Giang Khoát muộn như thế còn chạy sang, đối với chú thím Đoàn Phi Phàm mà nói cũng chẳng có gì lạ, Đoàn Phi Phàm từ hồi cấp 3 đã lúc nào cũng có bạn học rỗi việc chạy sang tiệm chơi.
Nhưng dù sao thì lúc ăn cơm hôm nay cũng vừa mới bàn về việc Đoàn Phi Phàm muốn bắt tay làm ăn với vị tiểu thiếu gia không coi tiền ra gì, vậy nên chú Đoàn Phi Phàm cũng không kìm được, hay đưa mắt nhìn Giang Khoát hơn.
Nhưng đối với việc “bị người khác nhìn”, Giang Khoát có một khả năng miễn dịch không hề tầm thường, cậu ấy không hề chú ý tới việc đó, chỉ thể hiện hứng thú với nồi thịt bò vừa mới nấu xong.
“Cháu thái cho thằng bé một miếng,” Thím Đoàn Phi Phàm nói, “Thím thấy để thêm chút nữa là có khi nó thò tay vào bốc đấy.”
“Không ạ,” Giang Khoát nói, “Không đến mức ấy.”
“Vậy có thái hay không đây?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Thái.”Giang Khoát nói, “Cảm ơn.”
Đoàn Phi Phàm rửa tay, lấy ra một miếng thịt bò, thái một miếng nhỏ, đưa tới trước miệng Giang Khoát: “Nóng đó.”
“Nóng mà cậu còn cho tôi,” Giang Khoát ghé lại thổi phù phù lên miếng thịt, “Sao tôi ăn?”
“Nóng bỏng tay tôi rồi,” Mấy ngón tay của Đoàn Phi Phàm cong lên, chỉ còn lại hai ngón nhón miếng thịt, “Nhanh, ngoạm đi, rồi cắn bằng răng cửa cho nguội.”
Giang Khoát nhe răng cắn lấy miếng thịt, sau đó tiếp tục nhe răng cho nguội.
“Cậu ra ngoài đứng mấy giây là nguội ngay.” Đoàn Phi Phàm thở dài.
Giang Khoát đi ra ngoài, mấy giây sau đi vào, miếng thịt đã ăn xong: “Đúng là hiệu nghiệm thật.”
“Cái này mà cũng phải học sao?” Tiểu Lý phì cười.
“Tại chưa ăn thế này bao giờ…” Giang Khoát nói.
Thịt dỡ ra phải gọn gàng ngay ngắn, miếng nào phải xếp lên quầy thì xếp, miếng phải treo thì treo, Đoàn Phi Phàm chỉ chiếc ghế nhỏ gần đó: “Cậu ngồi kia đi.”
“Để tôi giúp một tay.” Giang Khoát nói.
“Không cần,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhanh lắm, cậu ngồi đi.”
Giang Khoát do dự một thoáng, rồi kéo ghế đến một bên, ngồi xuống.
Thím vẫn đang nấu thịt bò ở bếp sau, mùi thịt thơm lừng tỏa khắp nhà, Đoàn Phi Phàm đem thịt bò đã dỡ ra xếp gọn ở phòng trước, chuẩn bị sẵn cho ngày mai chợ mở cửa.
Chú Đoàn Phi Phàm nói chuyện với ông chủ Tống xong liền đi vào, cùng Đoàn Phi Phàm làm việc.
Lúc Giang Khoát mới vào chợ hồi nãy, các cửa tiệm đều đã đóng cửa, có tiệm thì vẫn sáng đèn, có tiệm thì tối đen.
Cậu cảm thấy có lẽ tất cả đều đã nghỉ, đến lúc thấy ở lối đi phía sau, cửa hàng nào cũng bận rộn, cậu mới phát hiện ra tất cả vốn dĩ đều không nghỉ.
Động tác của Đoàn Phi Phàm cực kỳ thành thục, Giang Khoát chống cằm nhìn. Trước đây cậu chưa từng đi chợ, thậm chí cũng không mấy khi đi siêu thị, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ là xếp thịt lên quầy, treo thịt lên móc, những động tác giản đơn mà tràn đầy không khí phố chợ đó lại gợi cảm thế này.
