Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 79



Lý Ngư ngủ cả ngày, đây là lần ngủ say nhất của cậu từ khi xuyên thư đến giờ, không buồn không lo, khi tỉnh dậy cậu còn tưởng mình đang nằm mơ.

Cũng may, tờ giấy và cơm nước Cảnh vương đặt trước bể cá đã nhắc nhở cậu, đối phương đã biết thân phận của cá rồi, đồng thời hắn chấp nhận cậu, còn cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt.

Lý Ngư vui vẻ biến thành người dùng cơm, cậu đã không còn tâm sự nên ăn rất nhiều. Cảnh vương làm việc ở ngay cách vách, khi hắn nghe thấy động tĩnh của bạn cá nhỏ kia thì liền mỉm cười, sai Vương Hỉ đi mời đại phu.

Cảnh vương mang theo một vài đại phu cs y thuật không tồi đến Tây Thùy, vốn là lo trước khỏi hoạ. Lý Ngư sau khi ăn cơm xong liền được mời ra khỏi phòng để đại phu bắt mạch.

Lý Ngư vẻ mặt mờ mịt, cậu ăn được ngủ được rất khỏe mạnh, vì sao phải gặp đại phu vậy? Nhưng khi thấy Cảnh vương cũng ở đấy, Lý Ngư liền cảm thấy yên tâm, ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cảnh vương rồi đưa một tay về phía đại phu..

Các đại phu thắc mắc trong lòng, vốn họ đang tò mò không biết thân phận của vị Lý công tử này là gì, chỉ sợ nói nhầm đắc tội với người, nhưng nhìn từ đây có thể hiểu được, xem ra là người nhà Cảnh vương.

Đại phu chẩn xong đều nói Lý công tử không sao, Cảnh vương còn đặc biệt sai Vương Hỉ hỏi lại xem có bị dọa sợ hay không —— Lý Ngư lúc đầu đúng là có sợ thật, nhưng trước mắt chuyện cậu lo lắng đã được giải quyết rồi nên giờ Lý Ngư chẳng còn gì phải lo nữa. Thế nhưng thấy bạn trai sốt sắng vì mình như vậy, Lý Ngư mỉm cười. Cậu đang định bảo Cảnh vương đừng lo lắng thì Cảnh vương đã mò xuống ống tay áo cậu rồi nhẹ nhàng véo một cái.

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư nhận ra đây là ám chỉ, Lý công tử ăn no uống đủ ngừng lại một chút, trái lương tâm nói: “Ta không ngủ được, ăn cũng không thấy ngon.”

Các đại phu thảo luận một lúc, họ cảm thấy có lẽ là Lý công tử bị dọa sợ thật, dù sao loại bệnh do bị dọa sợ này cũng khó mà khám ra được. Các đại phu trăm miệng một lời mời Lý công tử tĩnh dưỡng, Cảnh vương nhìn Vương Hỉ đầy ẩn ý, Vương Hỉ hiểu ra, nếu đã được chẩn đoán là bị kinh sợ thì đề chuyện này vào sổ con để ngự tiền thị vệ đưa về Kinh thành là hợp lý. Cũng không nhất thiết phải nói tên Lý công tử ra, điện hạ coi Lý công tử như con ngươi trong mắt mình, nếu Lý công tử bị dọa sợ vậy chẳng phải là điện hạ bị dọa sợ sao?

Vương Hỉ ám chỉ mấy lần, tin tức truyền đến kinh thành cuối cùng cũng trở thành sự thật, Cảnh vương mới tới Lạc Phong trấn liền gặp phải rất nhiều sát thủ, bị dọa sợ nên nằm liệt giường không dậy nổi.

