Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 37



“Anh đùa à?” Shinsuke nói. Gò má hơi xếch lên.

“Đương nhiên là nói kiểu ẩn dụ thôi. Nhưng mà những việc nên dùng từ đó để gọi cứ liên tiếp xảy ra. Tôi có nên nói bằng thì tiếp diễn với những việc đang xảy ra không?”

“Tôi chẳng hiểu ý anh là gì?”

“Thế à?” Kiuchi đứng dậy khỏi cái ghế lại gần chỗ móc treo bằng nhựa, chạm vào gấu váy treo trên mắc. “Tôi cũng muốn hỏi cậu. Cậu nhớ về vụ tai nạn ở mức độ nào?”

“Ở mức độ nào ư? Tôi nhớ tương đối. Dù quên rồi, nhưng tôi hầu như đã nhớ lại hết.”

“Khoảnh khắc gây tai nạn thì sao?”

“Tôi nhớ chứ. Vừa nghĩ rằng hình như ô tô va vào cái gì đó, tiếp theo đã có tiếng động rất mạnh. Lúc nhận ra thì ô tô của anh đã đâm sầm vào tường.”

“Rồi nhìn kỹ thì thấy có người bị kẹt giữa bức tường và ô tô?”

“Ừ đúng vậy.”

“Đúng rồi.” Kiuchi thở dài. “Thứ bọn cậu thấy lúc ấy chỉ ở mức đó thôi.”

“Ý anh muốn nói gì?”

“Chúng tôi…” Kiuchi quay về phía Shinsuke. “Đã nhìn thấy một thứ hoàn toàn khác. Có lẽ nên nói là bị bắt phải nhìn thấy. Dù sao thì cướp đi mạng sống của Kishinaka Minae cuối cùng là xe chúng tôi.”

“Anh còn nhớ lúc đó không?”

“Cứ như nằm mơ ý.” Kiuchi khẽ cười. Nhưng nụ cười gượng đó tắt ngấm ngay lập tức. “Cảm giác khi chiếc xe nuốt gọn người phụ nữ đó, đến giờ này tôi vẫn nhớ rõ mồn một. Sự việc đáng lẽ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại như thước phim quay chậm. Cơ thể cô ta bị nghiền nát từng chút một, một con người đang sống dần biến thành xác chết. Nếu được, dù chỉ một khắc thôi tôi muốn quên đi cảnh tượng đó, nhưng có lẽ cả đời này cũng chẳng quên được đâu.”

Shinsuke thấy lạnh sống lưng. Miệng khô khốc. Anh muốn uống nước.

“Đặc biệt, có một thứ thiêu đốt võng mạc, không thể dứt ra được. Cậu nghĩ đó là gì?”

Thay vì nói không biết, Shinsuke chỉ lắc đầu.

“Là đôi mắt.”

“Mắt ư?”

“Đúng vậy, đôi mắt.” Kiuchi chỉ tay lên mắt mình.

“Mắt Kishinaka Minae lúc chết. Trước khi sinh mạng tàn lụi, mắt cô ta phóng ra những tia sáng hận thù. Ánh sáng còn vương vấn cuộc sống, ánh sáng uất hận khi phải đón nhận cái chết, ánh sáng căm phẫn dành cho kẻ khiến mình lâm vào cảnh ngộ này. Từ trước đến nay, tôi chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đáng sợ như thế.”

Nghe Kiuchi kể, Shinsuke nhớ ra mình từng thấy đôi mắt đó rồi. Là đôi mắt đó, anh nghĩ. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy mà thỉnh thoảng Ruriko thể hiện ra. Đôi mắt đáng sợ của những con búp bê do Kishinaka Reiji tạo ra.

“Cậu có thấy bất công không? Trong vụ tai nạn đó, tôi và cậu bị phán định tội lỗi gần giống nhau. Nhưng bọn cậu lại chẳng nhận thức được rằng mình đã làm chết người. Còn chúng tôi thì chứng kiến tận mắt người bị hại chết dần.”

Chẳng tìm được lời nào để đáp lại, Shinsuke chỉ biết đứng im lặng.

“Nhưng tôi vẫn còn may chán. Vì đôi mắt Kishinaka Minae không nhìn tôi. Cô ta nhìn Midori. Midori vừa nhận ra cái xe mình lái đã nghiền nát cơ thể cô ta, vừa giao ánh mắt với người phụ nữ đó cho đến giây phút cuối cùng.”

Shinsuke nắm chặt tay, cả người gồng lên. Nếu không làm vậy, anh sẽ run lên bần bật mất. Anh sợ ngay cả việc phải tưởng tượng ra cảm giác của Midori khi đó.

“Đôi mắt đó đã cướp đi mọi thứ của Midori. Có thể nói rằng đã gϊếŧ chết tâm hồn cô ấy. Sau tai nạn đó, Midori không khác gì người tàn phế. Cô ấy sống mà như đã chết. Có lẽ Midori bị điều khiển bởi sự uất hận hay cơn thịnh nộ trong đôi mắt đó.”

“Khoa học không giúp được gì à?”

“Tất nhiên bố cô ấy đã thử mọi cách. Nhưng cách nào cũng kết thúc trong thất bại. Rốt cuộc câu trả lời chúng tôi nhận được là phải an dưỡng ở nơi yên tĩnh một thời gian, một câu trả lời quá đỗi thường tình. Nói vậy nhưng cũng không thể để cô ấy ở nơi không để mắt tới được. Thế nên nơi được chọn là…”

“Universal Tower?”

