Editor: Lynn
Hút tinh?
Lý Ngư có chút không xác định được. Cậu chậm chạp nói nhỏ: “Điện hạ, đây là ý gì vậy?”
Ngày trước Cảnh Vương viết tờ giấy này là để giải tỏa cảm xúc của mình nhưng chính hắn cũng không ngờ rằng nó lại bị Lý Ngư lấy. Thấy mọi suy nghĩ thầm kín không muốn để ai biết của mình bại lộ trước mặt Cá Nhỏ, hắn càng lo bé cá biết hắn đã sớm biết thân phận cá chép tinh của cậu từ tờ giấy đó hơn. Tìm Cảnh vương như bị ngừng lại, hắn làm mặt liệt rồi coi như không có gì mà hờ hững lắc đầu.
Chỉ cần hắn cắn chết cũng không chịu nhận thì người xấu hổ sẽ không phải hắn.
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư nắm thành nắm đấm, đưa lên gần môi ho nhẹ một tiếng: “Ý của điện hạ là điện hạ cũng không rõ, không liên quan gì đến điện hạ sao?”
Cảnh vương chần chờ một chút rồi gật đầu thật mạnh.
Lý Ngư cười thầm, trước kia cậu đi theo Cảnh vương đọc không ít thoại bản. Cậu biết trong mấy quyển tiểu thuyết yêu đương kia, yêu tinh đều phải hút tinh nghĩa là phải làm chuyện không thể miêu tả với thư sinh. Vậy là Cảnh vương…… muốn làm chuyện ấy ấy với cậu sao?
Tên đáng ghét đầu óc không thuần khiết, bị phát hiện lại còn chết cũng không nhận, ngờ Cảnh Vương cũng có mặt ấu trĩ như vậy.
Lý Ngư một bên chửi thầm Cảnh vương đứng sau lưng quỷ, một bên cong môi, cố ý nói: “Thật sự là không phải điện hạ viết sao. Nhưng đây rõ ràng là chữ của điện hạ mà.”
Cảnh vương: “……”
Cảnh vương sốt ruột: Không phải ta thật mà!
“Được rồi được rồi, em biết rồi, không phải điện hạ.” Lý Ngư cố gắng không bật cười thành tiếng, tròng mắt xoay chuyển rồi tiếp tục trêu chọc Cảnh vương, “Vậy điện hạ có biết hút tinh là gì không?”
Tròng lòng Lý Ngư cười như điên: Ai bảo trước đây ngài ăn đậu hũ của em chứ, giờ lại ăn đậu hũ bị bỏng miệng nhỉ!
Cảnh vương: “…………”
Cảnh vương cầu xin khoan dung, cười rồi lấy ra từ trong tay áo một con cá nhỏ được làm từ vàng ròng, lặng yên đặt vào lòng bàn tay Lý Ngư.
Cá Nhỏ rất thích vàng ròng bạc trắng, Cảnh vương chuẩn bị sẵn để dỗ cá, con cá vàng nhỏ này là do hắn tự vẽ thiết kế, mới được làm ra không lâu.
“Còn cá này đáng yêu quá, ngài cho em sao!”
Lý Ngư lập tức bị con cá chép vàng rực rỡ hấp dẫn. Cậu vui mừng cầm con cá chép vàng đặt trong lòng bàn tay xem đi xem lại.
Cá vàng nhỏ ngây thơ đáng yêu, cái đuôi cong cong thành vòng, Lý Ngư thấy thế nào cũng giống bản thể của cậu, trên sống lưng cá có một chỗ đặc biệt bện thành dây đeo, dây này cũng là cỏ nước màu xanh biếc mà Lý Ngư thích.
Lý Ngư yêu thích không buông tay sờ dây buộc thân cá, biết rõ còn cố hỏi: “Cái này được đeo ở đâu vậy?”
Cảnh vương mỉm cười ôm lấy cậu, buộc cá vàng nhiều lên dải lụa năm màu được quấn quanh eo cậu.
Lý Ngư nghịch nghịch con cá bên hông, sau đó có ngươi sáng ngời lại nhìn sang Cảnh vương: “Điện hạ đứng có mà lảng sang chuyện khác, ngài nói cho em biết hút tinh là thế nào đi.”
Cảnh vương: “……”
Cá Nhỏ hơi khó đối phó, Cảnh vương vừa sầu não lại vừa thích.
Lý Ngư từng bước ép sát, Cảnh vương đang lo không tìm được cớ thoát thân thì Vương Hỉ đứng ở ngoài phòng cẩn thận gõ cửa.
