Tiệm hầm mới mở này xem ra làm ăn khá tốt, ngoài cửa đậu đầy xe.
“May mà cậu không lái xe tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chứ lái xe tới đây rồi lại phải quay xe về chợ, đậu xe xong mới lại đi sang đây.”
“Tôi sẽ bảo luôn nhân viên đi kiếm chỗ đậu cho tôi.” Giang Khoát nói.”
“Đây là tiệm hầm đó!” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu xem nhân viên phục vụ có thèm để ý cậu không.”
Giang Khoát tặc lưỡi.
“Mấy người ạ?” Nhân viên phục vụ ở cửa đi tới chào họ.
“Hai người,” Đoàn Phi Phàm nhìn tình hình trong quán, dù sao cũng là tiệm mới, vẫn còn rất đẹp, chỉ là người rất đông, cảm giác đã ngồi kín chỗ, “Còn phòng riêng không?”
Nhân viên phục vụ liếc hai người: “Phòng riêng hết rồi, phải đặt trước ạ.”
“Chỗ rìa bên kia thì sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Hiện tại hết bàn rồi,” Nhân viên phục vụ nói, “Hai anh có thấy phiền nếu ngồi chung bàn không?”
“Có phiền.” Đoàn Phi Phàm nói.
Kỳ thực cậu không thấy phiền, nhưng Giang Khoát chắc chắn sẽ thấy phiền.
“Vậy phải đợi một chút,” Nhân viên phục vụ lấy bộ đàm ra, “Lầu hai có bàn nhỏ phải không, hai khách nhé.”
“Chắc phải đợi thêm 15 phút nữa, có bàn nhỏ bốn người.” Trên lầu đáp.
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Đợi được không?”
“Đợi đi,” Giang Khoát khịt khịt mũi, “Ngửi mùi thấy có vẻ cũng ngon phết.”
“Nồi hầm chỗ chúng tôi đảm bảo ngon,” Nhân viên phục vụ vội giới thiệu, “Bên tiệm cũ của chúng tôi, nếu anh đi đúng giờ ăn thì phải đợi cả tiếng cũng là bình thường.”
“Vậy tôi chắc chắn không đi.” Giang Khoát nói.
Phục vụ sững người, rồi chỉ chiếc ghế gần đó: “Hai anh ngồi chút đi, bên này có trà bánh nước ngọt tất cả đều miễn phí.”
“Cảm ơn.” Giang Khoát ngồi xuống.
“Uống chút gì không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Có bánh cupcake này.”
“Không ăn đâu,” Giang Khoát nói, “Đợi ăn cơm đi, ở đây ăn uống một hồi là no mất.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười,” Sao cậu biết?”
“Biết gì?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Lưu Bàn với Đổng Côn,” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát, “Có lần đi ăn, cũng phải đợi bàn, thế là vừa ăn vừa uống mà đợi, kết quả là no luôn.”
“Sau đó thì sao?” Giang Khoát hỏi.
“Sau đó hai tụi nó quay về trường thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đậu,” Giang Khoát phì cười, “Tìm ra phương án giải quyết khi không có cơm ăn rồi.”
“Cậu cần phương án này làm gì, cũng có dùng tới đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Làm gì có ai dùng tới chứ!” Giang Khoát nói.
“Cái đó chưa chắc,” Đoàn Phi Phàm cười, “Thật sự có người thiếu ăn tới mức đó đấy, năm ngoái có người tới Ngưu Tam Đao, là một chị, chị ấy hỏi có thể cho chị ấy cái gì ăn không.”
“Có cho không?” Giang Khoát hỏi.
“Tôi thái cho chị ấy ít thịt bò, vừa đúng lúc bữa trưa ăn không hết, thế là lại xới cho chị ấy bát cơm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chị ấy ăn xong, liền đi quét dọn sạch sẽ cả một khoảng phía sau Ngưu Tam Đao, sau đó nhóm hộ cái bếp lò rồi mới đi.”
