“Sao hả?” Giang Khoát cũng nhướng mày, Đoàn Phi Phàm nhướng mày bên trái, cậu cũng nhướng mày bên trái.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, một lát sau mới hỏi một câu: “Cậu nhướng được cả hai bên lông mày hả?”
“… Cậu không còn gì để nói hả?” Giang Khoát bó tay.
“Phải không vậy?” Đoàn Phi Phàm rất hứng thú.
“Phải.” Giang Khoát lần lượt nhướng từng bên mày.
“Tôi chỉ làm được một bên.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đủ rồi.” Giang Khoát thở dài, “Có phải cậu đã tìm người khác rồi không, cái con thỏ ấy.”
“Cậu cũng đâu có chắc chắn.” Đoàn Phi Phàm nói, “Việc làm thêm ngày mai, tôi chắc chắn phải tìm người trong hôm nay… Cậu lấy ảnh gửi về nhà kiếm sự cảm thông rồi phải không?”
“Ừ,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Hai vợ chồng sếp Giang đúng là không thể ngờ được mà.”
“Không thể ngờ được?” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu là con trai tôi, tôi đã không thèm quan tâm, cho cậu tự do từ lâu rồi, cứ quăng cậu ra ngoài kia cho xã hội dần cho một trận đã đời rồi tự ngoan ngoãn quay về.”
“Thuyết giáo thì thuyết giáo,” Giang Khoát đưa mắt liếc Đoàn Phi Phàm, “Đừng có được thể.”
“Ngài đây từ kiểu cách ăn mặc ở đi lại, tới điệu bộ hành động,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vừa nhìn là thấy ở nhà lúc nhỏ là cục cưng, lớn lên là công tử bột ăn hại rồi, bố mẹ cậu phải xem như là dạy cậu hơi muộn.”
“Có cần phải nặng lời thế không,” Giang Khoát nói, “Hôm nay tôi cũng mệt rồi, không muốn cãi nhau với cậu.”
“Phát tờ rơi,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra cúi xuống xem, “So với con thỏ thì tiền công ít hơn khá nhiều…”
“Ít chừng nào?” Giang Khoát hỏi.
“Trăm ba một ngày,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn có loại trăm hai một ngày, phát khoảng tám trăm tờ, phát hết là về.”
Vậy là vẫn nhiều hơn làm thêm ở Ngưu Tam Đao một chút… Đương nhiên, cũng là Ngưu Tam Đao nên mới có giá ấy, nếu là tiệm khác thì với trình độ nghiệp vụ hôm đó của Giang Khoát, ước chừng được nửa tiếng là đã bị người ta đuổi cổ rồi.
“Giao hàng thời vụ,” Đoàn Phi Phàm tiếp tục, “Việc này cần xe.”
“Tôi có xe.” Giang Khoát vội nói.
“Giao hàng! Hàng! Hàng đó!” Đoàn Phi Phàm nhắc cậu, “Là giao hàng, không phải là lái xe, cái xe này của cậu, hàng để vào đâu…”
“… Ồ.” Giang Khoát đáp.
“Hiện giờ chưa nhiều người lắm, nhưng hết kỳ nghỉ lễ là sinh viên đi làm thêm cực nhiều,” Đoàn Phi Phàm vừa lướt điện thoại vừa nói, “Không thì để ngày mai tôi xem có việc gì mới…”
“Trước tiên cứ phát tờ rơi đi.” Giang Khoát nói, “Mai có việc gì thích hợp thì tính tiếp.”
“Kỳ thực thì,” Đoàn Phi Phàm bỏ điện thoại vào túi, “Cậu hoàn toàn không cần phải làm thế này, ba ngàn rưỡi một tháng kiểu gì cũng đủ tiêu. Mới đầu cậu làm là để cho vui, bây giờ thì là vì dỗi với nhà sếp Giang, không cần thiết phải vậy.”
“Tôi cũng không biết nữa.” Giang Khoát nói.
“Bọn tôi làm thêm phần lớn là vì tiền, sinh hoạt phí không đủ, rồi muốn có đồng ra đồng vào mua thêm ít đồ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu sẽ không bao giờ phải đối mặt với những vấn đề kiểu này…”
“Cứ coi như tôi rảnh quá đi,” Giang Khoát nói, “Tôi thực sự cũng rảnh thật, hiện tại về nhà thì nhà không có ai, mọi người đều đi chơi rồi, mấy ngày này, tôi ở ký túc cũng chẳng có gì làm.”
