Ma Nữ Của Laplace

Chương 1-2



Cuộc điện thoại đó đối với Takeo Toru thật chẳng khác nào “chết đuối vớ được cọc”.

Hợp đồng với công ty dịch vụ bảo vệ hết hạn đã hơn hai tháng. Lý do anh không được ký hợp đồng tiếp là vì kết quả kiểm tra sức khỏe không đạt yêu cầu. Chỉ số axit uric của anh cao hơn mức quy định. “Ngộ nhỡ lúc cần anh lại phát thống phong thì phiền lắm,” người phụ trách bộ phận nhân sự nói. Tuy anh đã cố gắng giải thích rằng chỉ cần tĩnh dưỡng, chỉ số đó sẽ hạ xuống ngay, nhưng họ không nghe anh nói. Sau đó nghĩ lại, anh nhận ra có lẽ chỉ số axit uric kia chẳng liên quan gì. Trước thành tích kinh doanh chẳng mấy khấm khá của công ty, hẳn là ban giám đốc đã quyết xuống tay cắt giảm kinh phí rồi.

Anh lập tức đi tìm việc mới, nhưng tìm mãi không thấy. Điểm mạnh của anh chỉ gồm thân hình cao lớn và chức danh cựu cảnh sát. Nếu nói đến công việc phù hợp, quả nhiên chỉ có công ty dịch vụ bảo vệ. Nhưng độ tuổi nửa cuối bốn mươi đã trở thành chướng ngại. Một vị phụ trách tuyển dụng nọ còn thẳng thừng nói, nếu anh trẻ hơn hai, ba tuổi thì còn tạm được.

Khi được hỏi về lý do bỏ nghề cảnh sát, anh chỉ giải thích do chuyện gia đình, có lẽ điều đó cũng không để lại ấn tượng tốt lắm. Từng làm việc ở phòng cảnh sát địa phương gần mười năm, nhưng vì góp ý với cấp trên quá nhiều về những hành vi quấy rối nhân viên nữ dưới quyền của ông ta, anh bị cấp trên thù, bị thuyên chuyển về một đồn cảnh sát ở vùng xa xôi hẻo lánh. Quá tức giận, anh đã nộp đơn nghỉ việc. Vì Takeo không giải thích rõ ràng chuyện này, nên anh thường bị nghi ngờ là đã gây ra vấn đề gì đó và bị đuổi khỏi ngành cảnh sát.

Những công việc khác ngoài việc bảo vệ lại càng khó có khả năng tìm được. Anh rất dở trong các công việc văn phòng. Những con số trong sổ thu chi đối với anh chẳng khác nào một loại mật mã.

Anh bắt đầu nghĩ, vậy là mình chỉ còn cách về quê. Quê anh ở Miyazaki, anh trai anh kế nghiệp chăn nuôi gia cầm lưu truyền từ đời ông anh tại đó. Anh trai anh trước đó đã nói muốn anh về giúp công việc và chăm sóc cha mẹ già.

Nhưng anh thấy thật nặng nề. Anh rời quê từ năm mười tám tuổi. Giờ dù anh về lại, thì ở đó cũng chẳng có bạn bè thân thiết nữa.

Giữa lúc đó cuộc điện thoại ấy gọi tới.

Người gọi tới là một phụ nữ tên Kirimiya Rei. Chỉ nghe tên thì không thể nhớ ra được, nhưng khi chị ta nhắc tới Đại học Kaimei, anh sực vỡ lẽ: “A, chị là người tôi gặp hôm đó nhỉ.”

“Tôi có một chuyện muốn nhờ anh. Anh có thể bớt chút thời gian gặp tôi không?” Kirimiya Rei nói.

“Không vấn đề gì, nhưng chị biết chuyện tôi đã nghỉ việc ở công ty dịch vụ bảo vệ chưa?”

“Tôi biết. Vì tôi đã gọi tới công ty anh.”

“Nếu vậy chuyện chị muốn nói không liên quan tới công việc đúng không?”

“Không, là chuyện công việc. Cụ thể tôi sẽ nói khi chúng ta gặp, đại khái là tôi muốn nhờ anh bảo vệ một người.”

“Bảo vệ ư?…” Anh bất giác siết chặt điện thoại.

“Anh thấy sao? Anh có thể dành thời gian gặp tôi không?”

“Tôi hiểu rồi. Tôi cần tới đâu? Trường đại học ư?”

“Vâng. Nếu anh tới trường đại học đợi thì sẽ rất tiện cho tôi.”

Kirimiya Rei gợi ý ngày giờ. Anh đồng ý, và sau khi trao đổi chi tiết hơn, anh ngắt máy.

Takeo siết chặt nắm tay. Được nhờ làm việc là một chuyện đáng mừng. Nhưng hơn cả, ngực anh đập rộn vì hai chữ “bảo vệ”.

