Giang Khoát lớn bằng ngần này, đây thực sự là lần đầu tiên có người từ ngữ vô lối như vậy với cậu.
“Không mua!”
“Đừng có quấy rối cô ấy!”
Đừng có quấy rối cô ấy!
Quấy rối?
Con mẹ nó chứ đây đúng là châm ngòi thuốc nổ mà, Giang Khoát cảm giác như trên đỉnh đầu mình có một sợi dây dẫn lúc này đang phụt lửa xèo xèo.
Cậu biết bản thân mình lúc này đang làm thêm, theo màn phụ đạo của Hình mẫu nam sinh viên đương đại nhóm Đoàn Phi Phàm, lúc đi làm thêm gặp chuyện bực mình là rất bình thường.
Vậy nên khi thanh niên đeo kính đen nói với mình một cách rất bất lịch sự “Không mua!”, cậu đã biết tính cái ngòi nổ của mình mà lùi lại.
Cũng bởi cô gái kia rất lịch sự, cậu thậm chí còn lắc lắc mông để duy trì không khí vui vẻ bề ngoài.
Kết quả là Kính Đen nổi khùng.
Cái từ ngữ vô lối này vậy mà lại được dùng để nói cậu.
Quấy rối!
Thực sự là khó mà chịu nổi.
Thế này giống quấy rối lắm hay sao mà kêu quấy rối?
Không còn từ ngữ nào để dùng sao, chỉ còn lại mỗi từ “quấy rối” thôi sao?
“Nói năng chú ý một chút,” Giang Khoát nói, “Ngôn ngữ thật là nghèo nàn, chi bằng về nhà đọc sách trước đi.”
“Mày đúng là thiếu đánh mà!” Kính Đen đẩy cô gái đang can ra rồi xông tới.
Nếu như Đoàn Phi Phàm không hét lên một tiếng, nhìn điệu bộ của Kính Đen xem ra định đấm vào cái đầu thỏ của cậu một cú.
Nhưng Kính Đen đang bừng bừng tức giận, phản ứng cũng rất nhanh, sau khi hai người cùng giật nảy mình vì bị Đoàn Phi Phàm hét cho một tiếng, Kính Đen vậy mà vẫn có thể tiếp tục.
Phí công hét rồi Đoàn anh tuấn ơi.
Cái cổ họng cũng phế luôn rồi hả.
Nắm đấm của Kính Đen vẫn cứ vung tới.
Cái đầu thỏ hơi to, lúc nắm đấm vung tới trước mắt, Giang Khoát buộc phải ngả người ra sau với biên độ lớn hơn bình thường mới tránh được, cùng lúc, tay trái cậu chặn hắn lại rồi đẩy ra, nắm đấm của Kính Đen sượt qua cái đầu thỏ, đấm vào không khí.
Xem ra bình thường Kính Đen có lẽ thường xuyên đánh nhau với trẻ con mẫu giáo nên có đánh giá quá cao đối với thực lực của bản thân. Sau khi cú đấm này đã bị người ta vô hiệu hóa dễ dàng như vậy, tay trái hắn vẫn còn tiếp nối được, lại là một cú đấm nữa nhằm bụng Giang Khoát mà bay tới.
Người này vừa nhìn đã biết là thuận tay phải, với Giang Khoát – người đã bị sếp Giang lấy cái cớ “Sinh lực dồi dào thế này chi bằng đấm bốc cho tiêu hao bớt đi” để bắt cậu luyện hai năm, cái tay trái này so với cái tay phải vừa nãy thì càng yếu ớt không có một chút sức lực nào.
Giang Khoát đưa tay phải xuống chụp lấy cổ tay hắn, giữ thật chặt.
Kính Đen hai cú đều đấm hỏng, vô cùng mất mặt, liền vùng mạnh cánh tay để rút tay trái ra.
Nhưng Giang Khoát xiết chặt cổ tay hắn không buông, hắn ta cố giằng hai lần đều không thành công.
Nhục không chịu nổi nữa rồi.
Được sự khích lệ của một tinh thần bất khuất không sờn, hắn ta lập tức lại dùng tay phải tấn công lần nữa, và lại vào cái đầu thỏ.