“Được,” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm, “Vậy mai đi phát tờ rơi.”
*
Giang Khoát cũng không nói thêm gì nhiều, điện thoại dù định sửa hay mua mới thì hiện tại cũng không giải quyết ngay được, sau khi quyết định chuyện làm thêm, cậu ấy cũng lên xe.
“Ngày mai tôi qua gọi cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
Chiếc xe quay đầu, sau khi chạy vào con đường hướng về phía trường thì đột nhiên tăng tốc, lao lên phía trước mấy chục mét, rồi lại giảm tốc độ.
Tiếng động cơ gầm rú xa dần.
Đoàn Phi Phàm vươn vai, quay người đi về tiệm.
Đi vài bước cậu lại ngoái đầu nhìn một lần, cảm giác như Giang Khoát sẽ lại quay lại và bảo, cậu không về ký túc ngủ sao.
Nhưng trên đường vắng tanh, không có người cũng chẳng có xe.
Lúc đi, tâm trạng Giang Khoát không được tốt lắm, dù là kẻ chậm hiểu cũng có thể nhìn ra, có lẽ cả chuyện điện thoại có vấn đề lẫn thái độ của gia đình đều khiến cậu ấy buồn bực.
Đoàn Phi Phàm nhớ lại lời mình nói trước đây, cảm giác có chỗ nào đó nói không đủ chính xác, nhưng nghĩ kỹ thì lại tựa hồ không có. Cậu thực sự không hiểu cho lắm tâm trạng của Giang Khoát mỗi lần kiếm việc làm thêm, nhưng lúc làm việc, Giang Khoát vô cùng nghiêm túc, điểm này thì không thể phủ nhận.
Cậu không nói rõ được cảm giác của mình, nếu là người khác, cậu cũng sẽ chẳng nghĩ nhiều đến thế này, sẽ không có chuyện vào giờ này thậm chí còn vào group, lục tìm việc làm thêm để kiếm thông tin giúp cậu ấy, mà chỉ cần ngày mai để ý giúp cậu ấy một chút xem có việc gì thích hợp không là được rồi.
Ngoại trừ những lúc im lặng trước mặt người chưa quen biết lắm, Giang Khoát hầu như luôn biểu lộ cảm xúc của mình rất rõ ràng.
Cái kiểu rõ ràng đương nhiên mà ngay từ đầu đã gây ấn tượng sâu sắc với tất cả mọi người ấy, vui sướng rất rõ ràng, tức giận rất rõ ràng, khó chịu rất rõ ràng, thất vọng rất rõ ràng, chán ghét cũng rất rõ ràng, thậm chí giả ngầu cũng giả một cách rất rõ ràng.
Giống như một chiếc bình thủy tinh trong suốt… Pha lê đi, đắt tiền một chút thì phù hợp với thân thế của Giang Nhiều Tiền hơn, giống như một chiếc bình pha lê, sáng ngời trong suốt.
Đoàn Phi Phàm rút điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Giang Bình Tử, bảo cậu ấy đặt báo thức, đừng đợi ngày mai cậu gọi rồi mới dậy.
Sau đó mới nhớ ra con người này không dùng được điện thoại nữa rồi.
Cậu thở dài.
*
Ngày hôm sau, chương trình khuyến mại ở quảng trường thời gian vẫn như vậy, Đoàn Phi Phàm dậy sớm hơn hôm trước 20 phút, phải qua gọi Giang Khoát nên phải chừa ra chút thời gian.
Lúc rửa mặt đánh răng xong, cậu nghe thấy tiếng chú cậu nói chuyện với ai đó bên ngoài, nghe bộ rất vui, cười cũng rất to.
“Không hề gì,” Chú cậu nói, “Cháu cứ lấy một tờ, chìa ra trước mặt người ta, rất nhiều người theo phản xạ có điều kiện sẽ nhận lấy, phát chậm quá thì cháu cứ bảo Đoàn Phi Phàm qua đó tới lui vài vòng…”
Đoàn Phi Phàm nghe thấy vậy vô cùng kinh ngạc, nhảy liền mấy bước xuống cầu thang.