Hồi còn làm cảnh sát, hầu hết thời gian anh công tác ở phòng cảnh vệ. Thể chất và tấm đai nhu đạo đệ tam đẳng của anh được đánh giá cao, thường được giao phó việc bảo vệ các yếu nhân. Anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ một cách mạnh mẽ bởi cảm giác chính nghĩa và sứ mệnh mà công việc bảo vệ người khác mang lại. Anh thậm chí nghĩ đó là thiên chức của mình, có thời anh còn nghiêm túc nuôi mộng trở thành một cảnh sát bảo vệ nữa.

Nguyên văn: SP (security police), cảnh sát với nhiệm vụ bảo vệ các yếu nhân, ví dụ các chính trị gia, các nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng lớn, v.v…

Cả khi ký hợp đồng với công ty dịch vụ bảo vệ, anh cũng đề đạt nguyện vọng được làm nhiệm vụ bảo vệ cái gì đó, nhất là người nào đó, chứ không chỉ là một nhân viên bảo vệ đơn thuần. Thực tế anh cũng nhiều lần được giao những công việc như vậy. Nếu nghe chuyện sắp có một nghệ sĩ nước ngoài nổi tiếng tới Nhật, anh thường khấp khởi mong chờ công việc đó được giao cho mình.

Anh gập khuỷu tay phải, dồn lực vào tay, rồi lấy tay trái rờ phần cơ nổi lên trên đó.

Anh nghĩ, mình phải tập luyện mới được.

Đại học Kaimei là một trường đại học tổng hợp nổi tiếng vì có khoa tự nhiên xuất sắc, đã và đang đào tạo rất nhiều nhà nghiên cứu có thành tích đáng kể. Kirimiya Rei xuất thân từ trường đó.

Anh gặp cô hai năm trước. Công ty dịch vụ bảo vệ mà Takeo làm việc khi đó đảm nhận việc chuyển một món hàng từ Tokyo đi New York. Nói chính xác là nhận lời bảo vệ người vận chuyển nó. Ba nhân viên bảo vệ trong đó có Takeo được cử đi.

Nghe nói món hàng đó nằm trong một chiếc túi nhỏ. Takeo không được nghe giải thích về vật bên trong. Người vận chuyển là một người đàn ông trung niên, Kirimiya Rei đi theo ông ta với tư cách trợ lý.

Takeo và đồng nghiệp cùng họ đi từ trường đại học tới sân bay Narita, sau đó chỉ mình Takeo bay cùng họ qua New York. Sau khi giao người đàn ông mang túi xách cho người tiếp đón ông ta ở New York, Takeo lập tức trở về Nhật Bản. Chiều về chỉ còn lại Takeo và Kirimiya Rei, nhưng họ không nói chuyện gì trên máy bay. Bởi cô ngồi khoang thương gia, còn ghế của Takeo ở khoang phổ thông. Chia tay cô tại sân bay Narita, Takeo tới công ty để báo cáo hoàn tất nhiệm vụ.

Sau lần đó anh không gặp lại Kirimiya Rei. Nên lý do lần này cô không thông qua công ty dịch vụ bảo vệ mà lại trực tiếp nhờ cá nhân anh, anh không thể đoán ra được.

Ngày hẹn, Takeo mặc vest, đi tới trường Đại học Kaimei. Đám râu lởm chởm được anh cạo sạch. Hôm qua anh đã đi cắt tóc. Anh đã chuẩn bị tâm thế vô cùng kỹ lưỡng.

Khi tới trước cổng trường, vừa ngắm nhìn trụ cổng toát lên vẻ trang nghiêm, anh vừa gọi điện cho Kirimiya Rei.

Cô lập tức nghe máy. Cô nói sẽ tới đón anh ngay, rồi đề nghị anh đứng yên ở đó.

Takeo đứng cạnh cổng chính, ngắm nhìn sinh viên ra vào cổng để gϊếŧ thời gian. Đám sinh viên người nào người nấy mặt mũi thông minh, nét mặt tràn đầy tự tin. Có lẽ họ đều tự phụ rằng mình là những người được Chúa trời chọn lựa.

Chẳng mấy chốc một chiếc ô tô mui kín dừng lại cạnh Takeo, cửa kính phía ghế lái mở ra. “Anh Takeo ơi.”

Anh nhớ mặt cô gái lái xe. Một cô gái đẹp với gương mặt trái xoan, mũi thẳng dọc dừa. Takeo cúi đầu chào rồi tới gần.

“Lâu rồi mới được gặp lại anh.” Kirimiya Rei cười bắt chuyện.

“Vâng.”

“Anh có vẻ không thay đổi gì nhỉ.”

“Vâng, may mà như vậy.”

