Họ đi theo người đàn ông vào nhà, bên trong lại rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Lâm Tuyết Trì nhìn thấy một đôi giày nữ trên tủ giày, có lẽ nữ chủ nhân ở đây vẫn chưa rời đi.
“Chút nữa anh nhắc bài em, anh nói ít thôi để tránh cho ông ấy biết anh là cậu bạn trai kia của Connie, lúc đó ông ấy không nuốt sống anh mới là lạ.” Allison nhỏ giọng với Lâm Tuyết Trì.
Lâm Tuyết Trì gật đầu: “Em hỏi xem Connie chết thế nào.”
Lúc này người đàn ông già đi ra khỏi bếp, đưa trà đã pha đến: “Uống đi.”
Allison vừa uống trà vừa thuận miệng hỏi: “Chị không có ở nhà ạ?”
Cô nhớ Lâm Tuyết Trì từng nói Connie có một người chị gái.
“Con bé kết hôn rồi.” Nói đến cô con gái lớn, có vẻ người đàn ông có tinh thần hơn: “Vừa sinh em bé, bận đến xoay như chong chóng.”
“Vậy ngài làm ông rồi? Sớm biết thế bọn cháu mang quà theo.” Allison cười ngọt ngào đụng đụng Lâm Tuyết Trì: “Nói chứ bọn cháu cũng đang định kết hôn đây, hôm nay vừa hay chọn trang sức.”
Người đàn ông thoáng nhìn túi nữ trang trong tay thanh niên, gật đầu: “Có gia đình là tốt.”
“Cháu rất xin lỗi vì bây giờ mới đến gặp ngài,” Allison bưng chén trà: “Không nhiều người biết Connie qua đời và cháu cũng không nghe bạn học nói về điều đó trong buổi họp lớp, tin tức này với cháu thật quá đột ngột.”
Người đàn ông xua tay: “Đã qua lâu thế rồi, ai còn nhớ chuyện này.”
“Tuy rằng bây giờ tình người trong xã hội nhạt phai nhưng Hoa Kỳ không phải là một quốc gia coi trọng truyền thống sao?” Allison nói: “Nếu một người bạn qua đời lại không đến thăm để bày tỏ sự chia buồn, vậy thì đất nước này sẽ thực sự kết thúc.”
“Hiếm có ngươi nghĩ như vậy.” Người đàn ông thở dài nói: “Không phải chúng tôi không muốn có người tới thăm con bé, mà là con bé ra đi quá đường đột, hơn nữa còn ra đi rất mất mặt, chúng tôi cũng không muốn lưu lại chút vấy bẩn nào trong sự trong trắng của con bé.”
“Mất mặt?” Allison thốt lên, “Cô ấy cũng không làm chuyện gì mất tính người, sao lại nói mất mặt?”
Người đàn ông già có vẻ hơi tức giận: “Là do con bé không biết quan tâm đến bản thân mình! Tôi đã nói với nó bao nhiêu lần rồi, con gái không được tùy tiện nhưng nó còn dám chưa xin phép đã chạy ra ngoài qua đêm với nam sinh! Kết quả thì sao? Gặp phải người hiểm ác nửa đêm bị đưa vào bệnh viện, tôi và mẹ con bé sợ chết khiếp, cô cậu nói xem đây có phải là chuyện mất mặt không!”
Allison im lặng một lúc.
Cô lặng đi như thể không thể tiêu hóa nổi một sự thật quá sốc.
“Tôi biết thế hệ của các cô cậu không xem quan hệ tình dục, cần sa, những thứ như thế ra gì cho nên nước Mỹ mới tồi tệ thế này! Hãy nhìn các cô cậu làm gì, phá thai, đồng tính, mẹ đơn thân, súng ống, ma túy…!Các cô cậu làm trái ý của Chúa, Chúa sẽ giáng họa xuống đất nước này!” Người đàn ông mắng.
Lâm Tuyết Trì thầm thở dài.
Cái chết của cô con gái út khiến người cha trở nên cay nghiệt và thần kinh.
