Lý Ngư kiểm tra nhiệm vụ chi nhánh cẩm lý.
Lúc trước cậu có được nhắc nhở đó là “muốn làm cẩm lý trước tiên phải hiểu rõ tính chất đặc biệt của một cẩm lý” mà bây giờ thì đã đổi thành “muốn làm cẩm lý trước tiên phải trải nghiệm cảm giác làm cẩm lý”.
Lý Ngư:???
Lý Ngư hỏi hệ thống: Vì sao nhắc nhở lại thay đổi vậy?
Nếu cậu nhớ không nhầm thì là đổi lúc cậu đang đại náo ở Càn Thanh Cung đi.
Hệ thống kiên nhẫn giải thích: “Khi ký chủ có tấm lòng muốn bảo vệ người khác, có thể vì bạo quân phấn đấu quên mình liền có được tính chất đặc biệt của cẩm lý.”
Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra……!Tính chất đặc biệt của cẩm lý chính là bảo vệ..
Mẹ nó vậy mà cậu vẫn còn tưởng là vận may.
Thật ra thì ngẫm lại cũng có chút đạo lý.
Mọi người đều hi vọng cẩm lý mang lại vận may cho họ nhưng chẳng phải may mắn đó chính là bảo vệ họ sao?
Vì mấy cái hành động vô tâm của cậu mà đã trời xui đất khiến khiến cho chi nhánh cẩm lý đổi mới
Nhưng mà đây cũng không phải là hoàn thành, nhiệm vụ vẫn đang trong tiến hành.
Lý Ngư có chút sầu: Cái gì trải nghiệm cảm giác của cẩm lý chứ?
Hệ thống: “Chính là — ký chủ, cậu đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
Lý Ngư: Hể?
Lý Ngư còn chưa kịp phản ứng thì trong phút chốc cảnh tượng trước mắt đã xảy ra biến đổi.
Ban đầu bên trong hệ thống là một không gian hỗn độn, bây giờ biến thành một bầu trời đầy sao.
Hệ thống trịnh trọng nói: “Mời ký chủ chọn lựa một nhân vật mục tiêu, trải nghiệm cảm giác làm cẩm lý.”
Lý Ngư:???
Từ từ, muốn cậu chọn người, cậu còn chưa chuẩn bị mà aaaaaaa.
Lý Ngư hoàn toàn không hiểu ý của hệ thống, nhìn lại, trước mặt lại hiện ra nhiều con đường đều dẫn tới một nơi nào đó xa xăm có vẻ khá là u ám.
Lý Ngư vẫn đang là hình cá.
Cậu cẩn thận tiến tới một chút, thật không ngờ là dù không có nước cậu cũng có thể di chuyển được trên con đường này, ở ngoài thật thì chắc chắn không được rồi, Lý Ngư quyết định, cậu không đi, cậu sẽ đứng tại không gian này.
Hệ thống thúc giục: “Xin ký chủ cứ an tâm mà tiến hành nhiệm vụ.”
Lý Ngư: “……”
Mỗi lần hệ thống nói như vậy đều sẽ hố cá.
Lý Ngư cảnh giác suy nghĩ hay là trước tiên cứ dời lại đi.
Giờ cậu còn chưa chuẩn bị gì hết, chỉ tiến vào liếc mắt nhìn một cái mà thôi, với lại Cảnh Vương còn đang ở bên ngoài, lỡ như làm nhiệm vụ thất bại, không thể biến thành cẩm lý được thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà lúc trước thì cậu có thể dễ dàng lùi lại, bây giờ lại không được.
Hệ thống đã bắt đầu chơi troll cá, không cho cậu lùi lại, tạm thời nhốt cậu trong không gian.
Xem ra muốn đi ra ngoài thì phải nghe lời hệ thống, đi trải nghiệm cảm giác làm cẩm lý thôi.
