Không biết có phải là vì tâm linh tương thông với đầu bếp hay không, canh ở nhà ăn Cục điều tra hôm nay lại trùng hợp là canh cá. Lan Khâm ôm tâm lý bù đắp sự tiếc nuối, không hề nghĩ nhiều mà gọi liền 2 bát, 1 bát cho mình, 1 bát cho Lý Trạch Phân.
Lúc anh bưng 2 bát cạnh đến bàn ăn thì Lý Trạch Phân cũng đúng lúc gọi xong đồ ăn cho đội về. Lý Trạch Phân hơi bất ngờ khi thấy bát canh trong tay anh nhưng cũng không nói gì, chỉ nhận lấy nói cảm ơn rồi ngồi đối diện anh.
Gọi cơm lúc 4 giờ là thời gian hơi ngượng ngùng, có lẽ vì bữa trưa vẫn chưa tiêu hóa xong, giờ tan làm hợp pháp cũng chưa tới, vì thế nhà ăn chẳng có mấy ai cả. Nếu tưởng tượng bàn ghế xung quanh biến thành bàn ghế gỗ, bức tường màu sáng và đèn trong nhà ăn lờ mờ thì miễn cưỡng cũng tạo ra được cảm giác “đang ở nhà hàng Đỉnh Thiên Nhật Liêu” đấy. Dù sao thì canh trong miệng cũng có mùi cá, đồ ăn trong mâm trộn với cơm trong miệng cũng giống như sushi thôi, đều vào bụng cả.
Nếu như nói tròn lần nữa, hai người ngồi đối mặt nhau trên cái bàn lớn, Lý Trạch Phân húp bát canh của mình, đúng thật là có vài cảm giác…
Mẹ kiếp, nghĩ gì mà lắm thế chứ! Trời ạ.
Lan Khâm dùng tay trái vỗ mạnh lên tay phải một cái, cố kéo mình ra khỏi những suy nghĩ miên man nhưng lại vô tình khiến cái thìa đụng vào bát, phát ra một tiếng “pong”.
Lý Trạch Phân nghe thấy bèn đặt bát canh xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn. Không biết cô làm thế nào mà uống canh cả buổi nhưng khóe miệng chẳng hề dính một tí nào.
Lan Khâm nhận ra ánh mắt của Lý Trạch Phân, cảm giác lúng túng lập tức ép cong cột sống anh. Anh không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đó, cố tìm cho mình một lý do để “cái thìa phải gõ vào bát”, vì thế khi nhìn thấy đống hành lá nổi trên canh, anh lập tức vớt ra từng chút một rồi ném ra một tờ khăn giấy.
Vốn tưởng chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng ai ngờ người từ trước đến nay không có hứng thú để ý chuyện người khác như Lý Trạch Phân, hôm nay lại quan tâm hỏi một câu: “Đội trưởng Lan không ăn hành à?”
“Hả? À…” Anh dừng cái thìa lại, “Không quá thích.”
Hình như Lan Khâm đã nghe thấy một tiếng cười. Nhưng đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt Lý Trạch Phân đã không còn dấu vết gì nữa.
“Sao vậy?” Anh thuận miệng hỏi.
“Không, tôi chỉ thấy hơi lạ vì người điển hình như đội trưởng Lan mà lại kén ăn thôi.”
Lan Khâm nghe ra vài ý châm chọc trong hai chữ “điển hình” này, chỉ tiếc biểu cảm của Lý Trạch Phân thật sự quá nghiêm túc, đến mức anh phải nghĩ đó là ảo giác của mình.
“… Không phải là kén ăn, chỉ là thói quen từ nhỏ thôi.” Không hiểu vì sao anh lại thật sự giải thích chuyện này.
“Hả?”
“Việc nhặt hành giống kiểu di truyền trong nhà tôi vậy. Trước khi lúc mẹ tôi còn sống, dù cho ông già có băm hành khéo cỡ nào, chỉ cần không băm thành bột thì bà ấy cũng nhặt rồi ném ra cả. Lúc đó bé không hiểu chuyện nên học theo, vô thức lại thành thói quen tới giờ. Không phải là không ăn được, chỉ là nhìn thấy sẽ nhặt ra thôi.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì cha anh chẳng phải đang ở Tử Vi thành, Lạc Dương sao? Mà mẹ anh lại ở Cục điều tra Trường An.”