Do làm việc nên hơi nóng, phía sau lại đang đốt bếp lò khiến nhiệt độ trong nhà rất cao nên Đoàn Phi Phàm chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, Giang Khoát cảm thấy dường như đã rất lâu rồi không được thấy làn da để trần của Đoàn Phi Phàm.
Và còn cả những đường nét cơ bắp thon dài hiện lên trên cánh tay mỗi khi dùng lực.
“Hai hôm nữa, cháu lái cái xe kia đi giúp lão La chở hàng một chuyến, xe ông ấy sửa chưa lấy về.” Chú Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đang nhìn chằm chằm vào eo Đoàn Phi Phàm thì chú đột nhiên lên tiếng, trong khoảnh khắc, Giang Khoát có cảm giác giữa đường giở trò lưu manh bị bắt quả tang, tự nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
Chẳng để ý chú Đoàn Phi Phàm vừa nói gì, cũng không biết tại sao lại cảm giác là chú ấy đang nói với mình, nói tóm lại là cậu chẳng nghĩ ngợi gì, lên tiếng đáp luôn: “Dạ được.”
Đoàn Phi Phàm với chú cùng quay sang nhìn cậu.
“Được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy cháu sẽ lái xe chú đi giúp ông ấy chở hơn chục túi gia vị hàng khô gì đó về.”
Giang Khoát cũng nhìn hai người, trong đầu nhớ lại một lượt lời chú Đoàn Phi Phàm vừa nói, cậu bật cười.
“Uống kha khá rồi phải không?” Chú Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cũng không uống bao nhiêu ạ,” Giang Khoát cười, “Lúc lái xe về, tài xế rẽ nhầm đường, cháu vẫn còn nhận ra mà.”
“Tự rót ít nước đi,” Chú nói, “Uống nhiều nước một chút.”
“Dạ.” Giang Khoát gật đầu.
Lúc thu xếp mọi việc đã gần xong, chú xua tay với Đoàn Phi Phàm: “Cháu thu dọn chút rồi nghỉ đi, còn một ít này để chú làm là được, hai đứa có phải định đi ra ngoài không?”
“Không gấp ạ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Làm xong đã.”
“Thêm lát nữa là nó ngủ đấy.” Chú bảo, “Hai đứa ra ngoài đừng uống nữa.”
Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát, thấy cậu ấy đúng là đã dựa vào lưng ghế, mắt đã khép hờ.
“Đi đi,” Chú nói, “Làm việc cả hôm nay rồi.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Đoàn Phi Phàm rửa tay thay áo xong, Giang Khoát vẫn ngồi dựa ở đó. Đoàn Phi Phàm mặc áo khoác, cầm áo khoác của Giang Khoát rồi đi tới khẽ đá vào chân ghế.
“Hử?” Giang Khoát mở mắt.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm hất đầu ra hiệu, rồi đưa áo khoác cho Giang Khoát.
Giang Khoát đứng dậy, nhìn trong tiệm một vòng: “Chưa làm xong hả?”
“Chỗ này chú tôi làm nốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi.”
Trong tiệm quá ấm, lúc hai người ra khỏi cửa, áo khoác vẫn mở phanh, vừa mới rẽ ra ngoài đường, gió bấc đã thổi ập tới như tát vào mặt.
“Ui…” Giang Khoát vội vàng cúi xuống kéo khóa áo, “Lạnh chết mất…”
Đoàn Phi Phàm bước tới phía trước Giang Khoát, kéo hai vạt áo khoác của mình sang hai bên.
“Làm gì vậy?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Che gió cho cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cảm động không?”
“Bệnh hả!” Giang Khoát nghiến răng tiếp tục cúi xuống kéo khóa áo, “Mau lên! Kéo khóa lên.”