“Ngài cũng là người theo đạo Cơ đốc à?” Allison nhẹ nhàng hỏi.
Lão đàn ông kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, tôi có tín ngưỡng.”
“Gia đình cháu cũng là một gia đình theo đạo Cơ đốc truyền thống.” Allison mỉm cười: “Cháu đồng ý với những gì ngài nói nhưng cháu cũng có lỗi với Connie, tuy chuyện đó không hay ho gì nhưng cháu hy vọng thời điểm cô ấy rời đi không có đau khổ.
Cô ấy bị kẻ xấu xâm hại sao? Không phải là đưa vào bệnh viện rồi ư, sao cuối cùng vẫn nguy hiểm?”
Người đàn ông già buồn bã nói: “Ở trường, con bé quen bạn trai không đàng hoàng, thậm chí còn đến nhà người ta qua đêm.
Người ta cũng không phải cưỡng hiếp nên chúng tôi không thể làm được gì.
Con bé cũng xui, lúc được đưa vào bệnh viện tình hình đã gần như ổn định, ai ngờ đêm hôm sau máy thở của bệnh viện xảy ra sự cố, ngắt nguồn điện đột ngột trong vòng mười phút và con bé đã ngạt thở mà chết.
Sau đó bệnh viện bồi thường một khoảng tiền lớn nói là sự cố y tế, mẹ con bé cũng khăng khăng không muốn làm lớn chuyện vì sợ mọi người sẽ biết rằng con bé bị xâm hại, điều này sẽ mang tiếng xấu cho con bé nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số tiền.”
Lần này Connie thật sự im lặng.
Cô lén lút nhìn Lâm Tuyết Trì, vẻ mặt anh tĩnh mịch như tuyết ngoài cửa sổ.
“Tôi và mẹ con bé đều là tín đồ thánh kính, lẽ ra chúng tôi không nên gặp tang lễ thế này! Nếu không phải con bé vô liêm sỉ thì đã không xảy ra chuyện như thế? Tôi thấy cô cậu trẻ tuổi hãy một lòng một dạ với Chúa và bớt làm chuyện xấu, nếu không thì xem, đây chính là kết cục!” Người đàn ông già nói xong mấy lời như thế thì tức giận đứng dậy quay trở lại sân tiếp tục cắt cỏ.
Khi Lâm Tuyết Trì và Allison bước ra sân, tiếng ầm ầm của máy cắt cỏ như bay lượn trên đầu, Lâm Tuyết Trì nhìn lên theo bản năng, một màu tím xám ảm đạm quấn quanh những đám mây lỏng lẻo trên bầu trời, một khoảng rộng màu khô bị thổi tung lên giống như cỏ gãy bị cắt ngang.
“Anh phải trở về.” Lâm Tuyết Trì thấp giọng thì thầm.
Allison nhìn hộp trang sức đã mất tác dụng: “Anh cảm thấy nó có liên quan đến cha dượng của anh?”
Lâm Tuyết Trì nói một cách khẳng định: “Là Dụ Giang giết cô ấy, là ông ta đưa Connie đi bệnh viện, là ông ta đã sắp xếp những chuyện sau đó.
Bởi vì khi Connie tỉnh lại nhất định sẽ nói tên anh và gọi cảnh sát, mọi việc không thể chìm xuống trong im lặng như vậy.
Chỉ có giết cô ấy mới có thể vĩnh viễn tiêu trừ những rắc rối trong tương lai.
Chắc chắn là Dụ Giang giết cô ấy.”
Hai ngày nay Allison đã nghe không ít lời anh hoài nghi Dụ Giang: “Anh quay về có nguy hiểm không?”
“Anh không biết.” Lâm Tuyết Trì cười thản nhiên: “Thế này cũng tốt, giữa anh và Dụ Giang cuối cùng cũng đi đến nước này, hoặc là anh chết hoặc là ông ta chết, anh đã cố gắng tránh đi tình huống này nhưng đáng tiếc trên đời không có chuyện gì có thể song toàn.”
