Giang Khoát đúng là tiến hoái lưỡng nan, cậu không buông tay ra được, dù định mở cửa phòng 107, hay bước tới gõ cửa phòng đối diện tìm người giúp thì cũng đều phải buông Đoàn Phi Phàm ra.
Nhưng cái tư thế quỳ này, nếu thả cho người ngả thẳng luôn về phía sau thì hai chân sẽ phải gập thành hình chữ W, Đoàn Phi Phàm có khả năng mềm dẻo tốt như vậy không thì không biết, dù sao thì cậu cũng không có, còn nếu để cậu ấy bò nhoài về phía trước thì…
“106!” Giang Khoát khẽ kêu lên, “Có ai trong đó không?”
“Ai?” Trong phòng 106 có người đáp, “Chuyện gì?”
“Tôi Giang Khoát đây,” Giang Khoát nói, “Ra giúp một tay.”
Người trong phòng không thấy động tĩnh gì.
Giang Khoát trong một giây liền xét lại cách nói với nội dung mình vừa nói, rồi kêu lên lần nữa: “Đoàn Phi Phàm xỉu rồi.”
Cửa phòng 106 lập tức mở ra.
“Đậu,” Người bước ra đang cởi trần, nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng quay đầu vẫy tay với trong phòng, “Ra giúp đi, có chuyện gì vậy?”
“Không biết, uống bia… mà cũng có uống nhiều lắm đâu…” Giang Khoát đỡ đầu Đoàn Phi Phàm, đợi anh cởi trần kia duỗi thẳng chân Đoàn Phi Phàm ra rồi định kéo tay cho cậu ấy đứng lên khỏi mặt đất.
Đáng tiếc là cậu đã đánh giá thấp trọng lượng của Đoàn Phi Phàm, cộng thêm trạng thái hoàn toàn không cố gắng phối hợp này, nên hóa ra không thể kéo được Đoàn Phi Phàm lên được, mà đầu cậu ấy lại còn cứ ngửa ra đằng sau.
“Giữ đầu cậu ta một chút.” Người mặc áo thun trắng mới từ trong phòng chạy ra dặn một câu.
“Ừm.” Giang Khoát đáp.
Một người khác mặc quần soọc đen lần tìm chìa khóa trên người Đoàn Phi Phàm rồi mở cửa phòng.
Nói thật ra, trước giờ cậu chưa từng xử lý người say, trước đây tụ họp lần nào cũng có người uống nhiều, nhưng cậu vốn chẳng bao giờ để ý, bây giờ lại đột nhiên bảo cậu đỡ người ta, chân tay cậu hơi có chút luống cuống.
Cậu vừa buông tay định đỡ lấy đầu Đoàn Phi Phàm thì cả người Đoàn Phi Phàm đã ngã đổ luôn về phía sau.
Giang Khoát vội túm lấy ngực áo Đoàn Phi Phàm, dùng sức kéo về đằng trước.
Chiếc áo thun chất lượng xem ra khá tốt mà Đoàn Phi Phàm đang mặc liền rách toạc một đường ở vai.
Mấy người phòng 106 cùng quay đầu lại nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát túm chặt cánh tay phải của Đoàn Phi Phàm, đổi sang giọng điệu thông thạo: “Kéo tay, sau đó thì đỡ đầu.”
Cửa phòng 107 mở ra, mấy người khiêng Đoàn Phi Phàm theo hình chữ đại mà đưa vào trong phòng.
“Cho nằm ghế kìa.” Giang Khoát một lần nữa lại chỉ huy một cách thông thạo.
Giường thì khiêng lên không nổi, may mà còn có ghế bố, nếu mà đổi sang phòng khác là phải đặt cậu ấy xuống đất rồi.
Sau khi đặt Đoàn Phi Phàm nằm xuống ghế rồi, một người đi vò khăn mặt.
“Mở máy lạnh lên đi.” Giang Khoát vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng.
“Chú Triệu!” Cậu đập cửa sổ phòng trực ban.
Chú Triệu quay lại, thấy cậu liền lập tức giơ tay chỉ: “Cậu lại có chuyện hả?”
“Đoàn Phi Phàm xỉu rồi!” Giang Khoát nói, “Chú biết cậu ấy bị sao không? Uống cũng chỉ vài lon mà đột nhiên…”
“Xỉu hả?” Chú Triệu ngẫm nghĩ mấy giây.