Thật ra Vương công công cũng rất không muốn vào lúc này lại tới quấy rầy. Chủ nhân đã từng dặn qua, những lúc như vậy ngài ấy muốn có riêng thế giới hai người với Lý công tử, nhưng Lục Hoàng tử đến đã ngồi đợi trong Ngưng Huy Đường lâu rồi. Vương Hỉ biết Lục hoàng tử từng hại chủ nhân nhà mình nên thái độ của ông với Lục hoàng tử không hề tốt. Chỉ là Lục hoàng tử nói cho ông rằng truớc khi gã tới Cảnh vương phủ gã đã tới chỗ Hoàng đế trước nên Vương Hỉ không thể để gã đợi lâu thêm nữa.
“Điện hạ, Lục điện hạ đến từ chỗ của Hoàng thượng, nói là đến xin lỗi ngài.”
Vương Hỉ tràn ngập áy náy nói. Là ông không cẩn thận, lại quấy rầy chủ nhân và Lý công tử rồi.
Lần trước Lý công tử và chủ nhân từng cãi nhau một trận lớn, Vương Hỉ và người hầu liên quan đều rất lo lắng nhưng may thay cuối cùng tình hình cũng thay đổi, Vương Hỉ luôn mong hai người bọn họ sẽ trở nên tốt hơn.
Không biết chủ nhân và Lý công tử đã thành đôi chưa?
Theo những gì Vương Hỉ âm thầm quan sát từ trước, chủ nhân và Lý công tử đã cũng nhau nằm trên một ổ chăn rồi, lại còn lôi lôi kéo kéo nữa, tất nhiên là thành rồi.
Sau đó lại thấy Lý công tử và chủ nhân chỉ nói chuyện, đọc sách, viết chữ, đều khá giữ lễ tiết, cảm giác không giống như đã thành.
Rồi tiếp đấy Lý Lý công tử vì không muốn thị tẩm nên chạy trốn, chủ nhân khắc đầy trên tường chữ Vương công công thấy nhưng không nói, cuối cùng Lý công tử bằng lòng để chủ nhân thân cận, chắc là có chuyện này nhỉ?
Chỉ là mỗi lần chủ nhân đi gặp Lý công tử thì toàn phải đi tắm, Lý công tử thì không hiểu nhưng Vương Hỉ thân là nội thị bên người vương gia lại hiểu rõ, nếu có thì sao lại thế được?
Cho nên quan hệ giữa chủ nhân và Lý công tử, đến nay Vương công công vẫn một lời khó nói hết, khó mà hình dung.
Vương Hỉ sợ phá hỏng chuyện tốt của Cảnh vương, ấy vậy mà sau khi căng da đầu xin chỉ thị xong, sao ông lại cảm thấy dường như chủ nhân thở phào nhẹ nhõm.
Vương Hỉ: “……”
Cảnh vương vỗ vỗ tay Lý Ngư, định đi đuổi Lục hoàng tử về nhưng thật ra là hắn sợ Tiểu Ngư hỏi nữa. Hắn xấu hổ lắm rồi, không tiện trả lời, đàn phải mượn chuyện đuổi Lục hoàng tử để tránh ngọn gió đầu sóng. Cá Nhỏ ham chơi, có lẽ đợi đến khi hắn về thì cậu sẽ không hỏi nữa.
“Điện hạ, ngài, ngài muốn đi gặp Lục hoàng tử?!”
Lý Ngư vừa nghe thấy Lục hoàng tử, vẻ mặt vốn đang trêu đùa của cậu bỗng biến thành căng thẳng, trong vô thức liền nắm chặt lấy tay áo Cảnh vương.
Lục hoàng tử…… trong nguyên tác gã là kình địch lớn nhất của Cảnh vương. Sau khi Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử trở nên vô dụng, Lục hoàng tử từng có một lần được lọt vào mắt của Hoàng đế. Kẻ này vẫn luôn núp sau lưng Tam hoàng tử, quỷ kế đa đoan, tàn nhẫn độc ác. Cảnh vương còn bị Lục hoàng tử cho ăn qua không ít mệt, thêm cả Sở Yến Vũ giúp đỡ, hắn thiếu chút nữa đã chết trên tay Lục hoàng tử rồi. mãi đến tận khi Lục Hoàng tử hoàn toàn thất bại rút lui, gã còn để lại một đống rắc rối cho Cảnh Vương.
Nhưng giờ cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi rồi, chắc là thiết lập tính cách của Lục Hoàng tử cũng không khác mấy nhỉ?
Lý Ngư biết rõ Lục hoàng tử ra sao nhưng lại không biết phải nhắc nhở Cảnh vương thế nào.