Sau khi nhận được tin báo, Hoàng đế vô cùng lo lắng, ông liền phái thêm rất nhiều người đi Tây Thùy, đồng thời ra lệnh cho Ngự tiền thị vệ ở Tây Thùy điều tra thật rõ. Ông chỉ muốn kiểm tra Cảnh vương chứ không muốn mạng Cảnh vương. Cảnh vương là con trưởng còn sót lại của ông, ngay đêm đầu đến Tây Thùy gặp phải ám sát, Hoàng đế không nghi ngờ cũng không được, lệnh thị vệ điều tra thư từ lui tới gần đây Hoàng thành và tây biên giới. Hoàng đế nghi rằng, tất cả những việc này đều liên quan tới việc tranh giành ngôi vị.

Càn Thanh cung yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ánh mắt Hoàng đế rơi trên danh sách Hoàng tử trong tay.

Nhị hoàng tử đã điên rồi, còn có ai, sẽ động thủ với Cảnh vương?

“Điện hạ, ngài nhất định phải cẩn thận với Lục hoàng tử đấy.”

Lý Ngư dựa vào thân phận cá chép tinh mà thổi gió, lại một lần mặt đối mặt nhắc nhở Cảnh Vương một cách nghiêm túc.

Không nhắc không được, ngay cả sát thủ cũng có luôn rồi, vì trong nguyên tác Cảnh vương không có tới Tây Thùy nên Lý Ngư cũng không biết sát thủ là do ai phái tới. Thê nhưng thân là Boss lớn nhất, Lục hoàng tử cũng không tránh khỏi hiềm nghi, Lý Ngư sợ Cảnh vương sẽ coi thường người này.

Cuối cùng Cảnh vương cũng hỏi, vì sao?

Đều là hoàng tử, nhưng Cá Nhỏ không hề nhắc đến Nhị hoàng tử hay Tam hoàng tử còn lý do Lục hoàng tử gây trở ngại thì quá mức gượng ép.

Lý Ngư đã nghĩ rất kĩ lời giải thích rồi. Thân phận cá chép tinh thực sự hữu ích, cậu dùng bàn tay vàng xuyên sách và tu tiên nên biết trước xào chuyện tới mức diệu kỳ, nói: “Em dùng chút thuận tiên tri, biết được trong tương lai Lục hoàng tử sẽ là kình địch lớn nhất của điện hạ, có vài lần điện hạ còn bởi vì gã mà chịu thiết đấy.”

Cảnh vương: “…”

Cảnh vương thầm nghĩ, e rằng cái gọi là tương lai này sẽ sớm tới thôi, từ lúc Lục hoàng tử giở trò với quà mừng thọ của hắn, hắn đã biết dã tâm của người này không nhỏ.

Trước mắt hắn rời khỏi hoàng thành, nhìn bên ngoài thì sẽ là Lục hoàng tử vào được tầm mắt của Hàng đế, một mình gã được Hoàng đế trọng dụng, tiền đồ vô lượng, thế nhưng chỉ cần Tây Thùy có một chút chuyện gì thôi là Hoàng đế sẽ để ý đến Lục hoàng tử ngay.

Với cả Cảnh vương cũng sẽ không để cho Lục hoàng tử quá kiêu ngạo, chỉ riêng việc Lục Hoàng tử đánh chủ ý lên cá nhỏ mấy lần, Cảnh Vương đã không định bỏ qua cho gã, đó là còn chưa tính đến chuyện quà mừng thọ.

Lý Ngư thấy quả nhiên Cảnh vương trở nên nghiêm túc, cười nói: “Nhưng điện hạ đừng lo gì cả, chắc chắn gã sẽ không đấu lại điện hạ đâu, cho nên em nhắc điện hạ chỉ là không muốn điện hạ đi đường vòng thôi.”

Cảnh vương gật đầu, hóa ra Lục hoàng tử chỉ là con cọp giấy.

Cảnh vương lại hỏi, thuật tiên tri của em là thuật tiên tri như nào? Có phải lần trước vụ của Diệp Thanh Hoan cũng là em dùng thuật này à?

Lý Ngư nói: “Lần Diệp Thế tử đương nhiên cũng được báo trước, thuật này… ặc, gọi là Bàn tay vàng.”

