Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 39: Âm thầm lên án (5)



Vài tiếng trước, Lý Trạch Phân lấy danh nghĩa học tập để yêu cầu Cục điều tra khu Nghiên Liễu cung cấp đầy đủ tài liệu điều tra của vụ án Dư Uyển.

Một đồng nghiệp ở Cục điều tra thượng cấp chạy tới muốn xin tài liệu một vụ tự tử để nghiên cứu, vấn đề này không cần nghĩ cũng biết rõ ràng là không đơn giản, “học hỏi” là giả, chỉ sợ “bới móc” mới là thật. Nhưng xét thấy Lý Trạch Phân cúi mình như thế, người phụ trách vụ án này cũng không hài lòng với việc cấp trên yêu cầu kết án vội vã như trước nên cũng không phản đối gì, nhanh chóng đóng gói hết tất cả thứ liên quan gửi cho Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân xem lướt qua các tài liệu gửi đến một lần, sau đó dựa vào trực giác mà dồn hết sự chú ý đến một thư mục có tên là “Tổng hợp tác phẩm”. Trong thư mục là danh sách tất cả các video, bài viết, tranh và các tác phẩm game mà Dư Uyển có tham gia vào.

Nhìn sơ qua có vẻ thư mục này là do fan hoặc chính Dư Uyển đã tự tổng hợp lại, trong quá trình điều tra cảnh sát thấy được nên mới đưa vào kho tài liệu chứ cũng không hẳn đã xem qua từng file một. Dù sao thì vụ án này rõ ràng là tự sát rồi, xem từng video này cũng là lãng phí cảnh lực.

Nhưng dù sao thì Lý Trạch Phân cũng đã bị tước quyền xuất ngoại, hiện giờ cũng không có vụ án nào trong tay, dính mông vào ghế rảnh rỗi chẳng có gì làm, thứ dư thừa nhất chính là thời gian nhìn máy tính, vì thế cô không do dự mà mở giáo trình hội họa đầu tiên của Dư Uyển ra xem.

Cứ như thế, cô ngồi xem video với tốc độ gấp 2 lần cả ngày trời, đến cơm trưa cũng quên ăn, thiếu chút nữa đã luyện thành một chuyên gia hội họa, nhưng cũng không phát hiện ra manh mối gì đáng kể. Đang định tạm dừng video để đi tìm ít đồ ăn bổ sung năng lượng thì trong video của Dư Uyển lại phát tới một đoạn khiến tay cô dừng lại.

“Nói đến tính năng làm việc chung của phần mềm này thì thật sự khá thú vị. Nếu Internet đủ tốt thì nhiều người có thể đăng nhập vào và chỉnh sửa cùng một lúc, có thể nhìn thấy được lịch sử thay đổi. Những chữ tôi chưa viết xong đã bị bạn xóa, bạn tô màu đụng phải hình khối nào đó của tôi, chuyện gì cũng có thể xảy ra, giống như là một đám người tụm lại cùng vẽ trên một tranh giấy ấy, chơi rất vui. Nếu có hứng thú thì các bạn có thể thử xem.”

“Thật ra có nhiều phần mềm văn phòng đều có tính năng này, có thể so sánh với phần mềm xã hội ở một mức độ nhất định đấy. Tạo một file trống, đăng ký tài khoản miễn phí là có một khung trò chuyện như trên phần mềm chat. Chỉ có người được chia sẻ mới thấy được file này, nội dung trong file khi nói xong có thể lập tức xóa ngay, bình thường hacker cũng không đi hack một tài khoản trong phần mềm văn phòng làm gì, rất an toàn.”

“Ôi, lạc đề mất rồi, chúng ta quay lại…”

Lý Trạch Phân ấn phím tạm dừng.

Trên video hướng dẫn vẽ tranh mà đột nhiên lại nhắc đến chuyện thú vị khi “làm việc chung”, đã vậy còn kéo chủ đề đến tính năng làm chung chứ không phải hướng dẫn cách dùng. Lý Trạch Phân không nghĩ đây chỉ là thuận miệng chia sẻ, nhất định Dư Uyển đã dùng qua tính năng này mới nói như thế.

Mà mục đích cô ta trực tiếp nói ra như thế…

Lý Trạch Phân lập tức mở một thư mục tên là “Sản phẩm điện tử” trong tư liệu điều tra ra. Trong đó là những sản phẩm điện tử cá nhân của Dư Uyển, cũng như lịch sử duyệt web và các APP được cài đặt trong điện thoại, máy tính và máy tính bảng của cô ta. Cô tìm với từ khóa “phần mềm văn phòng” trong thư mục này. Sau đó phát hiện ra một phần mềm ghi chú tên là SuperrrrNote.

Phần mềm này nằm trong đống Microsoft Word, WPS, Pages, Google Docs, hoàn toàn không có sức tồn tại gì nhưng đúng là có tính năng làm việc chung. Chuyện này khiến Lý Trạch Phân không khỏi nghi ngờ Dư Uyển đang dùng những phần mềm tương tự, tại sao lại đi download một phần mềm chưa từng nghe tên thế này.