Bởi vì lần trước khi cậu thay vảy đã gặp phải một đống sự cố, khiến cho sự tích cực của Lý Ngư khi trở thành cẩm lý có chút đả kích, nhưng mà đây chính là cá sinh đi……
Lý Ngư bơi dọc theo con đường, không biết bơi bao lâu, đằng trước xuất hiện một mảnh ánh sáng, cảnh sắc chung quanh dần dần trở nên rõ ràng.
Cậu phát hiện, nơi này là trong hoàng cung, bởi vì có mái ngói vàng đặc biệt của cung điện.
Bởi vì cậu vẫn có thể tự do bơi qua lại, chứng minh cậu vẫn chưa rời khỏi không gian — tất cả mọi thứ ở đây đều là ảo ảnh.
Hệ thống không có bất kì nhắc nhở gì khác, ý là cậu từ mình lần mò, cậu đã quen rồi.
Nhưng mà, lựa chọn nhân vật làm mục tiêu là có ý gì, cậu còn chưa thấy ai cả đây.
Như là muốn trả lời cho nghi hoặc của cậu, ở nơi xa hơn một chút truyền đến tiếng người.
Lý Ngư vội vàng bơi qua, phát hiện có hai đứa nhỏ đang đánh nhau ở trong bụi.
Hai đứa nhỏ này, một đứa thì cao ốm, trông cũng lớn tuổi hơn một chút, còn đứa kia thì lùn lùn có hai má phính phính, thân mình tròn vo mập mạp.
Nhìn qua đứa lớn thì cùng lắm mới có bảy tám tuổi, đứa nhỏ thì mới chỉ hai ba tuổi, không biết vì sao mà hai đứa chúng nó đánh nhau.
Đứa lớn rất là giảo hoạt, vừa đấm vừa véo đứa nhỏ đã vậy còn đá mạnh vào cái bụng mập mạp.
Nếu như là những đứa trẻ khác thì đã khóc từ lâu rồi nhưng tiểu mập mạp chẳng những không khóc mà còn cắn rằng nhào lên đứa lớn, đánh cho đứa lớn quầng thâm đầy mặt.
Lý Ngư ở một bên, hai đứa nhỏ hình như đều không thấy cậu, cậu muốn thử tách hai đứa nhỏ này ra nhưng lại không thể chạm vào chúng.
Quả thật là ảo cảnh, chỉ có thể nhìn thôi, Lý Ngư nghĩ thầm, hay là hệ thống nói hẳng lẽ hệ thống nói chọn người là chọn một trong hai đứa trẻ này?
Trận này rất nhanh là kết thúc, đứa nhỏ hung hăng cắn mạnh một cái lên cánh tay đứa lớn.
Đứa lớn che tay lại khóc hu hu: “Ngươi chờ đấy cho ta, ta đi méc phụ hoàng!”
Đứa lớn gào khóc, chạy nhanh rời đi.
Tiểu mập mạp lạnh nhạt nhìn chăm chú bóng dáng đứa lớn, cúi đầu cúi đầu nhặt lên con diều đã bị hư hỏng, tự mình sửa lại.
Nghe một tiếng “Phụ hoàng”, Lý Ngư suy đoán rất có thể thân phận hai đứa trẻ này là hoàng tử.
Mà dựa theo tuổi tác thì chắc không phải là Thất hoàng tử và Bát hoàng tử, hai đứa nhỏ Thất hoàng tử và Bát hoàng tử rất thân với nhau, trong sách cũng không nhắc tới chuyện hai đứa nó sẽ đánh nhau.
Vậy tiểu mập mạp này là ai vậy?
Lý Ngư tiếp tục xem tiếp.
Một nội thị sốt ruột chạy đến, ôm lấy tiểu mập mạp nói: “Điện hạ, sao ngài lại đánh nhau với Nhị hoàng tử chứ……!Ngài có đánh thắng ngài ấy không?”
Lý Ngư “Phốc” cười một tiếng, cái người hầu này nói chuyện có hơi thú vị nha.
Đôi mắt đen láy của tiểu mập mạp sáng lấp lánh, gật gật đầu.
Nội thị phải lau mặt cho tiểu hoàng tử mập mạp, dẫn đứa nhỏ quay người lại, lúc này Lý Ngư cũng nhìn thấy rõ mặt của người hầu, cậu cực kỳ ngạc nhiên.