“Chú nghe không hiểu hả thưa chú?” Giang Khoát sốt ruột, móc điện thoại ra định gọi số cấp cứu 120.
“Để tôi đi xem sao,” Chú Triệu làm cử chỉ “Cứ bình tĩnh, đừng có hoảng” rồi đứng dậy ra khỏi phòng trực ban, đi vào bên trong, “Mấy đứa uống bia phải không?”
“Vâng.” Giang Khoát từ sau đẩy chú Triệu một cái, “Chú đi nhanh lên một chút được không?”
“Cái thằng này có biết lễ độ là gì không hả.” Chú Triệu rảo bước nhanh hơn, “Nếu là uống bia thì không sao, là do uống say thôi, không phải ngất xỉu, thằng bé tửu lượng có chút xíu, uống còn không qua nổi Đoàn Lăng!”
Là một người chưa từng uống say, Giang Khoát không sao hiểu nổi, có ba thùng, 45 lon, dù cho là lon cỡ đại đi nữa, chín người chia nhau uống vậy mà vẫn có thể say tới bất tỉnh nhân sự.
Chú Triệu vào phòng 107, bước tới bên chiếc ghế bố, cúi xuống nhìn Đoàn Phi Phàm rồi vỗ vỗ lên mặt cậu.
“Ừm…” Đoàn Phi Phàm rên lên một tiếng.
“Ngủ rồi.” Chú Triệu đưa ra kết luận, “Hồi nhỏ thằng bé này đã vậy rồi, uống một cốc bia xong liền đứng ngủ luôn.”
Đứng ngủ? Là ngựa hả?
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, rồi lại ngẩng lên nhìn chú Triệu.
“Chắc là vậy,” Quần đen thở dài, “Vừa rồi lau mặt còn nghe thấy cậu ta ngáy.”
“Về phòng hết đi.” Chú Triệu xua xua tay, “Ở đây chỉ cần một người canh là được rồi.”
Mấy người phòng 106 cùng nhìn Giang Khoát, dù sao thì người này ngày nào cũng đi qua đi lại giữa 119 với 107, thường trú kép ở cả hai phòng.
“… Để cháu.” Giang Khoát nói.
Cứu trợ động vật lang thang, thông thường đều cần phải tuân theo nguyên tắc “Cứu người là số 1”… Mà Đoàn Phi Phàm lại còn là vì uống ở bữa tiệc thịt nướng sinh nhật mình mà thành ra thế này.
Sau khi mọi người đều đã tản đi, Giang Khoát quay về phòng 119 một chuyến, lấy cái chăn lần trước không biết đã bị giẫm lên mấy bước, tuy Đoàn Phi Phàm đã giũ bụi cho cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái nên đã cài kim băng lên vị trí mà cậu cho rằng mình đã giẫm lên để đánh dấu.
“Nghiêm trọng không?” Đường Lực hỏi, “Liệu có phải bị ngộ độc cồn?”
“Chú Triệu bảo cậu ấy từ nhỏ đã như vậy, tửu lượng quá yếu.” Giang Khoát nói.
“Đúng là con người không thể nhìn bề ngoài được,” Lý Tử Nhuệ cảm thán, “Nhìn cậu ta như vậy, tôi luôn cảm thấy cậu ta thuộc diện giang hồ hiệp khách vào quán là gọi ‘Chủ quán! Cho hai cân thịt bò với ba cân rượu đi.’ Ai ngờ.”
“Nói như vậy…” Mã Tiếu đột nhiên lên tiếng, “Cậu ấy hành tẩu giang hồ gây sự phân tranh, kẻ thù muốn ám sát cũng không cần hạ độc, chỉ cần kiếm vài lon bia là xong.”
Cả bọn cười ầm ĩ một trận.
Giang Khoát ôm chăn bước vào phòng 107, lúc nhìn thấy Đoàn Phi Phàm lại nghĩ tới câu nói của Mã Tiếu, liền đứng đó cười một hồi lâu mới mang chăn để lên cái ghế bố bên cạnh.
Cái ghế đầu tư nhiều tiền đã bị Đoàn Phi Phàm nằm rồi, cậu đành nằm cái ghế không được đầu tư nhiều tiền này vậy.
Vốn dĩ cậu không thấy hai chiếc ghế này có gì khác biệt, đến lúc nằm xuống mới nhận ra, chiếc ghế rẻ tiền này, góc ngả xuống tối đa không phải là 180 độ, nằm không thoải mái bằng chiếc nhiều tiền.