“Thật tốt. Tôi yên tâm rồi.” Kirimiya Rei gật đầu vẻ hài lòng. Đuôi mắt hơi trễ xuống khiến nét mặt cô trông như buồn ngủ, nhưng trong đôi mắt mở to ấy ẩn chứa thứ ánh sáng như đang điềm tĩnh quan sát đối phương. Từ lần đầu gặp anh đã cảm thấy cô là kiểu người khiến đối phương không thể lơ là được.

“Mời anh lên xe.” Cô nói. “Nơi tôi muốn đưa anh đến cách chỗ này hơi xa một chút.”

“Tôi hiểu rồi.”

Takeo vòng qua phía ghế phụ, mở cửa bước lên xe.

Kirimiya Rei mặc quần âu đen. Chân dài nhấn ga.

“Khi nhận được điện thoại của chị, tôi đã rất bất ngờ.”

Trước câu nói của Takeo, cô khẽ gật đầu. “Tôi cũng đoán thế.”

“Tại sao chị lại gọi cho tôi?”

Ngừng lại một nhịp, cô nói, “Cụ thể tôi sẽ giải thích cho anh sau.” Mặt cô vẫn hướng về phía trước.

“Vâng.” Takeo đáp.

Xe chạy khoảng mười phút. Họ đến trước một tòa nhà trắng tới mức phi tự nhiên. Cửa vào có gắn một tấm bảng hiệu đề “Tổ chức hành chính độc lập – Viện nghiên cứu lý thuyết số”.

Sau khi xuống xe, được Kirimiya Rei hướng dẫn, Takeo bước vào tòa nhà. Phía trong sảnh có một cửa an ninh. Thứ Kirimiya Rei đưa cho anh có vẻ là một tấm thẻ dành cho khách. Tấm thẻ có kèm dây, nên anh đeo vào cổ.

Sau khi qua cửa, họ bước tiếp trên hành lang. Không lâu sau Kirimiya Rei dừng chân trước một cánh cửa. Khi cô gõ cửa, một giọng đàn ông trầm trầm đáp lại: “Mời vào.”

Kirimiya Rei mở cửa, nói: “Anh Takeo đã tới.”

“Mời anh ấy vào.”

Cô dùng ánh mắt hối thúc anh vào trong. Vừa nói “Tôi xin phép”, anh vừa bước chân vào bên trong căn phòng.

Nơi đó có vẻ là một phòng họp. Nhiều ghế xô-pha xếp quanh chiếc bàn lớn.

Người đàn ông ngồi ở ghế gần giữa phòng đứng lên. Anh ta trông trạc tuổi Takeo. Nhưng hình thể lại khác hẳn. Người đàn ông thanh mảnh, cằm cũng thon. Điểm khác lớn nhất là nét mặt. Ý chí và thông minh. Takeo nghĩ, so với người này mặt mình chẳng khác gì mặt khỉ đột.

Người đàn ông tới gần, sau khi nhìn chòng chọc quanh thân thể Takeo, anh ta hỏi: “Chỉ số của anh đã hạ xuống chưa?”

“Gì cơ ạ?”

“Chỉ số axit uric của anh ấy. Nó đã yên ổn hạ xuống mức thông thường rồi chứ?”

Anh bị bất ngờ, bất giác “À” lên một tiếng. “Chỉ số đó hạ rồi. Vâng, giờ nó đã bình thường.” Trả lời xong Takeo hỏi. “Sao anh lại biết chuyện đó?”

Người đàn ông cười nhếch mép. “Trước khi giao một công việc quan trọng cho ai đó, chúng tôi phải điều tra thật nhiều về người đó chứ.”

“Các anh nghe chuyện này từ công ty tôi à?”

Anh nghĩ, nếu là như vậy anh sẽ không để họ yên. Thông tin cá nhân mà có thể cung cấp cho người khác tùy tiện như thế hay sao.

Như đọc được suy nghĩ của anh, người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười, lắc đầu. “Công ty anh không cho biết lý do họ không ký tiếp hợp đồng với anh nữa. Nhưng bản thân tài liệu liên quan lại nằm trong máy tính, nên chúng tôi đã mạn phép xem qua. Vì ở viện nghiên cứu này có những người rất giỏi làm việc đó mà.”

Có vẻ họ đã xâm nhập vào máy tính ở công ty cũ của anh.

Takeo quay về phía Kirimiya Rei. “Đối tượng cần bảo vệ là vị này à chị?”

“Không phải tôi.” Người đàn ông trả lời. “Cô đã nói chuyện cụ thể với anh đây chưa?” Anh ta hỏi Kirimiya Rei.

“Tôi chưa nói gì cả ạ.”

“Thế à.” Người đàn ông lần nữa nhìn Takeo, gật đầu. “Người giới thiệu anh là cô Kirimiya Rei. Chúc anh may mắn trong vòng phỏng vấn.”

“Có cả vòng phỏng vấn… nữa sao?”

