Nhìn vào đồng hồ, thời gian đã thay đổi rồi. Shinsuke rời khỏi Universal Tower, đứng trên vỉa hè, chờ taxi đi qua.
Không thấy bóng dáng Kiuchi Haruhiko đâu nữa. Anh ta rời khỏi chung cư trước Shinsuke một bước, chọn đúng thời điểm tốt nên chắc bắt được cái taxi nào rồi.
Shinsuke rút thuốc lá, châm lửa bằng cái bật lửa dùng một lần. Hít thật sâu khói thuốc vào trong, anh cảm thấy tê tê trong não. Thần kinh tê liệt một chốc rồi tỉnh táo trở lại. Sau đó, các giác quan như nhạy cảm hơn hẳn. Anh cần thứ nicotin mạnh hơn.
Nào, giờ làm gì đây?
Vừa nhả làn khói thuốc anh vừa ngẫm nghĩ. Kiuchi nói là đừng dính dáng đến anh ta nữa. Có nên làm theo lời anh ta không? Đúng là không phải không có cách quay về cuộc sống thường nhật. Cố làm thế thì cũng chả ảnh hưởng gì. Shinsuke chẳng mất gì, cứ thế này về nhà nghỉ ngơi, ngày mai cuộc sống bình thường sẽ bắt đầu trở lại. Chỉ còn vài thắc mắc về mấy việc…
Gương mặt Ruriko bất giác hiện lên trong đầu anh. Shinsuke hoàn toàn không hiểu nổi cô ta nghĩ gì. Cô ta biến thành Kishinaka Minae để làm gì? Lý do cô ta giam giữ Shinsuke là gì? Cô ta đang cố làm gì? Và giờ cô ta đang ở đâu?
Cảm giác ôm cô ta trong vòng tay như lùi về xa xưa lắm. Tuy vẫn còn trong ký ức nhưng cảm giác hiện thực thì khá nhạt nhòa. Anh cố nghĩ tất cả chỉ là cơn ác mộng.
Còn những con búp bê Kishinaka Reiji làm ra. Cứ nghĩ đến gương mặt chúng, Shinsuke lại lạnh toát sống lưng. Anh thấy chúng rõ ràng như đang muốn nói điều gì đó.
Cuối cùng, một chiếc taxi cũng xuất hiện. Có cả hiển thị xe trống khách. Shinsuke thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên.
“Anh đi đến đâu?” Ông tài xế đeo kính hỏi.
Shinsuke toan nói là đến phố Monzennaka, nhưng lúc đó lại nhìn sang bên cạnh ghế tài xế. Một quyển sách kẹp giữa ghế và phanh tay. Chắc là để đọc giải khuây lúc chờ khách.
Tựa đề cuốn sách đó thu hút Shinsuke, Tận hưởng cocktail tại nhà. Ông tài này hẳn là rất thích rượu. Có khi thú vui mỗi ngày của ông ta là uống cocktail mình tự làm trước khi đi ngủ.
Nhìn dòng chữ cocktail, Shinsuke chợt nghĩ ra. Anh nói với tài xế: “Cho tôi đến Yotsuya.”
Ông tài xế đáp “Vâng” bằng giọng chẳng lấy gì làm vui vẻ rồi xoay vô lăng.
Shinsuke tựa hẳn vào ghế. Nhà của Ejima ở Yotsuya.
Bước xuống xe taxi là gần hai giờ sáng, là giờ Sirius đã đóng cửa. Shinsuke đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua sandwich, cà phê rồi đứng trước cửa hàng ăn luôn. Ngay trước con đường cạnh cửa hàng đó là nhà Ejima. Trong căn nhà kiểu Tây có thể gọi là biệt thự đó, Ejima sống cùng vợ và một đứa con gái. Nghe đâu vợ ông ta dạy trà đạo. Còn đứa con gái năm nay vừa đỗ vào trường đại học cho nữ sinh.