Vẫn chưa xong phải không!
Giang Khoát giơ tay túm chặt lấy cổ tay phải của hắn.
Kính Đen lại giằng mạnh tay định rút tay ra, nhưng vẫn không thành công như cũ.
Lúc này, hai người trông như bạn cũ lâu ngày gặp lại, đang xúc động nhìn nhau, Kính Đen nhìn vào mắt của thú bông đầu thỏ, Giang Khoát từ trong cái miệng con thỏ nhìn Kính Đen, cả hai cùng nắm chặt tay nhau mà điên cuồng lắc lên lắc xuống.
“Đã xong chưa hả?” Giang Khoát nói.
“Buông ra!” Kính Đen nghiến răng nghiến lợi.
Lúc hắn ta giơ chân lên đá, Giang Khoát buông tay, sẵn đà đẩy hắn lui ra mấy bước.
Đứng bên xem tấu hài mấy giây, Đoàn Phi Phàm lúc này kịp thời chen vào giữa hai người, ngăn màn tập kích thứ ba của tên Kính Đen không biết xấu hổ này.
“Xin hỏi nhân viên làm thêm của chúng tôi có điểm nào chưa làm tốt?” Đoàn Phi Phàm đứng trước mặt Kính Đen, lên tiếng hỏi.
Cô gái đi qua kéo tay Kính Đen lùi lại: “Thôi bỏ đi, đi thôi.”
“Tôi muốn khiếu nại về con thỏ kia!” Kính Đen chỉ Giang Khoát đứng phía sau Đoàn Phi Phàm, “Nó quấy rối bạn gái tôi! Lại còn đánh người!”
“Bỏ tay xuống,” Giang Khoát nói, “Đừng có chỉ tôi.”
“Cứ chỉ mày đấy thì sao nào!” Tay của Kính Đen không chỉ vào mặt Giang Khoát nữa, mà dịch xuống phía dưới, ngập ngừng rất không đành lòng, nhưng thất bại liên tiếp hai lần có lẽ đã khiến hắn ta lúc khiêu khích hơi thiếu tự tin.
“Không cần tay nữa phải không?” Giang Khoát nói.
“Anh nhìn thấy chưa!” Kính Đen trừng mắt với Đoàn Phi Phàm, “Nhân viên làm thêm của mấy người kiểu gì vậy hả?”
“Thế này đi, hiện tại sự tình thế nào vẫn còn chưa rõ,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, “Nếu như quý khách chắc chắn là cậu ấy quấy rối và ra tay đánh người, tôi sẽ báo cảnh sát, quý khách cứ làm việc với cảnh sát.”
“Đi thôi…” Cô gái vẫn cố gắng kéo cánh tay Kính Đen.
“Báo thì báo, tôi sợ mấy người hả?” Kính Đen nói, “Mấy người đừng tưởng mấy người đông thì cảnh sát sẽ tin mấy người!”
“Không có chuyện ai sợ ai, cảnh sát có tin chúng tôi thì cũng không phải là vì chúng tôi đông người,” Đoàn Phi Phàm quay người kéo Giang Khoát tới phía trước, vừa đưa tay luồn vào bên dưới đầu con thỏ vừa nói, “Đúng ra là tin vào camera giám sát. Bộ đồ này có gắn đầu quay phim, hiện tại chúng tôi có yêu cầu đeo cái này đối với nhân viên làm thêm, vậy nên… sự việc xảy ra thế nào đều có thể xem được…”
Giang Khoát kinh ngạc nhìn bàn tay Đoàn Phi Phàm từ phía dưới cằm mình thò vào bên trong đầu con thỏ, mấy ngón tay cậu ấy cầm một cái tai nghe không dây.
Cái tai nghe này Giang Khoát đã từng nhìn thấy, lúc lên lớp, Đoàn Phi Phàm thường đeo, có lẽ là vừa rồi cậu ấy tiện tay lấy từ trong túi ra.