“Này, tôi cũng biết chuyện như vậy đấy,” Giang Khoát thở dài, “Dì Lưu nhà tôi bảo, ở quán mì trước cổng tiểu khu nhà chúng tôi, có một bà cụ ngày nào vào giờ ăn cũng tới quán, chủ quán cho bà cụ một bát mì, ăn xong là bà cụ liền giúp dọn bàn, sau đó thì về nhà… Mà sao tụi mình đột nhiên lại nói tới chuyện này nhỉ?”
“Không biết nữa,” Đoàn Phi Phàm nghĩ lại, “Tại Lưu Bàn với Đổng Côn đó.”
“Lại là Đổng Côn,” Giang Khoát nói, “Chỗ nào cũng có Đổng Côn.”
“Khi nào vào học rồi hẹn đánh nhau với nó một trận đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật cười: “Đổng Côn cả đêm phải đi đổi họ mất thôi.”
“Tôi ăn một ít chè táo đỏ kia đây,” Đoàn Phi Phàm cười đứng dậy, “Tôi đói thật sự luôn.”
Giang Khoát nhìn sang bên đó, thấy một nồi hâm đang đun trên bếp từ, bên trong là một nồi chè táo đỏ, ngửi mùi khá thơm, nhưng khách đợi bàn ai cũng có thể mở nắp múc một ly, từ góc độ vệ sinh mà nói, Giang Khoát cảm thấy mình nuốt không trôi, mặc dù cậu có thể ăn được đủ thứ bánh kẹo thủ công mà Đoàn Phi Phàm mua cho cậu.
“Đoàn Phi Phàm!” Từ đầu bên kia đại sảnh của tiệm đột nhiên vọng tới một tiếng gầm.
Âm thanh này tràn đầy năng lượng, mang theo sức mạnh xé rách không khí và tiếng người ồn ã, đập thẳng vào tai Giang Khoát.
Cậu thất kinh, cùng với hai ba chục khách ăn ngồi bên phía đó cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh kia.
“Đoàn Phi Phàm!” Ở phía đầu xa nhất đằng kia, một cậu chàng cao kều đang vẫy tay điên cuồng về phía này, “Đoàn Phi Phàm! Thằng ranh này sao mày lại ở đây!”
Tiếp đó những người ngồi ở bàn bên ấy đều đứng dậy, hét sang bên này: “Đoàn Phi Phàm! Qua đây!”
Giang Khoát lại cùng với hai ba chục khách ăn cùng quay đầu lại, nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm bưng một ly chè táo đỏ bình thản ăn, chậm rãi xua tay với bên kia.
“Qua đây!” Cậu cao kều kéo ghế, vừa xắn tay áo vừa đi sang bên này.
Diện tích đại sảnh không lớn, bàn xếp cũng đã đủ chật, lúc khách ngồi kín thì hầu như giữa hai bàn không còn mấy khoảng hở nữa, cậu cao kều cứ chật vật vừa hét vừa lách qua khoảng giữa các lưng ghế mà sang bên này.
“Bạn học cấp 3 của tôi đấy.” Đoàn Phi Phàm ăn hết ly chè táo đỏ, ném cái ly giấy vào thùng rác gần đó rồi ghé lại bên tai Giang Khoát nói khẽ, “Chắc tôi phải qua đó nói chuyện vài câu.”
“Dẫn bạn cậu qua đây luôn đi!” Đằng xa có người hét lên.
“Bạn ơi!” Cậu cao kều chỉ Giang Khoát, “Qua đi!”
Giây phút bị cậu bạn kia giơ tay chỉ, Giang Khoát đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cậu bắt đầu hoài nghi thuộc tính xã giao của Đoàn Phi Phàm không biết có phải mang tính bầy đàn không.
“Tôi không qua cũng được.” Giang Khoát nói.
“Cậu ngồi đây đợi tôi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy đợt tụ tập trước Tết tôi đã không gặp rồi, giờ mà không qua thì tụi nó không để tôi yên đâu.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
“Bạn mày hả? Cùng trường?” Cao kều đã qua tới nơi, chỉ Giang Khoát xong lại tự chỉ vào mình, “Tôi là bạn cấp 3 của Đoàn Phi Phàm, hai bọn tôi ngồi bàn trước bàn sau ba năm liền đó.”
