Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 86: Bãi xử lí rác thải (13)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên ngoài tòa Nội trú, một chiếc xe van có dòng chữ “Trung tâm Giám định Tư pháp” chầm chậm chạy ra tầm mắt mọi người.

Triệu Vũ Hạm vừa xuống xe chạy tới để kiểm nghiệm thi thể, không vội đi mà chạy tới trước mặt Lý Trạch Phân và Lan Khâm, “Tuy vẫn chưa giải phẫu nhưng nếu không có gì bất ngờ thì chắc nguyên nhân cái chết lại là độc cá nóc khiến suy tim phổi. Trên người không phát hiện ra lỗ kim tiêm, cũng không phát hiện ra độc tố trong thuốc nhỏ giọt của bệnh viện, hẳn là uống qua đường miệng.”

“Uống qua đường miệng?” Lý Trạch Phân quay đầu nhìn về phía Lan Khâm.

Lan Khâm biết cô đang muốn hỏi gì, “Trong lúc hắn bị bắt đến khi chuyển tới bệnh viện đều luôn được chúng ta giám sát. Bất luận là hắn bị giết hay tự sát, đều không thể xảy ra trong khoảng thời gian này đâu. Có lẽ khả năng phát sinh ở trong phòng cấp cứu cũng không lớn, vì nếu lúc đó có thuốc độc hẳn đã bị phát hiện trong đống dụng cụ của hắn rồi, đúng không?” Ngữ khí của anh cũng không chắc lắm.

Triệu Vũ Hạm khẽ gật đầu: “Nếu như nhân viên y tế ở đây không có vấn đề gì thì vẫn có thể theo dõi được.”

“Thời gian uống thuốc độc phải là sau khi hắn được chuyển vào phòng bệnh. Chúng ta chỉ còng tay hắn lại, không có ai ở lại trong phòng, vì thế hắn có 2 3 tiếng là ở một mình.” Nói đến đây, trên mặt Lan Khâm đầy vẻ tự trách, anh hối hận sao mình lại bỏ qua khả năng tự sát mà chỉ phòng ngừa phạm nhân đả thương người khác hoặc chạy trốn.

“Nếu là tự sát, vậy thì thuốc lấy từ đâu ra chứ?” Lý Trạch Phân sắc bén hỏi, “Tôi đã lục soát qua người hắn rồi, trước khi đưa hắn đi cấp cứu đội trưởng Lan hẳn cũng đã khám xét lại một lần. Lượng độc cá nóc có thể gây chết người không giống như trên phim, không thể giấu trong miệng được.”

“Nói cách khác thì có người đã đưa thuốc cho hắn sao?” Suy nghĩ của Lan Khâm rất nhanh đã thay đổi, “Ngay trong thời gian cấp cứu này ư?”

Lý Trạch Phân nhún vai, không đáp lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lan Khâm cũng không trông mong sẽ moi ra được gì từ miệng cô mà tự thân vận động, “Vậy là chuyện này đúng với chuyện tổ chức đứng sau lưng hắn như em vừa nói rồi.”

“Tổ chức?” Lần đầu tiên Triệu Vũ Hạm nghe thấy chuyện này.

“Ừm,” Lan Khâm gật đầu, lập tức suy nghĩ ra một logic hợp lý, “Một giao dịch giết người như thế, dù mục tiêu đều là người tàn tật bên lề xã hội, nếu kéo dài đến 5 6 năm như thế mà không bị cảnh sát phát hiện hẳn sau lưng phải có chống đỡ. Bất luận là “thu hút khách hàng” “quản lý tài chính” hay “bảo vệ nền tảng” mà nói thì tự mình làm không khả thi cho lắm.”

