Chưa bước chân qua cửa soát vé tự động, Aoe đã trông thấy Isobe. Anh mặc đồng phục, vẫy tay với ông. Khuôn mặt mang chiếc kính trông như một cặp đít chai đang cười rạng rỡ. “Cảm ơn giáo sư. Lâu rồi mới có dịp gặp giáo sư.” Anh mỉm cười, tới gần Aoe lúc này vừa bước qua cửa.
“Anh vẫn khỏe, thật tốt quá.” Aoe đáp.
“Vâng, tôi khỏe hơn rồi. Cuối cùng cũng đã giải quyết xong. Giờ tôi có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ. Mà không, thực sự, tôi đã làm phiền giáo sư nhiều, mong giáo sư thứ lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi đâu.”
“Không không!” Isobe vừa đi vừa xua tay. “Nếu cảnh sát và đội cứu thương địa phương điều tra kỹ càng hơn nữa, mọi sự đã không như vậy. Họ bê trễ quá. Vì vậy, tôi phải thay mặt họ nhận lỗi.”
“À, ra thế.”
Giống hệt lần trước, Isobe lái xe đưa cả hai tới suối nước nóng Akakuma. Aoe nhìn cảnh vật bên ngoài, tuyết đã gần như tan hết.
Aoe nhận được điện thoại của Isobe vào hai ngày trước. “Chuyện động trời!” là câu đầu tiên anh nói.
Theo lời Isobe, vụ việc ở suối nước nóng Akakuma không phải tai nạn mà nhiều khả năng là trò đùa ác ý. Đầu tiên, sở cảnh sát tỉnh nhận được thư nặc danh thú nhận việc cố tình phun sulfur hydro. Trong thư viết rõ trình tự tiến hành cũng như nguyên liệu, dụng cụ đã sử dụng, đồng thời chỉ rõ nơi phi tang chúng. Đội điều tra đã khám nghiệm hiện trường và phát hiện ra các vật chứng tương ứng.
“Thật là một vụ phiền toái. Các làng suối nước nóng đang bừng bừng tức giận. Họ đang yêu cầu bồi thường thiệt hại doanh số mùa đông năm nay. Có điều, đến giờ vẫn chưa biết thủ phạm là ai.” Vừa điều khiển xe bán tải, Isobe vừa giải thích.
“Người gửi thư cũng thừa nhận vụ việc ở nơi khác cũng là do mình đúng không?”
“Vâng. Ban đầu, hắn phun khí độc ở Akakuma chỉ vì thích thú. Rồi có người trúng độc. Hắn lo lắng, không biết phải làm sao. Nhưng vụ việc đó được xác định là tai nạn. Như vậy thì không rõ có phải người kia chết do lỗi của mình không. Vì thế, hắn ta đi khắp các làng suối nước nóng khác và thử lại trò kia. Vụ việc tương tự lại xảy ra ở suối nước nóng Tomate. Lúc đó hắn mới chắc chắn vụ tai nạn ban đầu là lỗi của mình nên rất sợ hãi. Tuy ban đầu đã định ỉm đi, nhưng sau khi trăn trở hắn đã quyết định gửi thư tự thú cho cảnh sát. Tóm lại là như vậy.”
“Tức là, vẫn không xác định được thủ phạm?”
“Đúng là vậy.” Isobe nhăn nhó, gục gặc đầu. “Những việc thế này phải điều tra cho ra nhẽ. Nếu không, sẽ lại có kẻ khác bắt chước cho mà xem. Dù thế nào, tôi cũng muốn cảnh sát tìm bắt hung thủ cho bằng được.”
“Vâng.” Aoe hờ hững trả lời. Vì ông biết hung thủ đó không hề tồn tại.
Hai ngày trước khi Isobe gọi tới, Kirimiya Rei đã tới thăm ông. Ông nghe cô báo rằng họ đã quyết định hướng giải quyết vụ việc trứng độc khí sulfur hydro ở suối nước nóng.
Hành động ác ý của một kẻ không rõ danh tính… Đó là kịch bản mà Cục cảnh sát trung ương dựng lên.
“Chúng tôi biết khó mà khiến giáo sư Aoe hài lòng.” Kirimiya nói bằng giọng có chút hối lỗi, tuy vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc. “Tuy nhiên, để khép lại vụ việc một cách êm thấm thì đây là cách ít thiệt hại nhất, nên Viện nghiên cứu lý thuyết số cũng đồng ý với đề xuất đó. Vì vậy, chúng tôi mong rằng giáo sư sẽ chấp thuận. Tôi đã nhận trách nhiệm thương thuyết. Vì tôi không muốn giáo sư Aoe, người đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong vụ việc này, phải nhận lệnh từ những vị lãnh đạo vốn không hiểu rõ sự tình nhưng luôn khăng khăng ý kiến của mình.”