“Lúc trước ông già là ở Hoàng thành Trường An, vì thế 4 người trong nhà mới ở chung với nhau.” Lan Khâm bắt đầu mở máy nói chuyện nhà mình, “Cho đến khi mẹ tôi hy sinh vì nhiệm vụ, ông già nghĩ mình nhìn vật sẽ nhớ người, chịu không nổi nên mới mang hai anh em chúng tôi mà dọn tới Lạc Dương. Nói thật thì tôi cũng hơi hối hận về chuyện này…”
Anh nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt trầm xuống, “Tình hình ở Lạc Dương em biết rõ hơn tôi, trong trường ai cũng là con cái hoàng thân quốc thích, quý nhân và quan chức cấp cao. Tuy nội quy trường rất nghiêm khắc nên không thể bắt nạt trắng trợn được, nhưng cảm giác khác nhau về cấp bậc đôi khi không cần đến hành động cụ thể. Tôi thì vẫn ổn, lúc chuyển trường đã học cấp 3 rồi, tất cả mọi người đều đã trưởng thành, nhưng Lan Huệ lúc đó mới lên nhà trẻ, ai cũng nói đồng ngôn vô kỵ*, nhưng thực tế lời nói của trẻ con mới là kinh khủng nhất.”
(*) Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
“Chuyện mẹ chúng tôi đã mất không hiểu tại sao lại bị truyền tới trường học của nó, sau đó nó bị đám con nít đó cô lập, suốt ngày bị gọi bằng những biệt danh kỳ quái. Ông già làm lính, tính tình thô bạo không giống như mẹ, nguyên tắc nuôi con của ông ấy là nuôi thả, ông ấy nghĩ nếu những vấn đề nhỏ này mà không giải quyết được thì sau này làm sao vào đời được. Lúc đó tôi cũng không hiểu chuyện, chạy tới trường nó dạy dỗ bọn nhóc đã bắt nạt nó, kết quả không giải quyết được gì mà còn khiến nó bị cô lập nghiêm trọng hơn. Sau này nó lên tiểu học, thậm chí tôi còn dẫn nó theo đi đánh hội đồng nữa.”
“Có lẽ là từ khi đó tính cách của nó đã bị chúng tôi làm cho lệch lạc. Tôi đã vô tình gieo vào đầu nó rằng nắm đấm có ích hơn miệng và đầu óc nhiều. Đến khi tôi trưởng thành và tốt nghiệp đại học mới nhận ra những chuyện lúc trước mình gây ra. Nhưng Lan Huệ cũng đã bước vào tuổi dậy thì rồi. Sau khi tốt nghiệp tìm việc làm tôi về Trường An, mặc dù nó chọn ở với tôi thay vì ông già, nhưng hai chúng tôi bình thường rất khó nói chuyện với nhau.”
“Lúc đó mới bắt đầu làm việc, tôi không kiên nhẫn và thiếu chắc chắn trong công việc của mình. Nó lại thường xuyên gây chuyện trong trường, vốn tôi định giữ gìn mặt mũi trước, bảo giáo viên và phụ huynh bạn học kia bình tĩnh lại rồi về nhà mới từ từ tính sổ với nó sau, kết quả chỉ làm được nửa đầu, nửa sau không làm được. Cứ lẩn quẩn như thế. Lần này nó bỏ nhà ra đi xem như cũng là kết quả của vòng luẩn quẩn này đi. Ài, đều tại tôi cả. Lần nào cũng muốn nói chuyện tử tế, nhưng kết quả lại chọc cho nó tức đến mức đóng sầm cửa lại mặc kệ người khác.”
Lý Trạch Phân khuấy chiếc thìa trong tay, nhớ lại những lần tiếp xúc ít ỏi với Lan Huệ.
“Có lẽ nó đều hiểu những đạo lý mà anh giảng giải. Sở dĩ nó không muốn nghe hết, là vì cái nó cần không phải một “phụ huynh” giảng đạo mà là một “người anh” có thể đứng sau và hỗ trợ mình. Dù chỉ là một câu ủng hộ cũng được.”