Cảnh vương trầm ngâm một lúc, Bàn tay vàng này của em, có thể tiên tri tất cả chuyện của chúng ta à?

Lý Ngư liền vội vàng lắc đầu: “Không thể. Bàn tay vàng của em không chuẩn lắm đâu, nó chỉ là một khả năng sẽ xảy ra thôi.”

Bởi vì nội dung nguyên tác đã sớm đảo lộn rồi.

Lý Ngư lòng vòng kể lại những chuyện Lục hoàng tử sẽ gây ra với Cảnh vương trong nguyên tác, thế nhưng cậu lại không nói với Cảnh vương rằng chắc chắn hắn sẽ lên ngôi vì nó có thể ảnh hưởng đến khả năng phán đoán tình hình của Cảnh vương. Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn không đổi, nhưng nhỡ đâu làm mọi chuyện trở nên quá khốc liệt thì biết làm sao, cẩn thận như bây giờ mới là trạng thái tốt nhất.

Cảnh vương lại hỏi, ta có thể học được pháp thuật kia không?

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư bất đắc dĩ, vì sao Cảnh vương không quan tâm đ ến Lục hoàng tử nhiều hơn mà lại hỏi chuyện tu tiên chứ, mau tỉnh lại đi, ngài là nam chính truyện cung đình đấy!

Vì sao sở thích của Cảnh vương lại quay sang tu tiên rồi?

Lý Ngư cố kiềm nén bản thân không thể rít gào, cật lực khuyên nhủ: “Điện hạ chính là thiên hoàng quý trụ, tu tiên không thích hợp với điện hạ đâu. Xin ngài hãy cân nhắc lại đi, đừng tốn quá nhiều tâm tư vào chuyện đó nữa.”

Cảnh vương rũ mắt, thần sắc trở nên ảm đạm, lại hỏi: Sau khi độ kiếp xong, em sẽ ở lại đây bao lâu.

Lý Ngư “Ặc” một tiếng, chợt nhớ ra độ kiếp chính là lí do cậu bịa để xuất hiện bên cạnh Cảnh Vương, ý này của Cảnh Vương, cũng tương đương với câu hỏi, Lý Ngư sẽ ở thế giới cổ đại bao lâu.

Vấn đề này hệ thống hại cá không có nhắc đến, Lý Ngư cũng không biết là khi nào nhưng chắc là không phải mới bắt đầu mà đã xuyên về nhỉ. Bây giờ cậu đã có ràng buộc với thời đại này, Lý Ngư nghĩ, nếu như cậu có thể lựa chọn, cậu sẽ chọn ở bên Cảnh vương thật lâu. Trong nguyên tác cuối cùng Cảnh vương đã hơn bón mươi tuổi rồi mà vẫn khỏe mạnh mà giờ thì vẫn còn lâu mới đến lúc đó. Lý Ngư mới mười tám tuổi, đã nhìn thấy được thời gian cả đời.

Nhưng cậu xuyên thư chính là thân bất do kỷ, thời gian dừng lại có phải cũng thân bất do kỷ không?

Lý Ngư nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Em cũng không rõ.”

Ngạc nhiên thay, cậu cũng không muốn lừa dối Cảnh vương.

Cảnh vương nghe cậu nói xong, bỗng nhiên xanh mặt. Hắn nắm chặt lấy tay cậu, dùng lực rất lớn, Lý Ngư bị nắm có chút đau.

“Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Lý Ngư kinh ngạc hỏi, cậu không biết vì sao Cảnh vương lại xúc động.

Cảnh vương dùng sức ôm cậu vào lòng thật chặt, không ngừng thầm nói, em đừng bỏ lại ta.

“Điện hạ?”

Lý Ngư không biết vì sao, cậu cố gắng ôm lấy vai đối phương, muốn giúp cho đối phương bình tĩnh lại.

