Tàu điện không bao lâu nữa sẽ dừng ở ga anh cần đến. Đã hơn 5 giờ chiều một chút. Nhìn ra ngoài cửa sổ, dù ngày chưa tàn nhưng một đám mây khá dày lan rộng và bầu trời thì đã sầm sì. Ukai Kazuo thầm mong lúc quay về trời mới đổ mưa. Tuần lễ vàng vừa mới kết thúc mà thoáng một cái đã đến lúc phải lo sắp vào mùa mưa. Thời gian trôi mới nhanh làm sao.
Tàu đến nơi, anh liền ôm cặp tài liệu bước xuống sân ga. Dường như hành khách lên xuống tàu đông hơn trước. Nhộn nhịp lên được thì cũng tốt, anh nghĩ.
Trước cửa soát vé có một tấm biển khổng lồ. Trên biển là dòng chữ “Chào mừng đến thành phố của khoa học” cùng hình ảnh một thiếu niên trong trang phục vũ trụ và một cô bé tươi cười, mặc đồ màu trắng, tay cầm cốc beaker. Hình ảnh trông hơi quê mùa nhưng người phụ trách công ty quảng cáo cho rằng đon giản thế này mới dễ được sô đông hưởng ứng.
Anh bước ra sảnh lớn của nhà ga và đi về phía điểm bắt taxi. Phía bên kia đường, người ta sẽ xây một khách sạn thương mại nối liền đến nhà ga. Anh thì cho rằng phân tích cẩn thận về nhu cầu rồi bắt đầu cũng không muộn, nhưng có lẽ họ không ngăn được cảm giác nôn nóng trước cơ hội thay đổi bộ mặt thị trấn mà rất lâu mới có được.
Ukai lên taxi và thông báo điểm đến. Xe chạy được một lúc thì anh để ý thấy những tấm áp phích dụng thành hàng ở ven đường. Nội dung áp phích là “Hãy coi trọng tự nhiên hơn khoa học”, “Hãy bảo vệ những loài động thực vật quý giá”. Có cả dòng chữ “Không được mang phóng xạ tới đây nữa!”
“Tình hình khách khứa dạo này thế nào vậy bác?” Ukai nhìn mái tóc bạc trắng của người lái xe và hỏi. “ST có giúp khách đông lên không?”
“Ùm,” bác tài nghĩ ngợi, mắt vẫn nhìn phía trước. “Chỉ có người ở công trường thôi. Chứ dân địa phương thì vẫn vậy, họ ít đi taxi lắm, vì chưa có gì bắt đầu cả mà. Mọi chuyện vẫn còn ở phía trước.”
“Vâng,” anh gật đầu. Chưa có gì bắt đầu… Quả đúng là như vậy.
Taxi đi được khoảng 10 phút thì anh xuống xe.
Cửa hàng ấy nằm ở vị trí hơi tách xa khỏi khu phố mua sắm. Thoáng nhìn sẽ thấy hình ảnh một ngôi nhà cổ nằm trong con hẻm. Biển hiệu thì có nhưng không mấy nổi bật. Lần đầu tiên đến đây, anh phải mất kha khá thời gian mới tìm được nó.
Anh mở cửa trượt, trước mặt là một lối đi hẹp. Một phụ nữ trung niên mặc trang phục samue bước ra từ cuối lối đi đó. “Kính chào quý khách. Quý khách đã đến rồi ạ.” Ukai không xưng tên nhưng người đó vẫn tiến lại gần và chào anh với một nụ cười thân thiện xen lẫn chút thận trọng.
Được người phụ nữ dẫn lối, anh đi đến cuối hành lang. Họ đến một căn phòng kiểu Nhật rộng khoảng tám chiếu. Ở đó có bốn người đàn ông. Hai người ngồi quỳ gối gần cửa, hai người còn lại ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn vuông. Anh biết mặt hai người này.