Lý Trạch Phân cài phần mềm này vào máy tính của mình, đăng kí tài khoản và dùng thử một lát, nhưng cảm thấy tính năng của phần mềm cực kỳ gà mờ nên chưa tới 5 phút đã gỡ cài đặt rồi. Cô xoay bút, suy nghĩ làm sao mới có thể mang laptop của Dư Uyển từ phòng vật chứng của Cục điều tra khu Nghiên Liễu về, sau đó làm thế nào mới có thể dụ dỗ được Tiêu Lãng Duyệt giúp mình phá mật khẩu tài khoản SuperrrrNote của Dư Uyển.

Kết quả là cuộc gọi đến của Lan Khâm khiến cô như buồn ngủ gặp chiếu manh.

Anh bảo Lý Trạch Phân tóm tắt lại vụ án của Dư Uyển trước, sau đó cũng giải thích lại vụ án của Khương Hiểu Ninh.

“Đều là cắt cổ, lúc chết đều mang khẩu trang. Đội trưởng Lan đang nghĩ 2 vụ án này có liên quan đến nhau sao? Dư Uyển lại chính là ywy mà Khương Hiểu Ninh đã nhắc đến?” Lý Trạch Phân hỏi thẳng.

“Theo những thông tin trước mắt thì chưa đủ để kết luận gì hết. Nhưng tôi sẽ gửi kết quả xét nghiệm DNA vết máu trên quần áo Khương Hiểu Ninh cho cô, cô liên hệ với Cục điều tra khu Nghiên Liễu lấy thông tin về kết quả kiểm tra DNA của Dư Uyển xong thì đối chiếu cả 2 với nhau. Còn nữa, tốt nhất là đưa tài khoản xã hội cho Lãng Duyệt hỗ trợ điều tra để xem có dính dáng gì đến những chuyện trên Weibo của Khương Hiểu Ninh không. Thủ tục mượn vật chứng thì nói anh Trương giúp cô nhé.”

“Vâng.” Lý Trạch Phân hơi do dự một chút, sau đó quyết định báo cáo lại chi tiết vừa phát hiện được lúc nãy, “Nếu Dư Uyển và Khương Hiểu Ninh thật sự có liên hệ với nhau thì có lẽ họ không dùng phần mềm chat bình thường đâu.”

“Nói vậy là sao?”

“Trong giáo trình dạy vẽ của Dư Uyển có nhắc tới tính năng làm việc chung của một phần mềm văn phòng, thật ra có thể dùng để làm khung chat bí mật.” Lý Trạch Phân lời ít mà ý nhiều, “Tôi đã điều tra những phần mềm cô ta dùng trong kho tài liệu của Cục điều tra khu Nghiên Liễu, cuối cùng phát hiện ra một phần mềm ghi chú tên là SuperrrrNote.

“SuperrrrNote, SuperrrrNote…” Giọng nói của Lan Khâm đột nhiên xa dần, như đang đưa điện thoại ra xa để nói với người bên cạnh, “Trong điện thoại và máy tính của Khương Hiểu Ninh có phần mềm nào tên như thế không?”

Lý Trạch Phân nghe thấy giọng nói của Phương Uy: “Đợi một lát, để tôi hỏi cảnh sát Vạn.”

Đầu dây bên kia yên tĩnh vài phút, chắc là đang đợi Phương Uy nhắn tin cho Vạn Sĩ Khải.

“Có!” Lại là giọng nói của Phương Uy.

“Mật khẩu tài khoản đâu?” Lan Khâm hỏi Phương Uy.

“Chỉ có tài khoản thôi, máy tính không có tự động lưu mật khẩu.” Phương Uy nói, “Cha mẹ của Khương Hiểu Ninh đã ủy quyền cho cảnh sát kiểm tra tài khoản cá nhân của cô ta sau khi sự việc phát sinh, vì vậy bên An ninh mạng có thể hỗ trợ phá mật khẩu, tôi sẽ lập tức liên lạc.”

“Được.” Lan Khâm đáp xong liền đưa điện thoại lại bên tai, giọng nói lập tức gần hơn, “Một khi bên này xác nhận được 2 người có liên quan với nhau thì cô hãy lập tức mang vụ án của Dư Uyển chuyển về đội điều tra đặc biệt nhé, hồ sơ chuyển giao thì nhờ anh Trương ký tên.” Anh nói với Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân: “Rõ.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại,” Lan Khâm đột nhiên nói, “Sao cô lại muốn “nghiên cứu” vụ án của Dư Uyển vậy?” Anh nhấn mạnh hai chữ “nghiên cứu”, rõ ràng đã nhìn ra được sự tình ẩn đằng sau việc này.