“Tôi không có mỏng manh như cậu,” Đoàn Phi Phàm thấy Giang Khoát đã kéo xong khóa mới cúi xuống kéo khóa áo của mình lên, “Tôi mà chạy bộ buổi sáng…”
Câu nói còn chưa xong thì Giang Khoát đã nhào tới ôm chầm lấy cậu, hôn một trận tới tấp lên mặt lên mũi lên miệng cậu.
Một nửa là hôn, một nửa giống như va chạm.
“Gì vậy trời?” Đoàn Phi Phàm túm lấy tay Giang Khoát, “Cậu nhắm không chuẩn hả? Lúc bắn cung thì nhắm như thần, giờ thì trên mặt đâu là mũi đâu là miệng cũng không phân biệt được?”
“Tại chỗ nào tôi cũng muốn hôn.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhanh chóng nhìn quanh một vòng, rồi cũng hôn tới tấp lên mặt Giang Khoát một trận, ngay cả mắt cũng không tha, sau đó ôm lấy vai Giang Khoát: “Đi thôi.”
“Đi qua đó đi,” Giang Khoát nói, “Vừa rồi ở trong tiệm, tôi đã hơi lơ mơ rồi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm kéo mũ áo khoác lên đầu, rồi kéo cái khăn lên cao hơn.
“Hôm nay Đại Pháo hỏi tôi về cái khăn này đấy,” Giang Khoát nói, “Tên đó đúng không hổ là kẻ lăn lộn tình trường.”
“Là sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nó bảo đây là đồ đôi phải không.” Giang Khoát nói.
“Vụ này tôi cũng có thể nhìn ra được.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sao cậu nhìn ra được?” Giang Khoát quay sang, trong mũ áo kéo kín chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Cái khăn này vừa nhìn đã thấy là kiểu độc quyền hàng đan tay của mấy bà cụ trong chợ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giang nhiều tiền sao lại có thể mua một cái khăn thế này? Vậy tất nhiên là vì Đoàn anh tuấn cũng có một cái khăn như thế rồi.”
“Cái gì mà kiểu độc quyền?” Giang Khoát nhìn lại cái khăn, “Cái hoa văn vặn thừng này á?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi tôi còn nhỏ, thím tôi đang áo len cho Đoàn Lăng, họa tiết vặn thừng này hoa văn cơ bản đó.”
“Lại còn là kiểu của con gái?” Giang Khoát hơi ngạc nhiên.
“Cũng không phải thế,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Có điều vốn dĩ đồ của các bé gái thường có nhiều hoa văn, của tôi thì chỉ đan trơn, nhiều màu ghép lại.”
Giang Khoát tặc lưỡi: “Dù sao tôi cũng cảm thấy khá đẹp.”
Lúc này vẫn chưa muộn lắm, nhưng người xe trên đường rất ít, đúng kiểu không khí tĩnh lặng ngày Tết.
Đèn đường chiếu sáng, hai cái bóng hợp thành một của hai người không ngừng bị kéo dài ra rồi co ngắn lại.
“Hôm nay tôi đã nói qua với chú về việc mở tiệm online đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sao rồi?” Giang Khoát vội hỏi.
“Không ủng hộ lắm, nhưng cũng không phản đối,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi vừa nói một cái, họ đã lập tức cảm thấy có phải là vì bố tôi, có phải là muốn chia tiệm… cảm thấy có phải tôi nghĩ họ sẽ không lo cho bố tôi nữa.”
“Hầy.” Giang Khoát thở dài, “Sau đó thì nói sao?”
“Cũng chẳng nói gì mấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thím tôi thấy chắc khuyên không nổi nên cũng không ngăn cản nữa.”
“Vậy giờ cậu tính sao?” Giang Khoát hỏi.
“Tạm thời cứ từ từ, để chú thím tiêu hóa vụ này một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu như vội bắt đầu ngay, có lẽ họ sẽ không nói thẳng trước mặt, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn sẽ nghĩ ngợi.”
“Đợt này tôi tìm hiểu trước một chút,” Giang Khoát nói, “Xem cụ thể nếu triển khai thì cần…”
“Để tôi,” Đoàn Phi Phàm đưa ngón tay gõ nhẹ trên mặt Giang Khoát, “Cậu không cần phải lo chuyện này.”