“À.” Giang Khoát nhếch mép.
“Đi đi đi,” Đoàn Phi Phàm ngăn Cao kều lại, “Qua đó đi.”
“Cùng đi chứ? Bọn mày còn đợi bàn gì nữa?” Cao kều nói, “Cùng ăn luôn cũng được mà.”
“Cùng ăn cái quần què.” Đoàn Phi Phàm đáp rất dứt khoát.
“Lâu lắm rồi bọn mình không gặp mà!” Cao kều bị Đoàn Phi Phàm lôi đi, vẫn còn không quên quay lại hét lên với Giang Khoát, “Tôi là Lý Thụ! Quý danh bạn là gì…”
Giang Khoát nhìn cậu ta, không đáp.
Đoàn Phi Phàm vặn đầu Lý Thụ quay lại: “Mày uống bao nhiêu rồi? Lên cơn hả?”
“Vẫn chưa bắt đầu uống luôn!” Lý Thụ nói, “Gọi cậu ấy qua đây luôn đi, để mặc người ta ở đó đâu có được.”
“Không cần mày quan tâm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa nói chuyện mấy câu rồi bọn tao lên lầu hai ăn cơm, bọn mình hẹn khi khác tụ tập sau.”
*
Nhìn Đoàn Phi Phàm với Lý Thụ sang tới bàn bên kia rồi, Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lại dựa người vào ghế.
Bạn học của Đoàn Phi Phàm mang phong cách hoàn toàn khác với đám bạn học một thời của cậu, cảnh tượng được bạn bè săn đón thế này, Giang Khoát trước giờ chưa từng trải qua.
Đương nhiên, với trình độ xã giao coi như bằng 0 của cậu thì cũng sẽ không thể xuất hiện cảnh này.
Do Đoàn Phi Phàm tới mà bàn bên kia lại rộ lên một trận ầm ĩ, tiếng hét tiếng cười đủ cả.
Giang Khoát ngại nên không nhìn mãi sang bên đó, chỉ thoáng liếc nhìn qua đuôi mắt.
Đoàn Phi Phàm đã bị ấn ngồi xuống ghế, có người đang rót rượu.
Ngay từ đầu, Giang Khoát đã cảm nhận được Đoàn Phi Phàm thuộc kiểu tính cách rất được chào đón, vui vẻ, trọng nghĩa khí, với ai cũng có thể hòa đồng một cách tự nhiên thoải mái, cậu ấy muốn tìm người giúp chỉ cần nói một câu, người khác có chuyện cũng sẽ nghĩ tới việc nhờ cậu ấy.
Cũng giống như hồi Giang Khoát mới đến trường, mặc dù hồi đó lúc nào cũng hục hặc với Đoàn Phi Phàm, nhưng mỗi khi có chuyện gì, người đầu tiên cậu nghĩ tới cũng đều là Đoàn Phi Phàm.
Nhưng có một điểm, đến bây giờ cậu mới để ý thấy.
Đoàn Phi Phàm thật ra không có bạn thân.
Mấy người trong nhóm Hình mẫu thuộc diện bạn bè rất hết lòng, có thể lăn xả vì nhau, nhưng không phải là bạn thân.
Giang Khoát không có bạn thân, cũng chẳng biết bạn thân chơi với nhau thì là cảm giác gì, và cũng vì vậy mà cậu càng nhận ra được cảm giác không phải là bạn thân là như thế nào.
Nghĩ như vậy thì thấy, Đoàn Phi Phàm với cậu giống nhau ở phương diện này.
Mà cũng có chút kỳ lạ, Đoàn Phi Phàm vậy mà lại có thể có điểm tương đồng với người không chịu kết giao bạn bè như cậu.
Bạn học của Đoàn Phi Phàm xem ra thực sự lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, đến lúc nhân viên phục vụ tới báo với Giang Khoát đã có bàn thì Đoàn Phi Phàm vẫn còn bị cả đám vây quanh nói chuyện.
Giang Khoát theo nhân viên phục vụ lên lầu hai, vị trí cái bàn vừa trống khách cũng khá được, nằm ở trong góc lầu hai.