Người này có gương mặt gần như giống hệt Vương Hỉ, chỉ là trẻ hơn một chút thôi.
Lý Ngư dừng một chút: Người này, chẳng lẽ là người thân trong truyền thuyết của Vương công công?
Lý Ngư rất có hứng thú với hai người này, người giống với Vương Hỉ dẫn theo đứa bé mập mạp đi ở phía trước, cậu cũng lặng lẽ đi theo ở phía sau, phát hiện hai người này quẹo vào một chỗ trong cung điện.
Lý Ngư nhìn xung quanh một chút, cảm thấy nơi này có hơi quen mắt, ngẩng đầu lên, thấy tấm bảng khắc ba chữ “Thái Cảnh Điện”.
Lý Ngư lập tức ngây người.
Theo như cậu biết, chỉ có một vị hoàng tử từng ở trong Cảnh Thái Điện mà người hầu bên cạnh lại có gương mặt giống với Vương Hỉ……
Lý Ngư đột nhiên nhận ra chân tướng thiếu chút nữa lớn tiếng thét chói tai: Không thể nào??
Khó trách tiểu mập mạp bị đánh với cả đánh người đều không rên một tiếng, cũng khó trách vị nội thị này lớn lên sao lại giống Vương Hỉ thế, bởi vì đứa trẻ khi lớn lên, ngoại hình sẽ thay đổi rất nhiều so với lúc nhỏ, hại cậu nhất thời không nhận ra được tiểu mập mạp.
Nhưng người lớn hơn một chút thì ngoại hình không khác nhiều lắm.
Người mà ở trong Thái Cảnh Điện trầm mặc ít nói và có người hầu nhìn giống như Vương Hỉ khi còn trẻ, cái này còn không phải là — Cảnh Vương và Vương Hỉ hay sao?
Cậu biết hệ thống rất thích hố cá, trước đây toàn giở trò trẻ con với cậu, bây giờ không cho cậu thoát ra thì thôi đi, lại còn bắt cậu đi vào ảo cảnh mười mấy năm về trước sao?
Ha, thì ra khi còn bé Cảnh Vương là một đứa bé mập nha.
Lý Ngư nghĩ cậu sách còn xuyên rồi thì ảo cảnh tính là chuyện lớn gì chứ, chỉ là đột nhiên nhận ra cậu đã tới lúc Cảnh Vương khi còn nhỏ, Lý Ngư có hơi hứng thú.
Cậu quẫy đuổi điên cuồng, đuổi phía sau bé mập.
Cảnh vương bé mập và Vương Hỉ vẫn không phát hiện ra cậu.
Lý Ngư đơn giản nghênh ngang bơi ở phía trước bọn họ, nhảy vào chiếc sân mình quen thuộc của mình.
Vương Hỉ rửa sạch mặt cho Cảnh Vương bé mập rồi dường như muốn lấy gì đó liền để bé mập lại ở trong viện, dặn bảo hắn không được đi loạn.
Bé mập Cảnh Vương rất nghe lời, thật sự ngồi xụ mặt không hề nhúc nhích.
Lý Ngư bơi tới phía sau tấm lưng tròn vo của bé mập, cái đuôi cọ cọ đằng sau lưng hắn nhưng mà bé mập Cảnh Vương vẫn không phản ứng.
Khà khà, quả nhiên bé mập nè không cảm nhận được sự tồn tại của cậu.
Vậy thì “Trải nghiệm cẩm lý” phải làm như thế nào?
Lý Ngư đã biết bé mập này chính là Cảnh Vương, chọn người thì cậu chắc chắn sẽ chọn Cảnh Vương.
Cậu đang nghiêng đầu cá suy nghĩ thì vị Hoàng tử mà Cảnh Vương vừa đánh đi lúc nãy lại tới nữa.
Lý Ngư nhớ tới Vương Hỉ gọi người này là Nhị điện hạ, này hẳn là chính là Nhị hoàng tử khi còn nhỏ nhỉ?