“Ý cậu là sao?” Giang Khoát hỏi, “Cảm thấy tôi không làm được hả?”
“Thế mà cũng hỏi, ai làm không được chứ không thể là cậu làm không được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này… Tôi không thể cái gì cũng quăng cho cậu được mà.”
“Có phải là hợp tác làm ăn không đó?” Giang Khoát nói, “Đã hợp tác thì tất cả đều phải dốc sức chứ.”
“Vậy tôi cũng dốc sức đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Yên tâm, không thiếu gì việc cho cậu đâu.” Giang Khoát khịt mũi.
Đoàn Phi Phàm không nói tiếp nữa, quay sang nhìn Giang Khoát.
Cái mũ áo đã che mất khuôn mặt Giang Khoát, chỉ thấy cái chóp mũi hơi hơi ửng đỏ của cậu ấy, Đoàn Phi Phàm đưa tay gõ nhẹ lên cái chóp mũi ấy một cái.
“Gì vậy?” Giang Khoát cũng sờ sờ mũi, “Có dính gì à?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sắp dính một nụ hôn của tôi ở đó đấy.”
“…Đệt,” Giang Khoát kinh ngạc nhìn cậu, “Đoàn Phi Phàm, cậu còn có cả skill thả thính kiểu này sao?”
“Càng nhiều skill càng tốt chứ sao.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm cười rồi ghé qua, hôn lên chóp mũi Giang Khoát một cái.
“Đoàn Phi Phàm, tôi phát hiện ra cậu có khi đấu được với Đại Pháo về khoản này đó,” Giang Khoát nói, “Chỉ là trước đây cậu không có cơ hội thực hành thôi.”
“Vậy thì cậu ta với tôi không ngang cơ rồi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tỷ lệ thành công của cậu ta quá thấp nên mới có nhiều cơ hội thực hành như vậy.”
“Được, tôi sẽ chuyển câu này tới nó giùm cậu.” Giang Khoát bật cười.
“Gây sự phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ đấy, sao nào?” Giang Khoát nhướng nhướng mày.
“Không nhân lúc mới nhập học đánh nhau với cậu một trận, thật đúng là uổng mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ thì không nỡ ra tay mất rồi.”
“Không sao,” Giang Khoát xua tay, “Lỡ sau này bọn mình cãi nhau, cho phép cậu lúc không cãi nổi tôi thì cứ ra tay.”
Đoàn Phi Phàm cười không nói gì.
*
Về tới khu chung cư, không khí rõ ràng là náo nhiệt hơn ngoài phố, có người đang đốt pháo hoa chỗ bãi đất trống bên cái công viên nhỏ, chốc chốc còn nghe thấy tiếng người ở block khác đốt pháo, âm thanh chồng lên nhau vang lên không ngớt.
“Vừa rồi quên mua ít pháo hoa rồi!” Giang Khoát hơi ỉu xìu, “Tôi còn chưa đốt pháo hoa bao giờ, lúc nãy trên đường về, tôi còn định mua một ít về chơi.”
“Lát đi mua, trước tiên lên phòng cho ấm chút đã, tôi sắp chết rét rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ chưa tới 10 giờ, đi mua rồi nửa đêm tụi mình đốt.”
“Được.” Giang Khoát xoa xoa tay.
Vào tới thang máy là đã ấm lên ngay, Giang Khoát bỏ mũ xuống, nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Có camera đó.” Đoàn Phi Phàm nhắc nhở.
Giang Khoát cười: “Tôi mà thèm để ý thứ đó sao?”
“Nào.” Đoàn Phi Phàm dang hai tay.
“Không đủ thời gian.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.
Cửa thang máy mở ra là đã nghe thấy tiếng trẻ con la hét, nhà đối diện với họ đang để cửa mở, một nhà đầy trẻ con đang chạy nhảy loạn xạ.