Kiuchi gật đầu.

“Đúng vậy. Một phòng trong căn hộ ở chung cư cao cấp đó đã thành nơi an dưỡng của cô ấy.”

“Nơi đó được cấu tạo để giam giữ người.”

“Đúng là mục đích để giam giữ. Vì thỉnh thoảng cô ấy lại nổi đóa lên. Dù lúc nào, ở đâu, cô ấy cũng có cảm giác Kishinaka Minae đang nhìn mình. Khi không chịu nổi áp lực hay nỗi sợ hãi đó, cô ấy lại lên cơn.”

Shinsuke nhớ lại cấu trúc của căn hộ đó. Hệ thống khóa tự động, cửa sổ bị bịt kín, tất cả đều được bố trí để phục vụ cô ta.

“Nhưng rồi bao nhiêu lâu mà tình hình không có khởi sắc. Khi đó, một ý tưởng được đưa ra. Có lẽ sự day dứt lương tâm vì gây chết người đang giày vò cô ấy. Nếu có cơ hội để cầu phúc cho người chết theo hình thức nào đó thì sao nhỉ? Cha của Midori đã tiếp nhận ý kiến đó, và lệnh cho tôi sắp xếp.”

“Cầu phúc thế nào?”

“Lúc đầu thì rất bình thường. Liên hệ với Kishinaka Reiji đàm phán xem anh ta có cho đến thắp hương trước bàn thờ vợ anh ta không. Với anh ta, tôi là kẻ gϊếŧ người xấu xa. Anh ta đã dứt khoát từ chối. Thế nên tôi đã nhờ thế này, nếu vậy để vị hôn thê của tôi đến thay có được không? Như thế vẫn không được à?”

“Thế câu trả lời của Kishinaka ra sao?”

“Dĩ nhiên anh ta không đồng ý ngay. Hình như anh ta không thoải mái khi tiếp xúc với chúng tôi. Mà cũng chẳng có gì vô lý cả. Nhưng tôi cứ kiên trì gọi điện thoại vài lần, và anh ta cho phép một lần thôi.”

“Thế nên cô ta được đến thắp hương cho người phụ nữ ấy hả? Đến chỗ Kishinaka, một mình?”

“Tôi khá bất an. Nỗi bất an không diễn đạt được thành lời. Nhìn thấy ảnh Kishinaka Minae không khéo cô ấy lại hoảng loạn, hoặc lỡ mồm nói những điều không nên với Kishinaka Reiji. Nhưng chính vì không tìm thấy con đường nào khác để cứu cô ấy nên tôi không cho phép mình sợ hãi. Nếu là cách gì có vẻ khả quan thì phải thử chứ.”

“Thế kết quả ra sao?”

“Ngoài sức tưởng tượng, nên nói thế chăng?”

Kiuchi đi vào trong bếp, mở cánh cửa tủ lạnh cỡ đại, lấy ra cái hộp chắc đựng bột cà phê. Cái tủ lạnh này được mua để phục vụ cuộc sống mới của anh ta với Midori chăng? Shinsuke mường tượng.

“Cậu uống cà phê không?” Kiuchi hỏi.

“Ừ, pha cho tôi với.”

Kiuchi cho nước vào máy pha cà phê, nhét túi lọc, để bột cà phê vào.

“Midori từng rất thích uống cà phê, nên tôi đã mua loại máy pha được những loại cà phê cơ bản nhất. Nhưng từ thời điểm đó, cô ấy hoàn toàn không uống nữa, máy pha cà phê này đành vứt xó.”

“Từ thời điểm đó?”

“Từ lúc cô ấy bắt đầu biến thành Kishinaka Minae.” Kiuchi gãi chỗ tóc mái, rồi xoa xoa phía sau cổ, gương mặt hằn lên sự mệt mỏi. “Hình như cô ta không thích cà phê, mà thích hồng trà, đặc biệt thích trà quế cho nhiều sữa, nên Midori cũng bắt đầu uống thứ đó.”

“Câu chuyện hình như hơi lạc đề mất rồi.”

“À, đúng vậy nhỉ! Lúc nãy, tôi nói đến đâu rồi?”

“Đến đoạn Midori một mình đến thắp hương. Kết quả hình như là tốt.”

“Quá tốt ấy, đến mức có thể nói như vậy. Nhìn Midori trở về từ căn hộ của Kishinaka Reiji, tôi còn không tin vào mắt mình. Cô ấy mỉm cười. Không phải nụ cười điên dại. Trông cô ấy cực kỳ hạnh phúc. Lâu lắm rồi mới thấy cô ấy như vậy. Muốn biết đã có chuyện gì, tôi thử hỏi cô ấy. Không có gì đặc biệt, gặp được Minae thật tốt, cô ấy trả lời như vậy. Tôi nghĩ làm gì có chuyện cô ấy gặp được Kishinaka Minae. Và tôi tự cắt nghĩa là cô ấy dâng hương lên bàn thờ, chắp tay lạy nên mới có cảm giác đó.” Sau đó, Kiuchi nhìn Shinsuke rồi hỏi. “Nghĩ như vậy là hiển nhiên nhỉ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Shinsuke đáp.

“Nhưng đó là sai lầm cực kỳ tai hại.” Kiuchi nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.