Ma Thuật Bị Cấm

Chương 12



“Tôi đã hỏi Oga, nhưng ngài ấy nói chưa từng gặp và cũng chưa từng nghe qua tên của nạn nhân.” Đặt bức ảnh chân dung của Nagaoka Osamu lên bàn, Ukai Kazuo nói với giọng lãnh đạm. Không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt phẳng lì. Một gã khó mà đọc được cảm xúc, Kusanagi thầm đánh giá.

“Nếu có thể, chúng tôi muốn được hỏi trực tiếp tiên sinh.” Mamiya ngại ngần nói.

“Vì sao? Chỉ cần xác nhận ngài ấy có biết người đàn ông này hay không là được mà? Tôi đã đưa ngài Oga xem ảnh, và ngài ấy cũng đã trả lời là không biết. Vậy là được rồi mà? Tôi nghĩ các anh đã đạt được mục đích của mình.” Ukai nhìn Kusanagi và Mamiya bằng đôi mắt ti hí khiến người ta liên tưởng đến khe hở của hộp đựng tiền tiết kiệm. Giọng điệu tuy lịch sự nhưng không giấu vẻ bực bội. Có lẽ còn thoáng chút coi thường cảnh sát các anh nữa.

Họ đang có mặt tại căn phòng trống bên cạnh phòng tiệc của một khách sạn. Để chúc mừng sự thành công của dự án Siêu trung tâm công nghệ cao, hôm nay sẽ có một bữa tiệc thân mật dành cho những nguòi có liên quan được tổ chức ở đây. Sau khi gọi điện đến văn phòng của Oga Jinsaku, họ được chỉ đến đây. Thế nhưng, người đợi họ lại là Ukai, thư ký thứ nhất, và hẳn là anh ta sẽ không cho họ gặp Oga.

“Gần đây, cuộc sống hằng ngày của tiên sinh có gì thay đổi không?” Kusanagi đặt câu hỏi.

“Thay đổi như thế nào cơ?”

“Ví dụ như… bị ai đó bám đuôi chẳng hạn?”

Đôi mắt của Ukai mở to hơn một chút. Anh ta phì hơi ra đằng mũi như thể vừa cười.

“Bị mấy tay ký giả bám đuôi chỉ là chuyện cơm bữa. Không bị truyền thông đeo bám thì đã chẳng giữ vị trí cao.”

“Anh có thấy điểm gì khác thường không? Bất cứ điểm gì cũng được.”

“Không có đâu.” Ukai chậm rãi lắc đầu nhiều lần.

“Sao anh có thể chắc chắn nhu vậy? Chúng tôi đang hỏi về ngài Oga. Hay ý anh là anh nắm rõ toàn bộ hành vi của ngài Oga?”

“Đương nhiên,” anh ta khẳng định không một chút dao động. “Theo nghĩa nào đó, tôi còn nắm rõ hơn chính ngài Oga.”

Không còn gì để phản pháo, Kusanagi và Mamiya nhìn nhau. Dường như coi đó là dấu hiệu kết thúc cuộc trao đổi, Ukai liền đứng dậy. “Có vẻ việc các anh cần đã xong, tôi xin phép.” Anh ta cúi đầu chào rồi ngay lập tức ròi khỏi căn phòng.

“Thế là sao? Thằng cha đó!” Kusanagi chép miệng.

“Chà, chắc cũng chỉ được thế này thôi. Đành chịu vậy. Chúng ta làm gì có quân bài nào để chất vấn đâu. Đi thôi!” Mamiya đứng dậy.

Rời khỏi căn phòng trống và đi về phía thang máy, họ thấy rất đông người đã có mặt gần cửa ra vào phòng tiệc. Hình như đây là một bữa tiệc chúc mừng rất hoành tráng.

Kusanagi dừng chân. Anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Sao thế,” Mamiya hỏi.

“Sếp về trước nhé. Tôi có việc để làm rồi.” Anh chỉ tay về phía nhân vật ấy.

Mamiya hồ nghi nhìn theo hướng đó và ngay lập tức như hiểu ra vấn đề, ông gật đầu nói, “Tôi biết rồi” và bước vào thang máy.

Nhân vật đó đang đi về phía bàn đón tiếp. Có vẻ anh ta định viết tên vào sổ dành cho khách mòi.

“Yukawa!” Anh gọi với từ phía sau.

Yukawa Manabu dừng chân, quay lại nhìn. Vừa nhận ra khuôn mặt của Kusanagi, anh liền gật đầu, vẻ như đã hiểu tiếng gọi ở đâu ra.