Tiếp đó, cậu ấy ấn cái tai nghe vào vị trí miệng của cái đầu thỏ từ bên trong, rồi chỉ cho Kính Đen: “Chính là cái đầu quay này, được gắn bên trong bộ đồ, lát nữa cảnh sát tới, chúng tôi lấy đoạn phim giám sát ra xem là rõ ngay, phiền quý khách hợp tác một chút.”
Kính Đen hơi ngần ngừ: “Lừa ai thế hả?”
“Không phải lừa,” Đoàn Phi Phàm nhét cái tai nghe vào trong cái mũ trùm tắm trên đầu Giang Khoát, sau đó rút tay ra, “Ai dám lừa cảnh sát chứ?”
“Đi thôi.” Cô gái kéo Kính Đen.
“Bảo nó xin lỗi đi đã.” Kính Đen nói.
“Đợi cảnh sát đến đã chứ,” Đoàn Phi Phàm bắt đầu bấm số, “Nếu như là lỗi của quý khách, hy vọng quý khách cũng sẽ xin lỗi nhân viên của chúng tôi.”
“Ây da đi thôi!” Cô gái cuối cùng cũng chịu không nổi, hét lên một tiếng.
Vẻ mặt Kính Đen khá là nhục nhã: “Nó…”
“Nếu cảnh sát cần, tôi sẽ làm chứng là anh không đúng!” Cô gái quăng lại một câu rồi quay người rảo bước thật nhanh.
“Em…” Kính Đen đuổi theo bạn gái mấy bước rồi ngoái lại, chỉ chỉ Giang Khoát, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại chỉ sang Đoàn Phi Phàm, “Mấy người… đợi đó!”
“Tôi đợi anh?” Giang Khoát nói, “Anh còn mặt mũi nào?”
“Im miệng, nghỉ chút đi.” Đoàn Phi Phàm quay người đi về phía gian hàng.
“Tôi vẫn ổn.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm dừng lại, rồi đi tới trước mặt Giang Khoát, nhìn vào phía bên trong cái miệng thỏ: “Là tới giờ nghỉ rồi, chứ không phải là để cho cậu hồi phục tinh thần.”
“Ồ.” Giang Khoát đáp.
Lúc theo Đoàn Phi Phàm quay về, Giang Khoát vẫn không quên vẫy vẫy tay với một em bé chạy theo xem thỏ.
“Không việc gì chứ?” Chị Hứa đưa cho hai người hai chai nước.
“Không việc gì, chỉ là có chút hiểu lầm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vừa rồi chị Hứa còn định gọi bảo vệ,” Một cô gái nói, “Kết quả là người đó đi luôn.”
“Vốn dĩ đã thấy tên đó vô lý rồi, chẳng qua là cảm thấy việc làm ăn của chúng ta, dù có lý hay không có lý, nếu ầm ĩ lên thì đều là chúng ta bị thiệt,” Chị Hứa nói, “Ở đây một ngày là sẽ đụng phải không biết bao nhiêu kiểu người kỳ quái ngang ngược như thế này.”
“Em mà là cô gái kia, lúc về em sẽ chia tay luôn,” Một cô gái khác cau mày, “Người này như kiểu thần kinh có vấn đề ấy.”
Giang Khoát ngồi lên một cái thùng nhựa bên cạnh, bỏ cái đầu thỏ xuống, lấy cái tai nghe nhét trong mép cái mũ tắm ném trả lại cho Đoàn Phi Phàm, rồi cởi mũ tắm ra, hất hất tóc.
Nghĩ một thoáng, cậu lại vò xù tóc lên, sau đó nhìn Đoàn Phi Phàm: “Nhanh, chụp đi.”
Đoàn Phi Phàm thở dài, giơ điện thoại lên chụp hình cho Giang Khoát: “Hay là cậu đội cái mũ tắm vào đi, như vậy trông vừa tức cười vừa thảm.”
Giang Khoát nhìn nhìn cái mũ tắm trong tay, mặt đầy chán ghét: “Thôi khỏi.”
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bên trong hơi dính mồ hôi rồi.” Giang Khoát nói.