“Vâng. Vừa rồi chỉ là tôi muốn gặp để chào hỏi anh thôi. Cô thu xếp giúp tôi nhé.” Quay qua nói với Kirimiya Rei xong, người đàn ông rời khỏi phòng.

Khi thấy Takeo mải nhìn cánh cửa phòng, Kirimiya Rei chỉ vào ghế xô-pha nói, “Mời anh ngồi.” Đoạn tiếp: “Nghe nói vệ sĩ thường không ngồi, nhưng việc tuyển dụng vẫn chưa được quyết định nên mời anh cứ tự nhiên.”

Có vẻ mọi chuyện là như vậy. “Tôi xin phép.” Takeo nói rồi đặt mình xuống ghế xô-pha.

Trên bàn đặt vài tờ tài liệu. Trong số đó có một tờ đính kèm ảnh của Takeo. Hàng chữ nhỏ có vẻ là phần ghi chép lý lịch. Có lẽ hồ sơ này họ cũng chôm được từ công ty cũ của anh.

“Anh không thắc mắc…” Kirimiya Rei vừa thu dọn đám tài liệu rải rác hỏi, “rằng người đàn ông mới rồi là ai à?”

“Vừa rồi tôi nên hỏi ư?”

Trước câu hỏi của anh, khóe miệng cô dãn ra. “Đó chính là điểm mạnh của anh. Anh không cố tìm hiểu những chuyện không cần thiết. Một trong những lý do tôi tiến cử anh.”

“Vì biết về người không phải là đối tượng bảo vệ của tôi thì có ý nghĩa gì đâu.”

“Nhưng cũng có những người không thể kiềm chế sự tò mò của mình phải không? Anh còn nhớ nội dung công việc lần trước chứ?”

“Đương nhiên rồi. Công việc lần đó là hộ tống một người đàn ông mang cặp xách sang New York.”

“Anh không hề hỏi một câu về vật nằm trong chiếc cặp đó. Anh cũng không tỏ vẻ muốn biết chút nào cả.”

“Tôi được công ty cho biết đó là một vật rất đắt giá. Rằng mạng sống của tôi cũng không thể sánh với giá trị của nó.”

“Vật đó là vật gì, lẽ nào anh không muốn biết sao?”

Takeo nhún vai. “Chỉ cần không phải đồ nguy hiểm thì là gì cũng được.”

Kirimiya Rei gật đầu. “Cách nghĩ đó của anh rất quan trọng. Nếu anh muốn biết nhưng kiềm chế lòng hiếu kỳ vì công việc thì chúng tôi sẽ cảm thấy hơi bất an về anh.”

Có vẻ công việc lần này cũng khá nhạy cảm. Hẳn là họ muốn anh bảo vệ một “thứ” gì đó mà họ không thể để lộ ra bên ngoài được.

Khi anh lặng thinh, Kirimiya Rei nói, “Đó là một số nguyên tố.”

“Gì cơ?”

“Số nguyên tố trong số học ấy. Là những số giống như 2, 3 và 5, không chia hết cho số nào ngoài 1 và chính nó. Vật nằm trong chiếc cặp xách hôm đó là thứ ghi lại một số nguyên tố. Tuy nhiên số chữ số của số đó là một con số lớn khổng lồ. Dù dùng một chiếc siêu máy tính cũng không thể dễ dàng tính ra nó. Anh có biết hiện tại những số như thế thường được dùng để mã hóa thông tin không?”

“Tôi từng nghe qua. Dù không hiểu cơ chế của nó lắm.”

Có lẽ dù được giải thích anh cũng không hiểu.

“Để đưa thông tin đã được mã hóa về trạng thái cũ, ta cần có số nguyên tố đó. Nghĩa là nó là một thứ rất quan trọng. Việc gửi đi cũng cần phải chú ý nghiêm ngặt. Vì thế chúng tôi đã nhờ tới công ty dịch vụ bảo vệ của các anh.”

“Ra là vậy.” Takeo gật đầu rồi nhìn lại Kirimiya Rei. “Thế thì sao?”

Cô giữ nguyên nụ cười trên môi, hơi nghiêng đầu. “Anh có vẻ không hứng thú nhỉ.”

“Vì nó chẳng liên quan tới tôi chút nào. Như vậy không tốt ư?”

“Không, nên như vậy chứ. Lát nữa sẽ có một người tới đây.” Cô lấy một tờ giấy nhớ từ túi trong áo khoác, đặt lên bàn.

Takeo nhấc nó lên. Trên đó có ghi Uhara Madoka.

