Tháng 5 ở Lạc Dương đã có hơi hướm mùa hè, nhất là vào giữa trưa, nhiệt độ vượt quá 30 độ, ai cũng mặc áo tay ngắn đi trên đường nhưng thoáng chốc lưng đã đẫm mồ hôi. Vị cảnh sát phụ trách chính trong vụ án của Lan Huệ cầm một đống tờ rơi phe phẩy liên tục, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa thảo luận tiến triển điều tra với Lý Trạch Phân.
“Hành tung cuối cùng là ở chỗ này, có khách hàng đi ra từ tiệm mắt kính bên cạnh tận mắt trông thấy.” Anh ta cầm đống tờ rơi chỉ về phía xe cộ tấp nập bên cạnh, “Bảo là nhìn thấy cô bé xuống xe, sang đường lớn rồi rẽ ở góc đó. Sau đó không biết đi đâu nữa, cũng không có lời khai chứng kiến, không có camera hành trình của xe đi ngang nốt. Vì lúc chúng tôi nhận được báo án đã qua nửa ngày, khu Đông Thành này lưu lượng rất lớn nên người qua lại đã phá hủy hết tất cả dấu vết, tuy người nhà đã cung cấp chính xác số giày, nhãn hiệu… nhưng tiếc là không giúp ích được gì cả.”
“Chúng tôi cũng để ý lúc cô bé mất tích, người xe qua lại ở 2 con đường này rất nhiều, chật ních ấy. Nói thật tôi còn không ngờ có người dám bắt cóc ở khu vực đông đúc thế này. Có lẽ là nhân dịp cô bé đang đi đường mà bất ngờ đánh thuốc mê, nhưng sau đó sao có thể chở một người bất tỉnh ra khỏi nơi này mà không bị chú ý được chứ?”
“Vậy cảnh sát nghĩ căn cứ của hung thủ nằm ở giữa 2 con đường này sao?” Lý Trạch Phân rời mắt khỏi con đường.
“Đúng vậy, không phải chỉ có thể như thế thôi sao? Ví dụ như lúc đi ngang qua một cửa hàng nào đó rồi bị ai đó túm lại. Các tòa nhà ở đây không giống lắm với ở Trường Giang, đều dựa vào các tòa nhà cũ để cải tạo thôi, vì thế thường có những lối đi bí mật mà bình thường ít ai biết, đôi khi cảnh sát chúng tôi cũng phải xin vào Tàng Thư Các trong nội cung để tìm những bản đồ cổ trong kinh thành đấy.”
“Gần đây tôi nghe nói là nhờ Hoàng thái tôn cố gắng mà hoàng thất đã nhả ra rồi, có ý hỗ trợ chúng tôi điện tử hóa các thông tin đó, nhưng chẳng ai biết đến khi nào mới làm được nữa. Ai, chắc còn lâu,” Anh ta gãi gáy, “Quay lại chuyện vừa rồi, chúng tôi đã lần lượt điều tra các cửa hàng trên 2 con phố này rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa thu hoạch được bao nhiêu…”
“Thật sự cô bé đã xuống xe ở đây sao?” Lý Trạch Phân đột nhiên cắt lời anh ta.
“Hả? Đúng vậy, không phải có lời khai của người đi đường và camera hành trình sao.”
“Camera có quay được mặt không?” Lý Trạch Phân cau mày.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thật ra là không có, xe của cô ấy ở chỗ kia kìa,” Anh ta chỉ vào ngã tư bên phải rồi lại chỉ vào 2 điểm đối diện, “Ví dụ như chiếc xe có camera là ở chỗ đó. Từ góc này hoàn toàn không thể nào quay toàn thân được hết. Nhưng hình thể, quần áo đều trùng khớp với ảnh chụp do người nhà cung cấp, hẳn là cô bé không sai đâu.”
“Nếu không thấy mặt, chỉ dựa vào dáng người là có thể kết luận được ư?”
“À… Không. Nhưng trên xe chỉ có 2 người là cô bé và tài xế, tài xế lại là nam, cao hơn cô bé hai mươi mấy cm, người xuống chỉ có thể là cô bé thôi.”
“Sao không phân tích dáng đi thử đi, tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm.” Lý Trạch Phân nói với giọng điệu thương lượng, vẻ mặt dịu dàng nhưng chẳng hiểu sao vị cảnh sát lại cảm thấy cô không hề muốn “thương lượng” chút nào.
Tất nhiên anh ta cũng hiểu rõ rằng trong tình huống người mất tích chưa rõ sống chết, không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào, điều tra mà ngại phiền là điều đại kỵ. Vì thế Lý Trạch Phân vừa mở miệng “đề nghị”, anh ta đã lập tức nộp đơn xin Cục mời chuyên gia phân tích dáng đi đến.