“Là mồ hôi người khác hay sao?” Đoàn Phi Phàm cạn lời, “Là mồ hôi của chính cậu, mới một giây trước còn đội trên đầu cậu cơ mà.”
“Nhưng giờ cởi ra rồi thì lại khác,” Giang Khoát nói, “Cứ đội liên tục thì tôi cũng chịu được, cởi ra rồi đội lại thì không chịu nổi.”
“Vậy lát nữa cậu đội luôn cái mũ thỏ vào hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu kỹ tính như vậy, không cần lót cách ra một lớp sao?”
“Đi mua cái mũ trùm.” Giang Khoát nhìn về phía cửa chính trung tâm thương mại, “Trong kia chắc là có nhỉ.”
“Nghỉ 20 phút,” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, “Đi thôi.”
“Cậu cũng đi hả?” Giang Khoát hỏi.
“Đi nói chuyện mấy câu.” Đoàn Phi Phàm giúp cậu kéo mở dây khóa đằng sau bộ đồ.
“Để ý nhiều chuyện thật.” Giang Khoát thở dài, cậu biết Đoàn Phi Phàm đang nói tới chuyện hồi nãy.
Tuy mới mặc được một giờ, lúc cởi bộ đồ thú bông ra, Giang Khoát vẫn cảm thấy thoải mái hết cả người, bước đi cũng nhẹ bỗng như lướt gió.
“Vừa rồi cậu hét một tiếng đó là vì sợ người kia đánh tôi hả?” Cậu hỏi, “Làm tôi giật mình dựng cả tóc gáy.”
“Tôi sợ cậu đánh hắn.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
Quả thực là sợ Giang Khoát ra tay, nhưng người kia trước mặt Giang Khoát lại yếu ớt như vậy, điều này Đoàn Phi Phàm không ngờ tới.
Giang Khoát chắc chắn không phải là dạng trói gà không chặt, điểm này thì cậu biết rõ, chỉ cần nhìn một trăm cái chống đẩy nhẹ như không kia là đủ biết, nhưng hai cú đấm liên hoàn của người kia đều bị Giang Khoát chặn lại, cảnh tượng giống như trẻ tiểu học đấu với người lớn, khiến Đoàn Phi Phàm hơi bất ngờ.
“Tôi sẽ không đánh đâu,” Giang Khoát nói, “Hắn ta không ra tay thì tôi sẽ không ra tay, trước giờ tôi toàn sống dựa vào võ miệng thôi, với lại, dù sao đây cũng là nơi làm việc mà, tôi lại còn là do cậu giới thiệu tới.”
Đoàn Phi Phàm đưa tay ra trước mặt Giang Khoát.
“Làm gì vậy?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Tóm một cái đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Mẹ nó chứ cậu có nghe tôi nói không đấy?” Giang Khoát trừng mắt với cậu.
“Nghe rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi vốn tưởng cậu không kiềm chế được tính khí của mình, tôi sợ xảy ra đánh nhau, tôi đã nghĩ nếu hét lên mà không dừng lại, tôi sẽ chạy qua đạp tên đần đó một cú, không ngờ cậu lại suy xét nhiều như vậy, giờ tôi đã nhìn cậu với con mắt khác… Nào, tóm tôi một cái.”
“Cậu có bệnh phải không?” Giang Khoát tóm lấy cổ tay Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm nhanh chóng giằng tay ra.
Giằng không ra.
Lực tay Giang Khoát thật ngoài dự liệu, Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Tôi thử một lần nữa.”
“Hồi nãy tôi đeo găng chân thỏ mà còn tóm người kia giằng không ra,” Giang Khoát nói, “Giờ với lực ma sát này, cậu có thử mười lần cũng không thể giằng ra được.”
Đoàn Phi Phàm nhân lúc Giang Khoát đang nói liền giật cánh tay một cái.
Giang Khoát phản ứng rất nhanh, tay bị Đoàn Phi Phàm kéo qua, vô hiệu hóa luôn lực tay lần này, vậy mà Đoàn Phi Phàm vẫn không giằng ra được.
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Vị Khoát thiếu gia này, cậu được đấy.”
“Trừ khi tôi mỏi tay.” Giang Khoát nói.
