Một lần nữa mở mắt ra, tôi đã đến một nơi kì quái.
Nơi này có bầu trời màu đen, tia chớp đen, đất đen……
Tất cả đều là màu đen.
Tôi bị một con nhện màu đen cõng ở trên lưng, bò chầm chậm trên một cây cầu đen.
Dưới cây cầu là một dòng dung nham nóng rực, trước hay sau tôi đều có một con nhện. Trên lưng chúng cũng chở người.
Nhưng vẻ mặt những người đó rất đáng sợ, họ gào thét không ngừng nghỉ, giọng nói như bị xé nát, cực kì khó nghe.
Bỗng nhiên con nhện phía trước và con đằng sau lần lượt biến mất. Tôi cũng không biết chúng biến mất kiểu gì, tôi chỉ nhớ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống.
Hay là những con nhện này mang theo bọn họ nhảy vào trong dung nham?
Sự sợ hãi bao phủ lấy tôi một cách vô thanh vô thức khi tôi chợt nhận ra điều này.
Tôi đành hèn hạ cầu xin con nhện kia, xin nó hãy tha cho tôi, xin nó đừng ném tôi vào đó, tôi còn trẻ như vậy…….
Nhưng nó dường như không nghe thấy lời của tôi, tiếp tục cõng tôi đi vào dung nham, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn.
Tôi dường như đã hiểu, chắc chắn là nó cố ý, nó muốn làm tôi sợ, nó muốn tôi phải chết!
Nó càng ngày càng đi nhanh hơn, tiếng cười của nó cũng trở nên chói tai hơn. Tiếng cười này của nó đã kích thích màng nhĩ, kích thích đại não của tôi.
Tôi sắp điên rồi, tôi thật sự sắp điên rồi, tôi không muốn chết.
Không biết đã đi bao lâu, con nhện đột nhiên dừng lại, tôi định thở phào thì con nhện chợt nở nụ cười ranh mãnh rồi ném tôi xuống một vực sâu không thấy đáy.
Ở đó không có gì cả, chỉ có dòng dung nham đỏ rực cùng vô số thanh kiếm sắc bén đang dựng đứng lên.
Dưới vỏ kiếm màu đỏ là lưỡi kiếm toả ra ánh sáng sắc lạnh, cơ thể tôi như bị phân thành từng mảnh nhỏ, làn dung nhan nóng bỏng đốt cháy từng tấc da thịt trên cơ thể.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao………
Tại sao tôi phải gánh chịu những tội lỗi này……..
Tôi ở dưới vực thẳm, nhìn lên con nhện cõng tôi dựa vào mép vực. Chỉ cần tiến lên một bước, nó sẽ rơi xuống, sẽ tan xương nát thịt và bị đốt thành cặn.
Tôi nở một nụ cười nham hiểm, độc ác mong chờ nó sẽ bị chôn vùi ở nơi này cùng với tôi.
Nó nên bị chôn vùi cùng tôi, bởi vì ai bảo nó đưa tôi tới chỗ này.
Bỗng hình dáng của nó bắt đầu mờ đi và tan ra, con nhện kia tách ra thành hai bóng đen.
Bóng đen dần dần kéo giãn, biến thành hình người.
Tôi không cười nổi nữa, thậm chí ngày càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Hai bóng người kia, thế mà lại là người bạn trai bị tôi giết và ông chủ bị tôi đẩy xuống.
Gương mặt họ trầm xuống, tay chân thì vặn vẹo, sự oán hận trong đôi mắt của họ còn đáng sợ hơn cả dòng dung nham này.
Họ nhảy xuống vách xuống vực sâu đầy kiếm và dung nham. Nhưng họ vẫn bình an vô sự, giống như đây là địa bàn của họ vậy.
À đúng rồi, bọn họ đã không còn là người nữa, bọn họ là quái vật, bọn họ đã bị tôi giết chết từ lâu rồi.
Làn da không ngừng bị đốt cháy rồi tái sinh, sau đó lại bị dòng dung nhan cắn nuốt.
Tôi không còn chịu nổi nữa mí mắt dần nặng trĩu, nặng trĩu và chờ đợi cái chết đến gần.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, thì thấy tôi đang nằm trong căn phòng phủ chăn bông màu vàng, còn đôi mắt thì thất thần.
Con nhện kia vẫn ở đó, ở bất kì chỗ nào mà tôi có thể nhìn thấy nó.
Nó im lặng nằm ở góc tường đó, mở to đôi mắt màu đỏ tươi, vừa nhìn chằm chằm tôi vừa giăng cái mạng nhện mà tôi không thể nhìn thấy……..