Phân tích dáng đi là một công việc tương đối tốn thời gian, vì thế cảnh sát không ngồi đợi kết quả mà dựa theo suy đoán của Lý Trạch Phân, điều tra theo hướng “Lan Huệ không xuống xe” để bắt đầu mô phỏng lại lộ trình đường về của Ti Mã Cát.
Sau khi “thả Lan Huệ xuống”, Ti Mã Cát vào lối vào gần nhất để đi đường cao tốc về Trường An như lời anh ta nói. Trước khi vào đường cao tốc vì bị tắc đường nên có khá nhiều video giám sát và camera hành trình của các ô tô lái xung quanh. Cảnh sát cơ bản đã loại bỏ khả năng Ti Mã Cát “chuyển hàng” trong khoảng thời gian này, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là trên xe anh ta thật sự có “hàng”.
Sau khi vào cao tốc, anh ta đã dừng ở 2 trạm dừng, cách nhau 1 tiếng rưỡi, một lần là ăn cơm và đi vệ sinh, một lần là để đổ xăng. Căn cứ theo lời khai với cảnh sát Trường An, sở dĩ anh ta phải chia ra thành 2 lần chỉ đơn giản là vì lần đầu anh ta quên nhìn đồng hồ xăng mà thôi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vì camera khu phục vụ để chống trộm cắp nên chỉ có ở trong nhà và trạm xăng dầu. Ti Mã Cát hoàn toàn có khả năng đã nhờ người khác chuyển hàng đi ở bãi đỗ xe. Cảnh sát Lạc Dương dựa theo khả năng này để lần ra tất cả các phương tiện đã đậu trong bãi cùng lúc với Ti Mã Cát, cuối cùng tìm được hơn hai mươi mấy đối tượng, đủ loại xe từ xe con đến xe buýt, xe vận tải. Hơn nửa trong số này lại dừng nhiều hơn 1 trạm dừng, thậm chí là 3, 4 lần đổi hướng.
Tựa như mạng nhện vậy, túm lấy một sợi tơ rồi kéo ra, sau đó phát hiện ra sợi tơ càng lúc càng lớn, càng nhiều, cuối cùng gần như quét sạch cả khu Đường Trung, thậm chí là cả Đường Bắc. Các cảnh sát phụ trách vụ án nhìn những đường nối trên bảng trắng mà không khỏi thở dài, thậm chí còn thầm mong kết quả phân tích dáng đi hãy nhanh chóng chứng minh người xuống xe đúng là người mất tích đi cho rồi.
Tuy nhiên, sự thật thường trái ngược với mong muốn của họ.
Kết quả phân tích dáng đi cho thấy, dù người xuống xe đã cố gắng bắt chước cách đi của một nữ sinh trung học, nhưng cô ta không phải là Lan Huệ.
Nói cách khác, trên xe lúc đó đã có người thứ 3, có thể là vừa lên xe, cũng có thể là sau khi dừng ở trạm dừng. Lúc người thứ 3 đó xuất hiện, Lan Huệ đã biến thành con tin của tài xế và kẻ đó. Kẻ đó cố tình chọn khu đông đúc, ăn mặc giống Lan Huệ rồi xuống xe là vì muốn dắt mũi cảnh sát vào ngõ cụt. Còn Lan Huệ thật sự đã bị Ti Mã Cát đưa về đường cao tốc trong lúc cảnh sát bận khám xét khu đó, cuối cùng bị giao cho những đồng phạm khác.
Lúc cảnh sát Lạc Dương tra ra được chi tiết này thì Lan Khâm ở Trường An cũng đã tìm ra Ti Mã Cát từ đầu mối Hách Dữu.
“Mặc dù cả hai chưa từng gặp mặt nhưng đúng là có liên lạc nhau qua Internet.” Bạn học của Lan Khâm ở Thành Đô mở kết quả điều tra ra trong một cuộc họp online, “Đã có lệnh bắt giữ Hách Dữu rồi, vì thế chúng tôi đã lấy được điện thoại của cô ta, trực tiếp tìm ra lịch sử chat của cô ta và Ti Mã Cát. Tin nhắn đã bị thu hồi gần hết, chỉ còn lại nội dung là Hách Dữu tự giới thiệu khách cho Ti Mã Cát. Những khách đó bao gồm Lan Huệ và 3 người khác cũng bị mất tích. Vì thế rất có thể cô ta biết rõ hành vi bắt cóc khách của Ti Mã Cát, sau đó cố ý giúp hắn tìm mục tiêu.”
“Những vị khách mà Hách Dữu giới thiệu cho Ti Mã Cát đều có vài điểm chung: Chênh lệch khoảng 3 tuổi với Hách Dữu, tài chính tốt hơn cô ta rất nhiều nhưng không hài lòng với gia đình của mình, thích phàn nàn với người bạn trên mạng mà Hách Dữu đóng vai. Cha mẹ Hách Dữu đã ly dị, sau khi ly dị cũng đều đã tái hôn, cô ta trái phải đều không về được. Hẳn là những người này phàn nàn đã kích thích cô ta, khiến cô ta quyết định giao họ cho Ti Mã Cát.”