“Em sẽ giúp anh.” Allison nắm tay anh: “Anh cần gì em cũng sẽ giúp.”
Lâm Tuyết Trì nhìn cô phức tạp: “Chuyện này không đơn thuần là vì Tuyết Mi nữa, em chắc chứ?”
Allison nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu sự thật nhất định phải tàn khốc và kết cục phải bi thảm, vậy điều em có thể làm là đảm bảo rằng anh không đơn độc một mình khi đối mặt với tất cả những điều này.”
Hôm sau Lâm Tuyết Trì về bệnh viện đi làm, Lâm Tuyết Trì đi gặp bệnh nhân mắc kén sán não.
Sau khi phẫu thuật, bệnh nhân hồi phục khá tốt, ngoại trừ giảm thị lực ra thì các triệu chứng động kinh đã cải thiện rõ, hạ sốt, huyết áp bình thường và sẽ sớm được xuất viện.
Lâm Tuyết Trì nắm tay bệnh nhân, người phụ nữ khoảng bốn mươi này nở nụ cười trống rỗng với anh.
Thị lực hiện tại của bệnh nhân chỉ phân biệt được các mảng màu lớn chứ không thể mô tả hình dạng chi tiết, bệnh viện đang xem xét đeo máy trợ thị đặc biệt cho bệnh nhân.
Lâm Tuyết Trì nhìn thấy một sự nghỉ ngơi trong đôi mắt đục ngầu của chị, một sự nghỉ ngơi giống như tuyệt vọng.
Anh sơ ý cộng hưởng tình cảm với người phụ nữ này, anh chợt hiểu rằng tình cảm của chị dành cho anh và cảm nhận về số phận lúc này cũng giống như lý giải của anh về số phận.
Sự “lý giải lẫn nhau” kỳ lạ và đột ngột này đã khiến họ trở thành đồng đội chung trên mặt trận định mệnh.
“Cha cậu từng đến đây.” Bệnh nhân nói lạnh nhạt: “Ông ấy thật sự là cha của cậu à?”
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: “Là cha kế, chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”
“Cậu và cha cậu tuy không chung huyết thống nhưng quan hệ giữa hai người khó có thể hóa giải.” Chị lạnh lùng nói: “Con cái và cha mẹ hành hạ lẫn nhau, suy cho cùng cũng là bào mòn cha mẹ để thúc đẩy con cái trưởng thành.
Đây là cái giá mà cha mẹ phải trả để tiếp tục cuộc sống của chính họ.
Cha cậu đặt kỳ vọng vào sự trưởng thành của cậu nhưng ông ấy không thể từ bỏ sự kiên trì của bản thân.
Tuy rằng ông ấy có quyền lực nhưng đối với con cái của ông ấy lại là một sự tàn nhẫn.”
Lâm Tuyết Trì cảm thấy tâm hồn mình chấn động, anh nắm chặt tay: “Xin lỗi.”
“Cha cậu đã thuyết phục tôi, tôi sẽ rút đơn kiện.” Người phụ nữ nhìn anh nở một nụ cười dữ tợn: “Với cậu mà nói, có một người cha thế này còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần bị kiện.
Tôi chờ xem cậu bị ông ta tra tấn, chờ hai người vắt kiệt sức lực của nhau.
Hi vọng cậu đủ thông minh để giành được chiến thắng cuối cùng.”
Lâm Tuyết Trì phẫn nộ vô cùng nên đã buột miệng: “Tôi sẽ giết gã.”
Sau khi nói xong câu này, Lâm Tuyết Trì cảm nhận được một trải nghiệm tôn giáo chưa từng xảy ra trước đây.
Anh đã từng có rất nhiều suy nghĩ bạo lực nhưng tất cả những điều này đều bị ràng buộc lại bởi “đạo đức” và “luật pháp”.
Anh giống như Tôn Ngộ Không bị núi Ngũ Hành sơn của Đức Phật áp chế trong năm trăm năm, cho dù sát khí của anh mạnh đến đâu cũng không dám nói ra lời.