Vừa nuốt bữa tối vào trong bụng, Shinsuke vừa chăm chú nhìn chiếc xe đi qua. Hay là Ejima trở về bằng xe này? Ông ta hiếm khi tạt ngang đâu đó, chắc chắn khoảng tầm hai rưỡi, chiếc Bentley sẽ xuất hiện thôi.
Hai giờ hai mươi lăm phút sáng, chiếc Bentley màu xám rẽ phải đi vào. Lái xe không lẫn vào đâu được, là Ejima. Không có ai khác ngồi trên xe. Xác nhận điều đó xong, Shinsuke mới đi bộ ra.
Lúc đến trước nhà, Ejima lùi xe vào ga ra. Shinsuke đứng cách đó không xa quan sát tình hình.
Ejima lái xe không được tốt. Cái ga ra quen thuộc mà ông ta cũng phải xoay đi xoay lại vô lăng mất hai lần.
Động cơ ngừng rồi, đèn pha cũng được tắt. Cửa xe mở ra, Ejima bước xuống. Shinsuke lại gần, chờ ông ta đi ra từ ga ra.
“Ông Ejima.”
Ưỡn ngực, đi thẳng lưng, lúc đứng lại, trông Ejima như đang ở tư thế phòng thủ. Ông ta đang đứng dưới ánh đèn đường, Shinsuke ở vị trí ngược sáng nên nhất thời ông ta không biết ai gọi mình.
“Shinsuke à?” Ông ta hỏi, ánh mắt cũng như đang hỏi.
“Vâng.” Shinsuke đứng vào khoảng sáng dưới cái đèn.
Sự cảnh giác của Ejima vẫn không thay đổi. “Có chuyện gì vậy, vào cái giờ này?”
“Có một việc bằng mọi giá tôi muốn hỏi ông, nên đến đây chờ ông về.”
“Việc muốn hỏi?” Ejima nhíu mày đầy ngờ vực. “Đến mức phải đứng chờ tôi thế này thì chắc là việc gấp lắm nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy.” Shinsuke đáp.
Ejima gật đầu, chăm chú nhìn Shinsuke. Mặt ông ta như đang cố dò xét xem anh nghĩ gì trong đầu.
“Vậy vào nhà rồi hỏi nhé?”
“Tôi không muốn làm phiền vợ và con gái ông. Ở đây cũng được.”
“Đứng nói có xong được không?”
“Là việc liên quan đến đứng nói chuyện mà.”
“Sao cơ?”
“Là chuyện đứng nói.” Shinsuke nhắc lại. “Hôm trước, ông đứng nói chuyện với Kiuchi Haruhiko đúng không? Ngay bên cạnh quán Sirius.”
“Kiuchi? Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu có nhầm lẫn gì không?”
“Tôi thấy tận mắt.” Shinsuke cười mỉm. Nhưng anh biết gò má mình đang căng cứng lại. “Đó chắc chắn là Kiuchi Haruhiko. Và người nói chuyện với anh ta là ông Ejima. Ông đừng nói dối tôi nữa.”
Gương mặt trước đó còn cười cười của Ejima nghe đến đây bỗng nghiêm lại. Mắt ông ta ánh lên những tia lạnh lùng.
“Lúc tôi bảo muốn biết về người còn lại gây ra tai nạn, ông Ejima trả lời rằng không biết gì về người đó, đúng không nhỉ? Ông còn nói sẽ thử hỏi luật sư Yuguchi xem. Sau đó, ông cũng cho tôi tên của Kiuchi luôn. Nhưng thực tế thì ông biết rõ về Kiuchi đúng không?”
“Cứ cho là tôi biết thì đã sao? Có ảnh hưởng gì tới cậu không?”
“Sao ông phải nói dối?”
“Chẳng phải tôi nói mấy lần rồi sao? Tôi muốn cậu nhanh chóng thoát khỏi vụ tai nạn trong quá khứ đó, không muốn cậu cứ canh cánh mãi về những việc đã xong rồi. Chỉ vậy thôi.”