Vừa nhìn đã thấy Giang Khoát vậy mà lại đang ngồi ở trong tiệm, đang nói chuyện với chú cậu.
“Tôi đệt,” Cậu rất sửng sốt, tay chân luống cuống lôi điện thoại ra, “Tôi ngủ quên hả?”
“Không.” Giang Khoát nói.
“Cậu làm sao vậy?” Đoàn Phi Phàm vẫn cố xem lại giờ trên điện thoại, đúng là không muộn.
“Ngủ không được,” Giang Khoát nói, “Không biết Mã Tiếu hôm qua có phải làm việc mệt quá không mà ngáy tới mức làm tôi một đêm dậy ba lần, thật muốn nhét chăn vào miệng cậu ấy…”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cái này hơi bị thảm nha.”
“Mãi gần sáng tôi mới chật vật ngủ được,” Giang Khoát nói, “Thì cậu ta chưa tới 5 giờ đã dậy, nói phải đi bán đồ ăn sáng… Lại có cả kiểu việc làm thêm thế này sao?”
“Là xe bán đồ ăn sáng đó,” Thím Đoàn Phi Phàm bưng hai tô mì tới đặt lên bàn, “Cái xe bên ngoài khu chợ này, lúc về quê thì cho người khác thuê bán, nếu không thì nghỉ bán vài ngày dễ mất khách, khách quen thường ngày mua ở đó có thể sẽ đi chỗ khác mua.”
“Hai đứa ăn mì đi.” Chú Đoàn Phi Phàm nói.
“Cảm ơn thím,” Giang Khoát ngồi vào bàn, cầm đũa lên, “Cảm ơn chú.”
“Thằng bé này,” Chú Đoàn Phi Phàm thở dài, “Mới sáng ra đã nói hơn tám chục câu cảm ơn, lịch sự quá đi.”
Đấy là chú chưa thấy lúc cậu ấy ngoắc ngoắc ngón tay bảo người ta tránh ra, rồi sau đó mới nói một câu “Mấy người anh em, cảm ơn nhá” khó ưa thế nào đâu.
“Nếm thử món mì bò của thím tôi đi,” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống, “Món này không mua được như sốt tương với thịt bò gì đó đâu, món này phải ở đây mới được ăn.”
Giang Khoát cúi đầu nếm một miếng.
Còn chưa nuốt xong, cậu đã giơ ngón cái.
“Cái này mới đúng là mì bò.” Cậu nói, “Rất ngon.”
“Muốn ăn thì cứ qua tiệm,” Thím Đoàn Phi Phàm cười nói, “Thím làm cho mà ăn, đám bạn học của Phi Phàm cứ qua đây ăn chực suốt.”
Ăn sáng xong, Đoàn Phi Phàm giúp chú cậu xếp gọn chỗ thịt mới giao tới, dọn dẹp một chút, sau đó dẫn Giang Khoát lên xe buýt.
“Lát nữa bên kia quảng trường có cửa hàng điện thoại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước khi bắt đầu phát tờ rơi, có thể mang qua đó xem sửa được không, sửa được rồi thì tiết kiệm được khá nhiều tiền, lại còn có thể tiếp tục dùng điện thoại, còn nếu mua mới thì cậu có mà làm thêm tới sang năm.”
“Ừ,” Giang Khoát đêm qua tuy rằng ngủ không được, nhưng dù sao cũng là đã ngủ một đêm, cảm giác bực bội vì cái điện thoại phát điên dường như đã tiêu tan đi khá nhiều, “Có điều cái điện thoại này tôi không mua mấy dịch vụ bảo hành kiểu đó, thay màn hình hư hỏng do người gây ra có thể phải tốn hơn hai ngàn.”
“Tại sao lại không mua? Không tính tới lúc rơi một cái thì làm sao hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chẳng giấu gì cậu,” Giang Khoát nói, “Nếu như giờ tôi vẫn còn ở nhà, màn hình vỡ thì tự nhiên sẽ được đổi điện thoại mới.”
“Cút.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật cười: “Nhưng hơn hai ngàn thì vẫn tiết kiệm hơn so với mua cái mới, vẫn còn dư được hơn một ngàn.”