“Hồi cậu còn nhỏ, nhà cậu ăn Tết cũng thế này hả?” Giang Khoát vừa đi vừa rút chìa khóa ra.
“Ầm ĩ hơn đây,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn tôi không chỉ nhảy nhót, bọn tôi còn đánh nhau nữa.”
Giang Khoát cười, mở cửa bước vào căn hộ.
Lúc Đoàn Phi Phàm vừa định bước vào theo, Giang Khoát đột nhiên đưa tay túm lấy áo Đoàn Phi Phàm, hung hãn kéo cậu vào trong rồi đưa chân đá cửa đóng lại.
“Gì vậy?” Đoàn Phi Phàm hơi loạng choạng, “Cậu làm thế này, tôi lại tưởng tôi không muốn vào đấy…”
Giang Khoát vung tay cởi tuột áo khoác rồi ném lên cái tủ gần đó.
Hiểu ra Giang Khoát định làm gì, Đoàn Phi Phàm lập tức cười mà hét lên: “Cậu nhắm cho chuẩn đấy nhé!”
Giang Khoát xông tới, đẩy cậu ngã lên chiếc sofa đằng sau.
Chiếc sofa này được bọc kín hơn chiếc sofa ở khách sạn lần trước, không có tay vịn bằng gỗ, toàn bộ đều là nệm dày.
Lúc hai người ngã xuống, thậm chí còn nảy lên một cái.
Giang Khoát lần này nhắm rất chuẩn, đèn trong phòng thậm chí còn chưa kịp bật, nhưng lúc hôn ngấu nghiến trong bóng tối, Giang Khoát cũng không hề răng môi va chạm.
Trong phòng đã kéo rèm cửa sổ, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu vào qua khe rèm.
Chút ánh sáng này không đủ để nhìn rõ thứ gì, nhưng giữa một vùng bóng tối hỗn loạn xen lẫn tiếng thở gấp gáp, nó lại gợi lên một loại cảm xúc nào đó.
Trên người Đoàn Phi Phàm vẫn mặc áo khoác, Giang Khoát kéo loạn xạ mấy cái, ngay cả dây kéo nằm đâu cũng không sờ thấy, Giang Khoát đành phải chống tay nhỏm dậy, cúi xuống nhìn mà mắng một câu: “Mợ nó chứ áo của cậu là cái két sắt hả?”
Đoàn Phi Phàm nhịn không nổi phì cười, cậu túm lấy tay Giang Khoát mà đặt lên chỗ khóa kéo: “Nào, khóa ở đây nhé.”
Giang Khoát túm lấy cái dây kéo mà kéo xuống một cái, cái áo nhăn nhíu lại, dây kéo vừa đi được một đoạn đã bị kẹt lại.
“Aaaa….” Giang Khoát khẽ hét lên một tiếng, rồi lại túm lấy dây kéo mà giật thật mạnh.
Dây khóa được kéo bung đánh roạt một tiếng, nhưng âm thanh này nghe thật là…
“Chú Khoát,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chiếc thứ ba rồi nhé.”
“Tôi sẽ đền cho cậu, tôi còn đền thêm cho cậu một cái áo len nữa cơ!” Giang Khoát nghiến răng nghiến lợi túm lấy cái áo len bên trong của Đoàn Phi Phàm, ra sức kéo.
Giằng không ra.
Giang Khoát đang định cố giằng tiếp lần nữa, Đoàn Phi Phàm túm tay Giang Khoát giữ lại: “Để tự tôi tự tôi tự tôi… Cái áo này đẹp lắm, mua không được kiểu này nữa đâu…”
“Nhanh!” Giang Khoát đưa tay tự cởi áo của mình.
Đoàn Phi Phàm định ngồi dậy, nhưng Giang Khoát không chịu rời khỏi người cậu, cậu đành nửa nằm nửa ngồi dựa vào ghế sofa, vượt qua muôn vàn khó khăn mà cởi chiếc áo khoác cùng chiếc áo len ra khỏi người.