“Có thể là có nhiều sát thủ, cũng có thể chỉ có một mình hắn ta, nhưng sau lưng nhất định phải có một tổ chức hoặc một cá nhân chịu trách nhiệm tuyên truyền, nhận lệnh, quản lý tài chính và tài liệu.” Càng nói càng thấy tình hình nghiêm trọng, nét mặt anh không khỏi trầm xuống, “Huống gì hắn lại đang ở Đường Quốc phi phép, nếu không có thế lực liên quan hỗ trợ, chẳng nhưng không dùng được phương tiện giao thông đường dài mà trong sinh hoạt không tiền mặt hiện tại cũng sẽ gặp không ít khó khăn, nhất là ở thành phố lớn như Trường An này.”

“Nói vậy thì,” Triệu Vũ Hạm suy nghĩ, “Đây không phải tự sát, mà là diệt khẩu ư? Không biết hắn có tình nguyện uống thuốc độc không nữa.”

“Ừ… Vì nên phải bắt tay vào điều tra những người hắn đã tiếp xúc trong mấy tiếng qua.” Anh xoa cằm suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ Hạm, “Nếu trong lúc khám nghiệm tử thi mà phát hiện ra manh mối mới thì còn tốt hơn nữa.”

“Hy vọng vậy, chuyện này tôi không bảo đảm được đâu.” Triệu Vũ Hạm cười khổ, “Được rồi, tôi không ở đây phiền hai người nữa, phải về để chuẩn bị giải phẫu đây.” Cô ta vẫy tay, chuẩn bị rời khỏi thì ánh mắt chợt liếc qua Lý Trạch Phân, dừng lại, “Trạch Phân, hay là hôm nay cô về nghỉ ngơi trước đi? Dù sao cũng đã tan làm rồi, cô lại bị thương nữa. Tôi giúp cô giao ban với Quất Tử nhé.”

Lý Trạch Phân chớp mắt, cô nặn ra một nụ cười khó xử: “Vậy lại phiền cô rồi.”

“Xem cô khách sáo kìa, lúc không nói một tiếng ném tôi lại phòng ăn sao không thấy phiền đi?” Triệu Vũ Hạm trêu vài câu, chợt nhớ ra gì đó, “À đúng rồi, cơm cô gọi giúp đội điều tra đặc biệt vẫn còn ở nhà ăn đấy. Đã quẹt thẻ rồi nên không trả lại được, hay là gọi điện thoại nhờ ai đến lấy đi?”

Nghe vậy, sắc mặt Lan Khâm hơi phức tạp nhìn sang Lý Trạch Phân, sau đó ôm đồm: “À cảm ơn nhé, tôi sẽ bảo Lãng Duyệt đi lấy, đúng lúc có đồ ăn tối rồi.”

“Được rồi, tôi về đây.” Cô ta nói, sau đó đi về chiếc xe cách đó không xa.

Triệu Vũ Hạm đi rồi, Lan Khâm mới quay lại đối diện với Lý Trạch Phân: “Nói như thế là em vẫn chưa kịp ăn trưa à? Muốn ăn bữa trưa kèm bữa tối luôn không, tôi biết gần đây có một quán đồ Quảng Đông khá ngon. Em vừa may vết thương xong, không nên đụng vào đồ cay, vừa đúng món Quảng Đông cũng thanh đạm.” Anh gợi ý rất hợp lý.

Lý Trạch Phân do dự một chút, sau đó cong mi thành một đường cong ngọt ngào: “Được.”

Nếu là trước đây nhìn thấy nụ cười hoàn hảo trên gương mặt lai tinh xảo này, có lẽ tâm hồn của thẳng nam Lan Khâm đã bị câu đi mất vài giây, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy như có một con báo tuyết đang ngáp trước mặt mình, tỏ vẻ thả lỏng nhưng phía sau lại là răng nhọn móng sắc, con ngươi như kim châm nhìn chằm chằm anh.

Nhưng chính mình là người đề nghị, người ta cũng đã chấp nhận rồi…

“Vậy chúng ta đi liền đi nhỉ? Chỉ mất 3 phút thôi.”

“Được.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lan Khâm cam chịu số phận đi trước dẫn đường.