“…” Lan Khâm yên lặng.
Anh chợt nhận ra, có lẽ từ khi bắt đầu công tác anh đã vô thức đặt mình vào địa vị “trưởng bối” mất rồi…
“Nó nói rằng anh lớn lên trong tình yêu, còn mình thì lớn lên trong khói xe cạn tình. Giờ xem ra,” Lý Trạch Phân buông chiếc thìa xuống, ý vị thâm trường nói, “Dường như không phải là vô lý.”
“…”
Lý Trạch Phân dừng tại đây, tùy ý để Lan Khâm trôi nổi trong đủ loại tâm trạng, cầm lấy chiếc thìa tiếp tục ăn bữa trưa kèm bữa tối vừa bị gián đoạn.
Nửa sau của bữa ăn, hai người không nói gì nhiều nữa. Cứ như thế họ vô cùng ăn ý, ăn xong rồi quay lại văn phòng đội điều tra đặc biệt, sắp xếp và sàng lọc lại những trang trại do Đỉnh Thiên Nhật Liêu cung cấp, cuối cùng đã khóa lại được một trang trại nuôi cá hồi vàng khổng lồ ở một thành phố vùng duyên hải, quyết định mua vé tàu hỏa đi xuyên đêm đến đó.
Có lẽ vì những lời mà Lý Trạch Phân nói trong nhà ăn đã khiến Lan Khâm nghĩ lại nên lúc đặt vé anh đã cố tình tính toán thời gian về để đảm bảo không trễ ngày đưa Lan Huệ đến Lạc Dương tham gia trận đấu. Anh quyết định rồi, dù bận đến cỡ nào cũng phải dành ra ít nhất 10 tiếng để đưa Lan Huệ bình yên đến chỗ ở của ông già ở Lạc Dương.
Vé tàu hỏa là 11 giờ đêm, hai người Lan Khâm và Lý Trạch Phân xuất phát từ Cục điều tra lúc 9 giờ rưỡi, trên đường ghé qua Vạn Hưng Chi Cảnh để Lý Trạch Phân lên chào Lan Huệ một tiếng, mang các vật dụng sinh hoạt hàng ngày rồi mới đến nhà ga.
Từ Trường An đến thành phố đó mất khoảng 7 8 tiếng, hai người tranh thủ cơ hội để đánh một giấc thật ngon trên tàu. Lúc xuống tàu thì trời đã rạng sáng, vì không phải công tác chính thức nên họ không liên hệ với cảnh sát địa phương mà tự thuê một chiếc xe rồi chạy tới trang trại.
Từ ga Thành Nam đến trang trại lại mất 5 6 tiếng đường xe, lúc họ đến thì đã là giữa trưa rồi. Quả không hổ là vùng duyên hải, rõ ràng vẫn còn chưa tới tháng 5 mà giữa trưa đã nóng đến mức mặc áo cộc tay cũng đổ đầy mồ hôi, nhất là độ ẩm không khí trong trang trại rất cao, đi dọc đường mà cứ như đang trong phòng tắm hơi vậy.
Không có bất kỳ chứng cứ vật chất nào mà lại chạy tới thành phố khác điều tra vốn là vi phạm quy định. Sở dĩ làm thế là vì Lý Trạch Phân tin vào trực giác của mình, và Lan Khâm cũng mù quáng tin theo Lý Trạch Phân.
Trên đường tới đây họ đã bàn bạc thân phận của mình sẽ là ông bà chủ của một nhà hàng, dựng lên một câu chuyện hợp lý, dùng thái độ “bàn chuyện làm ăn” để thành công trở thành khách quý của trang trại.
Trang trại quả thật giống như lời của nhân viên ở Đỉnh Thiên Nhật Liêu nói… Ít ra thoạt nhìn cũng khiến người ta có cảm giác rất minh bạch, có đánh dấu rõ ràng, một đống dụng cụ khổng lồ không biết để làm gì, tổng thể rất sạch sẽ.
Cả hai được dẫn đi xem loại cá hồi vàng bằng nửa người trong truyền thuyết kia, sau đó hợp tình hợp lý hỏi về thức ăn để nuôi ra được kích thước cá thế này.