Nhị hoàng tử chạy tới, Cảnh vương xụ mặt, trừng gã.
Nhị hoàng tử tức giận nói: “Phụ hoàng bảo ta tới dạy dỗ ngươi, người sẽ không sang đây nhìn ngươi, cũng sẽ không quan tâm ngươi nữa đâu!”
Cảnh Vương tức giận, hai người liền lao vào đánh nhau tiếp.
Hai đứa nhỏ đánh nhau, theo như Lý Ngư thấy thì chẳng khác gì là hai con gà con mổ nhau, cho dù cậu có muốn giúp đỡ thì cũng không làm được gì.
Hai vị hoàng tử đánh tới lăn xuống đất, nhìn thấy sắp lăn tới ven hồ nước, Cảnh Vương yếu thế hơn vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, không biết Nhị hoàng tử lấy ở đâu ra quyết tâm, đẩy Cảnh Vương một cái té xuống hồ nước.
Cảnh Vương nhỏ tuổi sẽ không biết bơi, nhìn đối phương giãy giụa trong nước, Nhị hoàng tử cũng sợ hãi, thét chói tai chạy ra đi.
Đừng chạy mà, mau trở lại cứu người đi!
Lý Ngư gấp đến mức bơi qua bơi lại nhưng mà Vương Hỉ không ở đây, bên người Cảnh Vương không biết vì sao lại chẳng có ai!
Không được, nhất định phải cứu Cảnh Vương……
Cho dù đây chỉ là một ảo cảnh.
Lý Ngư nghĩa vô phản cố (1) nhảy vào hồ nước, khoảnh khắc vào nước, cậu bỗng nhiên cảm nhận được ướt át đã lâu không thấy……
(1) Nghĩa vô phản cố (义无反顾): đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Cậu……!Hình như cậu có thể dung nhập vào ảo cảnh.
Không kịp nghĩ nhiều, Lý Ngư như mũi tên bơi tới bên người Cảnh Vương.
Bé mập Cảnh Vương trong lúc nhất thời quên mất giãy giụa, kinh ngạc nhìn con cá đen thui không biết ở đâu xuất hiện, bụng cá và đuôi cá còn có màu vàng chói mắt nữa.
Đứa bé mập sắp bị chìm xuống, Lý Ngư há mồm ngậm lấy vạt áo của đứa bé.
Giống hệt như cậu nhĩ, cậu có thể chạm vào bé mập, nhưng cậu chỉ là một con cá chép nhỏ, cứ cho là hệ thống cho cậu sức mạnh cực lớn đi thì cái thân cá này cũng không thể nào kéo được một đứa bé hai ba tuổi.
Nếu như có thể lại biến lớn hơn một chút, có thêm một chút sức mạnh nữa thì tốt biết mấy…
Lý Ngư khẩn cầu từ đáy lòng, liền vào giờ phút này, thân cá dường như cảm nhận được khát vọng của cậu, nó bắt đầu lớn lên.
Cuối cùng dài bằng cánh tay của bé mập.
Lý Ngư lập tức ngậm lấy quần áo đứa bé, cuối cùng cũng coi như là lôi đi được, cậu vừa đẩy vừa lôi kéo, đưa được đứa bé mập này lên bờ.
Gương mặt bé mập ửng đỏ, biểu tình kích động, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm cá không chớp mắt.
Lý Ngư mệt chết rồi nhưng vẫn còn lo chó bé mập.
Bây giờ cậu không thể tùy ý rời khỏi hồ nước bơi loạn, chỉ có thể ở dưới nước đưa lưng mình vào lòng bàn tay của đứa bé.
Bé mập Cảnh Vương:?
Lý Ngư:……!Ngốc quá đi mất thôi, vuốt cá mà cũng không biết cách! Rốt cuộc là làm thế nào mà sau này lại có thể trở thành nam nhân vuốt đuôi cá điêu luyện như thế kia được chứ!
Lý Ngư bất lực tiến tới trong lòng bàn tay bé mập không biết vuốt cá kia rồi tự sờ mình làm mẫu.