Con đường đi bộ 3 phút rất ngắn, Lan Khâm còn chưa kịp nói gì để giải tỏa không khí thì hai người đã đến nơi. Giờ vừa đúng là giờ ăn tối, trong quán đồ Quảng Đông đã chật ních người. Lan Khâm thấy nếu đổi chỗ hay đứng xếp hàng đều không ổn, vì thế nên đành chịu đau ví bao phòng riêng. Chủ quán thấy hành động vĩ đại của hai người, nghĩ mình đã đụng phải người giàu nên rất nhiệt tình chào mời, thậm chí còn tự mình phục vụ.

Lý Trạch Phân chứng kiến hết thảy các hành động thú vị của Lan Khâm và chủ quán nhưng không tỏ thái độ gì. Cô hoàn hảo sắm vai 1 cấp dưới đi chung, đứng sau lưng Lan Khâm im lặng mỉm cười, tùy ý để Lan Khâm muốn làm gì thì làm.

Lan Khâm tiếp tục cầm máy tính bảng của quán ăn gọi món, ông chủ bày ra bộ dụng cụ ăn uống dùng một lần, rót trà, sau đó bên trong mới yên tĩnh trở lại. Lan Khâm liên tục dấy tách trà trong tay, suy nghĩ cả buổi cũng không tìm ra chủ đề nói chuyện nào ngoài công việc.

Do đó anh chỉ có thể tiếp tục nói về chuyện này: “Mộc Cần vẫn còn đang hôn mê, gia đình của những nạn nhân khác cũng không có ý định phản cung, vì thế tạm thời hướng bỏ tiền mua mạng này vẫn chưa theo được. Nhưng ngược lại chúng ta đã tra được chỗ ở của Seth, theo như Mao Lệ và Phương Uy báo cáo, đã tìm thấy một số lượng lớn tiền mặt, dao khống chế, ma túy bất hợp pháp, thậm chí là cả chứng nhận giả, đủ cho hắn phải chịu tội rồi. Hắn có 2 cái điện thoại thông minh và 5 6 cái điện thoại cũ, chủ yếu là để liên lạc với khách hàng. Lãng Duyệt đang dựa vào việc này để xác định thông tin của các khách hàng tương ứng.”

“Trước mắt đã xác định được vụ án của Trương Hà — khách hàng là mẹ của Mộc Cần, vụ án Chung Nghịch — khách hàng là chính ông ta, còn vụ bệnh nhân Alzheimer qua đời ở viện dưỡng lão — khách hàng là con dâu của ông ta…” Lan Khâm chỉ nói ra vài vụ án mà Lý Trạch Phân biết, “Còn Phạm Phù thì… không tìm được ghi chép liên quan.”

“Vậy là,” Lý Trạch Phân nâng tách trà lên nhấp một ngụm, “Hoặc là Phạm Phù không phải do hắn giết, hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà hắn đã xóa bỏ ghi chép giao dịch này, hoặc việc giết Phạm Phù không phải là một giao dịch.”

“Ừ,” Lan Khâm khẽ gật đầu, “Sự thật hẳn là 1 trong 2 khả năng… sau.”

“Tại sao?”

“Em còn nhớ đồng hồ và điện thoại của Phạm Phù không?”

Vừa nói đến đây, Lý Trạch Phân đã hiểu ra hết, nhưng cô không cắt ngang giải thích của Lan Khâm.

“Thật ra không chỉ có mình Phạm Phù, mỗi vụ án Seth đều lấy đi một vài thứ của nạn nhân. Lúc trước tôi cứ tưởng giao dịch cần vật chứng minh, nhưng giờ xem ra hẳn là sở thích cá nhân rồi. Vì trong ghi chép giao dịch cũng không có những thứ đó, vết thương trên mu bàn tay đã đủ chứng minh giao dịch thành công rồi. Chúng ta không tìm được những đồ vật bị mất, chắc là bị tiêu hủy rồi. Nhưng trong album bí mật ở điện thoại thông minh của hắn có đầy ảnh những thứ đó.”