Cậu lại dựng thẳng lưng ghế lên, ngồi lấy điện thoại ra chuẩn bị hỏi Đại Pháo xem tình hình Bôn Bôn thế nào.
Đoàn Phi Phàm ở bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.
“Tỉnh rồi hả?” Giang Khoát giật nảy mình. Con người này say rồi tỉnh đều giật cục bất ngờ thế này sao?
Nhưng Đoàn Phi Phàm không thèm trả lời cậu, cũng không quay sang nhìn, cậu ấy ngồi đó mấy giây, sau đó lại nằm phịch xuống, tiếp tục ngủ.
“Vừa rồi đáng lẽ tôi phải quay lại cho cậu xem mới đúng.” Giang Khoát nói.
Vừa rồi còn nói đợi chút có quà gì cơ mà!
Đúng rồi, quà.
Giang Khoát đứng dậy nhìn quanh trong phòng, không thấy quà đâu, cũng không thấy có thứ gì trông giống món quà cả, cậu thậm chí còn ra bàn học ngó mấy cái.
“Quà đâu?” Giang Khoát đi tới bên Đoàn Phi Phàm, đẩy cậu một cái, “Đoàn Phi Phàm.”
Cánh tay Đoàn Phi Phàm động đậy, nhưng không có vẻ gì là tỉnh cả.
Nơi cuối cùng có khả năng chắc hẳn chính là tủ áo, tủ không khóa, nhưng Đoàn Phi Phàm đang ngủ, cậu cũng không thể tự ý đi mở tủ xem được.
Nhưng xem ra không thể như thế được, với tính cách của Đoàn Phi Phàm, ít có khả năng trong căn phòng mà người khác không thể tự ý vào này, lại đem quà cất trong tủ áo.
Cái trò ngốc đó nhìn chung chỉ có sếp Giang mới có thể làm lúc tặng quà cho bà xã.
Giang Khoát thở dài, nằm lại xuống ghế.
Mặc dù cậu không có trông đợi gì đối với quà tặng, và cũng chẳng có món đồ nào lúc làm quà có thể khiến cậu ngạc nhiên vui sướng, nhưng hiện tại, trong tình huống này, một người nói với cậu, tôi có quà cho cậu, sau đó lại không thấy phần tiếp theo đâu.
Làm người ta tò mò không sao ngủ được.
Nếu như người này là Đại Pháo, cậu đã không đến mức ấy, nhưng người này là bạn đại học của cậu, là người cả đời sống trong một thế giới mà cậu hoàn toàn chưa từng hiểu rõ.
Món quà này chứa đầy những điều chưa biết.
Giang Khoát lại ngồi dậy.
Vẫn còn một chỗ cậu chưa tìm.
Đó chính là một cái hộp giấy to để trên bàn học của Đoàn Phi Phàm.
Nắp hộp không đóng kín, để mở một khoảng bằng lòng bàn tay.
Giang Khoát đi tới, nhìn vào bên trong, bóng tối che khuất không nhìn rõ gì cả, cậu lấy điện thoại ra, mở đèn rồi lại quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm một cái.
Sau đó, cậu dùng đèn điện thoại nhanh chóng soi tới lui phía trên chiếc hộp, mượn ánh sáng nhìn loáng thoáng bên trong.
Sau đó cậu liền nhìn thấy một cái nơ.
Chính là nó!
Giang Khoát liền đưa tay mở nắp chiếc hộp giấy.
Bên trong là một con Totoro to đùng màu đen, hình như là bằng sứ, một cái nơ nhỏ buộc trên tai, nhìn giống cái nơ trên hộp bánh mà Giang Liễu Liễu mua cho cậu hôm trước.
Cậu thò tay vào gõ gõ, không sai, đúng là sứ.
Đây là đồ chơi gì đây?
Giang Khoát đặt điện thoại xuống, ôm lấy cái hộp định đặt thứ này xuống đất xem lại cho rõ.
Ôm lấy cái hộp rồi dùng sức nhấc lên.
Cái hộp giấy chỉ trượt khoảng nửa phân trên mặt bàn.
Trọng lượng này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
“Mẹ nó chứ cái này đặc ruột hả?” Giang Khoát quay sang hỏi Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm vậy mà lại đang quay đầu về phía cậu, nhưng vẫn đang ngủ rất say.