Hôm nay hai người không làm việc cùng một chỗ, Đoàn Phi Phàm vẫn ở quảng trường, còn cửa hàng mà Giang Khoát phát tờ rơi là điểm khuyến mại tại phố đi bộ của bộ phận bán hàng. Dự định phát tờ rơi cũng cùng một khu từ phố bộ tới quảng trường.
Tại phố đi bộ có cửa hàng hậu mãi điện thoại, Giang Khoát mang điện thoại qua đó sửa.
Sau khi bắt đầu làm việc được một giờ, Đoàn Phi Phàm nhận được tin nhắn của cậu ấy.
JK921: Sửa được rồi! Hơn hai ngàn một chút
Chỉ thị như sau: Được đó, tiết kiệm được một ít, tờ rơi phát thế nào rồi
JK921: Giờ người vẫn chưa đông, nhưng cái thứ này thật sự quá xấu luôn
Giang Khoát gửi qua một bức hình, là một bức selfie ở một góc khá dị, có thể thấy một dải băng đỏ đeo trên người cậu ấy.
Chỉ thị như sau: Hahahahahaha Bên trên là chữ gì vậy
JK921: Slogan bất động sản, vẻ đẹp sơn thủy nơi đô thị
Giang Khoát đứng ngay lối vào phố đi bộ phát tờ rơi, cách quảng trường rất gần, lúc này người trên phố vẫn chưa đông, gần như có thể nhìn thấy gian hàng khuyến mại của Đoàn Phi Phàm.
Cùng đứng đây với cậu cũng là một sinh viên, mức độ sử dụng miệng cũng gần như Mã Tiếu.
Lúc có người đi qua, Mã Tiếu 2 tiến lên trước một bước như người máy, đưa tờ rơi, người ta mà không nhận, cậu ta liền lùi lại một bước về chỗ cũ, tựa như đó là cái trụ sạc điện của mình.
Giang Khoát cảm thấy ở đây mà đứng hai người máy thì hơi trùng lặp, vì vậy cậu chọn bật chức năng thoại.
“Chào quý khách,” Lúc có người qua, cậu liền cất tiếng chào, “Vẻ đẹp sơn thủy nơi đô thị, không mua cũng có thể xem thử, giao thông thuận tiện, đầy đủ tiện nghi…”
Mã Tiếu 2 nhìn cậu liên tục phát được kha khá tờ rơi như vậy, cũng thử mở miệng xem sao: “Chào quý khách.”
Cậu ta chưa nói ra được một câu, người ta đã đi qua mất rồi.
Mã Tiếu 2 tiếp tục: “Chào quý khách, không mua…”
Người ta đi qua mất rồi.
“Chào quý khách, xin mời xem giao thông…”
Người ta đi qua mất rồi.
Giang Khoát thấy hơi bị cạn lời, cậu hất cằm với Mã Tiếu 2: “Này, người anh em.”
Mã Tiếu 2 nhìn cậu.
“Chào quý khách, xin mời xem khu chung cư mới.” Giang Khoát nói, “Chào quý khách, xin mời tìm hiểu một chút về khu chung cư mới. Chào quý khách, không mua cũng có thể xem qua.”
Mã Tiếu 2 vẫn tiếp tục nhìn cậu.
“Cậu chọn một câu đi.” Giang Khoát nói.
Mã Tiếu 2 gật đầu.
“Chào quý khách, vẻ đẹp sơn thủy nơi đô thị,” Giang Khoát tiếp tục, “Bất động sản phù hợp nhất với các gia đình trẻ, không mua cũng có thể…”
“Chào quý khách, vẻ đẹp sơn thủy nơi đô thị,” Cậu vẫn tiếp tục, “Bất động sản phù hợp nhất với các gia đình tam đại đồng đường…”
Chưa tới một giờ đồng hồ, xấp tờ rơi trong tay đã phát được kha khá, nhưng cổ họng thì hơi chịu không nổi, mặt cũng cười tới đơ luôn. Giang Khoát cảm thấy cả đời này, số lần cười thật lẫn cười giả của cậu cộng lại cũng chưa nhiều bằng một giờ này.