“Sao lại thế này, cả hai người. Ngồi vào trong kia đi chứ.” Ukai chỉ tay vào chỗ trống phía trước hốc tường trang trí và nhăn mặt với hai người đang ngồi ở bàn.
“Không được không được, chiếu trên phải dành cho anh Ukai.” Người đàn ông có xương gò má nhô cao nói. Đó là Ikehata, trưởng nhóm hậu thuẫn ở địa phương của nghị sĩ mà Ukai làm thư ký.
“Đúng vậy. Mời anh ngồi, đừng khách sáo.” Người đàn ông ngồi cạnh Ikehata cũng lên tiếng. Ông ta là Nishimura, nhân vật chịu trách nhiệm chính cho dự án đang bắt đầu triển khai ở thị trấn này, cũng là giám đốc một công ty lớn về bất động sản.
“Đành vậy,” Ukai khẽ nói và ngồi xuống đó. “Nhưng tôi cứ thấy không được thoải mái sao đó.”
“Anh đại diện cho tiên sinh Oga mà, cũng nên thể hiện một chút.” Ikehata cười nói rồi gật đầu với người phụ nữ mặc samue. Cô ta cúi chào, rời khỏi phòng và khép cửa lại.
Ikehata quay mặt về phía Ukai.
“Đường sá xa xôi, vất vả cho anh rồi.”
“Nói thế là ngài Oga sẽ giận đấy. Mitsuhara cách Tokyo không bao xa nên mới có dự án lần này mà.”
“Ha ha ha, anh nói đúng.” Ikehata để lộ hàm răng vàng.
Ukai nhìn sang Nishimura.
“Ông Oga gửi lời chào đến giám đốc Nishimura. Ông ấy cũng xin lỗi vì hôm nay không thể có mặt.”
“Không sao đâu. Đúng ra thì chúng tôi phải đến chỗ ngài ấy. Thật ngại vì để anh Ukai phải mất công đến tận đây.”
“Ông đừng bận tâm. Quan trọng là mấy công trình đang xây vẫn thuận lợi chứ?”
“Hiện giờ thì không có rắc rối nào đáng kể. Chỉ riêng khu Itoyama là xảy ra chút chuyện nhỏ.”
“Theo như tôi nghe được qua điện thoại thì có vẻ thế nhỉ. Itoyama… là nơi sẽ xây tòa nhà G nhỉ. Lại có chuyện gì vậy?”
“Ừm… vâng,” Nishimura lưỡng lự gật đầu rồi nhìn sang hai người đàn ông đang ngồi cách xa họ. “Các cậu trình bày cho anh Ukai đi.”
Trong hai người có một người không đeo kính, anh ta từ từ nhích lại gần chiếc bàn. Người đó chìa ra tấm danh thiếp, trên đó ghi “Okamoto, phụ trách khu Itoyama”.
“Nói ngăn gọn thì gần đây, phong trào phản đối đang bùng phát.” Okamoto nói.
“Chà, quả nhiên.” Ukai gật đầu. “Trên đường tới đây, tôi thấy áp phích ở khắp nơi. Tôi tưởng tạm thời đã lắng xuống rồi mà giờ lại rầm rộ à?”
“Vâng. Với lại, có một chuyện khá phiền toái,” Okamoto mở tập tài liệu ra bàn và trải rộng tấm bản đồ. Đó là sơ đồ mặt bằng của công trình xây dựng và các khu vực lân cận. “Ở vị trí cách khu đất dự định xây tòa G này khoảng một ki lô mét về phía Bắc, người ta tìm thấy tổ của đại bàng vàng.”
“Ồ, đại bàng vàng à?”
Bất chợt nghe thấy tên loài vật mình không ngờ tới, Ukai có chút bối rối.
“Đúng vậy. Loài chim ấy được cho là đang có nguy cơ tuyệt chủng. Nhóm phản đối đang dựa vào đó để kêu gọi tỉnh ra lệnh cấm xây dựng. Nghe đâu họ sắp gửi thỉnh nguyện thư đến bộ Môi trường nữa.”