“Buông ta ra,” Đoàn Phi Phàm đột nhiên nói, “Đừng níu kéo ta!”
Giang Khoát ngơ ngác nhìn cậu, trong giây lát không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Để ta đi!” Đoàn Phi Phàm quay người đi một bước, rồi ngoái đầu lại, “Hãy để ta đi!”
“Cái ông chú cậu!” Giang Khoát buông vội tay ra như điện giật.
“Thấy chưa,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa cổ tay, “Trí khôn của ta đây.”
“Cút!” Giang Khoát bước vội vào trong trung tâm thương mại, tuy cậu chẳng bận tâm ánh mắt người khác, nhưng ánh mắt đắc thắng của bọn giả ngầu với ánh mắt đắc thắng của tên mắc bệnh quảng giao thì vẫn có sự khác biệt.
Giang Khoát định kiếm đại một hàng nào đó mua một cái mũ hẳn hoi, nhưng Đoàn Phi Phàm không cho mà định kéo cậu đi vào siêu thị.
“Trong trung tâm này không có loại mũ mà cậu bình thường sẽ đội đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi đâu có nói bình thường sẽ đội đâu,” Giang Khoát nói, “Chỉ dùng để lát nữa mặc bộ đồ kia thôi, chọn đại kiểu nào cũng được.”
“Bởi vậy, đó chính là dùng một lần,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rẻ nhất cũng phải mấy chục tệ, trong khi đó, cả một túi mũ tắm dùng một lần mới mười mấy tệ, tới 200 cái.”
“Vậy tôi 7 ngày dùng nhiều nhất là chục cái, còn lại 190 cái thì làm sao?” Giang Khoát hỏi.
“Có lý lắm.” Đoàn Phi Phàm dừng chân, lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.
“Chính thế đó.” Giang Khoát nói, “Vào siêu thị còn phải đi kiếm, sau đó còn phải xếp hàng tính tiền…”
“A lô, chị ở đâu?” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại gọi nói chuyện, “Chỗ chị có mũ tắm dùng một lần không? Em cần dùng… cũng được, vậy đi, em ra chỗ cửa thang máy đây.”
Giang Khoát nhìn cậu: “Ai vậy?”
“Đi,” Đoàn Phi Phàm vẫy tay, “Không cần tốn tiền nữa.”
Giang Khoát theo Đoàn Phi Phàm đi tới lối đi dành cho nhân viên của trung tâm, rồi đứng bên cạnh thang máy, một lát sau cửa thang máy mở ra, Đoàn Lăng bước ra, trong tay cầm một cái túi nylon nhỏ: “Dùng cái này làm gì vậy?”
“Để Giang Khoát trùm đầu, lót cách ra một chút.” Đoàn Phi Phàm mở túi ra xem, “Vậy đủ rồi.”
“Trùm đầu hả?” Đoàn Lăng nói, “Cái túi bọc đồ ăn này dùng để bọc đĩa đồ ăn dư, dùng thay màng bọc thực phẩm.”
“Không phải trông giống nhau sao?” Đoàn Phi Phàm lấy một cái ra đưa cho Giang Khoát, “Đúng không?”
“… Có vẻ vậy.” Giang Khoát cầm xem thử, đúng là không thấy có gì khác biệt, đều là một lớp nylon mỏng với một cái miệng vòng tròn không được co giãn cho lắm, có thể điểm khác biệt chỉ là dùng được cho thực phẩm chăng?
“Vậy được rồi.” Đoàn Phi Phàm vỗ tay.
“Mười hai giờ chị qua kiếm hai đứa,” Đoàn Lăng nói, “Ra phố đi bộ ăn món hoành thánh đó nha, cái loại ngon siêu cấp ấy.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Thế nào? Công việc vui chứ?” Đoàn Lăng hỏi Giang Khoát.
“Hiện tại thì vẫn vui ạ,” Giang Khoát nói, “Không biết buổi chiều có còn vui được không, ngày mai cũng không nói chắc được.”
Đoàn Lăng bật cười rất vui vẻ: “Cố lên. Làm hết 7 ngày là em sẽ thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả, nhiều việc còn mệt hơn thế này ấy chứ.”