“Đây là người chúng tôi muốn nhờ anh bảo vệ. Ngày thường cô ấy ở trong một phòng của tòa nhà này, nhưng thỉnh thoảng cô ấy sẽ đi ra ngoài. Khi đó tôi muốn anh đi cùng với tư cách vệ sĩ của cô ấy. Tôi muốn anh không rời mắt khỏi cô ấy, bảo vệ thân thể cô ấy khỏi mọi mối nguy hiểm dù đi tới bất cứ nơi đâu.

“Tuy nhiên,” Kirimiya Rei giơ ngón tay trỏ lên. “Có một điều cần anh lưu ý. Anh nhất định không được tò mò gì về cô ấy. Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ câu hỏi nào liên quan tới cô ấy như tại sao cô ấy ở đây, cô ấy làm gì ở đây, v.v… Anh có thể đáp ứng điều đó không?”

“Cả những điều cần thiết cho việc bảo vệ nữa ư?”

“Những chuyện được cho là cần thiết, khi tới lúc cần tôi sẽ nói với anh. Tôi quên chưa nói, mỗi lần cô ấy ra ngoài tôi cũng sẽ đi cùng. Như vậy có ổn với anh không?”

Đối tượng bảo vệ có vẻ là một nhân vật khá rắc rối. Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng đây là một công việc phiền phức rồi. Nếu không như vậy, họ sẽ chẳng cất công trực tiếp nhờ cậy anh thế này.

“Tôi hiểu rồi.” Anh đáp.

Lúc đó, cả hai nghe thấy tiếng gõ cửa. “Cửa mở đấy.” Kirimiya Rei đáp. Takeo đứng lên, quay về phía cửa vào.

Cửa mở, một cô gái bước vào. Trông cô chưa tới hai mươi. Tóc dài, không cao lắm. Cô mặc sơ mi kẻ ca rô, đôi chân thanh mảnh lộ ra dưới chiếc váy denim ngắn. Đôi mắt lớn hơi xếch, làm người ta liên tưởng tới mắt mèo.

Takeo hơi bất ngờ. Vì không hiểu sao anh đã nghĩ đối tượng bảo vệ là một phụ nữ trung tuổi.

Kirimiya Rei đứng giữa hai người. “Đây là chú Takeo Toru. Chị đang nhờ chú ấy làm vệ sĩ cho em.” Nói đoạn cô ngoảnh mặt qua phía Takeo, nói: “Đây là Uhara Madoka.”

“Chào cô.” Takeo cúi đầu chào.

Uhara Madoka nhìn anh chăm chú bằng cặp mắt to. Sau đó, cô đảo mắt lên xuống toàn thân anh như để kiểm tra.

“Có chuyện gì vậy?” Takeo hỏi.

“Chú bước đi cho tôi xem.” Cô nói. Giọng nói có chút âm mũi.

“Gì cơ?”

“Chú đi loanh quanh vài bước cho tôi xem. Đi tới khi tôi nói dừng lại.” Cô chỉ nền nhà, vẽ một vòng tròn trong không khí.

Takeo bối rối, nhìn Kirimiya Rei. Cô gật gật đầu ra hiệu anh hãy làm theo lời Uhara Madoka nói.

Bất đắc dĩ, Takeo chậm rãi đi quanh những chiếc xô-pha nằm đó. Sau khi anh đi được một vòng và quay lại chỗ hai người, Madoka gật đầu nói “Đủ rồi.” Đoạn cô tiếp: “Lúc chạy chú cũng không đau chứ?” Cô chỉ thân trên của anh.

“Đau ư? Ở đâu cơ?”

“Hông. Hông bên phải. Chú bị đau hông đúng không?”

Trước câu khẳng định chắc nịch ấy, Takeo kinh ngạc. Đúng như lời cô gái nói. Anh bị đau từ hồi trẻ.

“Sao cô biết?”

“Nhìn là biết. Vì thân thể chú mất thăng bằng. Vậy thế nào? Chú có chạy được không? Khi nguy cấp mà vệ sĩ không chạy được thì tôi nghĩ có vấn đề đấy.”

Trước câu nói của cô, Kirimiya Rei lộ ra nét mặt lo lắng.

Takeo vỗ ngực. “Không sao. Đúng là tôi có bệnh đau hông, nhưng ngày thường tôi đều chú ý chăm sóc vùng bị đau.”

“Hừm.” Khẽ hừ mũi, Madoka chỉ vào miệng Takeo. “Chăm sóc cũng được, nhưng tới bác sĩ nha khoa nhanh hơn đấy. Bởi cơ thể con người mất thăng bằng chính là do sai khớp cắn.”

Takeo bất giác đưa tay lên cằm mình. Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới khớp cắn.

Madoka hạ tay xuống, nói với Kirimiya Rei: “Chọn chú này được rồi”, đoạn xoay vòng người lại. Cô mở cửa, bước ra khỏi phòng. Takeo lơ đãng dõi theo bóng cô gái.

Kirimiya Rei ngoảnh mặt về phía anh, cười khổ. “Chưa gì anh đã có vẻ muốn hỏi về cô ấy rồi sao?”

