muốn ai biết, hắn lần thứ hai cùng cá đọc sách.
Thái độ thoải mái lần này của Cảnh Vương khiến Lý Ngư rất vui mừng.
Cậu cho rằng khi đọc có thể thấy được mười tám tư thế thế như khi đã đọc rất nhâu rồi, Lý Ngư mới sững sờ khi ngay cả một hàng chữ cũng không hiểu, quá khó đọc.
Cá chép nhỏ nhận ra tức đến nổ phổi: Tui bị lừa! Cái này có phải là thoại bản đâu, ngay cả binh thư, du ký cũng không phải, đây đây đây là một quyển sách đi giảng về chuyện tu tiên!
Không phải hệ thống nói vai chính sẽ không gặp ảnh hưởng gì cứ thế mà lên làm hoàng đế à, Cảnh Vương như này vẫn có thể làm hoàng đế sao, vì sao Cảnh Vương lại xem sách tu tiên, lẽ nào Cảnh Vương hắn không muôn làm hoàng đế, đường đường là nam chính cung đấu lại muốn tu tiên? ?
Cái này cũng khó quá rồi đấy, trước giờ cậu có bao giờ đọc tu tiên đâu!
Lý Ngư có chút nóng nảy, lén lút nhìn Cảnh Vương.
Cậu sợ Cảnh Vương thật sự thay đổi chí hướng muốn làm thần tiên.
Sắc mặt Cảnh Vương ngưng trọng, nhìn ra cực kỳ nghiêm túc, so ra thì Lý Ngư bên này càng xem càng không hiểu.
Cảnh Vương tuy bị câm thế nhưng thiên tư không tồi, ngay cả xem sách tu tiên cũng cực kỳ nhanh, hình như lĩnh ngộ rồi.
Còn nhìn nữa sợ là Cảnh Vương muốn bay lên giời luôn.
Lý Ngư lén lút hất một chút nước lên sách.
Cậu muốn nhanh chóng khiến Cảnh Vương bỏ đi ý nghĩ muốn tu tiên.
Tu tiên quá khổ, vừa mệt còn không được ăn ngon, làm không tốt còn phải lấy thân tuẫn đạo.
Chủ nhân bạo quân tuyệt đối không được đi tu tiên nhaaaaaaaaaaaaaa.
Sách cổ mua được với giá trên trời lại bị giội nước lên, Cảnh Vương bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con cá đang làm loạn, có khi nào cá thành tinh đã lâu nên không muốn xem mấy quyển dễ quá?
Vì vậy Cảnh Vương thay một quyển cao thâm hơn chút.
Lý Ngư đang muốn vẫy đuôi ăn mừng thì lại phát hiện Cảnh Vương rất nhanh đã đổi sách, mà lúc này đọc lại chính là —— luyện đan?
Lý Ngư: Đan dược cũng không thể tùy tiện ăn, sách cũng không thể tùy tiện xem a a a!
Lý Ngư bay tới, gần như đem ướt hết toàn bộ sách cổ Cảnh Vương có.
Cảnh Vương đen mặt, lấy quyển cuối cùng ra.
Lý Ngư vừa nhìn, sách song tu!
Song —— song tu? ?
Lý Ngư trợn tròn hai mắt, cái này cũng khó cậu quá đi, coi như cậu chưa từng đọc sách tu tiên nhưng làm gì có ai không hiểu ý nghĩa của tu tiên chứ.
Cuốn sách bị mài ra sắp rách này, nhất định rất thâm ảo, nhưng lại là song tu? ?
Cá chép nhỏ cực kỳ khó xử, cuối cùng đầu cá tiến lại gần, vãi luon, còn có loại này à? Cá cũng muốn xem!
Ánh mắt Cảnh Vương khẽ biến: Quả nhiên cá nhỏ muốn cùng hắn song tu!
Nhưng mà, sao còn chưa tu?
?????????????????????????????????????
…
“Điện hạ.” Vương Hỉ ngoài phòng nhẹ giọng gọi.
Cá chép nhỏ khiến cuốn sách ướt nhẹp, Cảnh Vương buông cái tay đang tranh sách với cá, nhẹ nhàng rung chuông ngọc lên.
Thời điểm Vương Hỉ đẩy cửa tiến vào, trùng hợp Cá chép nhỏ mới trượt xuống chén sen, Vương Hỉ cái gì cũng không thấy.
Vẻ mặt Vương Hỉ nghiêm túc nói: “Điện hạ, đêm qua Chung Túy Cung bị cháy, Cừu tần bị bỏng.”.