“Xuất hiện ở cả chốn như thế này, chắc hẳn cậu thực sự nghĩ dự án Siêu trung tâm công nghệ cao là chìa khóa vụ án nhỉ.”

“Tôi đã bảo chưa rõ thế nào rồi mà. Đơn giản là muốn gặp người khỏi xướng kế hoạch thôi. Nhưng cũng chỉ gặp được thư ký của ông ta.”

“Người khỏi xướng là Oga Jinsaku ấy à? Cuối cùng thì cũng đến lúc cậu phải đối đầu với một nhân vật tai to mặt lớn cỡ đó nhỉ?”

“Đã bảo là ông ta không chịu gặp rồi. Mà sao cậu lại có mặt ở đây?”

Yukawa lấy từ túi trong áo vest ra một chiếc phong bì.

“Được mời. Tôi đến thay cho giáo sư ở trường.”

“Trường đại học Teito sẽ tham gia vào dự án Siêu trung tâm công nghệ cao?”

“Chưa có gì chắc chắn cả. Về cơ bản thì tôi không hứng thú đâu, nhưng nghe chuyện cậu nói hôm nọ tôi lại đâm muốn tìm hiểu. Nghe đâu khẩu hiệu của Oga Jinsaku là “Phục hưng đất nước khoa học”, về cơ bản tôi tán thành thái độ ấy.”

“Sao nghe ảo diệu thế nhỉ. Không phải mục đích chỉ là làm giàu cho quê hương thôi à? Tất nhiên, tôi chưa gặp ông ta mà nhận xét thế thì cũng buồn cười.”

“Vậy chỉ nhìn mặt thôi thì sao?”

“Chỉ nhìn mặt? Là sao cơ?”

“Ở đây viết có thể dẫn theo một người.” Yukawa lấy thư mòi từ chiếc phong bì khi nãy.

“… Tóm lại, tất cả đều là vấn đề về môi trường. Sau chiến tranh, đất nước chúng ta chẳng có gì cả. Muốn thứ gì thì phải tự làm ra thứ đó. Nào là ti vi, máy giặt, ô tô… hàng nước ngoài đắt đỏ không thể mua nổi. Vì thế chúng ta đã cố gắng làm ra những thứ mà người dân có thể mua được. Nhờ đó, ta đã vươn lên thành đất nước được gọi là cường quốc kinh tế, và bây giờ ta đã có tất cả mọi thứ. Những thứ rẻ tiền thì muốn bao nhiêu cũng mua được. Hãy thử hỏi giới trẻ gần đây xem họ có ao ước thứ gì hay không? Loanh quanh cũng chỉ là chiếc điện thoại thông minh mới, hay chữ ký của thần tượng. Cứ như thế thì lấy đâu ra động lực mà nghiên cứu phát minh ra cái gì đó. Phục hưng vị thế khoa học của đất nước sẽ chỉ là giấc mơ viển vông. Vì thế, trước hết phải tạo ra môi trường. Giờ đây, bản thân ta cần gì? Phải làm gì cho tương lai? Chúng ta phải tạo ra một môi trường mà mọi người thường xuyên nghĩ tới những điều đó. Vì thế cần nuôi dưỡng nhân tài trong một không gian cách ly với thế giói sung túc. Đó chính là Siêu trung tâm công nghệ cao. Thưa quý vị, tôi thấy vẻ mặt các vị đều như đang muốn nói “Cuối cùng ông ấy cũng chịu dừng lại” nhỉ. Xin lỗi vì đã dài dòng. Nhưng nếu không trình bày đầu đuôi như thế thì các vị sẽ khó lòng hiểu cho lý tưởng của tôi. Mà không, tất nhiên là đối với những quý vị đã bỏ thời gian đến đây hôm nay thì có lẽ tôi chỉ đang múa rìu qua mắt thợ.”

Người đang phát biểu hùng hồn trên bục là Oga Jinsaku. Mái tóc điểm bạc được vuốt ra đằng sau, khuôn mặt to vuông vức. Thời sinh viên từng chơi bóng chày có khác, bờ vai ông ta rất rộng, chỉ nhìn qua cũng thấy có phong thái của một lãnh đạo có thể trông cậy. Chút tiếng địa phương trong cách dùng từ cũng giúp gây được ấn tượng mạnh hơn.

Sau Oga có một vài đại biểu quốc hội lên chào hỏi rồi tất cả bắt đầu trò chuyện.

“Đúng là đám chính trị gia giỏi phát biểu thật đấy. Nghe hết đến cuối mà không thấy chán.” Kusanagi cầm lấy một cốc trà Ô long.