“À, không, không hẳn thế…” Anh nói lấp lửng, nhưng thực ra tâm can đã bị đoán trúng. Cô gái đó rốt cuộc là người thế nào nhỉ.

“Anh đã vượt qua vòng phỏng vấn với cô ấy. Anh thấy thế nào? Anh sẽ nhận việc giúp chúng tôi chứ? Nếu anh nhận việc…” Kirimiya Rei nói tới số tiền thù lao. Đó là số tiền vượt xa mức dự đoán của Takeo.

Anh không có lý do gì để từ chối. “Tôi nhận.” Anh đáp.

Ngày hôm sau Takeo bắt đầu làm việc. Tuy nói vậy nhưng hôm đầu tiên anh ngồi đợi ở sảnh viện nghiên cứu cả ngày. Khi hỏi, anh được cho biết ngay cả việc ăn uống Madoka cũng thường thực hiện bên trong viện. Sáu giờ chiều, trước bữa tối, Kirimiya Rei nói ngày làm việc của anh đã kết thúc và anh có thể ra về.

“Tần suất cô ấy ra ngoài như thế nào?”

Trước câu hỏi của Takeo, Kirimiya Rei lắc đầu. “Hoàn toàn là tùy hứng. Có đợt cô ấy ra ngoài liên tiếp nhiều ngày, có đợt cả tuần cô ấy không bước ra khỏi viện. Khi nào cô ấy muốn ra ngoài chúng ta mới biết được. Có phải tôi nên nói điều này với anh từ đầu không?”

“Không, nếu là như vậy thì không sao.”

Chỉ là nếu ngồi đợi thôi mà được nhận thù lao thì nhàn hạ quá, anh kết luận.

Nhưng chuyện ngon lành như thế không kéo dài lâu. Ngày hôm sau, Takeo lần đầu tiên tháp tùng Madoka ra ngoài. Xe của Kirimiya Rei đưa họ tới một trung tâm mua sắm lớn. Ở đó Madoka ngắm qua nhiều cửa hàng, thử nhiều bộ đồ, số nữ trang cầm lên đếm không hết. Mỗi lần Madoka chuyển cửa hàng, Takeo và Kirimiya Rei lại cùng đi theo cô. Đương nhiên, họ vừa đi vừa để ý xung quanh xem có đối tượng đáng ngờ nào không.

Đi mua sắm cùng một cô gái trẻ là việc tương đối vất vả. Nhưng với tư cách công việc thì đây không phải một việc khó. Mắt dõi theo Madoka, Takeo cảm thấy có chút khó hiểu. Tại sao cô ấy lại cần vệ sĩ? Cô ấy là một cô gái bình thường mà ta có thể bắt gặp ở bất cứ nơi đâu. Nếu là tiểu thư một gia đình đại tư bản thì có lẽ cần thận trọng, nhưng nếu như vậy cô sẽ không ăn ngủ tại viện nghiên cứu thế này.

Song Takeo không cho phép mình suy đoán sâu thêm nữa. Bởi anh đã được đề nghị không tò mò về Madoka, vả lại những chuyện đó cũng không liên quan tới anh.

Mặc dù vậy, hôm đó, một sự kiện đã đọng lại trong ký ức của anh. Mua sắm xong, khi Kirimiya Rei lái xe ra khỏi bãi đỗ xe nhiều tầng, Madoka chợt nói: “Chị dừng lại một chút.”

Kirimiya Rei đạp chân phanh. “Có chuyện gì thế em?”

Takeo ngoảnh lại nhìn hàng ghế sau. Madoka đang chỉ tay ra ngoài cửa xe. “Có một gã vô ý thức đằng kia.”

Nhìn về phía Madoka chỉ, họ thấy một gã đàn ông nhoài người khỏi tầng ba của bãi đỗ xe, đang phì phèo điếu thuốc. Một tay cầm điện thoại để xem, tay kia gã kẹp điếu thuốc, chốc chốc lại làm rơi tàn thuốc xuống. Bên dưới là đường đi, khách mua hàng sử dụng xe hơi đang qua lại dưới đó.

“Hay em kệ hắn đi?” Kirimiya Rei nói.

“Không thể được. Dưới đường có trẻ em qua lại, lỡ tàn thuốc cháy dở bay vào mắt chúng thì nguy hiểm lắm.” Sau khi đảo nhanh mắt nhìn quanh, Madoka nói “Đúng lúc quá”, đoạn mở cửa xe bước xuống.

Tuy không biết cô định làm gì, nhưng Takeo cùng ra khỏi xe. Vừa bước xuống anh liền thấy một người đàn ông cầm rất nhiều bóng bay bên cạnh. Hình như anh ta đang tặng miễn phí bóng bay cho các em nhỏ. Madoka tới gần anh ta nói vài ba câu rồi cầm một quả bóng đỏ trở về.