“Ông biết Kiuchi Haruhiko từ trước đúng không?”
“Tôi biết.”
“Ông quen biết thế nào với anh ta?”
“Nói thế nào đây nhỉ? Tôi quen qua vụ tai nạn. Chỉ vậy thôi. Có lẽ cậu quên rồi, nhưng gây ra tai nạn đó là cậu và tôi, chủ sở hữu chiếc xe đó. Tất cả thủ tục liên quan đến bảo hiểm tôi cũng phải lo hết. Để giải quyết theo hướng đó, tôi đã gặp người gây tai nạn còn lại.”
“Buổi tối hôm đó, ông đã nói chuyện gì với anh ta?”
“Chỉ là chào hỏi thôi. Tôi không ngờ lại gặp anh ta ở chỗ đó. Cũng chỉ trò chuyện xem giờ anh ta thế nào thôi. Nãy cậu cũng nói rồi nhỉ? Chỉ là đứng nói chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng trong mắt tôi thì thấy hai người như trao đổi chuyện gì đó bí mật.”
“Thì tôi với anh ta có phải bạn bè thân thiết kiểu chạm mặt nhau là vui đâu, nên dù chào hỏi bình thường cũng không thể làm gương mặt hồ hởi được, vì vậy cậu mới trông thành như thế thôi.”
Trong giọng nói của Ejima ẩn chứa cả sự sốt ruột. Shinsuke hiểu ông ta đang cố không thể hiện điều đó ra bên ngoài.
Nghe giải thích như vậy nhưng Shinsuke vẫn không tài nào chấp nhận nổi. Cái cách Ejima nói chuyện với Kiuchi buổi tối hôm đó nghĩ sao cũng không giống đứng nói chuyện bình thường.
Nhưng dường như Ejima không định nói sự thật ở đây. Shinsuke cũng không có cách nào bắt ông ta nói ra sự thật. Chỉ biết nắm hai tay đứng nghe.
“Chuyện cậu định nói đã hết chưa?”
“Ông Ejima.” Shinsuke liếm môi rồi tiếp tục. “Ông có biết công ty xây dựng Teito không?”
“Công ty xây dựng Teito? À, tên thì tôi biết.” Ejima trả lời, không chút dao động.
“Thế ông có biết con gái của Giám đốc công ty đó không?”
“Con gái của Giám đốc ư? Không…” Ejima nhăn nhó lắc đầu.
“Họ là Uehara. Còn tên cô gái đó là Midori.”
“Tôi chưa nghe bao giờ.” Ejima quả quyết. “Thế thì sao? Có liên quan gì tới tôi và cậu không?”
“Đó là vị hôn thê cũ của Kiuchi Haruhiko. Có thật là ông không biết không?”
“Vị hôn thê của anh Kiuchi? À, tôi không biết. Lúc nãy tôi nói rồi, tôi chỉ gặp anh ta lúc tai nạn đó thôi. Tôi không biết những chuyện về đời tư của anh ta.”
Shinsuke đành im lặng. Thấy vậy, Ejima mỉm cười.
“Này Shinsuke. Mọi chuyện kết thúc rồi. Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy. Cậu định bám víu vào quá khứ đến bao giờ? Chẳng phải cậu có nhiều việc phải làm hơn mấy chuyện đó sao? Học thêm về cocktail thì sao?”
“Việc tôi cần làm bây giờ là cố để hiểu những việc không hiểu nổi.”
Ejima lắc đầu như muốn nói thôi đi.
“Tôi mưu đồ gì với Kiuchi được chứ? Làm việc đó tôi được lợi lộc gì nào? Cậu bớt nóng đi! Tôi sẽ đưa cậu về nhà. Đợi đến khi cậu bình tĩnh lại rồi hãy tới gặp tôi. Lúc đó, ta sẽ từ từ nói chuyện.”