Giang Khoát ngồi xuống, nhắn tin cho Đoàn Phi Phàm, báo cho cậu ấy biết số bàn.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, sau đó đứng bên bàn nhìn cậu.
“Lát nữa bạn tôi tới rồi sẽ gọi món.” Giang Khoát chưa ăn nồi hầm bao giờ, cũng không biết món nào thì ngon.
Nhân viên phục vụ quay đi, Giang Khoát lật xem menu, cảm giác món nào cũng muốn ăn.
Càng lật càng đói.
*
“Thật sự tao phải qua đó,” Đoàn Phi Phàm gỡ cánh tay đang khoác trên vai mình ra, nhìn về khu đợi bàn phía cửa, “Bạn tao… Đệt, tao phải đi đây.”
Cậu đứng dậy, tầm nhìn nãy giờ bị người che khuất, cậu hoàn toàn không nhận ra Giang Khoát đã không còn ở đó tự lúc nào.
“Bạn mày chắc đợi được bàn rồi.” Lý Thụ nói.
“Ừ, chắc thế.” Đoàn Phi Phàm vỗ một lượt lên mấy cái vai bên cạnh, “Trước 15 nha.”
“Trước 15 nha!” Mấy người kia hét lên, “Đợi mày gọi đấy! Đừng có lên đại học rồi quên hết bọn tao đấy nhé!”
“Làm gì có chuyện đó,” Đoàn Phi Phàm vừa đi về phía cửa vừa chỉ chỉ mấy người kia, “Đợi mật lệnh của tao đấy.”
“Được!” Cả đám hét.
*
Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, có tin nhắn của Giang Khoát gửi tới, cậu không còn tâm trí đâu mà xem, cứ thể bấm luôn số của Giang Khoát.
Tâm trạng Giang Khoát từ tối qua đã chẳng ra sao, hôm nay cũng không biết đã hồi phục chưa, giờ thì cậu còn bị người ta kéo đi, vất cậu ấy lại đó hơn mười phút nữa…
“Nói chuyện xong chưa?” Giang Khoát nghe điện.
“Cậu đang ở đâu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Lầu hai,” Giang Khoát nói, “Tôi nhắn tin cho cậu rồi đó thôi, bàn 39.”
“Tôi chưa đọc,” Đoàn Phi Phàm chạy lên lầu hai, “Tôi tưởng cậu đi rồi.”
“Tôi đi đâu mà đi?” Giang Khoát hỏi, “Tôi đói sắp chết đến nơi, sức đâu mà đi nữa?”
Đoàn Phi Phàm thấy Giang Khoát đang ngồi ở bàn trong góc, vừa xem thực đơn vừa gọi điện, cậu liền cúp máy chạy tới.
“Gọi món chưa?” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống đối diện.
“Cái gì cũng muốn ăn, làm sao giờ?” Giang Khoát ngước mắt lên nhìn cậu.
Có thể thấy Giang Khoát không hề giận, hình như tâm trạng cũng rất ổn, Đoàn Phi Phàm thở phào, cầm lấy thực đơn.
“Trước tiên ăn món tủ của quán trước, Đoàn Lăng có lăng xê cho tôi mấy món, những món khác nếu cậu muốn ăn thì chúng ta gọi tiếp, nếu cậu đợi không nổi thì cứ gọi mang đi giống vậy một phần rồi về nhà ăn.”
“Về thì cũng nguội rồi.” Giang Khoát nói.
“Hâm lại là được mà.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Căn hộ của Đại Pháo cái gì cũng có.”
“Cậu biết làm không?” Giang Khoát hứng thú ra mặt.
“…Hâm đồ ăn ấy hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
“Câu hỏi này cũng không khác gì câu hỏi cậu có lắp được máy giặt không đó, biết không hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chỉ là hâm lại thôi đúng không? Không cần làm thêm gì cả?” Giang Khoát hỏi, “Vậy tôi biết làm.”
“Nhất cậu rồi.” Đoàn Phi Phàm giơ tay gọi nhân viên phục vụ.