“4 người cuối cùng trở thành mục tiêu của Ti Mã Cát có 1 điểm chung khác với những người không được chọn: Chuyến đi của họ đều là giấu gia đình, hơn nữa đều là con gái vị thành niên. Theo tình hình của 3 người trước thì đa số người lớn trong gia đình đều báo án sau 1-2 tuần. Có nhiều người vì con mình thường bỏ nhà ra đi nên thành quen, không bận tâm lắm; có người là vì phụ huynh không có ở nhà, không phát hiện ra con mình mất tích. Đợi đến khi cảnh sát nhận được báo án cũng đã bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất rồi, đừng nói là tra ra Ti Mã Cát, cả nơi cuối cùng nạn nhân đi cũng không biết được.”
“Rõ ràng là Ti Mã Cát không biết Lan Huệ có liên quan tới cảnh sát, vì thế lần này nhanh chóng lập án điều tra đã khiến hắn trở tay không kịp. Tôi tin chỉ cần các người truy đuổi hắn tới cùng thì nhất định có thể cứu được người mà.” Câu nói cuối là cố tình nói với Lan Khâm.
Lan Khâm rất biết ơn vì sự hỗ trợ và lời an ủi của anh ta, nhưng…
“Ti Mã Cát trốn rồi.” Ở nơi màn hình không chiếu tới được, hai bàn tay của Lan Khâm siết chặt lại thành nắm đấm, các khớp ngón tay không còn chút máu nào.
“Cái gì?! Không phải các anh vừa mới thẩm vấn đấy sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“… Chậm một bước rồi, lúc tra ra được hắn thì cuộc thẩm vấn đã kết thúc.” Một vị cảnh sát chịu trách nhiệm ở Cục điều tra khu Vạn Niên cúi đầu, trong giọng nói đầy vẻ áy náy, “Có lẽ hắn đã nhận ra gì đó, sau khi rời khỏi Cục điều tra hắn không về nhà, cũng tránh hết camera giám sát xung quanh. Hiện tại đã truy nã toàn thành phố rồi, cũng đã sắp xếp cảnh sát mặc thường phục canh giữ bên cạnh những người quen của hắn.” Giọng anh càng lúc càng nhỏ, nếu không phải có tai nghe thu âm lại thì đã biến thành một vở kịch câm mất rồi.
Với tình trạng hiện tại, Lan Khâm phải kìm nén cảm xúc của mình lại. Anh nhiều lần cố gắng lấy thân phận của mình ra khỏi đầu, cố gắng đối mặt với vụ án này như một cảnh sát bình thường… Nhưng hành vi này giống như dùng bàn ủi cầm máu vậy, có thể nhanh chóng giúp anh bình tĩnh và nâng cao hiệu quả trong thời gian ngắn, song qua thời gian này rồi sẽ chỉ còn lại nỗi đau đến tột cùng.
… Nhưng anh phải làm thế.
Cuộc họp online diễn ra được một nửa, cảnh sát Lạc Dương cũng gia nhập, nhưng Lý Trạch Phân thì không thấy đâu, nghe nói là cô đã đến trạm dừng Ti Mã Cát ghé vào để tiến hành điều tra thực địa rồi.
So với bản báo cáo dài dòng và không có kết quả của cảnh sát kia, thật ra trong lòng Lan Khâm chú ý đến Lý Trạch Phân hơn. Vì theo kinh nghiệm của Lan Khâm, những hành động ngoài đội của Lý Trạch Phân thường sẽ mang lại về kết quả… khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Ví dụ như chậu than trong nhà của Uông Ca, như vết máu ở quảng trường Vạn Hưng, như cái hố trong rừng…
Như thể cảm nhận được những suy nghĩ ngổn ngang của Lan Khâm, Lý Trạch Phân thực sự đã chủ động gọi điện tới. Lan Khâm không quan tâm mình vẫn còn đang trong cuộc họp, trực tiếp xin lỗi rồi rời khỏi chỗ ngồi.
“Tiểu Lý?”
“134.97.” Điện thoại vừa kết nối, Lý Trạch Phân đã phun ra một dãy số.
“Hả?”
“Đội trưởng Lan, anh xem có thể giải ra được cái gì từ dãy số này không. Còn nữa, tôi sẽ gửi cho anh một đoạn video giám sát ngắn, phiền anh điều tra người đàn ông cao to mặc áo sơ mi đen, mang kính cận nửa vành trong video. So với Lạc Dương thì hẳn Trường An sẽ điều tra những thứ này nhanh hơn một chút.”
“Được, tôi sẽ lập tức đi điều tra…” Anh hít một hơi thật sâu, chân thành nói, “Cảm ơn em.”