Hai người ôm nhau cũng rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Vương Hỉ đến mời Cảnh vương, nói rằng thích khách đã nhận tội, cần Cảnh vương đến xử lí. Đây là chuyện không thể nào từ chối, Cảnh vương buông Lý Ngư ra, sắc mặt đã tốt hơn nhiều rồi.

Chăm sóc em ấy thật tốt, Cảnh vương nhìn Vương Hỉ.

Vương Hỉ gật đầu liên tục, ít ra thích khách cũng có chỗ tốt, giờ mắt thường cũng thấy được quan hệ của Lý công tử và điện hạ đã trở nên tốt hơn!

Trong chốc lát Lý Ngư đã dỗ được Vương Hỉ ra ngoài, quay vào xông vào không gian tinh thần.

Cậu nhớ tới lúc thích khách tới, nhiệm vụ “Đồng cam cộng khổ” đã được nhắc nhở hoàn thành rồi. Vì vừa rồi cậu ngã ngựa nên chưa kiểm tra, không biết hiện tại đã nhận được phần thưởng chưa nhỉ?

Lý Ngư tiến vào hệ thống, lập tức kiểm tra nhiệm vụ chính, quả nhiên “Đồng cam cộng khổ” kết thúc, phần thưởng vẫn là một bí mật của Cảnh vương.

Lý Ngư nhìn chằm chằm vào bốn lựa chọn một lúc, bỗng cậu nảy ra một ý nghĩ bất chợt hỏi: Hệ thống, tui có thể xem lại những bí mật mà tui từng xem không?

Bí mật có con hổ vải, có liên quan đến Trường Xuân cung cứ thi thoảng lại lượn qua trong đầu cậu.

Vì lần trước cậu vẫn chưa thể nghĩ rõ ràng, nên trong lòng vẫn không buông xuống được.

Hệ thống trầm mặc một lát, tựa đang suy nghĩ, vốn Lý Ngư đang cho là không được thì một trong bốn bí mật được cung cấp, có một cái đã biến thành cung điện u ám.

… Là Trường Xuân cung! Được lắm!

Hệ thống nói: “Cho phép kí chủ đổi phần thưởng. Mời kí chủ lựa chọn.”

Lý Ngư hiểu rõ, ý là lần chọn thưởng này cậu có thể chọn ba bí mật cậu không biết, hoặc vẫn chọn Trường Xuân cung.

Dù sao, những bí mật khác của Cảnh vương cậu cũng có thể biết khi nhận thưởng về sau nên cũng không vội nên giờ cứ giải quyết vấn đề này trước.

Lý Ngư chọn Trường Xuân cung, chớp mắt lại tới nơi diễn ra bí mật, một cung điện trong Trường Xuân cung.

Lần này cậu đã chuẩn bị trước nên xem rất cẩn thận từ ngoại hình cụ thể của phụ nhân, thời điểm bao quát của phụ nhân và nội thị, ngay cả giai điệu phụ nhân nhỏ giọng ngân nga cậu cũng thuộc luôn rồi. Cậu còn phát hiện, trên chiếc giường đằng sau phụ nhân, toàn vải là vải. Lần trước Lý Ngư không để ý kĩ, lần này cậu nhìn kí lại thì phát hiện hình như đống vải này là tã lót. Lúc phụ nhân và nội thị tranh chấp, cậu thấy tã lót nhúc nhích một chút, một đôi mắt đen láy như hai quả nho lộ ra, tò mò nhìn tất cả mọi thứ.

Hóa ra trong phòng còn có em bé, vì ngay từ đầu bé nó bị cơ thể phụ nhân che khuất, sau đó phụ nhân còn xảy ra tranh chấp với nội thị nên Lý Ngư ban đầu chỉ chú ý đến tranh chấp mà không phát hiện ra đứa bé trên giường, cho dù bé vẫn luôn ở đấy…

Chờ chút, đứa bé này khiến cho Lý Ngư đột nhiên hiểu ra điều gì đó!