“Nhưng tôi không biết nấu cơm, phải có cơm đúng không?” Giang Khoát nói.
“Tôi nấu.” Đoàn Phi Phàm giơ tay, “Tôi còn làm cho cậu vài món thức ăn nữa.”
“Nhân viên phục vụ không thèm để ý đến cậu luôn.” Giang Khoát nói. Trong mấy nhân viên phục vụ đang hối hả sau lưng họ, chẳng có ai nhìn sang bên này.
“Tôi hét lên đây.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ.” Giang Khoát nhanh chóng dựa sẵn vào lưng ghế.
Đoàn Phi Phàm cười, lấy hơi rồi gầm lên: “Nhân viên phục….”
“Tới liền tới liền.” Một cậu phục vụ vội vàng chạy tới.
“Lấy lại tâm trạng chút nào.” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu phục vụ, “Tôi gọi món.”
*
Mấy món mà Đoàn Lăng giới thiệu ăn đều khá ngon, Giang Khoát ăn rất vui vẻ.
“Buổi chiều cậu ở nhà nghỉ chút đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngủ một giấc.”
“Hử?” Giang Khoát nhìn cậu, “Là sao?”
“Buổi chiều tôi đi giúp ông chủ hàng xóm lấy hàng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Phải ra chợ đầu mối.”
“Đi xe tải hả?” Mắt Giang Khoát sáng lên.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nhận ra ý định của Giang Khoát, liền nói thêm một câu, “Khá xa đấy, gần như ra khỏi thành phố luôn.”
“Tôi cũng đi.” Giang Khoát nói.
“Chẳng có gì vui đâu, chán lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là lái xe tới nơi, sau đó còn phải đợi, đợi xong thì bốc hàng, sau đó chở hàng về, đi một chuyến là mất cả buổi chiều luôn.”
“Vậy tôi ngủ một buổi chiều thì cũng mất luôn cả buổi chiều đấy thôi?” Giang Khoát nói, “Tôi đi cùng, ít ra cậu còn được ở bên tôi.”
Đoàn Phi Phàm không hề muốn để Giang Khoát đi lấy hàng cùng cậu, tuy đây không phải là công việc của Ngưu Tam Đao, nhưng dù sao cũng rất nhàm chán.
Vốn dĩ trong kỳ nghỉ thế này, hai người đáng ra phải đi chơi, mua sắm, ăn uống, xem phim hoặc làm gì đó khác.
Nhưng sau khi Giang Khoát tới đây, mấy ngày liền, ngoài Ngưu Tam Đao với căn hộ, chỗ xa nhất mà cậu ấy đi là quán bar, mà lại còn là đi cùng với Đại Pháo.
Ban đầu nói chợ mở cửa xong sẽ đi cưỡi ngựa, nhưng mấy ngày đầu sau khi chợ mở cửa lại là lúc bận mải nhất, đã mấy lần cậu định hẹn giờ đặt chỗ học cưỡi ngựa, nhưng đều không định được thời gian.
Giờ thì trò duy nhất hai người hẹn nhau là cưỡi ngựa cũng không biết dời tới hôm nào, cậu lại còn sắp để Giang Khoát ngồi xe tải đi ra chợ đầu mối nữa.
Nghĩ thế nào cũng thấy thật rầu lòng.
Điều an ủi duy nhất là Giang Khoát nói “Cậu được ở bên tôi,” chứ không phải là “Tôi được ở bên cậu”.
“Được,” Đoàn Phi Phàm nghiến răng mà nói, “Cho cậu nếm mùi đời sống ở chợ thế nào nha.”
“Đi.” Giang Khoát búng ngón tay.
“Nhân tiện mua ít pháo hoa,” Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng tìm ra được điểm sáng của chuyến đi này, “Bên đó có điểm bán pháo hoa rất lớn, đủ loại luôn.”
“Vậy là đi mua pháo hoa, nhân tiện chở hàng giúp người ta.” Giang Khoát nói.
*
Chiếc xe tải nhỏ mới rửa hai ngày trước, giờ đang là một chiếc xe sạch sẽ.