Bé mập thò ra một ngón tay phì nộm, đâm đâm vào lưng cá trơn tuột trước, quen với cảm giác lành lạnh rồi đứa bé mới để cả bàn tay lên, rất mau liền học được cách vuốt cá.
Vuốt cá khiến cho con người ta hạnh phúc! Nhóc mập, còn chỗ này nữa!
Lý Ngư một bên hưởng thụ bé mập sờ không quá thành thục, một bên lại hướng đầu cá tới lòng bàn tay của đứa bé, chủ động cụng vào hai lần.
Tuy cậu không hiểu động tác này có ý gì, nhưng mỗi lần khi Cảnh Vương làm động tác này, sâu trong nội tâm Lý Ngư cực thích.
Bé mập được cậu hướng dẫn, nó cười toe toét, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cá…
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy phong thái mỹ nam soái ca trên gương mặt béo ú này.
Lý Ngư vẫy đuôi đến mức vang lên mấy tiếng đùng đùng, lấy đó làm cổ vũ.
Cậu với bé mập yên lặng chơi đùa được một lát liền nghe thấy từ bên ngoài truyền tới rất nhiều tiếng người.
Hiện giờ Lý Ngư đã có thể bị người thấy, cậu vội vã quẩy đuôi cá xoay người, trốn vào phía dưới bụi cỏ trong hồ nước.
Rất nhanh bé mập Cảnh Vương bị một đống thái y vây quanh, một người mặc long bào — hoàng đế trẻ tuổi bước nhanh đi tới, kinh ngạc khi nhìn thấy vầng sáng màu vàng xuất hiện trong hồ nước.
Điều này là do Cá Nhỏ trốn bên trong hồ nước, hoàng đế không thấy cá nhưng lại kim quang được phản chiếu ra từ thấy đuôi cá và thân cá, làm cho mắt của hoàng đế cũng bị màu sắc này chiếu vào.
“Con thấy sao rồi, còn ổn không?” Hoàng đế quay đầu, lo lắng tới xem Ngũ hoàng tử bị rơi xuống nước.
Bé mập nhìn hoàng đế rồi lại nhìn hồ.
Không thấy cá đâu nữa, bé mập tự mình đứng lên, loạng choạng hai lần sau đó lại té ngã chỏng vó.
“Ngũ điện hạ!” Các thái y cuống quít đem người ôm lấy.
Một vị thái y run rẩy tay sờ sờ trán Ngũ hoàng tử, la hoảng lên: “Ngũ điện hạ đang sốt cao! Còn, nóng muốn phỏng!”
Lý Ngư không ngờ gương mặt đỏ bừng của đứa bé nhỏ là do phát sốt, cậu sốt ruột tới mức lao ra khỏi bụi cỏ dưới mặt nước, bỗng nhiên mọi chuyện trước mặt như có một tầng sương mù ngăn cách, càng ngày càng cách xa cậu.
Cuối cùng Lý Ngư tiếng hoàng đế phẫn nộ: “Mau chữa cho trẫm, nếu Thiên Cảnh xảy chuyện gì, các ngươi cũng không cần sống nữa!”!”
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư ngạc nhiên, thì ra bé mập này tên là Thiên Cảnh chứ không phải Thiên Trì?
Chẳng lẽ — cậu nhận nhầm người, đây không phải là bạo quân chủ nhâ?
……!Không có khả năng, cậu đã xem qua toàn bộ quyển sách rồi, hoàng đế không có một vị hoàng tử nào tên Thiên Cảnh cả mà chỉ có một vị từ nhỏ đến lớn đều do đích thân Vương Hỉ chăm sóc, không thể nói chuyện, đúng là Cảnh Vương mà, nhưng…
Vì sao phong hào của Cảnh Vương vừa vặn lại có chứ “Cảnh”?
Chẳng lẽ, khi còn nhỏ Cảnh Vương từng bị sửa tên? Dù sao trong một đám hoàng tử lấy tên từ bộ ngày cũng chỉ có mỗi Cảnh Vương tên là “Thiên Trì”, đều này cũng rất khác lạ, nếu là “Thiên Cảnh” thì hợp lý rồi.