Sau khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Giang Khoát lại nhấc cái hộp, dùng tay đỡ ở bên dưới đáy hộp, lần này thì nhấc lên được, nhưng rõ ràng là trọng lượng vượt quá trọng lượng thông thường của một món đồ trang trí bằng sứ, dù cho kích thước của nó cũng vượt quá mức độ thông thường đi nữa.
Sau khi đặt hộp xuống đất, Giang Khoát lại nắm lấy cái tai của con Totoro, cẩn thận xách món đồ chơi này ra khỏi hộp.
“Ít nhất cũng phải mấy ký lô,” Cậu nói, “Đoàn Phi Phàm cậu nghe thấy không đó? Phiền cậu tỉnh dậy giúp tôi, đây là cái…”
Cậu chợt nhìn thấy một khe hở phía sau đầu Totoro.
“Ống tiết kiệm?” Giang Khoát sửng sốt nhìn cái ống tiết kiệm Totoro kích thước gần bằng một chum nước nhỏ này.
Cậu từ từ đẩy cái ống tiết kiệm nghiêng một góc rồi nhìn bên dưới, hóa ra là một ống tiết kiệm không có lối mở, bên trong không biết để cái gì, nói chung muốn lấy ra thì phải đập vỡ.
“Là tiền sao?” Giang Khoát lắc lắc cái ống, bên trong phát ra mấy tiếng rất khẽ.
Là tiền.
Là tiền xu.
“Sinh nhật vui vẻ.” Sau lưng cậu vang lên tiếng Đoàn Phi Phàm.
“Đậu!” Giang Khoát đang ngồi xổm, giật mình quỳ luôn xuống.
Quay lại thì thấy Đoàn Phi Phàm vẫn đang nằm trên ghế, nghiêng đầu gối lên cánh tay nhìn cậu đang vui sướng.
“Cậu tỉnh rồi hả?” Giang Khoát hỏi.
Chỗ vai áo của Đoàn Phi Phàm bị cậu kéo rách nhìn rất nổi bật, Giang Khoát thấy hơi xấu hổ, nhưng để cuộc nói chuyện có thể diễn ra bình thường mà không đến nỗi đánh nhau, cậu không dám thông báo ngay cho Đoàn Phi Phàm.
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng không uống mấy, một lát là tỉnh, có điều buồn ngủ quá mức, nhưng cậu cứ hỏi đi hỏi lại làm tôi ngủ không được.”
“Có uống bao nhiêu đâu,” Giang Khoát nói, “Người bình thường uống chừng này chỉ đi tiểu một cái…”
“Đúng rồi,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, đi về phía toilet, “Cậu mà không nói, tôi lại suýt quên có khi là do tôi mắc tiểu mà tỉnh.”
Cánh cửa toilet sập lại đánh cạch một tiếng.
Giang Khoát thấy hơi cạn lời, đành ngồi lên ghế, tiếp tục nhìn cái ống tiết kiệm, nhìn một hồi, nhịn không được lại hỏi một câu: “Bên trong bỏ tiền hả?”
“Có thể đừng hỏi trong lúc người ta đang đi tiểu được không?” Giọng Đoàn Phi Phàm lẫn với âm vang trong toilet.
“Cậu cứ nói là phải, hay không phải,” Giang Khoát nói, “Nhiều nhất cũng chỉ có hai từ, chẳng hơn cậu nói một tràng như vậy à? IQ này cũng đáng để tiểu lên giày lắm.”
Đoàn Phi Phàm rửa mặt xong, lúc đi ra coi bộ đã không vấn đề gì, bước đi ngay ngắn, có điều ngay trước khi xỉu, bước đi cậu ấy cũng rất ngay ngắn.
“Bên trong bỏ tiền xu,” Đoàn Phi Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh ống đựng tiền, ngón tay búng nhẹ lên tai con Totoro, “Một ngàn tệ.”
Giang Khoát sửng sốt: “Cậu nói thế là sao?”
“Một ngàn lấy từ chỗ tiền tôi nhận của cậu, đổi thành tiền xu bỏ vào đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Từng giây từng phút nhắc nhở cậu, phải học cách mặc cả.”
“… Bố tôi chắc sẽ rất cảm ơn cậu.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười.
“Cảm ơn.” Giang Khoát nói, “Cái này thật là… tôi không ngờ đấy.”