Nhưng người phụ nữ này, người bị tước phần lớn thị giác đã phá vỡ bùa mê kìm nén bằng ngôn ngữ phẳng lặng như thần chú của mình, chị nhìn thấy sự khao khát ẩn chứa trong mắt anh và đã dẫn độ anh.
Vì vậy, anh đã cảm nhận được niềm vui của “được giải cứu”.
Có lẽ Dụ Giang sẽ rất thất bại nhỉ, gã vẫn luôn muốn được đóng vai “Đường Tăng”.
Lâm Tuyết Trì ác độc nghĩ.
Người phụ nữ bĩu môi, tỏ vẻ không ngạc nhiên chút nào: “Chúc cậu may mắn.”
Dụ Giang đang bàn bạc luận văn cho trợ giảng trong phòng làm việc thì điện thoại reo lên.
Gã nhìn ID người gọi, bắt máy —
“Tuyết Trì, sao vậy?”
Bên Lâm Tuyết Trì rất yên tĩnh: “Tối nay ông có về ăn cơm không? Dì hỏi có cần phải chuẩn bị cho ông không.”
Dụ Giang nhìn đồng hồ trên tường: “Ta về trễ, con đừng chờ ta, ăn trước đi.”
Lâm Tuyết Trì ậm ừ rồi cúp điện thoại.
Trợ giảng thấy vẻ mặt Dụ Giang vui vẻ thì hỏi: “Sao giáo sư vui thế?”
Dụ Giang bắt đầu thu dọn bàn máy tính: “Mấy trước thằng nhóc con bỏ nhà đi, bây giờ cuối cùng cũng chịu về.”
“Ngài còn có con hả, mấy tuổi?”
“Ba mươi rồi.”
“Phụt, lớn thế rồi vẫn còn sống chung với ngài à?”
Dụ Giang cầm chùm chìa khóa, thở dài: “Là lỗi của tôi nuông chiều từ bé, bây giờ không canh chừng là không yên tâm.” Gã dặn dò một vài chuyện còn thừa lại rồi rời văn phòng lái xe về nhà.
Khi đến nơi, người giúp việc đã rời đi, đã quá giờ ăn tối một chút nhưng đèn phòng ăn vẫn sáng.
Gã lên lầu cất đồ rồi mới xuống, Lâm Tuyết Trì đang ngồi đọc sách ở bàn, thấy gã về anh ngước mắt lên.
“Sao không ăn trước?” Dụ Giang đi vòng qua quầy bar sau lưng anh: “Lát nữa lại đau dạ dày.”
Lâm Tuyết Trì đứng dậy đi theo sau gã: “Vừa rồi chưa muốn ăn.”
Từ khóe mắt, Dụ Giang liếc nhìn chiếc áo lụa gấp nếp của anh, gã chưa từng thấy chiếc áo sơ mi này của anh bao giờ, chất liệu cũng không bóng lắm nhưng lại đầy vẻ nghiêm túc lạnh lùng giống như một tấm màn rạp chiếu phim, nó đổ bóng mỏng giữa tấm lưng gọn gàng của anh.
Những mảng màu xám đen tinh tế nhạy cảm thấp thoáng lên xuống theo nhịp thở của chàng trai trẻ như sóng biển bồng bềnh trôi về phía trái tim đàn ông.
“Mua đồ mới khi nào? Đẹp lắm.” Người cha vừa rửa tay vừa hỏi.
Lâm Tuyết Trì xoay người đứng bên cạnh, lơ đãng đụng khuỷu tay vào gã: “Mới mua hôm nay, trên đường đi làm về thấy cũng được nên mua.”
“Thế à?” Dụ Giang nghiêng mặt nhìn anh: “Em rất ít khi thích ăn mặc thế này.”
Lâm Tuyết Trì nhướng đuôi mắt liếc gã, trong mắt như có ý cười: “Nhân viên bán hàng nói tôi mặc rất đẹp, ông thích không?”
Dụ Giang đứng sau lưng anh đưa tay qua lấy dĩa, tư thế này tựa như đang ôm anh từ đằng sau, hai người gần như đè lên nhau.