Áo vừa mới vất sang một bên, Giang Khoát đã lại nhào tới, lần này không còn trở ngại, tay Giang Khoát sờ thẳng vào bên trong áo Đoàn Phi Phàm.
Nóng rực.
Đoàn Phi Phàm cũng đưa tay sờ trên lưng Giang Khoát, khẽ vuốt dọc theo vị trí hình xăm dây khóa.
“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát kéo mở cổ áo Đoàn Phi Phàm, hôn lên cổ cậu, “Tôi cho cậu xem cái này.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm đáp.
Giang Khoát lần tìm trên cái bàn nhỏ cạnh ghế sofa.
Nhờ ánh trăng chiếu vào, Đoàn Phi Phàm nhìn thấy vật mà Giang Khoát cầm trên tay.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm cảm thấy giọng mình bỗng hơi khàn đi.
Giang Khoát cúi xuống hôn lên trán cậu một cái: “Đây là…”
“Đây là quà cậu tặng tôi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cái…” Giang Khoát còn chưa nói xong, Đoàn Phi Phàm đã nhanh chóng tóm lấy cái túi nhỏ trên tay Giang Khoát.
“Hê?” Giang Khoát vội đưa tay giằng lại.
Đoàn Phi Phàm ôm Giang Khoát, tay cầm chiếc túi giơ cao: “Giang nhiều tiền, cậu học thói xấu hả?”
“Cậu không xấu,” Giang Khoát cố kéo tay Đoàn Phi Phàm xuống, “Cậu không xấu, trả cho tôi.”
“Tôi phải đưa cậu trở lại con đường chính đạo…” Đoàn Phi Phàm cười bảo, cánh tay giơ lên vẫn không bỏ xuống.
Bàn tay Giang Khoát trên eo Đoàn Phi Phàm khẽ xiết một cái.
“…A.” Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy cánh tay mình mềm nhũn.
Giang Khoát kéo tay Đoàn Phi Phàm xuống, giằng lấy cái túi nhỏ trong tay cậu rồi nhảy xuống khỏi sofa, định chạy vào phòng ngủ.
Đoàn Phi Phàm phản ứng rất nhanh, gần như nhảy dựng lên khỏi sofa, ôm lấy Giang Khoát giữ lại.
Cả hai ngã lên sofa, rồi lại từ sofa trượt xuống dưới sàn.
Trước sofa có trải một tấm thảm nhỏ, Đoàn Phi Phàm sờ sờ tấm thảm.
“Sạch không?” Giang Khoát hỏi.
“Hay cậu thử gọi điện hỏi Đại Pháo xem.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thôi kệ đi.” Giang Khoát quay người lại và tiếp tục xông vào Đoàn Phi Phàm.
…..
“Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát dựa vào gối, mắt đăm đăm nhìn trần nhà.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm quay đầu qua.
“Tôi muốn uống nước.” Giang Khoát nói.
“Tôi cũng vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật cười: “Cậu có ý gì hả, ai nằm ngoài, người đó đi lấy.”
“Uống nước gì?” Đoàn Phi Phàm nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn Giang Khoát, “Tôi thấy trong tủ lạnh hình như có khá nhiều đồ uống.”
“Đại Pháo mua trước khi đi đấy,” Giang Khoát nói, “Đồ không ngọt là được.”
“OK.” Đoàn Phi Phàm ngồi dậy khỏi giường, tiện tay lấy cái áo len của mình buộc ngang hông, che phía đằng trước.
“Che đầu không che đuôi hả?” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm lại cầm cái áo len của Giang Khoát buộc ngang hông, che nốt đằng sau: “Thế nào? Cái váy nhỏ này.”
“Lại còn xẻ hông,” Giang Khoát nói, “Gợi cảm lắm.”
Đoàn Phi Phàm đi ra xem tủ lạnh ngoài phòng khách, lấy một chai trà gì đó không đường, mở nắp mang lại phòng ngủ.
Giang Khoát đã ngồi dậy, đang ôm gối ngẩn người.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm ghé lại nhìn.
“Tôi đói quá.” Giang Khoát nói.