Trước kia Diệp Thanh Hoan bị tính kế, hắn nói là ngoài ý muốn được đến tin tức, lấp liếʍ viên đến gian nan, may mắn Cảnh vương tin hắn, chưa từng có nhiều truy vấn.
Nếu như cậu mà nói rằng cậu vô tình biết được ý đồ của Lục hoàng tử thì cũng quá điêu rồi.
Lý Ngư cau mày, định nghĩ ra một lý do để Cảnh Vương đề phòng Lục Hoàng tử.
Cảnh vương thấy cậu cau mày suy tư, đưa tay tới gần, vuốt nhẹ nếp nhăn giữa mày Lý Ngư bằng ngón tay mát lạnh.
“Điện hạ, nếu như em muốn ngài đề phòng Lục hoàng tử……”
Cảnh Vương ôn nhu như vậy, Lý Ngư lập tức nói ra.
Cảnh vương nhìn cậu một cái rồi gật đầu, được.
Lý Ngư: “……”
“Điện hạ không hỏi lí do ư?” Lý Ngư hỏi.
Cảnh vương chỉ vào bức tường, bên cạnh bức vẽ cá là ba điều quy ước được cố ý treo lên.
Cảnh Vương sợ hắn quên ước định giữa mình và Cá Nhỏ, nên cố ý treo lên để luôn nhắc nhở mình.
Lý Ngư hiểu ý của hắn, tức là dựa theo quy ước, Cảnh vương tin cậu, cậu không nói, Cảnh vương cũng sẽ không hỏi.
Nhõ rõ ràng quy ước chỉ nói rằng Cảnh vương không được hỏi cậu đi đâu thôi. Không ngờ rằng Cảnh vương lại não bổ một phát thành không hỏi bất cứ chuyện gì cậu không muốn nói.
…… Chẳng lẽ cái này không tốt sao?
Rất tốt, cực kỳ tốt, không gì tốt hơn thế.
Lý Ngư yên lòng nhưng cậu vẫn tìm lý do cảnh báo: “Điện hạ, Lục Hoàng tử từng hại ngài, điện hạ chớ nên tin gã.”
Thật ra Lý Ngư cũng không biết Lục hoàng tử đến đây vì chuyện gì nhưng cẩn thận đề phòng trước chắc chắn sẽ không sai.
Cảnh vương gật đầu, mỉm cười vuốt v3 mặt cậu, muốn cậu yên tâm.
Cảnh vương cùng Vương Hỉ rời đi rồi. Thứ nhất Lý Ngư không muốn lộ diện trước mặt Lục hoàng tử, thứ hai cậu sợ thời gian biến thân không đủ nên quyết định ở lại trong phòng chờ Cảnh vương.
Tờ giấy do Cảnh Vương viết vẫn còn ở đó, “Chứng cứ phạm tội” vẫn chưa bị lấy đi, Lý Ngư ngồi một mình nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên đó.
Bọn họ đều là nam nhân, cậu có thể hiểu được cảm giác của Cảnh vương. Tuy Cảnh vương có ý với cậu nhưng vì có ba điều quy ước nên hắn không có làm gì cậu, cùng lắm là viết vài ba câu trên giấy cho thỏa lòng.
Điện hạ tốt thật đó.
Điện hạ đối xử với cậu tốt như vậy, cậu sao có thể bỏ qua hắn chứ.
Lý Ngư nghĩ rồi mỉm cười một cách tinh nghịch.
Lục hoàng tử đợi rất lâu, Cảnh vương mới chịu ra nhau.
Mục Thiên Hiểu bước lên muốn nói mấy lời khách sáo, nhưng Cảnh Vương chỉ liếc mấy thứ gã đưa tới rồi lạnh lùng gật đầu, thậm chí thậm chí còn không có ý định mời hắn ngồi xuống, chẳng khác nào đuổi khách.
Mục Thiên Hiểu sờ sờ mũi, ấm áp nói: “Trước kia ta đã đắc rất nhiều tội với ngươi, kính xin hoàng huynh tha thứ.”
Mục Thiên Hiểu hoàn toàn không hề nói gì đến Tam hoàng tử, vốn gã tới đây chỉ vì mình gã thôi.
Lục hoàng tử xin lỗi Cảnh vương còn Tam hoàng tử thì không, ai cao ai thấp, vừa nhìn cái là biết ngay.