Có thể thấy công việc bán thời gian này, đối với Giang Khoát mà nói, hiện tại vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, mặc dù đụng phải người trời ơi đất hỡi nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng cậu ấy.
Đoàn Phi Phàm đi theo sau Giang Khoát, hơi do dự một chút: “Giang Khoát.”
“Hử?” Giang Khoát đáp.
“Ngày mai cậu vẫn làm phải không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Làm chứ,” Giang Khoát nói, “Vẫn ổn mà, một tiếng nghỉ một lần đúng không, cảm giác vẫn ổn.”
“Tiền công hài lòng chứ?” Đoàn Phi Phàm lại hỏi.
“Hai trăm tám hả?” Giang Khoát quay lại nhìn cậu một cái, “Cũng được đó, mua được một cái mũ bình thường rồi.”
“Hai trăm rưỡi thì sao?” Đoàn Phi Phàm tiếp tục hỏi.
“Hai trăm rưỡi nghe không hay, hai trăm tư đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Tiền công mà còn trả xuống nữa hả?”
“Sao hả,” Giang Khoát giờ đã hiểu ra, “Ngày mai không phải hai trăm tám nữa hả?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Hôm nay là tôi nói với chị Lý là cậu… hoàn cảnh khá là khó khăn, ngày mai đi rửa chén thuê, hôm nay không thể chơi không, vậy nên muốn làm thêm trước hôm nay, tôi bảo chị ấy thêm cho cậu một ít.”
Giang Khoát không nói gì, một lúc sau mới hỏi: “Vậy ngày mai tôi phải đi rửa chén hả?”
“Không biết nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu muốn tiếp tục tới đây, thì không đi rửa chén nữa.”
“Không vấn đề,” Giang Khoát xua tay, “Hai trăm rưỡi thì hai trăm rưỡi, chỉ có ba mươi tệ, ai lại tính toán làm gì.”
“Ngày mai đừng lái xe tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không gọi được xe thì đi xe buýt hay tàu điện, đây là trung tâm thành phố, tất cả các phương tiện công cộng đều có trạm ở quảng trường. Mấy đồng cậu kiếm được còn chẳng đủ để đổ xăng.”
“Tôi đổ đầy một bình đó là bảy tám trăm, chạy được 500 cây số,” Giang Khoát nghiêm túc tính cho cậu xem, “Từ trường tới đây cũng chưa tới hai chục cây, cả đi lẫn về là…”
Đoàn Phi Phàm thở dài.
Đương nhiên là cậu biết không đến nỗi một lần đi về lại tốn hơn hai trăm tệ tiền xăng, chỉ là Giang Khoát không hiểu nguyên nhân của việc chọn phương tiện giao thông công cộng để tiết kiệm mấy đồng ấy, dù sao thì cậu ấy cũng đã định lái xe đi làm thêm, cũng chỉ có bảy ngày.
Giang Khoát thấy cậu không nói gì, liền vội vàng tỉnh ra, chỉ cậu mà nói: “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì?” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.
“Ngày mai tôi sẽ đi xe buýt tàu điện ngầm tới đây,” Giang Khoát nói, “Tôi không biết lối vào tàu điện ngầm ở đâu.”
“Lối vào tàu điện ngầm ở bên kia chợ, xa hơn trạm xe buýt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày mai tôi dẫn cậu thử xe buýt đi.”
“Được.” Giang Khoát nói.
Cầm cái túi bọc thực phẩm mà Đoàn Lăng cho, Giang Khoát quay về gian hàng, mặc bộ đồ thú bông, tiếp tục làm việc.
Thời gian tiếp theo trôi qua không nhanh cho lắm, một khi cảm giác mới mẻ đã biến mất thì bất kể là công việc nhẹ nhàng hay vất vả cũng đều chỉ còn lại sự mệt mỏi.
Có điều động tác của cậu ấy vẫn luôn rất nghiêm túc, vẫn làm dấu trái tim, vẫn lắc lắc cái mông.