Chỉ có hoàng đế mới được đổi tên cho Cảnh Vương, mà lại đổi có một nửa như vậy.
Vậy là tại sao chứ?
Lý Ngư suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được, đây cũng không phải là chuyện quan trọng, mặc kệ Cảnh Vương gọi là Thiên Trì hay Thiên Cảnh thì người vẫn là chủ nhân bạo quân của cậu.
“Ký chủ, chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trở thành cẩm lý .
Sau khi lĩnh thưởng, cậu sẽ trở thành một con cẩm lý, hơn nữa còn có được năng lực của cẩm lý.”
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở cậu.
Tâm tư Lý Ngư còn đang ở trên người bé mập, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân đây chỉ là chuyện xảy ra ở trong ảo cảnh, cũng không phải là thật.
Hiện giờ Cảnh Vương vẫn đang ở bên ngoài rất mạnh khỏe, cũng không phải là bé mập, nên không phải bị bệnh thật sự có phải không?
Lý Ngư: Hệ thống, bé mập……!đứa bé vừa rồi, sau đấy bé ra sao?
Mặc dù là ảo cảnh nhưng Lý Ngư vẫn không nhịn được mà hỏi.
Hệ thống: “Sau đó nó bị bệnh, lại qua mấy ngày, nó hết bệnh rồi.”
Lý Ngư: “……”
Thôi, cậu cũng biết nó là hệ thông troll cá mà, có thể hỏi thăm kết quả như vậy là đã không tồi rồi.
Lý Ngư nhìn thân cá.
Vừa rồi trong ảo cảnh cậu biến lớn, bây giờ đã trở lại bình thường, dù sao cũng là ảo cảnh, không phải sự thật, nhưng cậu cũng thỏa mãn rồi.
Nhiệm vụ cẩm lý hoàn thành, nhiệm vụ là cậu phải giúp đỡ bé mập Cảnh Vương trong ảo cảnh lúc nãy.
Hệ thống muốn cậu trải nghiệm cảm giác làm cẩm lý, cậu đã biết tính chất đặc biệt của cẩm lý là bảo vệ, như vậy thể nghiệm cẩm lý, được trải nghiệm làm cẩm lý chính là cảm giác bảo vệ người khác.
Suy cho cùng, lúc nãy cậu lựa chọn bé mập cũng giống như là giúp đỡ bé mập vậy.
Cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh cũng có thể biến thành cẩm lý…
Lý Ngư đối mặt với phần thưởng đã chờ đợi từ lâu, tâm trạng rất là hào hứng.
Biến thành cẩm lý, màu vảy cũng đổi phải không?
Hệ thống: “Đúng vậy, vảy cá sẽ được điều chỉnh lại.”
Lý Ngư: Vậy hay là đợi một chút rồi mới đổi đi.
Chuyện này giống với chuyện cậu đột nhiên bị bắt đi làm nhiệm vụ cẩm lý.
Bởi vì lúc trước cậu đổi vảy đã gây ra rất nhiều chuyện, Cảnh Vương vất vả lắm mới giải quyết được cho cậu, bây giờ cậu lại đổi vảy lần nữa, không phải càng làm cho người khác nghi ngờ hơn hay sao?
Cho dù là cẩm lý thật thì cũng sẽ không thay đổi thường xuyên như vậy.
Lý Ngư: Vẫn nên giữ lại một thời gian nữa đi……
Hệ thống: “……”
Lý Ngư cố gắng lại lần nữa cuối cùng cũng ra khỏi không gian trong hệ thống, nỗi sợ trong lòng cậu cũng vơi đi, trở lại thế giới hiện thực nhìn thấy Cảnh Vương đang dùng bèo mạ vàng “đắp chăn” cho cậu.
Lý Ngư cảm động mà run run đuôi, tuy rằng ảo cảnh không phải là thật nhưng rất vui khi được gặp lại ngươi nha bé mập!.