“Hình như trước đây cũng có chuyện tương tự ở khu vực khác nhỉ. Tôi nhớ mang máng đó là tên của một loài côn trùng.”
“Là chuồn chuồn ngô ạ.” Okamoto nói. “Lần khác nữa thì là kỳ nhông. Lần nào chúng tôi cũng có được giấy chứng nhận của bộ Môi trường xác nhận đã nghiên cứu môi trường và không gây ảnh hưởng gì, nhờ thế mà chuyện cũng qua nhưng lần này thì chưa biết thế nào. Bộ Môi trường rất tích cực với việc bảo tồn giống đại bàng vàng, khoảng cách một ki lô mét từ tổ của chúng là hơi quá gần.”
“Thế à, nhưng đơn vị cấp phép là tỉnh đúng không? Trên tỉnh sẽ xử lý thê nào?”
“Nếu theo đúng quy trình của bộ Môi trường thì với tình hình này, khó mà được cấp phép. Tuy nhiên, nếu bộ Môi trường chịu nhận định là công trình của chúng ta hợp lý thì họ sẽ linh động..
“Tôi hiểu rồi.”
Tóm lại, có vẻ họ muốn bảo chúng ta hãy đàm phán với bộ Môi trường.
“Liệu có ổn không đây,” Nishimura nói xen vào. “Theo lời Okamoto, muốn nghiên cứu chính xác xem có ảnh hưởng tới việc làm tổ của đại bàng vàng hay không thì phải mất đến vài năm. Kể cả không có chuyện này thì khu Itoyama vốn đã có nhiều vấn đề phiền toái và được đánh giá là sẽ khỏi công muộn nhất rồi. Thêm việc này vào để rồi muộn hơn nữa thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tổng thể mất.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ báo cáo với ngài Oga ngay sau khi quay lại Tokyo.” Ukai vừa nói vừa lấy sổ tay.
“Xin nhờ cả vào anh. về nội dung chi tiết, tôi nghĩ anh có thể xem tập tài liệu này.” Okamoto đóng tập tài liệu rồi đẩy nó về phía Ukai.
“Cảm ơn,” anh đáp, cất nó vào cặp rồi nói với Nishimura, “Mãi họ vẫn không chịu từ bỏ nhỉ. Những người thuộc phe phản đối ấy.”
“Đừng nói là từ bỏ, họ còn chỉ trích bằng hết cách này tới cách khác ấy chứ. Thật mệt mỏi.” Nishimura cau mày.
“Việc thực thi kế hoạch đã được xác định, vài công trình cũng khởi công rồi, sao họ lại chống đối đến thế nhỉ. Là do tòa nhà G à?”
“Đúng vậy đấy. Đối với họ, những công trình khác ra sao cũng được, chỉ riêng chỗ ấy là tuyệt đối không thể chấp nhận. Thực ra, việc bị phản đối thì chúng ta cũng đã dự trù từ trước rồi nhưng chính vì thị trấn Mitsuhara ưng thuận việc xây cơ sở đó mà dự án này mới được tiến hành.”
“Họ kêu ca hết chuyện này sang chuyện khác nhỉ. Thế rồi họ còn nói gì nữa không?”
“Nhiều lắm. Chiêu trò gần đây nhất là tranh cãi về những công trình đã khỏi công. Họ kêu ca rằng chúng ta không giữ đúng cam kết ban đầu về việc giữ gìn môi trường khi tiến hành thi công. Ở những khu khác, có nơi chặt nhầm cây nằm ngoài quy hoạch và họ đã chụp ảnh lại rồi khiếu nại lên tỉnh. Họ yêu cầu dừng công trình ngay lập tức.”
“Chà, quả đúng là phái hành động nhỉ.”