Lý Trạch Phân không lập tức đáp lại mà chỉ bỏ cây bút bên tay phải vào hộp đựng bút, sau đó chuyển điện thoại từ tay trái sang tay phải, từ từ phun ra 4 chữ: “Âm thầm lên án”.

“Cái gì?” Lan Khâm sững sờ.

“Là một bộ phim điện ảnh 10 năm trước,” Trong giọng nói của Lý Trạch Phân mang theo chút ý cười, “Đội trưởng Lan đã xem qua chưa?”

“Cái gì cơ? Âm thầm thảo luận á?”

“Âm thầm lên án.”

“Chưa, chưa xem. Bộ phim này thế nào vậy?” Đầu dây bên kia phát ra âm thanh lạch cạch, hẳn là Lan Khâm đang vừa nghe điện thoại vừa tìm kiếm thông tin về bộ phim.

Lý Trạch Phân không chờ Lan Khâm tìm xong đã trực tiếp giải thích luôn: “Bộ phim kể về chuyện của một nữ diễn viên. Trong lúc quay một bộ phim cổ trang có cảnh tự sát đã thật sự bị bỏ mạng tại chỗ. Thanh kiếm được dùng đáng lẽ ra phải là đạo cụ không làm bị thương người khác, nhưng chẳng biết tại sao trước khi quay đã bị đổi thành kiếm thật. Vì ở hiện trường lúc đó có tổ chức một buổi tham quan phim trường nên chuyện này đã gây huyên náo rất lớn.”

“Câu chuyện tiếp tục với chấp niệm của nữ diễn viên, thông qua ký ức của cô ấy và sự điều tra của cảnh sát, những sự thật đan xen nhau, chân tướng cũng từ từ được hé lộ.” Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô mà kể đến đây, Lý Trạch Phân lại đột nhiên hỏi, “đội trưởng Lan, anh đoán xem sự thật ra sao?”

“… Ra sao?”

Lý Trạch Phân khẽ dựa vào thành ghế, đưa tay nghịch cổ áo bên phải của mình: “Là tự làm.”

“Hả?”

“Là chính cô ấy tự làm ra, kiếm là do cô ấy chuẩn bị, tham quan phim trường cũng là do cô ấy cố ý hẹn.”

“…”

“Dưới ảnh hưởng của dư luận nên cảnh sát đã điều tra rất kỹ vụ án này, kết quả phát hiện ra… Nếu không phải nữ diễn viên kia tự sát và những ảnh hưởng truyền thông mà cô ấy gây ra thì căn bản không thể nào phát hiện ra được, dù cho có phát hiện thì cũng không có khả năng thành công đi đến giai đoạn khởi tố như thế.”

“…”

“Với lời lên án thầm lặng, cô ấy tự cắt cổ chính mình. Trên poster của bộ phim này, nữ chính cũng mang khẩu trang, dù ánh mắt để lặng lẽ kêu gào.” Lý Trạch Phân vạch ra một vết sẹo trên cổ mình, “Từ đầu đến cuối bộ phim đều bao trùm bởi không khí u ám, đặc biệt là cảnh tượng lúc tự sát, những biến hóa trong tâm lý của nữ diễn viên và quá trình vạch ra kế hoạch tự sát được khắc họa rất rõ nét. Cuối cùng 1 ngày sau khi bộ phim này được công chiếu đã có 1 người bắt chước tự sát theo. Vì để tránh ảnh hưởng rộng khắp nên bộ phim lập tức bị cấm chiếu.”

Nghe cô kể xong, vốn dĩ Lan Khâm phải chú ý đến cách thức tự sát trong bộ phim này rất giống với vụ án của Khương Hiểu Ninh, nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại hỏi: “Bộ phim đã bị cấm chiếu rồi, sao cô biết được?”

Anh vừa hỏi xong đã ngay lập tức nhớ ra Lý Trạch Phân là du học sinh, chuyện cấm chiếu chỉ là chuyện trong nước.

Nhưng câu trả lời của Lý Trạch Phân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

“Ừm…” Lý Trạch Phân thả lỏng bàn tay đang vuốt cổ áo, “Năm đó tôi tình cờ xem suất đầu tiên.”

“…” Không biết tại sao Lan Khâm bên kia đầu dây lại đột nhiên rùng mình một cái.

Lý Trạch Phân cũng trả lời lại câu hỏi lúc đầu của Lan Khâm: “Vì tôi đã xem bộ phim này nên hôm qua lúc sắp xếp tài liệu vụ án của Dư Uyển liền cảm thấy không đúng lắm, vì vậy mới muốn biết tình hình cụ thể.”

——————–

Bé Đẹp: Ừm, mình thấy trong truyện khá khó hiểu nên mình sẽ giải thích sơ qua một lần cho bạn nào chưa hiểu nha. Nội dung bộ phim là câu chuyện của một nữ diễn viên dùng cái chết của mình, ngụy tạo thành một vụ án mạng để mượn chuyện này tố cáo một tội ác khác. Còn đó là tội ác gì thì tạm thời mình cũng khum biết =)))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.