Đoàn Phi Phàm đứng trong gian hàng lấy điện thoại quay clip tường thuật trực tiếp cho chị Lý, nhân tiện quay cho Giang Khoát một đoạn, sau này, khi cậu ấy đã trở lại cuộc sống của một thiếu gia rồi thì có thể lấy ra hồi tưởng một chút.
Đoàn Phi Phàm cảm giác cổ họng mình hơi khó chịu, theo như kinh nghiệm trước đây, cậu mang theo viên ngậm, lúc này cũng đang ngậm.
Thời gian dần chuyển sang trưa, người càng lúc càng đông, bất kể mua hay không, chỉ cần có khách đứng trước gian hàng là đều phải bắt đầu giới thiệu, tác dụng của viên ngậm qua đi là cậu sẽ thấy ngay họng mình khô rang.
Mấy người làm thêm kia không có kinh nghiệm, vừa bắt đầu đã đi uống nước, sau đó phải chạy vào toilet trung tâm thương mại, thời gian vừa đi vừa về làm ảnh hưởng công việc, mấy người bên chị Hứa chắc chắn sẽ không vui, sau cùng tất cả đều lấy viên ngậm ở chỗ Đoàn Phi Phàm.
Thời gian ăn cơm trưa kỳ thực cũng đều là ở trong gian hàng, nhân viên bán thời gian được bao cơm, để không lỡ công việc, mọi người đều luân phiên ăn cơm, không để cho họ tự chạy ra ngoài ăn.
Có điều Đoàn Phi Phàm tương đối thân với nhóm chị Lý, cộng thêm quan hệ với Đoàn Lăng, Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát ra phố đi bộ ăn món hoành thánh siêu ngon kia.
“Thật sự hơi bị ngon đấy,” Giang Khoát nói, “Tôi rất ít khi thấy đồ ăn vặt vỉa hè kiểu thức ăn nhanh này ngon, nhưng món hoành thánh này đúng là ngon thật, ngày mai tôi lại mời cậu qua đó ăn một bữa nhé.”
“Ngày mai không có chế độ thế này nữa đâu,” Đoàn Phi Phàm thông báo cho Giang Khoát, “Mai chỉ ăn cơm hộp tại chỗ thôi.”
“Vậy thì chiều đi ăn,” Giang Khoát không bận tâm chuyện này, lập tức đổi ý luôn, “Bữa tối tôi mời cậu ăn món hoành thánh đó.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm cười gật đầu.
Quay về gian hàng nghỉ một chút là lại phải bắt đầu làm việc.
“Tôi hơi buồn ngủ.” Lúc đội cái đầu thỏ vào, Giang Khoát nói khẽ.
“Ăn kẹo bạc hà không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ăn.” Giang Khoát đáp.
Đoàn Phi Phàm lấy một viên kẹo đưa Giang Khoát, cậu đưa tay định nhận, cái tay thỏ chìa ra, bên trên hơi đen một chút, cậu liền thu tay lại.
“Bỏ vào miệng tôi đi.” Giang Khoát đẩy cái đầu thỏ lên, để lộ khuôn mặt, há miệng ra.
Đoàn Phi Phàm thấy hơi muốn cười, cậu bóc một viên kẹo rồi cầm lót bằng giấy kẹo, ném vào miệng Giang Khoát.
“Ừm! Cái này được đó.” Giang Khoát đội đầu thỏ vào, quay người đi ra vị trí làm việc.
Buổi chiều, nhiệt độ tăng cao hơn trước đó kha khá, buổi sáng trời nhiều mây, buổi chiều mặt trời xuất hiện, trừ bọn trẻ con chạy loăng quăng trên quảng trường, nhiều người đều chọn ngồi dưới bóng cây.
Ở trong gian hàng không có cảm giác gì, nhưng bị bịt kín trong bộ đồ thú bông, có lẽ sẽ hơi khó chịu.
Đoàn Phi Phàm lấy cục sạc đưa Giang Khoát, rồi bật cái quạt điện bên trong đầu thỏ lên.
“Dùng quen không?” Cậu hỏi.