“… Trước hết uống tạm chút nước đi.” Đoàn Phi Phàm đưa nước cho Giang Khoát.
Giang Khoát nhận chai nước, không khỏi buồn cười: “Ngày hôm nay đúng là thảm thật.”
“Gọi đồ ăn nhé,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại, “Muốn ăn gì?”
“Kem.” Giang Khoát nói.
Ngón tay đang lướt màn hình điện thoại của Đoàn Phi Phàm dừng lại giữa không trung, một lúc sau, Đoàn Phi Phàm mới cười quay sang nhìn: “Giang Khoát, cậu cố ý phải không?”
“Ừ~ hứ!” Giang Khoát nói.
“Được,” Đoàn Phi Phàm liếc nhìn giờ, “Có chọn mùi nào không?”
“Chỉ cần không phải việt quất là được.” Giang Khoát nói.
“Đợi chút.” Đoàn Phi Phàm bắt đầu mặc đồ.
“Cậu không tắm sao?” Giang Khoát hỏi.
“Về rồi tắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi sợ tắm xong người ta đóng cửa.”
“Lại đây.” Giang Khoát ngoắc ngoắc ngón tay.
Đoàn Phi Phàm vừa kéo quần vừa ghé lại gần, Giang Khoát hôn lên má cậu: “Bé Đoàn thật ngoan.”
“Về rồi tôi xử lý cậu.” Đoàn Phi Phàm mặc đồ xong liền chạy ra khỏi phòng, đá đá chỗ thảm với gối dựa bị hai người làm rơi xuống lúc nãy, tìm cái áo khoác rồi đi ra khỏi cửa.
Trong khu chung cư chỉ có một siêu thị nhỏ, nằm đối diện với tòa nhà của Dương Khoa, Đoàn Phi Phàm rảo bước chạy một mạch tới đó.
Ra khỏi cửa rồi mới nhận ra mồ hôi trên người vẫn chưa khô, gió thổi tới một cái, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
Cậu run lập cập nhảy vào trong cửa siêu thị.
“Ô,” Một chị bán hàng trong siêu thị nhìn cậu, “Sao mặc phong phanh thế?”
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm cười, đi tới trước tủ lạnh nhìn thử, rồi lấy ra một hộp kem lớn, đặt lên quầy thu ngân, “Lấy cái này ạ.”
“Lấy độc trị độc phải không?” Chị bán hàng nhìn cậu.
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
*
Mua xong kem đi ra, Đoàn Phi Phàm nghĩ hay là đi luôn ra ngoài mua pháo hoa rồi về, nhưng vừa mới định đi thì đột nhiên thấy một dáng người thoáng hiện ra ở góc tòa nhà đằng kia.
Cậu tủm tỉm cười, chỉ trong thoáng chốc hiện ra đó, cậu đã nhận ra Giang Khoát từ sau lớp cổ lông của áo khoác.
Vì vậy, cậu nhanh chóng bước tới, xét tới đặc điểm dễ giật mình của Giang Khoát, cậu không đột nhiên nhảy tới, mà hét lên: “Giang nhiều tiền!”
“Đệt,” Giang Khoát thò đầu từ trong góc tường ra, “Mợ nó chứ, thị lực của cậu kiểu gì thế?”
“Thị lực chuyên dùng để nhìn cậu đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vẫn chưa hết mấy câu thả thính sến rện phải không?” Giang Khoát hét.
“Của cậu này,” Đoàn Phi Phàm đưa hộp kem cho Giang Khoát, “Đây là hộp to nhất đấy nhé.”
“Của cậu này, đây là giống thật nhất đấy nhé.” Giang Khoát cũng chìa cái tay trái giấu sau lưng ra, trên tay cậu ấy cầm một bông… nói cho chính xác, là một miếng nam châm hít tủ lạnh.
Một miếng hít tủ lạnh hình bông hoa.
Đoàn Phi Phàm nhận lấy “bông hoa”: “Cảm động thật.”
[HẾT CHƯƠNG 75]
– —–oOo——