“Dù những người quá khích cũng chỉ chiếm một phần… Ừm, thế nên. Nishimura nhìn sang người đàn ông còn lại nãy giờ vẫn im lặng ngồi cạnh Okamoto. “Không hẳn là giới thiệu, nhưng tôi nghĩ cũng nên để cậu ấy gặp anh Ukai một lần nên đã dẫn đến đây. Đây là người sẽ chịu trách nhiệm điều phối. Thời gian tới, tôi muốn nhờ cậu ấy tham gia việc đối phó với nhóm phản đối.”
“Hân hạnh được làm quen,” người đàn ông nói và đưa tấm danh thiếp ghi chức danh tư vấn xây dựng. Anh ta mang họ Yaba.
Ukai cũng đưa danh thiếp. Yaba đón bằng cả hai tay, hơi cúi đầu như nâng nó lên rồi cẩn thận cất vào ví đựng danh thiếp của mình. Ukai nhanh chóng đánh giá người đàn ông vừa gặp lần đầu.
Anh ta mặc áo sơ mi đơn giản nhưng chắc chắn không phải loại rẻ tiền. Phía sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt liên tục tìm kiếm kẽ hở của người khác một cách giảo hoạt. Không rõ có phải do tập luyện môn võ thuật đối kháng nào đó hay không mà hình dáng đôi tai anh ta bầm giập như bông súp lơ.
“Hồi tôi gặp rắc rối vì thu hồi đất ở khu Hiketa, cậu ấy đã góp công lớn để dàn xếp ổn thỏa. Với phương châm mỗi lần thương thảo, thông tin luôn là quan trọng nhất, không gì bằng việc hiểu rõ đối phương nên cậu ấy đã giúp tôi từng bước thu thập thông tin. Tất cả là nhờ Yaba.”
“Ồ,” Ukai hướng ánh nhìn từ Nishimura sang Yaba.
“Không phải vậy đâu,” Yaba khẽ xua tay. “Tôi không làm gì to tát cả. Thường thì, bất kỳ ai cũng có một hai điểm yếu hoặc khát khao nào đó đúng không? Tôi chỉ cẩn thận nhặt nhạnh những điều đó thôi.”
“Tức là cách đó cũng sẽ đối phó được với nhóm phản đối kia à?”
“Nói sao nhỉ,” Yaba nghiêng đầu. “Chưa thể nói trước được gì. Nhưng tôi vừa mới tìm được một manh mối. Tôi định sẽ tấn công họ từ đó.” Nụ cười tự tin xuất hiện trên khóe miệng anh ta.
“Thật đáng hy vọng.”
Ukai cho rằng tốt hơn hết không nên hỏi nội dung chi tiết của manh mối chưa rõ ràng ấy nên chỉ cười lấy lòng anh ta.
“Vậy, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi nhỉ.” Yaba nói. “Tôi gọi bà chủ mang đồ ăn ra nhé.”
“À vâng, xin nhờ cậu.” Nishimura đáp.
Yaba và Okamoto rời khỏi phòng rồi Ikehata mới nói, “Nhân vật Yaba đó có vẻ rất hữu dụng đấy nhỉ,” đôi mắt ông ta ánh lên vẻ thận trọng.
“Anh nói đúng đấy.” Nishimura gật đầu. “Cậu ta cũng có quan hệ nữa. Anh Ikehata và anh Ukai nếu gặp khó khăn gì thì cứ tùy ý điều động cậu ta nhé.”
“Cảm ơn ông.” Ukai cúi đầu cảm ơn nhưng trong lòng thì quyết định sẽ tuyệt đối không làm như vậy. Người đàn ông hữu dụng cũng giống như dao kiếm hay thuốc nổ. Dùng sai cách thì chính mình sẽ gặp nguy hiểm. “Có quan hệ” phải chăng là từ ám chỉ xã hội đen?
Ukai ngẩng mặt lên đúng lúc cánh cửa mở ra và người phụ nữ mặc samue khi nãy lại bước vào.