“Cô định dùng nó làm gì?”

Madoka không trả lời câu hỏi của Takeo. Cô tiến tới bãi đỗ xe, như muốn nói anh chờ xem thì biết. Gã đàn ông đứng hút thuốc ở tầng ba vẫn đang mải mê bấm điện thoại. Gã hoàn toàn không ngoảnh lại phía họ.

Madoka dừng bước. Chiều cao từ chỗ cô đứng tới tầng ba khoảng gần mười mét. Cự ly theo chiều ngang cũng chừng đó.

Cô nghiêng đầu, bước hai bước về phía trái. Rồi sau một hồi như thể căn thời gian, cô thả quả bóng khỏi tay.

Quả bóng đỏ nhanh chóng bay lên. Không chỉ vậy, bị gió cuốn đi, bóng bay theo đường chênh chếch. Như thể bị lực gì đó hút lấy, nó bay tới nơi gã đàn ông đang đứng ở tầng ba.

Thoáng chốc quả bóng bay tới tay trái của gã đàn ông. Đúng lúc đó, quả bóng vỡ bụp một tiếng. Có lẽ nó đã chạm phải lửa từ điếu thuốc. Gã đàn ông có vẻ giật mình, Takeo thấy anh ta

quay phắt về phía sau.

Có thứ gì đó rơi, đập mạnh xuống mặt đất. Hóa ra là chiếc điện thoại. Có vẻ như vì bị giật mình, gã đàn ông đã làm rơi nó. Ngước nhìn lên, họ thấy gương mặt gã méo xệch đi rồi biến mất. Chắc gã đang chạy xuống để nhặt điện thoại.

“Cái điện thoại đó chắc là hỏng rồi. Hừ, cho đáng kiếp.” Dứt lời, Madoka cất bước trở lại xe.

Sau khi cả hai vào trong xe, Kirimiya Rei hỏi: “Em hài lòng chưa?” Cô không ra khỏi xe, nhưng hẳn đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện.

“Vâng, cũng tạm.” Madoka trả lời lạnh nhạt.

Kirimiya Rei cho xe chạy. Cô không hỏi gì về việc Madoka đã làm, cũng không bình luận gì cả.

Đương nhiên Takeo cũng không hỏi gì. Sau đó, ba người giữ nguyên trạng thái lặng thinh cho tới khi về tới viện nghiên cứu.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Madoka lại ra ngoài. Đúng như Kirimiya Rei nói, có những lúc cô ra ngoài thường xuyên, cũng có những khi cô bỏ bẵng việc ra ngoài một thời gian. Nơi cô tới khá đa dạng, từ rạp chiếu phim tới siêu thị, cả spa nữa. Nhưng cô luôn đi một mình. Cô không gặp bạn bè nào. Người duy nhất cô gặp là người bà sống một mình ở nhà riêng ngoài ngoại ô. Biển đề họ Ebizawa, nên có vẻ đó là bà ngoại cô. Takeo chưa nói chuyện với bà lần nào, chỉ thấy bà là một bà lão nhỏ nhắn, thanh lịch.

Khi Uhara Madoka ra ngoài, Takeo luôn đi theo cô tới mọi nơi với tư cách vệ sĩ, nhưng anh hoàn toàn không biết gì về thân phận cô. Chỉ là, sau một thời gian ở bên cô, anh bắt đầu nhận ra, quanh Madoka thi thoảng lại xảy ra những hiện tượng kỳ lạ.

Đó là chuyện khi cô tới nhà bà ngoại. Cạnh nhà có con sông, Madoka đang đi dạo cùng bà cạnh bờ sông. Takeo và Kirimiya Rei đi phía sau họ một quãng. Chợt một cơn gió thổi tới, chiếc mũ rộng vành bà ngoại cô đang đội bị cuốn bay lên. Mũ rơi xuống sông, bắt đầu chậm rãi trôi theo dòng nước. Khoảng cách từ mũ tới bờ phải trên mười mét.

Madoka để bà ở lại, chạy những bước nhỏ dọc bờ sông. Có vẻ cô đang tìm cách lấy lại chiếc mũ. Takeo vừa đuổi theo cô, vừa nghĩ cô không thể làm được điều đó. Anh không thể tưởng tượng chiếc mũ lại trở về dễ dàng thế được.

Sau khi chạy được khoảng mười hai mét, Madoka đứng lại. Tình tiết sau đó làm anh kinh ngạc. Khi hướng gió vừa đổi một chút, chiếc mũ bị rơi xuống sông đã vẽ một đường vòng cung rồi tiến gần về phía Madoka. Như thể bị một lực gì hút lấy, giống với quả bóng bay lần trước.