“Có gió là được, vẫn ổn,” Giang Khoát do dự một chút rồi hỏi, “Nói thật nhé, tôi có hôi không?”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Không có, hồi trưa ngửi vẫn chưa thấy hôi, không đến nỗi đâu.”
“Nếu vậy thì là mùi vốn có của bộ đồ này rồi,” Giang Khoát nói, “Quạt thổi một cái là bốc mùi hôi luôn.”
“Vậy phải làm sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Tắt đi nhé?”
“Trước tiên cứ bật quạt đi,” Giang Khoát nói, “Lát không chịu nổi nữa thì tắt.”
“Vẫn còn hai tiếng nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cố lên.”
“… Cậu không nói, tôi còn thấy dễ chịu một chút.” Giang Khoát quay người bỏ đi.
Hơn 5 giờ chiều, Đoàn Phi Phàm định đi toilet, kết quả lại có một đoàn khách mấy bà mấy cô đi dạo, kéo cậu vào hỏi về sản phẩm mới, cậu nín tiểu mà giới thiệu một lúc lâu, cuối cùng mấy mấy bà mấy cô mua hai thùng, đóng gói hàng cho họ xong, cậu cảm giác bàng quang của mình sắp vỡ đến nơi.
“Em đi toilet chút.” Cậu nghiến răng nói với chị Hứa.
“Mau đi đi,” Chị Hứa nhìn vẻ mặt cậu mà không nhịn được cười, “Đừng nhịn kẻo sinh bệnh.”
Lúc chạy về phía trung tâm thương mại ngang qua chỗ thỏ Giang Khoát, cậu lại nghiến răng mà hỏi một câu: “Đi toilet không?”
“Mới đi rồi,” Giang Khoát nói, “Cần người đi theo hả?”
“Cút.” Đoàn Phi Phàm chạy vội.
Đi toilet xong, cậu nhìn giờ, vẫn còn hai chục phút nữa mới đóng gian hàng.
Cậu vươn vai, chầm chậm lững thững đi về, hồi trưa ăn hoành thánh không no lắm, giờ đã thấy đói rồi, lát nữa Giang Khoát mời ăn, về trường rồi có thể lại ra chỗ lão Lưu làm một bữa malatang.
Lúc về tới gian hàng, cậu nhận ra Giang Khoát đã cởi bỏ bộ đồ thú bông, đang ngồi nghỉ.
“Nghỉ rồi hả?” Cậu ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát, “Lát nữa đi ăn hoành thánh chứ?”
Giang Khoát không lên tiếng.
“Vừa rồi anh ấy bị ngã, chị Hứa bảo anh ấy nghỉ,” Cô gái ở đằng sau nói, “Mấy đứa bé kéo cái đuôi anh ấy, làm anh ấy vấp vào cái đôn đá mà ngã, thật tức chết đi được!”
“Bị thương không?” Đoàn Phi Phàm hơi kinh ngạc, cậu nhìn về phía mấy cái đôn đá, ở đó đã không thấy bóng người nào nữa.
“Không sao đâu.” Giang Khoát nói, giọng nghe hơi chán nản.
Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn cô gái ở đằng sau.
“Lúc anh ấy ngã, có đứa bé giật mình sợ nên khóc, bà nó còn chửi anh ấy,” Cô gái rất tức giận, giọng nói cao vọt lên, “Lại còn bảo đứa bé đánh con thỏ mấy cái rồi mới dẫn đi, tức điên người, em chỉ muốn chạy qua mắng cho một trận.”
“Bỏ đi,” Giang Khoát nói, “Không sao.”
Sau khi cô gái đi ra dọn dẹp đóng gian hàng, Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Không sao thật chứ?”
“Có câu này tôi thật sự không muốn nói ra, vì nghe rất không hiểu chuyện.” Giang Khoát nói.
“Nói nghe coi.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Mẹ nó chứ tôi từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải chịu tức giận thế này, sao tôi phải chịu khổ thế này chứ,” Giang Khoát nghiến răng uất ức, “Có phải tôi hơi bị xui xẻo quá không? Ngày mai ông đây không làm nữa!”
[HẾT CHƯƠNG 27]
– —–oOo——