Mục Thiên Hiểu muốn thoát khỏi Tam hoàng tử càng nhanh càng tốt. Từ trước đến nay, trở ngại lớn nhất để gã leo lên ngôi vị hoàng đế không phải là Nhị Hoàng tử kiêu ngạo hay Tam Hoàng tử bị gã đùa giỡn trong lòng bàn tay.
“…… Ngũ hoàng huynh, trước đây ta bị kẻ gian lừa gạt, suýt chút nữa đã hiểu lầm Ngũ hoàng huynh rồi, còn cả cá của hoàng huynh.” Mục Thiên Hiểu uyển chuyển nói, “Nghe nói Ngũ hoàng huynh rất yêu thương con cá này, đi đâu ngươi cũng mang nó theo, không biết vì sao hôm nay ta lại không thấy nó đâu?”
Mục Thiên Hiểu cũng cảm thấy cá của Cảnh vương có chút kỳ quái, gã muốn nhân cơ hội này thăm dò nó một chút.
Cảnh vương nghiêm mặt liếc Vương Hỉ một cái, Vương công công lập tức nói: “Lục hoàng tử, cá của điện hạ kiều quý lắm, sẽ không thích thấy mấy người không liên quan.”
Mục Thiên Hiểu bị một con cá tát thẳng mặt: “……”
Mục Thiên Hiểu còn muốn hỏi nữa nhưng Cảnh vương không kiên nhẫn nghe gã dong dài nữa, nhận lỗi xong rồi, đồ thì để lại còn ngươi thì cút về đi?
Lục hoàng tử ngay cả ngụm trà nóng còn chưa được uống đã bị Cảnh vương ra hiệu cho Vương Hỉ bảo ông trực tiếp tiễn khách.
Mục Thiên Hiểu: “……”
Mục Thiên Hiểu cáo lui, rời khỏi Ngưng Huy Đường. Khi gã sắp ra khỏi Vương phủ thì có một người tóc tai bù xù lao về phía gã.
“Điện hạ, điện hạ!”
Người này vừa gào khóc vừa đâm vào trong lòng ngực Mục Thiên Hiểu.
Mục Thiên Hiểu cảnh giác đẩy người này ra, nghĩ thầm có phải Cảnh vương ở tính kế gã không nhưng khi gã thấy người này ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên thì Mục Thiên Hiểu sửng sốt.
“Điện hạ không nhận ra ta sao?” Người này khóc nói.
“Ngươi…… Ngươi là Vũ Nhi?”
Mục Thiên Hiểu không thể tin được rằng người mặt mày xám xịt, đôi mắt sưng như quả hạch đào này lại là Sở Yến Vũ trời quang trăng sáng ngày trước. Nếu không nhờ dung mạo còn có chút giống thì chắc gã cũng không nhận ra là ai.
“Vũ Nhi, sao ngươi lại thành như vậy?”
Trước đấy Mục Thiên Hiểu không dễ liên hệ với Sở Yến Vũ, đưa tin đến Cảnh Vương phủ thì càng lúc càng khó hơn. Sở Yến Vũ chỉ mơ hồ đề cập đến chuyện mình không được sủng ái như nào nên Mục Thiên Hiểu không ngờ rằng sẽ đến mức này.
Sở Yến Vũ chỉ cắn môi rơi lệ, y nên nói như nào với Lục hoàng tử đây, rằng Cảnh vương không hề nhìn đến mình, y bỏ thuốc Cảnh vương cũng không thành công, kết quả thuốc lại tác dụng ngược lên y.
Không ai làm nhục cậu ta, cậu ta bị trói không thể cử động, khóc lóc điên cuồng khi mất lí trí, tìm mọi cách vặn vẹo cơ thể như làm trò hề.
Y bị trói suốt ba ngày thì dược tính mới chịu tan đi nhưng chính cơ thể của y cũng bị dằn vặt không chịu nổi.
Càng khiến y khó chịu hơn là sau đấy là dường như toàn bộ người trong Thanh Khê Uyển đều nghe được tiếng kêu khi y mất trí đã vậy bọn họ đều nhìn y bằng ánh mắt miệt thị!
Sở Yến Vũ tỉnh lại từ ký ức không thể chịu đựng nổi, y quỳ xuống trước mặt Lục hoàng tử.
“Điện hạ, ta thật sự không thể ở Cảnh vương phủ nữa. Cầu ngài, cầu ngãi hãy đem ta theo đi.!”
Sở Yến Vũ không muốn ở lại Thanh Khê Uyển, không muốn ở lại Cảnh vương phủ, càng không muốn gặp lại Cảnh vương.
Bây giờ Lục hoàng tử đã đến, y thích Lục hoàng tử, Lục hoàng tử cũng thích y, y vẫn muốn về bên Lục Hoàng tử!