“Có lẽ chính quyền hai khu làng suối nước nóng đó sẽ sớm tìm đến giáo sư để xin ý kiến.” Kirimiya tiếp. “Xin giáo sư hãy giữ kín sự thật trong lòng. Nếu coi đây là trò đùa ác ý của kẻ nào đó, cả hai làng sẽ được cứu. Quyết định như vậy có được không ạ?”
Trước những lời nói nhẹ nhàng của Kirimiya Rei, Aoe không thể nào từ chối được. Sau khi nhận lời, ông hỏi, “Cha con Amakasu sẽ thế nào?”
“Tôi không rõ.” Cô đáp. “Lãnh đạo của chúng tôi đang truy tìm tung tích của Kento. Nhưng khó mà tìm được cậu ta. Dù sao, cậu ta cũng là ác ma của Laplace mà. Cậu ta nhìn thấu mọi tính toán của con người. Họ cũng rất khó xử với trường hợp của Amakasu Saisei hiện đang nhập viện. Hiện giờ chẳng có cách nào kiểm chứng sự việc xảy ra từ tám năm trước. Có lẽ ông ta sẽ được phóng thích ngay khi hồi tỉnh.”
Phạm ngần ấy tội lỗi mà ông ta không phải đền tội gì sao? Thật không công bằng. Có điều, khi tỉnh lại, chắc hẳn ông ta sẽ đau đầu về việc phải tiếp tục sống thế nào. Vốn dĩ, ông ta sống đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Trong lúc Aoe đang mải mê suy nghĩ, xe đã dừng ở hội trường làng suối nước nóng Akakuma. Ông không khỏi cảm thấy bồi hồi trước tòa nhà vuông vức ảm đạm ấy.
Isobe rút ra vài tập tài liệu to quá khổ. Chính là ghi chép về các khu vực nguy hiểm và nồng độ sulfur hydro đo được ở đó. Nhìn các số liệu này, Aoe có cảm giác rất lạ. Những người bình thường không biết mặt trái của toàn bộ câu chuyện vẫn đang tích cực dốc sức vào những việc mình có thể làm. Việc đó là vô nghĩa ư? Không, chắc chắn là không. Trên đời không có nỗ lực nào là vô ích. Nỗ lực cũng là một nguyên tử. Một yếu tố cấu thành nên thế giới.
“Thế nào ạ?” Isobe hỏi ông, với ánh mắt một sinh viên nộp bài làm.
“Có vẻ ổn rồi.” Sau khi tính toán số liệu, Aoe trả lời. “Thế này thì không vấn đề gì. Có thể kết luận vụ việc đó là một trò đùa ác ý. Tôi nghĩ, cũng nên dỡ các biển cấm vào đi thì hơn.”
Mặt Isobe sáng bừng lên. “Nếu giáo sư nói vậy thì chúng tôi cũng yên tâm. Cảnh sát và đội cứu thương đã đồng ý dỡ bỏ, chỉ cần tham khảo thêm ý kiến chuyên gia nữa là xong. Trong buổi họp cuối cùng ngày mai, tôi sẽ báo rằng đã nhận được sự đồng thuận từ phía giáo sư. Mọi người chắc hẳn sẽ thở phào. Tốt rồi, tốt quá rồi.”
“Sau vụ việc đó, lượng khách giảm đi nhiều không?”
“Chuyện đó quả thực… vâng. Mùa đông năm nay chỉ còn khoảng 30% so với bình thường. Nhưng chúng tôi sẽ đưa tin rộng rãi rằng đây chỉ là trò đùa ác ý, hy vọng sẽ lại thu hút được khách du lịch.” Isobe vừa thu dọn tập tài liệu vừa nói với giọng tràn đầy lạc quan.
Aoe ở lại nhà trọ lần trước. Bà chủ nhà với khuôn mặt hiền hậu mỉm cười đón ông. Bà dường như đã nắm được sự tình, nói “Chỉ vì mấy trò đùa mà giáo sư phải chạy đôn chạy đáo, thật vất vả quá.”
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm lớn để rũ bỏ mệt mỏi, ông bước ra sảnh. Nhìn chiếc bàn đặt trước ti-vi, ông nhớ về Madoka. Khi có người làm đổ nước ra bàn, cô chỉ nhấc chiếc điện thoại ra một chút. Chỉ cần như vậy, chiếc điện thoại đã không bị ướt. Giờ nghĩ lại mới thấy, việc dự đoán dòng nước lan ra với cô chắc hẳn chẳng khó khăn gì.
Ông ngồi xuống xô-pha, mở tờ báo chiều đặt bên cạnh. Rồi ông vô tình lướt mắt qua một bài báo trong mục “xã hội”.
Tiêu đề bài báo là “Đạo diễn Amakasu Saisei tự sát”.