Vì sao đây là bí mặt của Cảnh vương, lúc cậu đi hỏi Cảnh vương, ngay cả Cảnh vương cũng không có ấn tượng một chút nào về chuyện này? Mà với cả nói là bí mật của Cảnh vương vậy vì sao Cảnh vương lại không xuất hiện?

Thật ra —— Cảnh vương vẫn ở đó, chỉ là cậu không để ý đến thôi.

Bởi vì Cảnh vương, chính là đứa bé này.

Chỉ sợ chuyện này xảy ra khi Cảnh vương vẫn là em bé, chẳng trách Cảnh vương sau nayflowsn lên không có chút ấn tượng gì. Thế nhưng đoạn ký ức này vẫn tồn tại một cách khách quan!

Lý Ngư đã gặp bé mập, đối với bé mập nhỏ sơ sinh cũng nhận ra rất nhanh, sau khi chứng thực suy đoán của mình, cũng càng có nhiều bí ẩn hơn.

Cảnh vương đang là trẻ sơ sinh, Lý Ngư sau đó không thấy màn che truy điệu treo chung quanh Trường Xuân cung đâu cả, điều này có nghĩa là trong đoạn trí nhớ này thì Hiếu Tuệ Hoàng hậu chưa mất. Mà tại sao Hiếu Tuệ hoàng hậu lại đồng ý để một phụ nữ ở cùng với Hoàng tử nhỏ, dựa theo tuổi tác của phụ nhân thì hẳn không phải là cung nhân bình thường…

Lý Ngư thoáng thấy vóc người phụ nhân còn đầy đặn hơn cả so với phụ nữ bình thường, lập tức giật mình, này chẳng lẽ là vυ” nuôi của Cảnh vương sao?

Tuổi tác, thân hình, còn có thể cùng ở cùng một chỗ với Hoàng tử nhỏ, rất phù hợp.

Cho nên bí mật này muốn nói rằng khi Cảnh vương còn là trẻ sơ sinh, hắn đã từng thấy vυ” nuôi bị nội thị gϊếŧ chết sao?

Người bị Cảnh vương gϊếŧ không hề ít, vì sao cái này lại được gói là bí mật?

Vừa mới có chút đột phá, lại lập tức rơi vào ngõ cụt.

Lý Ngư rời khỏi ảo cảnh ký ức, hệ thống nhắc nhở đúng lúc: “Kí chủ, bước “Chấn hưng” của nhiệm vụ chính đã có sự đổi mới, trước khi bắt đầu bước tiếp theo, xin kí chủ hãy xác nhận thông tin.”

Lý Ngư “a ” đáp lại, suy nghĩ lập tức tắc lại, vẫn cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đã.

Hệ thống lập tức bắ n ra khung nhắc nhở.

“Mong ký chủ hãy xác nhận quan hệ của mình với bạo quân.”

Lý Ngư:???

Hệ thống hại cá bảo cậu chọn, thì chính là chọn, cá sủng hay người yêu chọn một trong hai.

Giờ đây cá cưng đã thăng cấp rồi, Lý Ngư không hề ngần ngại chọn người yêu.

Hệ thống nói: “Nhiệm vụ tiếp theo mong kí chủ dùng thân phận người yêu hoàn thành.”

Đồng thời hệ thống đổi mới bước kế tiếp của “Chấn hưng gia tộc”: Củi khô bốc lửa với bạo quân.

Lý Ngư: “…”

Hệ thống mài ra đây, tao nhất định sẽ đánh chết mài!

“Đồng cam cộng khổ” thì phải liều mình hi sinh vì đối phương mới có thể hoàn thành, “Củi khô bốc lửa” thì phải làm sao?

Lúc trước không nhận ra tình cảm xây đắp quá cao cũng là một loại phiền phức

Lý Ngư nở nụ cười hèn mọn, cái này không phải có nghĩa là, ngay cả hệ thống cũng muốn cậu làm t*nh à?

… Có phải mùa xuân đến rồi không, cậu ăn nhiều uống nhiều, cũng càng ngày càng thèm muốn cơ thể đối phương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.