Cô vớt chiếc mũ lên, trở lại chỗ bà. Bà lão nhỏ nhắn nhận lấy mũ, mỉm cười cảm ơn cô.

Còn có một chuyện khác. Trên đường đi mua đồ về, khi đi bộ qua công viên, có vài ba cậu thiếu niên đang chơi máy bay giấy ở đó. Nhưng máy bay giấy của chúng chẳng cái nào bay tử tế. Lát sau, một chiếc rơi xuống cạnh chân Madoka. Khi cô nhặt nó lên, cậu bé chủ nhân chiếc máy bay đã chạy tới.

Madoka nói gì đó với cậu bé, chỉnh lại hình dáng chiếc máy bay một chút, sau khi nhìn lướt xung quanh, cô phóng vút chiếc máy bay lên. Chiếc máy bay bay lên không trung như vừa nhận được nguồn động lực nào đó. Đường lượn tròn yên bình của nó thậm chí có thể dùng từ “ưu nhã” để miêu tả. Không chỉ có vậy. Chiếc máy bay giấy còn bay trở về chỗ Madoka một cách ngoạn mục. Sau khi bắt lấy, cô giao lại nó cho cậu thiếu niên. Cậu bé tròn mắt, không nói được lời nào. Những đứa trẻ khác cũng đứng lặng vì kinh ngạc.

Madoka mỉm cười, cất bước đi. Takeo và Kirimiya Rei cũng theo sau. Giữa chừng, chợt thấy tò mò, anh ngoảnh lại nhìn phía sau. Anh thấy cậu bé đang định phóng chiếc máy bay giấy. Cậu ráng sức phóng lên, nhưng nó không bay như lúc trước nữa.

Ngoài ra còn có chuyện thế này. Đó là khi họ tới spa. Trong lúc Madoka cắt tóc, Takeo đứng đợi bên ngoài cửa tiệm. Khi anh ngước nhìn trời, càng lúc càng thấy mây đen đặc, cuối cùng trời đổ mưa. Spa đó không có bãi đậu, để tới được nơi đỗ xe thì phải đi bộ. Nhưng họ không mang theo ô.

Takeo vào cửa tiệm, thông báo với Kirimiya Rei đang ngồi ở ghế chờ rằng anh sẽ đi mua ô về. Nghe xong cô lắc đầu, nói không cần làm thế. Khi Takeo hỏi tại sao, cô trả lời nếu mua ô thì sẽ chỉ lãng phí chiếc ô đó mà thôi. Rồi cô bảo anh trở về vị trí.

Tuy không phục nhưng Takeo vẫn về chỗ cũ, ngắm cơn mưa không ngừng rơi. Giờ đã tháng Mười, sẽ rất lạnh nếu để cơ thể bị ướt.

Thế nhưng sau đó chừng một tiếng, mưa dần nhỏ lại, một lúc sau thì không rơi nữa. Chỉ có điều bầu trời vẫn còn tối.

Cánh cửa tiệm mở ra, Madoka bước ra ngoài. Tóc cô ngắn hơn trước một chút.

Sau đó tới lượt Kirimiya Rei bước ra. Hai người bắt đầu bước đi trong im lặng. Họ cùng bước nhanh như thể đã bàn trước. Takeo vội vã đi theo họ.

Kết cục, trời không mưa cho tới khi họ tới được nơi đậu xe. Takeo yên tâm, ngồi ở ghế phụ lái. Nhưng ngay khi anh cài xong dây bảo hiểm, những giọt nước mưa bắt đầu đập vào cửa kính trước. Trong thoáng chốc mưa rơi mau và nặng hạt hơn, trở thành cơn mưa rào. Kirimiya Rei thậm chí chưa khởi động xe. Sau đó, mưa kéo dài đến tận đêm.

Tất cả những chuyện đó đều không tới mức gọi là kỳ tích. Có thể chỉ là những chuyện ngẫu nhiên. Nhưng Takeo không thấy kỳ lạ về những hiện tượng đó, điều anh lấy làm lạ là không chỉ đương sự Madoka, ngay cả người chứng kiến là Kirimiya Rei đều tỏ vẻ như chẳng cảm thấy gì. Nếu là bình thường, không phải người ta sẽ nói vài câu cảm thán kiểu như “Thật may là cái mũ lại trôi lại nhỉ”, hoặc “Không ngờ máy bay giấy lại lượn đẹp mắt thế”, hoặc “Thật tốt vì may mắn tránh được cơn mưa” hay sao. Nhưng hai cô gái đều không nói gì. Họ chỉ phản ứng như thể những chuyện nên xảy ra đã xảy ra mà thôi.

Rất nhiều lần Takeo muốn hỏi rốt cuộc chuyện đó là sao, nhưng anh đã kiềm lại được. Lý do thật dễ hiểu. Vì anh không được phép đặt câu hỏi về Madoka.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.