Giang Khoát đi một vòng quanh xe: “Trông không giống xe cũ nhỉ, khá là mới.”
“Mua về sơn lại, vỏ ghế các thứ cũng bọc lại,” Đoàn Phi Phàm mở cửa bên phụ lái, “Lên đi.”
Giang Khoát lên xe, vỗ vỗ lên đệm ghế: “Sao không bọc da?”
“Bí mông lắm.” Đoàn Phi Phàm đi vòng qua đầu xe, lên ghế lái, “Thế nào?”
“Rộng rãi.” Giang Khoát cài dây an toàn, “Tầm nhìn thoáng.”
“Tầm nhìn thì đúng là rộng hơn xe của cậu nhiều.” Đoàn Phi Phàm khởi động xe, “Nghe nhạc không?”
“Có cả nhạc cơ à?” Giang Khoát hỏi.
“Coi thường ai thế hả, nghe này!” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, mở nhạc trong xe.
Đây là xe của chú cậu, âm nhạc cũng theo phong cách của chú cậu.
Trong xe vang lên bài “Hai con bướm” của Bàng Long, Đoàn Phi Phàm chịu không nổi buột miệng: “Hay là tắt đi nhỉ.”
“Tắt đi.” Giang Khoát lên tiếng cùng lúc với cậu.
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa tắt nhạc, “Lần sau nếu còn chở cậu đi con xe này, tôi sẽ đổi nhạc sẵn từ trước.”
“Lên đường thôi.” Giang Khoát vẫy tay.
Khu đậu xe lớn của chợ đầy nghẹt những xe, Giang Khoát cứ nhìn Đoàn Phi Phàm chằm chằm, thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu.
Tay nghề lái xe tải của Đoàn Phi Phàm rất vững, chỉ đánh lái hai phát là đã lách qua khe hở giữa hai hàng xe mà ra ngoài, rồi lái ra khỏi chợ.
“Trâu bò đấy.” Giang Khoát nói.
“Cái đó là do,” Đoàn Phi Phàm nhướng mày, “Hồi tôi còn nhỏ, ai lái xe ra ngoài lấy hàng cũng đều dẫn tôi theo, nếu như không phải do chân không với tới chân ga thì từ tiểu học tôi đã lái được xe rồi.”
Giang Khoát tặc lưỡi trầm trồ.
Đoàn Phi Phàm lái chiếc xe này, trạng thái không giống với khi lái xe của Giang Khoát trước đây, có lẽ do cậu ấy quen với xe tải hơn, lúc lái xe hết sức thoải mái tự nhiên, thậm chí ngay cả động tác đơn giản như đánh lái định hướng xe nhìn cũng đầy thần thái.
Ghế ngồi của xe không thoải mái lắm, hơi cứng, đường lại hơi xóc, nhưng lúc mải nhìn Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát vẫn chưa cảm thấy rõ lắm.
Xe chạy được gần một tiếng, sau khi cũng đã nhìn mệt rồi, cậu mới phát hiện ra mông với eo mình ê ẩm.
“Chắc phải kiếm cái nệm,” Giang Khoát nói, “Ê hết cả mông rồi.”
“Vốn dĩ là có đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm qua rửa xe xong vẫn chưa để lại, hay là cậu ra sau nằm một lúc?”
“Thôi khỏi,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Sắp tới chưa?”
“Sắp rồi, nửa giờ nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
Nửa giờ cũng khá dài, Giang Khoát vốn định ngủ một chút, nhưng góc điều chỉnh lưng ghế không đủ để cậu nằm, lại thêm đường hơi xóc nên cũng không ngủ được, làm cho nửa giờ này có vẻ càng dài hơn.
Lúc nhìn thấy cái biển hiệu chợ đầu mối, cậu mới đột nhiên cảm thấy cũng không khó chịu đến vậy.
“Đến rồi phải không?” Giang Khoát ngồi thẳng dậy.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm rẽ vào một khúc quanh, cổng lớn chợ đầu mối cuối cùng cũng hiện ra, “Trong cùng là kho hàng.”