“Ảnh chụp rất cẩn thận, cố ý thể hiện cụ thể những chỗ có thể chứng minh được đồ vật thuộc về nạn nhân. Ví dụ như tấm thẻ ghi địa chỉ và thông tin liên lạc của bệnh nhân Alzheimer, chữ trên thẻ thấy rất rõ ràng; như chai nước suối mà Trương Hà đã nắm trong tay, dấu tay trên thân chai cũng được cố ý chụp lại. Nếu sau lưng hắn thật sự có tổ chức, cái chết của hắn là để diệt khẩu thì những thứ này… không biết có phải đơn giản là sở thích không nữa.”

“Để làm lá bùa hộ mệnh cho mình ư?” Lý Trạch Phân trực tiếp nói ra những điểm mà Lan Khâm chưa nghĩ đến, “Dùng để uy hiếp người đứng sau ấy. Chỉ tiếc là thứ này căn bản không hề làm khó được người đó, vì thế đã trở nên vô dụng.”

Lan Khâm bị những lời thẳng thắn này làm cho trở nên hơi áp lực, anh không khỏi thở dài, “Đúng thật.”

“Vậy còn Phạm Phù thì sao?”

“Hả?”

“Trong đống ảnh chụp đồ vật của hắn ấy, hắn chụp thứ gì của Phạm Phù vậy?”

“À, là cái điện thoại của ông ta.”

“Chỉ có điện thoại thôi ư?”

“Không, điện thoại trong ảnh đang ở chế độ chụp ảnh, và trong màn hình chụp ảnh là một bức ảnh khác.” Anh xuýt líu lưỡi.

“Ảnh chụp…” Lý Trạch Phân nhìn chằm chằm vào nhánh trà nổi trong tách, “Là ảnh chụp thế nào? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

“Bọn tôi cũng mong là thế, dù sao trước đó vẫn đang suy đoán rằng Phạm Xương đã giấu bí mật gì đó trong điện thoại của cha nuôi mình mà. Nhưng mà ảnh chụp… Chỉ là vài đường kẻ trắng trên nền đen, đã thử dùng mã Morse gì đó để giải thử rồi nhưng vẫn không ra ý nghĩa nào hết.”

Nền đen, đường kẻ trắng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tôi có thể xem được không?” Vì cách đây không lâu Lan Khâm đã nói sẽ cho cô không gian thoải mái nên Lý Trạch Phân không hề ngần ngại mà đưa ra yêu cầu không đúng với quy định này.

Lan Khâm chỉ do dự vài giây, sau đó lấy điện thoại ra đăng nhập vào mạng cục bộ của Cục điều tra, mở tấm ảnh kia lên.

Lý Trạch Phân nhận lấy điện thoại rồi nhìn kỹ.

Đúng như những gì Lan Khâm nói, ảnh chụp chỉ là một nền đen với vài đường kẻ màu trắng. Có lẽ do bức ảnh gốc được chụp từ màn hình hiển thị nên sau 2 lần chụp lại, độ phân giải của bức ảnh đã thấp đến mức thấy mấy tầng “cầu vồng” phản quang lại.

Màu nền đen cũng không hoàn toàn đen hẳn mà có chút bụi, giống như những vết bẩn thấm từ thuốc nhuộm vải ra vậy. Mà cái gọi là thuốc nhuộm lại chính là “đường kẻ” trong miệng của Lan Khâm. Cách đường kẻ đều màu trắng, dày và mỏng xếp lần lượt nhau thành hàng. Đường ngoài cùng bên trái có nhiều vạch nhất, phân bố khá đều, hơn nữa cũng mỏng hơn các đường khác, đường cuối cùng thì chỉ có 1 vạch. Trong 18 đường còn lại, các vạch trắng có độ dày và kích thước khác nhau, nhiều hơn 3 vạch hoặc chỉ có 1 vạch.