Lại có người đi tới, lúc này thật khó mà giữ được nhiệt tình lúc mới bắt đầu: “Chào quý khách.”
Người kia nhìn cậu một cái.
“Xin mời lấy một tờ ạ, cảm ơn.” Cậu nói.
Người kia nhận tờ rơi trong tay cậu.
… Chuyện này có thể sao?
Giang Khoát rất kinh ngạc.
Lại có người đi tới, cậu lại thử một lần nữa, chào một dì đi ngang qua: “Chúc chị buổi sáng tốt lành.”
Dì kia nhìn cậu một cái, cầm lấy một tờ rơi trong tay cậu rồi đi.
Ây?
Giang Khoát phấn chấn hẳn lên.
Chào chị, phiền chị giúp em lấy một tờ đi, khu chung cư mới ạ.
Chào cô, có thể giúp cháu lấy một tờ không ạ?
Mặc dù không phải lần nào cũng thành công, nhưng mười người đi qua thì gần như cũng đưa được sáu bảy tờ, nhanh gọn hơn nhiều so với nói một tràng vẻ đẹp sơn thủy nơi đô thị giao thông thuận tiện.
Lúc Đoàn Phi Phàm từ bên kia quảng trường đi tới, xấp tờ rơi đầu tiên trong tay cậu đã sắp phát hết.
Nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, cậu hơi bất ngờ, nhưng cũng rất vui, dù sao thì một mình đứng đây lâu như vậy cũng khá chán, Mã Tiếu 2 thì lại là người máy.
“Ô,” Đoàn Phi Phàm nhận tờ rơi từ tay Mã Tiếu 2, rồi đi tới trước mặt Giang Khoát, “Nhanh đấy chứ.”
“Ca ca, chào buổi sáng,” Giang Khoát đưa một tờ rơi, “Lấy giúp một tờ đi, cảm ơn.”
Đoàn Phi Phàm nhận tờ rơi: “Cứ phát như thế này sao?”
“Ừ,” Giang Khoát nói, “Thế nào hả?”
“Nhìn khá là tội nghiệp,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cứ chăm chăm các dì các chị mà phát, họ nhìn tiểu soái ca đáng thương như vậy, có khi lại mềm lòng mà nhận hết.”
“Cậu đang nghỉ hả?” Giang Khoát cười.
“Coi như vậy,” Đoàn Phi Phàm huơ huơ một quyển sổ cầm trong tay, “Chị Lý quên lấy đồ, tôi đi gửi cho chị ấy.”
“Buổi trưa ăn hoành thánh nhé,” Giang Khoát nói, “Bên tôi không bao cơm.”
“Tôi mời cậu.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Phát tờ rơi mệt hơn mặc bộ con thỏ một chút, tuy bộ đồ con thỏ mặc không được thoải mái cho lắm, nhưng nội dung công việc so với yêu cầu cứng nhắc nhất định phải phát hết 800 tờ kiểu này mà nói thì bớt áp lực hơn một chút, kể cả chẳng ai thèm để ý, cứ tự mình đứng đó lắc mấy cái, nhảy nhảy vẫy tay là được.
Phát tờ rơi thì lại khác, muốn phát được nhanh thì kiểu gì cũng phải nói một chút, phải cười một cái, phải đi theo người ta mấy bước, người ta nhận cho là tốt nhất, không nhận cũng được, nhưng có nhiều người rõ ràng là nhận rồi lại thuận tay vất xuống đất, thế là lại phải đi qua nhặt lên rồi phát lại.
Tám trăm tờ phát đi, cậu phải cúi lưng nhặt lên không biết bao nhiêu lần.
Bữa hoành thánh buổi trưa nhìn chung chẳng thấm vào đâu.
May mà ngày nghỉ lễ, một vệt phố đi bộ này, dòng người qua lại rất đông, vào lúc bữa hoành thánh không còn dấu vết gì trong bụng, Giang Khoát cũng đã phát xong số tờ rơi.
Mã Tiếu 2 trong tay vẫn cầm một xấp dày đứng trên trụ sạc điện của mình.
“Đưa tôi một nửa đi.” Giang Khoát đi tới bên cạnh cậu ta.
“Không cần.” Mã Tiếu 2 từ chối thẳng thừng.