“Tôi đang rất bình tĩnh.”
“Cậu nói năng như đang say. Mấy gã say lúc nào cũng nói vậy. Rằng tôi không say.” Ejima quay lại ga ra, mở cửa chiếc Bentley ra.
“Không cần đâu. Tôi tự về được.”
“Cậu đừng ngại.” Ejima chui vào xe và khởi động máy. Shinsuke nhăn mặt trước ánh đèn pha sáng chói.
Chiếc Bentley rời khỏi ga ra, dừng ngay trước mặt Shinsuke. Hết cách, Shinsuke định mở cửa ngồi vào ghế phụ. Lúc đó, Ejima chỉ tay ra ghế sau. Shinsuke liền mở cửa sau, leo lên xe.
“Hôm trước, vợ tôi làm đổ nước ép nên ghế vẫn còn bẩn.”
“Vợ ông cũng lái xe được à?”
“Hiếm khi lái lắm. Chỉ dùng khi đi đánh gôn với đám bạn thôi. Lâu lắm mới lái xe nên hơi run. Chỉ bẩn ghế xe thôi là may cho tôi lắm rồi đấy.” Ejima bông đùa. Ông ta lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.
Shinsuke chậm rãi dựa vào ghế khoanh chân lại. Anh được Ejima chở trên xe thế này từ khi nào nhỉ? Hồi còn làm ở Sirius anh cũng được ông ta đưa về vài lần. Lúc nhìn nghiêng gương mặt Ejima từ phía sau, một cảm giác kỳ lạ lại ùa đến. Lại là ký ức ảo giác. Anh có cảm giác đã từng ngồi thế này trước đây, cũng ngắm Ejima từ đằng sau thế này. Nhưng mà không thể có chuyện đó. Ông ta có đưa anh về vài lần, nhưng lần nào Shinsuke cũng ngồi ghế phụ bên cạnh. Shinsuke nhìn con phố về đêm qua tấm kính trước mặt. Ánh đèn pha của những xe chạy ngược hướng lần lượt vọt qua. Cứ chăm chú nhìn ánh đèn đó là ý thức lại dần mơ hồ, chẳng khác nào bị thôi miên. Thôi miên. Nghĩ đến từ đó, chẳng hiểu sao anh lại nhớ đến đôi mắt của Ruriko. Lúc bị cô nhìn chăm chăm trong căn phòng của chung cư siêu cao tầng đó, toàn thân anh không cử động nổi. Đó cũng là thôi miên chăng?
“Này Shinsuke, lúc trước tôi cũng nói chuyện này rồi nhỉ? Chuyện số người chết trong một năm vì tai nạn giao thông ấy. Cậu nhớ không?” Ejima hỏi.
“Chuyện thế nào nhỉ?” Shinsuke đáp. “Chuyện một năm có khoảng mười nghìn người chết ấy. Nếu dân số là một trăm triệu người thì cứ mười nghìn người lại có một người chết. Cứ bốn mươi giây lại xảy ra một vụ tai nạn, năm mươi phút lại có một người chết. Đó mới là số liệu trung bình thôi. Tần suất va chạm với ô tô tùy từng người lại khác nhau. Nói hơi cực đoan chút, tỉ lệ người đi dạo mỗi tối gặp tai nạn giao thông còn cao hơn tỉ lệ trẻ con sơ sinh gặp tai nạn. Các vùng khác nhau lại khác nhau. Nơi có tai nạn giao thông cao nhất hằng năm là Hokkaido, xếp thứ hai là Aichiken. Tokyo đương nhiên cũng trong tốp đầu bảng. Nếu là người sống ở những vùng đó và hay ra ngoài, cứ hai mươi hay ba mươi giây lại có một người chết.”