“Thức ăn cho cá ở trang trại chúng tôi đều đặc biệt cả. Ví dụ như hồ cá An Huy* kia đều ăn đậu hà lan mà lớn đấy, rõ ràng là cá nhưng thịt lại có vị như thịt gà, mềm dai giòn, vì thế gọi là “Thúy Nhục Hoàn**” luôn, rất thích hợp để ăn lẩu. Còn cá hồi vàng thì ăn thịt vì thế mới lớn như vậy, bình thường thịt sống rất dai nên được dùng để làm sashimi.”
(*) Cá trạng nguyên, đây là loại cá đặc sản ở tỉnh An Huy nên bình thường còn được gọi là cá An Huy.
(**) Thúy: Giòn tan; Nhục: Thịt; Hoàn: Tên gọi khác của tỉnh An Huy.
“Anh ăn qua chưa?” Lan Khâm hỏi.
“Ầy, sao mà tôi ăn được, đắt lắm.” Đối phương xua tay, “Hơn nữa anh chưa thấy lúc đàn cá này ăn thịt đâu, đáng sợ lắm, tôi không dám ăn. À tất nhiên đó cũng chỉ là vấn đề của riêng tôi thôi…, thịt cá rất tốt, rất nhiều dinh dưỡng.”
Lý Trạch Phân: “Giờ chắc cũng đã đến giờ ăn rồi, chúng tôi có thể xem thử không?”
“Được chứ, nhưng hai người đứng xa một chút nhé, lúc cá này ăn nhảy cao lắm, đứng gần quá sẽ bị văng nước tanh đầy người đấy.” Nói xong, nhân viên trang trại nhanh chóng thay ủng đi mưa và găng tay không thấm nước để lấy thức ăn.
“Em nghĩ thức ăn có vấn đề à?” Thấy người đã đi, Lan Khâm khẽ hỏi.
“Anh nghĩ thịt để nuôi cá là thịt gì?” Lý Trạch Phân không đáp mà chỉ hỏi lại.
“Ách, thịt heo?”
“Thịt heo bao nhiêu tiền 1 cân, thịt cá bao nhiêu tiền 1 cân? Chi phí bỏ ra không đáng.”
“Vậy…” Lan Khâm trợn mắt.
“Lúc đến đây tôi đã kiểm tra rồi, cách nơi này khoảng 3 4km có một công ty động vật thí nghiệm.”
“Tôi có một…”
Nhân viên trang trại đúng lúc xách 2 thùng thịt lớn đi tới, mùi tanh lập tức tràn ra tứ phía.
“Tôi có thể xem một chút được không?” Nhân viên vừa đặt thùng xuống đất, Lý Trạch Phân đã bước qua chặn lại.
Không đợi người đó trả lời, cô nhanh chóng lấy ra một đôi găng tay y tế trong túi quần, mở bao bì ra, đeo vào, thò ngón tay vớt ra một ít thức ăn.
“Này cô…” Nhân viên trang trại giơ tay định cản, nhưng lại bị Lan Khâm ngăn lại.
Lý Trạch Phân xoa xoa bóp bóp đống thịt băm còn trộn lẫn lông trong tay, khoảng chừng 10 phút mới đứng lên tháo găng tay quăng vào thùng rác, hai đầu ngón tay lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy tin mới sau đó lấy thẻ ngành ra.
“Cảnh sát.”
Nhân viên trang trại bị cái thẻ đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ đến choáng váng.
Lý Trạch Phân nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu: “Hai thùng thức ăn này tạm thời đậy lại, phiền anh tìm quản lý của mình đến đây.”
Trong lúc nhân viên trang trại còn đang luống cuống, Lan Khâm đã liên lạc với Cục điều tra địa phương để yêu cầu hỗ trợ.
Sau khi cất điện thoại, hai người đứng bên cạnh 2 cái thùng sắt canh giữa, Lan Khâm khẽ nhép miệng tạo ra khẩu hình hỏi Lý Trạch Phân: “Thịt gì thế?”
“Thịt khỉ, thịt thỏ, thịt chuột,” Lý Trạch Phân không có ý hạ thấp giọng, trực tiếp dùng âm lượng bình thường để nói, “Có khả năng còn có…”
Cô nhìn đàn cá trong ao, nét mặt mờ mịt.
“Thịt người.”