*
Kho hàng có một dãy, đủ loại hàng khác nhau được chất riêng trong các nhà kho khác nhau.
Đoàn Phi Phàm cho xe dừng trước cửa một nhà kho trong số đó, rồi mở cửa xuống xe: “Cậu ở trên xe đợi tôi?”
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Không cần lo cho tôi.”
Đoàn Phi Phàm lấy đơn hàng của lão La, kho hàng này cậu không hay tới, nhưng cũng thấy có người nhìn quen quen, dù sao thì họ thường xuyên tới đây nên thế nào cũng có vài người quen mặt.
“Lấy hàng hả?” Một người trông quen mặt hình như cũng thấy cậu quen mặt, bèn chủ động hỏi.
“Hàng của lão La.” Đoàn Phi Phàm đưa tờ đơn hàng qua.
“Sao ông ta không tự tới?” Người kia dẫn Đoàn Phi Phàm đi vào trong.
“Mấy hôm nay bận quá,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng tiện đường.”
*
Giang Khoát xuống xe, nhìn bốn phía.
So với khu chợ bên Ngưu Tam Đao, chợ đầu mối này hoàn toàn khác hẳn, lớn nhưng vắng vẻ, không có người chen chúc, toàn bộ đều là hàng hóa lớn nhỏ đủ loại, dù là rau củ trái cây hay thứ gì khác cũng đều tồn tại dưới dạng từng kiện từng thùng.
Giang Khoát tò mò đi loanh quanh thì thấy gần đó còn có một kho lạnh, có thể thấy có người đang bê từng thùng từng thùng thịt xếp lên xe.
Thịt bò bên Ngưu Tam Đao có một phần là thịt tươi, một phần là thịt đông lạnh, phần thịt đông lạnh có khả năng là lấy từ đây.
Giang Khoát cảm thấy thật mới lạ, mà cũng thấy hơi ngợp.
Tuy cậu muốn cùng Đoàn Phi Phàm mở tiệm bán bò nấu tương trên mạng, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới việc, bò nấu tương trước khi trở thành bò nấu tương thì vẫn còn một quy trình như thế nào.
Điện thoại đổ chuông, Giang Khoát nghe máy.
“Chạy đi đâu rồi?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Bên phía kho lạnh,” Giang Khoát nói, “Xong việc chưa?”
“Chưa, cứ tìm hàng theo đơn rồi đợi họ bốc hàng lên là xong,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi tưởng cậu lạc đường rồi, ở bên chỗ kho lạnh làm gì?”
“Xem thử.” Giang Khoát nói.
“Tôi qua tới rồi.” Đoàn Phi Phàm nói xong liền cúp máy.
Giang Khoát quay đầu lại, thấy Đoàn Phi Phàm từ đằng kia rẽ tới.
“Kho lạnh có gì hay ho mà xem?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Thịt bò của Ngưu Tam Đao cũng lấy hàng thế này phải không?” Giang Khoát hỏi.
“Không phải toàn bộ, thịt đông lạnh bán ít thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Phần lớn là thịt tươi, đều lấy từ bên ông chủ Tống, hàng ông ấy đích thân giao qua đắt hơn hàng bình thường một chút.”
“Ông chủ Tống là nguồn hàng tận gốc hả?”
Đoàn Phi Phàm cười, đưa tay ôm lấy vai Giang Khoát: “Chuyện này không cần cậu phải lo, tôi lo thạo rồi.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Nếu cậu muốn lo,” Đoàn Phi Phàm bấm ngón tay đếm, “Điều hành này, quảng bá này, đóng gói này, các vị mới này, những việc này là của cậu. Còn tìm nguồn thịt, thương lượng giá cả, mấy việc lặt vặt đó là của tôi.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Là cậu cảm thấy tôi không hiểu được quy trình sản xuất bò nấu tương phải không?”
“Cái đó chắc chắn cậu không thể hiểu giống như người đã lăn lộn cả chục năm như tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi có thể từ từ rồi hiểu.” Giang Khoát nhướng mày.
“Cậu không cần phải hiểu mấy chuyện này.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
[HẾT CHƯƠNG 77]
– —–oOo——