Giang Khoát cũng không nhiều lời, quay về lĩnh tiền công rồi tan làm.
Số tiền ít ỏi này… Nói thật, cậu trước giờ chẳng hề có mấy khái niệm về tiền bạc, một món đồ có mua hay không, chỉ phụ thuộc vào việc cậu có muốn mua hay không.
Từ 100 tệ ở Ngưu Tam Đao, tới 400 tệ kiếm được hai ngày nay, đó là lần đầu tiên cậu có những con số rõ ràng nhất về tiền bạc.
Cũng là lần đầu tiên kết hợp tiền bạc và thể lực lại với nhau.
Khá là trực quan.
Mệt mỏi cả một ngày dù chỉ là nói “Chào quý khách, xin nhận giúp”, Giang Khoát cảm thấy mình nói rã họng mà cuối cùng cũng chỉ được chút tiền này, đây thuộc về kiểu hiện thực mà cậu trước giờ căn bản không hề nhìn thấy.
*
Đoàn Phi Phàm vẫn còn đang bận rộn bên gian hàng khuyến mại, Giang Khoát ngồi nghỉ trên cái ghế xếp nhỏ, cảm thấy gót chân mình như bị phù, sưng lên thấy rõ.
“Ngày mai vẫn làm chứ?” Đến giờ nghỉ, Đoàn Phi Phàm đi qua bên cạnh, giơ điện thoại huơ huơ trước mặt cậu.
Giang Khoát nhìn thấy một loạt thông tin về việc làm thêm.
Nhưng cậu thấy do dự.
“Cậu đợi tôi nghĩ đã.” Giang Khoát nói.
Hiện tại thì nội dung công việc không còn quan trọng nữa, mọi công việc bán thời gian đều gần như nhau, đều mệt và đơn điệu, đặc biệt là mấy việc vào kỳ nghỉ thế này.
Cậu muốn làm đủ bảy ngày, ít nhất có thể thắng sếp Giang trận này, nhưng cậu thực sự thấy mệt.
Nói thật ra, ngoài việc định phân thắng thua với sếp Giang, cậu có thể trụ được liền hai ngày thế này, cũng đều là vì Đoàn Phi Phàm.
Làm hay không làm, cậu đều phải cho Đoàn Phi Phàm thông tin chính xác, không thể lại thay đổi nữa.
Không như với Đại Pháo, Đại Pháo cũng có thể làm rất nhiều việc vì cậu, nhưng hai bên sẽ tiền trao cháo múc, đôi khi còn có thể lừa bịp lẫn nhau, nhưng Đoàn Phi Phàm thì không như vậy.
Có thể phần trải nghiệm sống khác với mọi người đó đã khiến cậu ấy quen bao dung, thường xuyên tạo cho người khác cảm giác an toàn, chỉ cần công việc này có liên quan đến Đoàn Phi Phàm là có thể khiến người ta cảm thấy có thể trụ vững được.
“Vẫn là việc gần chỗ này chứ?” Giang Khoát hỏi.
“Không phải việc nào cũng vậy, để tôi xem,” Đoàn Phi Phàm xem lại, “Có một việc ở đằng kia…”
Cậu đưa tay chỉ về một khu sân chơi nhỏ ở góc đông nam quảng trường: “Là chỗ kia, cần hai nhân viên bảo vệ.”
“Chỗ đó đi.” Giang Khoát nói, Đoàn Phi Phàm vừa định nói tiếp, cậu lại nói thêm một câu, “Chắc chắn, không thay đổi.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Tôi không định nói chuyện đó.”
“Vậy cậu nói đi.” Giang Khoát nói.
“Tôi định nói vẫn còn một việc nữa ở bên khu cửa hàng bách hóa, cũng là nhân viên bảo vệ khu sân chơi của trung tâm mua sắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên đó tiền nhiều hơn một chút.”
“Cửa hàng bách hóa ở đâu?” Giang Khoát lấy điện thoại ra, mở định vị.
Cách trung tâm mua sắm này 6,8km.
“Không đi.” Giang Khoát rất kiên quyết, “Xa quá.”
“Cửa hàng bách hóa gần trường hơn,” Đoàn Phi Phàm giải thích cho cậu, “Từ trường qua…”
“Là tôi nói xa chỗ này quá.” Giang Khoát nói, “Cứ chọn việc vừa rồi đi.”