Nếu cẩn thận tìm quy luật thì có thể phát hiện ra đường kẻ dưới cùng là dày và mờ nhất, hơn nữa trừ đường đầu tiên ra thì nó đều khác với tất cả các đường còn lại. Nếu lấy đường đầu tiên làm tham chiếu, đánh số lần lượt từ dưới lên trên các vạch trong đó thì các đường còn lại sẽ bị bỏ đi một vạch đầu tiên, các đường kẻ từ 2 đến 9 được xếp vào giữa đường kẻ thứ 3 và thứ 5, đường 11 đến 19 nằm giữa đường thứ 4 và thứ 8, còn đường thứ 10 và 20 chỉ còn các vạch cuối cùng.”

Người ta nói cách suy nghĩ của một người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi kinh nghiệm sống và nền tảng kiến thức, lúc cả đội cảnh sát hình sự kia nhìn thấy tấm ảnh này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến các loại mật mã, nhưng khi Lý Trạch Phân nhìn thấy thì trong đầu cô lại thoáng lóe lên…

“Gel Electrophoresis.”

“Hả, cái gì?”

Lý Trạch Phân nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mới tìm được từ tiếng Trung tương ứng: “Điện di trên gel*.”

(*) Điện di trên gel (gel electrophoresis) áp dụng trong sinh học phân tử là một kĩ thuật để phân tích các phân tử DNA, RNA hay protein dựa trên các đặc điểm vật lý của chúng như kích thước, hình dạng hay điểm đẳng điện tích (isoelectric point).

“… Hả?”

“Nó được dùng để phân tích DN…” Cô đổi thành cách nói dễ hiểu hơn, “Có thể hiểu là để phân tích gen ấy. Anh đưa đến khoa Pháp y của Trung tâm Giám định là họ sẽ hiểu.” Cô nghĩ một chút rồi nói thêm, “Cụ thể thì phải nhờ họ nghiên cứu thêm một chút, tôi cũng chỉ thấy hơi giống mà thôi.”

(*) Cho ai chưa hình dung ra được bức ảnh đó thế nào thì đây nha:

“Sao những thứ dùng để phân tích gen lại xuất hiện trong điện thoại của Phạm Phù chứ?” Rõ ràng Lan Khâm đã xem suy đoán của Lý Trạch Phân là đáp án chính xác rồi, “Hai cha con họ vì thứ này nên mới bị diệt khẩu ư? Vì liên quan đến bí mật kinh doanh à? Hay là liên quan đến kết quả huyết thống?” Anh vắt hết óc đưa ra những khả năng có thể.

Lý Trạch Phân nhún vai, tỏ ý mình cũng không biết.

Nhưng những gì Lan Khâm vừa nói thật sự đã khiến có nảy ra ý tưởng mới.

Cô trực tiếp chỉnh điện thoại của Lan Khâm sang chế độ viết tay, sau đó vẽ lên một chữ “X” uốn lượn, giao điểm không nằm ở trung tâm, chia ra thành một rãnh lớn và một rãnh nhỏ, giống như một chuỗi xoắn kép DNA không có các base nitơ.

“Đội trưởng Lan đã từng nhìn thấy ký hiệu này chưa?” Cô ngập ngừng đưa điện thoại lại cho Lan Khâm.

Lan Khâm nhận lấy. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào màn hình, anh lập tức đứng phắt dậy, động tác này đột ngột tới mức những người có phản ứng sợ hãi chậm như Lý Trạch Phân cũng bị dọa cho giật mình.

“Em thấy ký hiệu này ở đâu vậy?!”

Em thấy ký hiệu này ở đâu, em thấy ký hiệu này ở đâu, em thấy ký hiệu này ở đâu…

Giọng nói tuy không lớn nhưng cứ vang vọng trong căn phòng nhỏ này.

Lý Trạch Phân biết, e là mình đã trúng giải độc đắc rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.