“Tôi vốn đã định đưa luôn phong bao mừng tuổi cho cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rồi lại thấy không thú vị. Cái ống tiết kiệm này là hàng giảm giá khu đồ sứ bên trung tâm thương mại chỗ Đoàn Lăng, chị ấy cướp được về đó.”
Giang Khoát há hốc miệng, không biết nói gì.
“Để ở nhà hai tháng, cũng chẳng biết để làm gì.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đúng dịp tôi lấy ra dùng luôn.”
“Để ở nhà thì chẳng phải cũng là ống tiết kiệm sao, cứ bỏ tiền vào trong thôi.” Giang Khoát nói.
“Chị ấy sợ ống tiền này chưa kịp đầy thì chị ấy đã đi trước một bước.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật cười: “Bây giờ cơ hội dùng tiền mặt vốn dĩ đã ít rồi, tới Tết Congo mới đầy được… Mà tiền xu nhiều thế này, cậu đổi ở đâu đấy?”
“Đổi ở công ty xe buýt.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Xe buýt không phải đều quét mã rồi à?” Giang Khoát nói, “Vẫn còn nhiều tiền xu thế này sao?”
“Được chứ, cậu còn biết đi xe buýt thế nào cơ à?” Đoàn Phi Phàm nói, “Từng đi rồi hả?”
“Nói thế nào nhỉ,” Giang Khoát tặc lưỡi một cái, hồi lâu sau mới đáp, “Chưa đi bao giờ.”
Đoàn Phi Phàm cười đến phát ho mấy tiếng.
“Cái nơ này là cái trên hộp bánh kem phải không?” Giang Khoát hỏi.
“Sức quan sát khá đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chính là nó đó, tôi thấy vẫn còn tốt nguyên, thế là tôi đính lên.”
“Bây giờ trong người cậu không sao chứ?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cử động cái cổ rồi đưa tay bóp bóp bên cổ với vai, “Chỉ là…”
Tay cậu đột nhiên dừng lại, sau đó lại sờ sờ lên vai.
Giang Khoát hắng giọng, nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát.
Một sự im lặng kéo dài.
Một lúc sau, Đoàn Phi Phàm giơ tay chỉ chỉ cậu, rồi quay người đi vào toilet.
Một giây sau đã lùi ra: “Giang Khoát? Đây là cậu làm đúng không?”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, đoạn đưa tay cởi luôn áo ra giơ lên xem xét: “Không phải nói chứ, tôi gần như đã đoán được làm sao mà rách rồi, nhưng cậu không biết hả, lúc kéo người thì phải túm tay chân các thứ, chứ túm quần áo liệu có kéo được người lên không?”
“Lúc đó cuống quá.” Giang Khoát nhìn thấy vết thương trên người Đoàn Phi Phàm.
Có chút chấn động.
Những vết thương này trông như thể bị người ta vừa đạp vừa chém, là kết quả của một trận quây lại chém hội đồng mà thành.
“Đã đỡ hơn rất nhiều rồi,” Đoàn Phi Phàm nhận ra Giang Khoát đang nhìn mình, cậu ném cái áo rách xuống, lấy từ trong tủ ra một chiếc áo thun khác mặc vào, “Trước đây cực kỳ rõ, chắc vài tháng nữa là gần như nhìn không ra luôn.”
“Cậu có sợ không?” Giang Khoát hỏi.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Lúc bị chém ấy.” Giang Khoát hỏi.
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc, sau đó gật đầu: “Sợ.”
Giang Khoát không nói gì.
“Làm sao không sợ được chứ?” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc đó bọn họ đều đang lửa giận bừng bừng, tôi cứ ôm đầu, tìm cơ hội chạy.”
Giang Khoát nhíu mày.
“Đánh nhau sợ nhất là đông người, mỗi người một đòn, đánh chết rồi vẫn không biết được người ra đòn chí mạng đó là ai,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cậu chưa đánh nhau bao giờ sao?”
“Chưa đánh nhau kiểu này bao giờ,” Giang Khoát nói, “Với lại… sẽ có người ra tay giúp tôi.”
“Vẫn ngoan đấy chứ, không như tôi tưởng tượng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bây giờ tôi cũng không đánh nhau nữa, hồi nhỏ… có một dạo tôi cực kỳ dễ nổi giận, vài năm sau thì không còn kích động như thế nữa.”
“Ngày mai tôi mua áo mới cho cậu.” Giang Khoát nói.