“Nói hay đến mấy mà nội dung rỗng tuếch thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Tôi chưa nhìn ra một tầm nhìn rõ ràng hướng tới tương lai nào cả. Thật đáng tiếc, tôi đã phí công tới đây rồi.” Yukawa tỏ vẻ không hài lòng. Cậu ta cũng đang uống trà Ô long. Hẳn là cậu ta không có hứng uống rượu.

“Dù sao thì buổi hôm nay cũng thành công rực rỡ đấy. Có vẻ khả năng thu hút khách khứa của Oga Jinsaku không phải dạng vừa.” Kusanagi nhìn xung quanh.

Chắc phải hơn hai trăm người đang có mặt. Cũng rất dễ thấy ở chỗ này chỗ kia những khuôn mặt vẫn xuất hiện trên ti vi. Anh vô tình nghe được, nếu không phải khách mời thì phí tham gia là 2 vạn 5 nghìn yên. Khó mà tin được những món ăn bày biện trước mặt đáng giá ngần ấy và cũng không thể không nghi ngờ rằng hình thức tiệc đứng là để lùa khách khứa về sớm.

Oga đi quanh chào khỏi từng vị khách mời. Trao đổi vài lời ngắn ngủi và luôn kết thúc bằng cái bắt tay. Ông ta di chuyển nhanh nhẹn như thể đã thuần thục loạt hành động ấy.

Người im lặng ở bên cạnh ông ta như một cái bóng là Ukai. Không hay rồi,Kusanagi mới kịp nghĩ như vậy thì Oga đã lại gần hai người, vẻ tươi cười chuyên dùng cho những cuộc tranh cử vẫn dán trên mặt ông ta.

Có lẽ Ukai nhận ra Kusanagi nên thì thầm gì đó vào tai Oga. Oga dừng chân, vẻ mặt nghiêm lại trong khoảnh khắc rồi ngay lập tức lấy lại nụ cười rồi mới bước đến phía anh.

“Cậu vất vả quá. Xin lỗi vì đã không thể tiếp cậu.” Oga nói rồi quay mặt sang phía Ukai. “Bộ phận đón tiếp làm ăn thế nào vậy? Rõ ràng tôi đã dặn là người ngoài không được vào mà.”

“Tôi sẽ xác nhận ngay.”

“Không cần làm vậy đâu. Cậu ấy cũng là khách mời.” Yukawa lấy danh thiếp từ túi áo ngực. “Nói một cách chính xác thì là bạn đi cùng khách mời.”

Oga nhận danh thiếp của Yukawa. Miệng ông ta hơi cử động như nói “Ồ!”. “Khoa vật lý đại học Teito… vậy ra, anh là phó giáo sư Yukawa.”

“Ngài biết tôi à?”

“Tất nhiên rồi. Tôi thường xuyên ghé thăm các trường đại học và cơ quan nghiên cứu để tập hợp thông tin về các nhà nghiên cứu trẻ. Nói tới trường đại học Teito thì phải nhắc tới tiên sinh Ninomiya. Hôm trước tôi đến gặp giáo sư, lúc trò chuyện ông ấy cũng nhắc đến tên anh. Giáo sư nói anh vô cùng tài năng và rất có triển vọng trong tương lai.”

“Ngài quá khen rồi.”

“Cố gắng phấn đấu nhé. Chúc anh sớm được như tiên sinh Ninomiya.”

“Cảm ơn ngài. Có điều…”

“Gì vậy?”

“Nếu là giáo sư Ninomiya nghiên cứu về hạt cơ bản thì sau khi sang Mỹ từ ba năm trước, chắc chắn ông ấy chưa về nước lần nào. Chẳng hay người mà ngài đã gặp là tiên sinh Ninomiya nào vậy?” Yukawa chẳng buồn giữ ý.

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Oga. Kusanagi cảm thấy đây là lần đầu tiên ông ta để lộ vẻ mặt thực sự.

“Thế à. Vậy chắc tôi nhầm lẫn ở đâu rồi.” Oga lại nở nụ cười. “Thôi, hai người từ từ thưởng thức nhé. Đồ ăn ở đây ngon lắm đấy.”

Ông ta nhanh chóng bước đi. Ukai liếc nhìn Kusanagi và Yukawa rồi đuổi theo Oga.

“Có vẻ ông ấy không hứng thú bắt tay với chúng ta nhỉ.”

Kusanagi khẽ nói với Yukawa, mắt vẫn nhìn tấm lưng của Oga, lúc này vừa bắt đầu lớn tiếng trò chuyện với người khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.