Mỹ nhân rơi lệ cầu xin, nếu là Mục Thiên Hiểu trước kia thì gã chắc chắn sẽ nhẹ giọng an ủi nhưng hiện tại đang ở Cảnh vương phủ, Mục Thiên Hiểu sợ đây là âm mưu của Cảnh vương.
Gã nhanh chóng ngó nghiêng bốn phía, cảm thấy xung quanh đầy tai mắt. Sở Yến Vũ xuất hiện làm gã kinh hãi, Mục Thiên Hiểu sợ Cảnh Vương cố ý tạo cảnh gã và Sở Yến Vũ cấu kết gian díu. Gã mới có hy vọng được Hoàng đế coi trọng, tuyệt đối không thể vì Sở Yến Vũ mà mất thanh danh, phải rũ bỏ sạch mối quan hệ với Sở Yến Vũ ngay!
“Sở công tử, ngươi với ta chỉ mới gặp nhau có vài lần, ngươi đã vào phủ đệ của hoàng huynh, thì chính là người của Ngũ hoàng huynh, hà cớ nói với ta những câu này!”
Mục Thiên Hiểu cố ý lớn tiếng quát lớn, giả vờ tức giận đẩy Sở Yến Vũ ra.
“Nếu Sở công tử còn dám dây dưa thì ta sẽ không khách khí nữa!”
Lục hoàng tử tàn nhẫn tiến lên tát một phát vào má Sở Yến Vũ rồi phất tay áo bỏ đi.
Khi Sở Yến Vũ biết Lục hoàng tử tới Cảnh vương phủ, y đã vất vả lắm mới trốn thoát, chạy ra gặp Lục Hoàng tử, ai ngờ Lục hoàng tử từng yêu thương y nhất nay lại ra tay với y. Một cái tát này khiến Sở Yến Vũ hoàn toàn choáng váng, nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.
Cảnh vương nấp ở đằng xa, hờ hững nhìn tất cả.
“Điện hạ, cái này, cái này……”
Vương Hỉ không dám nói ra. Vốn điện hạ nhà ông không quan tâm tới sống chết của Sở Yến Vũ chết sống, sao lần này lại ra lệnh ông âm thầm dẫn Sở Yến Vũ tới chỗ Lục Hoàng tử?
Nhưng ông cũng nhận ra, tuy Lục hoàng tử đánh Sở Yến Vũ nhưng nhìn phản ứng của Sở Yến Vũ…… thì xem ra hai người này biết nhau từ trước!
Cảnh vương liếc ông một cái, Vương Hỉ liền hiểu chủ nhân muốn ông làm gì tiếp, liền gật đầu đi làm.
Vì chút chuyện này, Cảnh vương nhận ra hắn đã trì hoãn thời gian về với bé cá nhỏ, vội vàng chạy vài bước.
Trong phòng hoàn toàn tối om, hóa ra là ngọn nến thắp sáng đã tắt hơn nửa, chỉ còn lại một cốc đèn mờ nhạt trên đầu giường, không thấy ai bên giường hay trong phòng cả.
Chắc là Tiểu Ngư biến về rồi nhỉ, Cảnh vương rất buồn, đáng nhẽ hắn không nên đi xác nhận quan hệ của Sở Yến Vũ và Lục hoàng tử.
Khi nhìn thấy Sở Yến Vũ ở cùng Lục hoàng tử, trong lòng Cảnh Vương bỗng dưng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hắn không biết vì sao mình có cảm giác như vậy, Sở Yến Vũ bị đánh, hắn lại cảm giác vui vẻ mơ hồ.
Chỉ vì chuyện này mà không thể gặp lại Tiểu Ngư, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, sợ là phải đợi đến mai mới có thể gặp nhau.
Cảnh vương như vậy thì đột nhiên màn gấm khép chặt trên giường được mở ra, Cá Nhỏ thò đầu ra từ bên trong, còn dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
Cảnh vương: “……”
“Điện hạ, sao giờ ngài mới về vậy, em đã ngủ luôn rồi.” Lý Ngư cười hì hì nói.
Cảnh vương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Ngư.
Thiếu niên khoác áo đứng dậy, thắp sáng lên cốc đèn nơi đầu giường, cũng thắp lên ánh sáng ấm áp duy nhất trong lòng hắn.
“Điện hạ, ngài……”
Lý Ngư đỏ mặt, trong ngại ngùng còn mang theo chút giảo hoạt, “Ngài còn chưa nói cho em biết hút tinh có nghĩa là gì đâu.”
Cảnh vương: “……”