“Khỏi cần,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái này nếu như là cậu đánh nhau với tôi làm rách thì tôi sẽ bắt cậu đền.”
“Mấy người bên 106 cùng đưa cậu vào phòng đấy,” Giang Khoát nói, “Chú Triệu cũng tới, bảo không sao, cậu lúc nào cũng thế này rồi.”
“Những năm người, vậy mà còn phải làm rách áo tôi mới đưa được tôi vào.” Đoàn Phi Phàm lại nằm xuống ghế, thở dài một cái.
“Trong những người tôi từng gặp, cậu là người uống kém nhất đấy,” Giang Khoát nói, “Uống xong không nhận ra mẹ đẻ luôn.”
Đoàn Phi Phàm cười hì hì: “Nhưng trông tôi lại có vẻ uống cực kỳ được, tôi mà hét “Rót đầy luôn!” là có thể làm một đám sợ chạy mất dép, hầu như không dám đấu với tôi nữa.”
Theo lý mà nói, Đoàn Phi Phàm đã không sao rồi, vậy cũng không cần người canh nữa.
Nhưng Giang Khoát lại ngả người nằm xuống ghế, kiếm chuyện tán gẫu câu được câu chăng với Đoàn Phi Phàm, cũng không có ý định quay về 119, có thể cũng là do vừa uống xong, lại mới loay hoay hì hục với cái ống đựng tiền, lúc này cậu thấy buồn ngủ, không muốn nhúc nhích.
Sau đó còn tán gẫu tiếp chuyện gì, cậu không nhớ rõ nữa.
Ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Chiếc ghế nằm không ngả được thẳng ra này vậy mà cũng có tác dụng tạo giấc ngủ ngon như vậy.
Buổi sáng, Đoàn Phi Phàm dựng thẳng lưng ghế của mình lên, cậu mới giật mình tỉnh giấc.
“Hôm nay phải lên lớp đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Mấy giờ rồi?” Giang Khoát ngáp một cái.
“Sáu rưỡi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Còn sớm quá…” Giang Khoát đứng dậy, cúi xuống ôm con Totoro dưới đất lên, “Cái chăn của tôi cứ vất đây đã nhé, lát lấy sau.”
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Bên 119, Đường Lực với Mã Tiếu đều đã dậy, hai người thậm chí đã chạy bộ buổi sáng nửa tiếng, lúc này đang tập giãn cơ ngoài ban công.
Lý Tử Nhuệ vẫn vùi đầu trong cõi mộng, chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.
Giang Khoát nhân lúc không có ai trong phòng, đem con Totoro ôm trên tay đặt lên mặt bàn, đẩy sát vào gần tường.
“Cậu dậy sớm vậy.” Đường Lực từ ban công quay vào, nhìn thấy Giang Khoát liền có vẻ hơi bất ngờ.
“Nhờ ơn Đoàn Phi Phàm chưa tới sáu giờ đã gọi tôi dậy.” Giang Khoát cầm quần áo đi tắm.
Tắm một trận đã đời đi ra, Lý Tử Nhuệ vẫn đang ngủ.
Đường Lực đang đứng bên giường ra sức khuyên bảo: “Dậy đi nào, 8 giờ phải lên lớp rồi, còn phải ăn sáng nữa…”
“Tôi không ăn sáng đâu.” Lý Tử Nhuệ nói, “Tôi đang giảm cân.”
“Giang Khoát cũng dậy rồi kìa,” Đường Lực nói, “Cậu còn không bằng Giang Khoát sao?”
“Ầy.” Giang Khoát nhìn Đường Lực.
Khuyên nhủ một hồi, cuối cùng, lúc cả đám ra cửa đi ăn sáng thì Lý Tử Nhuệ cũng dậy.
“Tôi lên thẳng lớp luôn,” Lý Tử Nhuệ nói, “Tòa nhà nào nhỉ?”
“Tòa số 7, phòng 304,” Đường Lực nói, “Đừng đến muộn đấy.”
Lúc đi qua phòng 107, Giang Khoát nhìn vào bên trong, đúng lúc Đoàn Phi Phàm khoác túi định đi.
“Ăn sáng không?” Giang Khoát hỏi.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Các môn trong học kỳ đầu tiên hầu như chẳng có liên quan gì mấy đến chuyên ngành, thiết kế cảnh quan chỉ có hai lớp, nhiều môn được dạy chung với các chuyên ngành linh tinh khác, rồi một đống những ngữ văn, tiếng Anh, Toán cao cấp gì gì đó… Môn chuyên ngành duy nhất chỉ có giới thiệu chuyên ngành.