“Xa chỗ này quá?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Ừ.” Giang Khoát cũng nhìn lại.
Nhìn nhau một hồi, Đoàn Phi Phàm mới nói một câu: “Là xa tôi quá phải không.”
“Ừ~ hứ~” Giang Khoát nói, “Giờ nghỉ đến một người biết nói để trò chuyện cũng chẳng có, quá là chán đi.”
“Được thôi,” Đoàn Phi Phàm xoay xoay điện thoại, “Vậy cậu là một người, còn một người nữa là bạn học cấp 3 của tôi, tôi giành việc đó trước giùm cậu, bây giờ việc ít người nhiều, lát nữa là hết ngay.”
“Cậu còn giúp cả bạn học cấp 3 kiếm việc làm thêm sao?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ~ hứ~” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nhiều lắm, ở đây người tôi quen biết cũng nhiều, nguồn tin cũng lắm, nhưng nói chung cũng chỉ lúc cần mới giúp tìm người, ai cũng được. Tôi giống như liên lạc viên ấy. Người bạn học này của tôi, trước giờ khá là thân, tôi phải giành việc giúp cậu ấy một chút.”
“Ồ.” Giang Khoát đáp.
Có lẽ là do từ nhỏ tới lớn, Giang Khoát đã quen với việc những người xung quanh chỉ lo lắng phục vụ cho mình, nên cậu mặc nhiên cho rằng Đoàn Phi Phàm chỉ dành tâm trí để tìm việc cho mình cậu.
Lúc này, biết Đoàn Phi Phàm cũng sẽ dành tâm trí như thế này để tìm việc làm thêm cho bạn học cấp 3, cậu đột nhiên cảm thấy không được vui cho lắm.
Nhưng điểm không vui này, tự cậu cũng thấy có gì đó không thể giải thích được. Đoàn Phi Phàm không lừa tiền của cậu, mà cũng chưa từng dựa vào việc lấy lòng cậu để kiếm lợi từ sếp Giang. Dựa vào đâu mà cậu lại cảm thấy Đoàn Phi Phàm chỉ được tìm việc cho mình cậu?
À không đúng, cậu ấy cũng lừa tiền của cậu, cho đến giờ còn đang giữ của cậu hai ngàn tư.
Cảm giác khó chịu này khiến Giang Khoát cứ nghĩ ngợi mãi đến lúc Đoàn Phi Phàm dọn dẹp gian hàng, mà cũng vẫn nghĩ chưa ra.
Nhưng một ngày làm việc vậy là cũng kết thúc, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến cậu quăng luôn việc suy nghĩ, cả người vui vẻ hẳn lên.
Hai người vẫn lại đi xe buýt về trường, do xe xuất phát từ trạm quảng trường, người lên xe rất đông, chen chúc nhau mà đứng.
“Vào trong đi.” Đoàn Phi Phàm kéo tay cậu suốt từ đầu xe đến cuối xe.
“Cậu bảo tôi đi theo cậu là được,” Giang Khoát ghé vào tai Đoàn Phi Phàm nói khẽ, “Tôi là thanh niên lớn đùng thế này, bị cậu kéo đi như thằng ngốc ấy.”
“Tôi mà không kéo cậu,” Đoàn Phi Phàm cũng ghé sát vào tai cậu, “Tôi sợ cậu không biết phải chen như thế nào.”
Cảm giác nhột nhột bên tai lập tức từ cổ lan xuống vai, rồi truyền ra sau lưng, Giang Khoát giật mình đột ngột ngửa đầu né ra sau. Cậu cảm giác đầu mình đập trúng gì đó.
“Á!” Cô gái đằng sau hét lên một tiếng.
“Thật xin lỗi quá,” Giang Khoát vội quay lại, cô gái đằng sau đang ôm đầu, cậu giơ tay định xoa cho người ta rồi lại bỏ tay xuống, “Xin lỗi, tôi không để ý đằng sau.”
“Bỏ đi,” Cô gái xua tay, “Không sao.”
Giang Khoát lại nói thêm mấy câu xin lỗi người ta rồi mới quay đầu lại, và cậu phát hiện ra Đoàn Phi Phàm đang nín cười.