“Vì nhiều ô tô quá nhỉ?” Shinsuke nói, vừa nói anh vừa nghĩ mình đâu có quyền nghĩ đó là việc của người khác thế này. Nhưng anh không biết phải đón nhận câu chuyện của Ejima thế nào.
“Kẻ bị tai nạn bao giờ cũng có lý lẽ của mình nhỉ? Nhưng mà Shinsuke này, tai nạn cũng như quân súc sắc. Chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện mặt xấu. Người có bằng lái xe hiện giờ là khoảng bảy mươi triệu. Số phương tiện giao thông được sở hữu, tính cả xe máy, hình như là tám mươi triệu chiếc. Bấy nhiêu xe đó đang chạy trên mọi nẻo đường đất nước Nhật Bản này. Tình hình như thế nên mới xảy ra tai nạn đó. Kiểu như thả vài chục viên bi vào bồn rửa mặt. Nếu chúng không va vào nhau mới là lạ. Đập vào nhau là đương nhiên. Có va thì cũng có bị va. Trường hợp của Shinsuke là vô tình rơi vào phía va vào thôi. Chỉ có vậy.”
“Người bị đâm hay gia đình họ không thể nào chấp nhận lời giải thích đó đâu nhỉ?”
“Tôi chỉ nói sự thật khách quan thôi. Giả sử một năm có mười nghìn người trúng số giải một trăm triệu yên thì đất nước này loạn mất. Nhưng tai nạn giao thông thì không như vậy. Nó là một thứ bình thường như thế.”
Shinsuke không nói gì. Dù ông ta nói những điều này là để Shinsuke mau quên đi vụ tai nạn nhưng chẳng giúp được gì. Vốn dĩ anh cũng đâu có nhớ rõ.
Ejima bẻ lái mạnh khiến Shinsuke nghiêng hẳn người sang một bên. Tay phải anh bám lấy ghế ngồi để giữ thăng bằng. Khi ấy, lòng bàn tay anh chạm vào thứ gì đó, đau nhói. Anh cầm thứ đó lên. Là một mảnh gì đó dài khoảng một centimet, rộng năm milimet. Chiều dày chắc không đến một milimet. Làm bằng nhựa. Điều thu hút Shinsuke là màu sắc của nó. Màu bạc điểm xuyết tím. Anh nhớ nhìn thấy màu này ở đâu rồi. Mà chưa lâu lắm. Ở đâu được nhỉ?
Đang xoay xoay nó trong tay, anh chợt rùng mình. Đột nhiên anh nhớ ra nó là cái gì.
Đây là móng tay. Móng tay giả. Người phụ nữ đó cũng gắn móng tay giả giống thế này.
Narumi. Chắc chắn là thế. Giờ Shinsuke nhớ rõ mồn một hình ảnh cô sơn nhiều màu sắc trên cái móng giả này. Màu bạc điểm xuyết tím là màu yêu thích của cô.
Narumi đã ngồi trên chiếc xe này sao? Thế thì từ bao giờ? Tại sao lại ở xe này?
Không phải Ejima và Narumi không biết nhau, nhưng xét cho cùng vẫn là thông qua Shinsuke. Không thể nghĩ rằng Narumi đã gặp Ejima mà anh không biết.
Ông đã gặp Narumi à? Lúc anh định hỏi vậy, ô tô đột ngột rẽ. Đúng lúc đó, Shinsuke làm rơi luôn cái móng tay đang để trên tay. Anh vội vàng cúi xuống, tìm xung quanh chân. Tối quá nên không thấy.
“Cậu đang làm gì thế?” Cảm nhận sự khác lạ ở ghế sau, Ejima quay lại nhìn.
“Không làm gì cả.” Vừa nói Shinsuke vừa tìm tiếp. Người anh rời hẳn khỏi ghế. Thấy nó rơi ở ghế trước, anh nhặt lên, định ngồi lại hẳn hoi.
Đúng lúc đó, đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai Shinsuke. Là tiếng hét của phụ nữ.