Với Giang Khoát mà nói, mấy môn gần giống như hồi cấp 3 đó hoàn toàn chẳng có gì mới mẻ, thậm chí lúc lấy cuốn giáo trình ra, nhìn thấy mấy từ tiếng Anh đại học là đã bắt đầu uể oải buồn ngủ.
Đoàn Phi Phàm ngồi ngay bên phải cậu lại đang rất nghiêm túc nhìn thẳng phía trước.
Và thời gian giữ tư thế này lại còn lâu hơn cả Đường Lực ngồi bên trái cậu, Giang Khoát không nhịn được liền nghiêng người về phía trước, quay qua nhìn mặt Đoàn Phi Phàm.
Tên này đang nhắm mắt thư giãn.
Nhưng không phải đang ngủ.
Đúng lúc Giang Khoát đang nhìn, Đoàn Phi Phàm mở mắt ra: “Tôi giúp được gì cho ngài không?”
“Xin ngài cứ tiếp tục.” Giang Khoát gật đầu.
Điện thoại trong túi rung lên mấy hồi.
Giang Khoát lấy ra xem, là Đại Pháo gửi tin nhắn.
– Lên lớp chưa? Hôm nay mẹ mày gọi cho tao, hỏi kỳ nghỉ này mày về nhà không
– Không về
– Cmn! Tự mày nói đi!
– Biết rồi
Giang Khoát nhìn điện thoại, có chút bần thần.
Chạy khỏi nhà đã nhiều ngày như vậy rồi, trừ cuộc gọi cho bố hôm cậu tới trường, cậu vẫn chưa liên lạc gì với ở nhà. Có thể là do ở nhà thông qua Đại Pháo đã nắm được tình hình của cậu, Giang Liễu Liễu cũng vừa mới gặp cậu, nên kể cả nhớ nhà, cậu cũng hoàn toàn không nghĩ tới việc liên lạc về nhà.
Lúc này Đại Pháo nhắc đến mẹ, cậu mới đột nhiên thấy trong lòng chùng xuống.
Sau giờ học, Giang Khoát lấy điện thoại ra, bấm số của mẹ.
“A lô.” Bên kia vang lên giọng mẹ cậu.
“Mẹ,” Giang Khoát đưa mắt nhìn mấy người đang cùng đi bên cạnh, hạ giọng, “Con đây.”
“Mẹ anh không có ở đây.” Mẹ cậu nói.
“Con ở trường ổn lắm.” Giang Khoát nói.
“Cái đó thì rõ rồi,” Mẹ cậu nói, “Chú bướm đêm vui vẻ, điện thoại cũng không gọi được một cuộc.”
“Không phải con đang gọi đây rồi à?” Giang Khoát nói khẽ, “Sếp Giang không ở bên cạnh đấy chứ?”
“Sếp Giang là người bận rộn bao công việc,” Mẹ cậu nói, “Làm gì có thời gian rảnh ở nhà đợi điện thoại của con, lễ Quốc khánh con lái xe về nhà hả?”
“Con không về.” Giang Khoát nói.
Mẹ cậu cười nhạt một tiếng: “Sếp Giang đúng là hiểu con.”
“Con trai ông ấy, ông ấy có thể không hiểu sao?” Giang Khoát nói.
“Vậy con không phải con trai mẹ rồi,” Mẹ cậu nói, “Mẹ cứ tưởng con sẽ về cơ đấy.”
“Con sợ về rồi không đi được nữa.” Giang Khoát cảm thấy có người kéo tay áo mình, quay lại thì thấy Đoàn Phi Phàm đang chỉ về phía con đường bên cạnh, hóa ra mấy người này định đi siêu thị, vậy mà cậu cứ tưởng là đi tới lớp học nên cứ thế đi theo họ một hồi.
“Con không về thì cứ việc không về,” Mẹ cậu nói, “Sếp Giang đã qua đó rồi.”
“Gì cơ?” Giang Khoát kinh ngạc, giọng cao vọt lên.
Mấy người kia cùng dừng lại, quay sang nhìn cậu.
“Ông ấy qua ăn Trung Thu với con.” Mẹ cậu nói.
*
[HẾT CHƯƠNG 18]