Hô hấp của Lâm Tuyết Trì cứng lại trong nháy mắt, thậm chí anh có thể cảm nhận được lồng ngực của Dụ Giang cách anh không đến một tấc.
Nhưng Dụ Giang chỉ lấy dĩa rồi lui ra: “Rất đẹp.” Gã đàn ông nói thản nhiên và nhìn đi chỗ khác.
Không khí bữa tối có vẻ hơi im lặng, Lâm Tuyết Trì vội vàng ăn xong, ném chén dĩa ở đó rồi đi về phòng.
Anh đọc sách một hồi, chờ đến gần mười giờ mới đi tắm và đứng mặc quần áo trước gương.
Anh nhìn thấy một người đàn ông bệnh trạng trong đó, ngay cả khi anh ta cười cũng tràn đầy khí chất bi thảm tự nhiên.
Khi về già, có lẽ anh ta sẽ trở nên giống bố của Connie chăng?
Anh hít sâu một hơi, rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn, sau đó đi ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang dài, đứng trước phòng ngủ của Dụ Giang.
Lúc này anh mới thấy mình đang run rẩy, không biết là lạnh hay là hồi hộp, hai hàm răng anh đánh lập cập vào nhau.
Dụ Giang mở cửa, nhìn bác sĩ trẻ từ trên xuống dưới: “Sao vậy?”
Lâm Tuyết Trì sốt ruột: “Tôi không ngủ được.”
Dụ Giang ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, né qua một bên: “Vào đi.”
Phòng có đốt lò sưởi âm tường, ánh sáng mờ ảo và ngọn lửa bốc lên tạo thành những bóng đen phô trương.
Lâm Tuyết Trì đi đến trước lò sưởi, ngọn lửa như thể chạm tới ống quần anh, cảm giác đau rát làm anh thấy thoải mái.
Ánh mắt anh rơi xuống khung ảnh trên lò sưởi, anh tiện tay cầm lấy ảnh tốt nghiệp của mình: “Ông còn giữ à?”
“Ừ.” Dụ Giang đến gần anh, “Trễ thế này uống ít rượu thôi.”
Lâm Tuyết Trì cong môi: “Hình như uống rượu là ông dạy tôi đấy?”
“Ta hy vọng có thể dạy em món ngon chứ không phải để em dùng nó để giết cơ thể mình.” Dụ Giang nói.
Lâm Tuyết Trì cười nhạo: “Dụ Giang, ông sống vậy có mệt không?”
“Làm người trưởng thành, sống có kiềm chế mới có thể mang lại cho cơ thể cảm giác hạnh phúc lớn nhất.” Dụ Giang nói dịu dàng, vuốt ve gương mặt Lâm Tuyết Trì, mặt anh vẫn còn hơi ấm chưa tan khi tắm vừa nãy.
“Kiếm chề luôn rất nhàm chán.” Lâm Tuyết Trì khoác hai tay lên vai gã, gần như là nửa dựa vào lòng: “Ông không phải là người nhàm chán, Dụ Giang, chí ít tôi cảm thấy thế.”
“Vậy em thấy ta là hạng người gì?” Gã đàn ông thuận thế ôm eo anh.
Lâm Tuyết Trì đưa tay cởi cúc áo cúc quần của gã, nói thản nhiên: “Ông là một người cha tốt.”
Dụ Giang để mặc cho anh nghịch ngợm chọc ghẹo: “Hôm nay ngoan thế? Ăn mặc đẹp, nói lời hay, đây là quà cảm ơn em định tặng ta?”
Lâm Tuyết Trì ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào với gã: “Chút lợi ích này có đủ không?”
Anh cởi áo sơ mi trên người xuống, bày ra thân thể trắng ngần sạch sẽ, ngọn lửa ấm áp khiến anh không hề cảm thấy lạnh.
Khi ở gần Dụ Giang, anh có thể nhìn thấy mình giống như một người tình đầy nhục dục trong mắt gã..