“Cười đi,” Giang Khoát gật đầu, “Cứ cười thả ga đi.”
Đoàn Phi Phàm bật cười thành tiếng.
*
Về đến trường, Giang Khoát nhận ra một số sinh viên đã từ nhà trở lại trường.
“Thần kỳ thật,” Cậu nói, “Vậy sao lại phải về nhà làm gì chứ.”
“Đinh Triết cũng về rồi, vừa nhắn tin cho tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tối nay nó qua, cùng ăn cơm nhé.”
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Ký túc có thêm bảy tám người, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, tuy rằng số người vẫn ít tới đáng thương, nhưng vậy là cũng có tiếng người rồi.
Về tới 119, Giang Khoát nhận ra thậm chí còn có người trong cái phòng 119 đáng ra phải không có người này.
Và lại còn là cái người mà đáng ra vào giờ này phải đang bận rộn trong một cửa tiệm nào đó – Mã Tiếu.
“Hôm nay cậu về sớm vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ.” Mã Tiếu đang ngồi bên bàn học.
Bình thường mức độ sử dụng miệng của người này cũng rất thấp, nhưng hôm nay có thể cảm thấy rõ ràng là cậu ấy hình như có gì đó không ổn.
“Tan làm rồi hả?” Giang Khoát đi qua.
Mã Tiếu vội cho chân phải vào dưới gầm bàn.
Nhưng Giang Khoát vẫn kịp nhìn thấy quần cậu ấy kéo lên tận đầu gối, trên bắp chân là một vết bỏng lớn đỏ hỏn.
“Tôi đệt,” Giang Khoát sững sờ, “Đây là bị làm sao?”
Mã Tiếu không nói gì.
“Nói đi!” Giang Khoát cao giọng, “Làm sao thế hả?”
“Dầu sôi đổ vào.” Mã Tiếu nói.
“Bị ở tiệm hả?” Giang Khoát lại hỏi.
“Đừng để tâm.” Mã Tiếu nói.
“Con mẹ nó đừng có nói nhảm,” Giang Khoát cau mày, “Tôi muốn để tâm là tôi sẽ để tâm, cậu làm gì được tôi hả?”
Mã Tiếu lại im lặng.
“Tôi đang hỏi cậu đó.” Giang Khoát kéo ghế Mã Tiếu quay ra đối mặt với mình.
Vết thương của Mã Tiếu rất nghiêm trọng, xem ra vẫn chưa bôi thuốc, cũng chưa xử lý gì cả, nếu như là bị đổ dầu ở quán ăn thì có khả năng chủ quán không muốn chịu trách nhiệm nên đuổi luôn cậu ấy về.
“Thật đó,” Mã Tiếu nói, “Đừng để tâm.”
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát chửi một câu, sau đó mở cửa phòng, đứng ở cửa hét về phía 107, “Đoàn Phi Phàm!”
“Hả?” Đoàn Phi Phàm từ trong phòng ló đầu ra.
“Qua đây!” Giang Khoát hét.
*
Đoàn Phi Phàm chạy qua 119, nhìn thấy Mã Tiếu, cậu cũng sững người.
Nhưng cậu trấn tĩnh lại rất nhanh, liền bước tới xem vết thương.
“Là cậu tự làm đổ hay sao?” Cậu hỏi.
Mã Tiếu thở dài, khẽ lắc đầu.
“Chủ quán không quan tâm, đúng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu bị đuổi việc rồi, đúng không? Cũng không đưa tiền thuốc men gì cả?”
Mã Tiếu cắn răng gật đầu: “Tiền lương cũng chưa trả.”
Đoàn Phi Phàm quay qua nhìn Giang Khoát.
“Như này mà nhịn được sao? Đừng ai cản tôi,” Giang Khoát nói, “Lần này chẳng còn lý do gì để bảo tôi đừng qua đó cả.”
“Để tôi gọi thêm vài người.” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra.
Giang Khoát tặc lưỡi một cái: “Chút chuyện này mà cũng phải gọi thêm người sao?”
“Bôn Bôn đi đánh nhau còn biết sủa gọi mấy con chó khác tới đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
[HẾT CHƯƠNG 29]
– —–oOo——