Ngồi bên ghế phụ, Yukawa liên tục thao tác trên máy tính. Cô nhìn sang lúc họ chờ đèn đỏ, thấy trên màn hình là thứ gì đó trông giống ảnh chụp từ trên không. Cô tò mò hỏi về nó, Yukawa cho biết đó là phần mềm Google Earth. Anh đang xác nhận lại địa hình và sự phân bố của các tòa nhà xung quanh Sunny Grand.
“Nghi thức ném bóng… nhắm thời điểm tốt đấy. Tôi không muốn khen chuyện này đâu, nhưng quả không hổ là Koshiba.”
“Việc đánh lạc hướng đội điều tra ấy à?”
“Không chỉ vậy đâu. Thực ra, ngay từ lúc nghe về giả thiết cậu ấy sẽ nhằm vào giữa buổi lễ động thổ tôi đã cảm thấy không ổn rồi. Đúng là lễ động thổ được tổ chức ở địa điểm mà xung quanh trống tron, có vẻ là điều kiện tuyệt vời để ngắm bắn. Nhưng không thể nào biết trước vị trí chính xác. Nghị sĩ Oga sẽ ngồi ở đâu? Tuy ông ta sẽ phát biểu nhưng người ta sẽ đặt micro ở đâu? Nếu không chờ đến lúc sự kiện diễn ra thì không thể biết được. Railgun không phải là súng trường. Không thể thay đổi hướng bắn theo kiểu tùy cơ ứng biến. Cần có sự chuẩn bị đáng kể để khóp ống ngắm từ khoảng cách trên dưới một ki lô mét. Có lẽ ít nhất cũng cần một giờ đồng hồ. Làm chuyện đó trong sự phòng bị nghiêm ngặt của cảnh sát, nếu vô tình bị phát hiện thì sao? Tóm lại, thằng bé hiểu rằng, để ngắm bắn thành công thì nhân vật mục tiêu nhất định phải tới đúng vị trí đó và phải đặt điểm ngắm trước.”
“Vậy, nếu nhắm vào nghi thức ném bóng ở sân bóng chày thì có khả năng thực hiện à?”
“Có chứ. Cầu thủ ném bóng chắc chắn sẽ đứng trên vạch ném của ụ ném bóng. Nếu biết chiều cao của nghị sĩ Oga thì có thể tính toán được cả vị trí cái đầu của ông ta.”
Trong khi nghe anh nói, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay đang cầm lái của Kaoru.
“Tôi hỏi để biết thôi, đạn của railgun mà bắn trúng đầu người thì sẽ thế nào?”
“Chà,” Yukawa đáp không chút hào hứng. “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Chắc tôi cũng nói nhiều lần rồi, railgun là thiết bị thí nghiệm chứ không phải là vũ khí. Tất nhiên tôi hiểu điều cô nói. Tùy vào người sử dụng mà nó có thể trở thành vũ khí, đúng không? Tuy nhiên, nếu là nhà khoa học chân chính thì tuyệt đối không được chọn cách sử dụng ấy.”
“Liệu Shingo có vứt bỏ tư cách của một nhà khoa học chân chính không?”
“Tôi chỉ cầu mong điều đó không xảy ra.” Yukawa lắc đầu.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh cô đổ chuông. Kaoru tấp xe vào lề đường rồi bắt máy. Người gọi là Mamiya.
“Đã phát hiện xe ô tô của Koshiba Shingo. mới chỉ xác nhận được từ bên ngoài nhưng có lẽ thứ được chất bên trong chính là railgun. Chưa thấy bóng dáng cậu ta đâu. Cô mau cùng tiên sinh Yukawa đến đây. Tôi sẽ gửi địa điểm chi tiết qua tin nhắn.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Cô ngắt máy và kể lại tình hình cho Yukawa. Anh nghiêng đầu nghĩ ngọi.
“Xác nhận từ bên ngoài, tức là cửa thùng xe vẫn đóng à? Không thể bắn trong trạng thái đó được. Rốt cuộc, Shingo định làm gì đây…”
Có tin nhắn gửi tới. Một bản đồ được đính kèm. Địa điểm có vẻ ở gần sân bóng.
“Trước hết ta cứ đến đó xem sao.” Kaoru cho xe chạy.