Hắn chưa nói xong, liền thấy một thân quần áo trắng thuần, Cảnh Từ nhảy thân bay vào ám đạo.
Hắn vội cùng người hầu cầm đèn lồng, che lại miệng mũi, vội vàng theo đi xuống.
Trong ám đạo cũng có một cái cối xay, Cảnh Từ trước ngược xoay nửa vòng, lại xoay lại một vòng, liền thấy hai phiến đá xanh ẩn trong phòng bếp khép lại
Phía dưới đầy rêu xanh cùng khói bụi rơi rụng , không thể nói là sạch sẽ.
Dọc theo núi đá trơn trượt, đi mấy chục bước, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy gót chân đột nhiên lạnh, vội cầm đèn lồng nhìn kĩ dưới chân, chỉ thấy rêu xanh núi đá đã ướt sủng giày và vớ.
Mà bên tai bọn họ, đã nghe được tiếng nước róc rách.
Tiêu Tiêu nói: “Hóa ra là sông ngầm! Hóa ra….thân hào kia chỉ muốn lưu lại một đường chạy trốn.”
Vì thế quỷ nháo trong truyền thuyết, đều không phải là tin đồn vô căn cứ.
Nếu thân hào hoặc người nhà này vào thảo đường không còn đi ra ngoài, hoặc có người đi qua nơi này, bá tách địa phương phát hiện có người vào mà không ra, đương nhiên sẽ đem nơi này coi thành nhà có quỷ.
Bởi vì là nhà ma, rất ít người dám tiến vào chạm loạn, sờ loạn, đương nhiên không có khả năng phát hiện ám đạo.
Hai người theo dòng nước đi xa, vài lần thiếu chút nữa bị mạch nước ngầm kéo vào trong nước, khó khăn mới từ một chỗ cực thấp trong sơn động ướt đẫm mà bò ra.
Mới từ trong bóng đêm đi ra, đôi mắt bọn họ giống như bị ánh sáng bên ngoài nướng chín, không mở ra được.
Tiêu Tiêu vội nâng tay áo lau đôi mắt, chạy vội tới bên ngoài đưa mắt nhìn lên, cười nói: “Nơi này là đầu bên kia của ngọn núi, khó trách Tiểu Hoài cũng tìm không thấy bọn họ! Bọn họ……!Bọn họ hẳn là chạy ra rồi?”
Hắn nói như vậy, lại không dám xác định.
Đường nước rất khó đi, Mộ Bắc Yên lại bị trọng thương, A Nguyên lại sợ nước, bọn họ……!Thật có thể thoát được ra ngoài sao?
Cảnh Từ chậm rãi đi một vòng ở cửa động , chợt ngồi xổm xuống, ở bên núi đá nhặt ra vài sợi bông, trên sợi bông mơ hồ có vết máu, lại lấy ra một chiếc khăn lụa, lau bên cạnh vách đá, để lên mũi ngửi ngửi.
Tiêu Tiêu khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắn “Là……!Là cái gì?”
“Vết máu.
Cận Tiểu Hàm từng nói, Mộ Bắc Yên hẳn là bị thương phần lưng.”
Trên vách đá cọ vết máu, tựa làm cho người ta thấy được Mộ Bắc Yên hấp hối ngã ngồi ở nơi đó, mà A Nguyên đang cố gắng vắt khô góc áo, xé ra mảnh vải băng bó cho hắn, sau đó nâng hắn dậy đi ra phía xa……
Cảnh Từ cười cười, đi ra khỏi sơn động, nghiêng tai lắng nghe.
Gió thu phất qua cây cổ thụ tạo thành âm thanh sàn sạt, mơ hồ lại nghe được tiếng cười nói thanh thuý ngày xưa của A Nguyên.
Hắn chợt hướng về phía rừng rậm chung quanh , cao giọng gọi : “A Nguyên! A Nguyên!”
Dùng hết sức lực, thanh âm lại còn đè trong cổ họng.
Khó khăn xuyên thấu qua không khí, giống như bị tiếng gió đánh đến tan ra, mơ hồ nghe không rõ ràng.
Hắn chống người, nhưng khuôn mặt thanh lãnh đã bị đáy mắt nhập nhòe xóa đi.
Hắn trầm thấp nói: “A Nguyên, cảm ơn nàng…..”
Cảm ơn A Nguyên đã sống, làm hắn có thể từ trong tuyệt cảnh trùng sinh.
—————-
Đông đi xuân tới, đảo mắt Dĩnh Vương đã đăng cơ mấy tháng.
Nhưng ở đáy mắt rất nhiều hạ thần, hắn vẫn như cũ chỉ là Dĩnh Vương, mà không phải Hoàng đế Đại Lương
Lương Đế Chu Hoảng thống nhất thiên hạ, trọng thần trong triều đều từng theo ông ấy chém giết.
Tuy nói Lương Đế tính tình tàn bạo, nhưng cũng chưa từng bạc đãi cấp dưới vào sinh ra tử.
Lương Đế chết không rõ ràng, những người này đương nhiên không tình nguyện, hơn nữa Nguyên phu nhân tuẫn tình vừa nói quỷ cũng không tin, thường ngày giao hảo cũng không tránh khỏi căm giận.
Dĩnh Vương biết rõ lòng người không phục, tất nhiên là đủ loại gia quan tấn tước, nghĩ cách lung lạc quần thần.
Quân Vương phảng phất giống như không biết biệt viện của bạn hắn vô cớ bị san bằng, cũng chưa từng hỏi qua sinh tử “ngoài ý muốn” của Hạ Vương và Nguyên đại tiểu thư sau đám cháy, nhìn nơm nớp lo sợ, so lúc trước càng thêm kính cẩn thủ lễ, suốt ngày cùng đám nho sĩ luận thơ, làm Dĩnh Vương bớt cảnh giác.
Đoan Hầu vì người trong lòng qua đời, bệnh tình chuyển biến bất ngờ, Dĩnh Vương cho thái y đi thăm vài lần, đều nói sống không được bao lâu, vì thế cũng tùy tiện cho hắn ở gần kinh đô dưỡng bệnh, lại chưa từng quá để ý tới.
Cảnh Từ có phải hoàng tử hay không cũng không quan trọng, quan trọng là hắn vẫn chưa nhận tổ quy tông, vẫn họ Cảnh như cũ, đối với đế vị của Dĩnh Vương cũng không uy hiếp.
Dĩnh Vương chịu tạm thời buông tha Quân Vương, đương nhiên cũng cùng vị quý tần mới trong cung không tách rời.
Ngoài Kiều Quý Tần, lại thêm một Cận quý tần.
Cận Tiểu Hàm niên thiếu mỹ mạo, yêu kiều lả lướt, quan trọng nhất chính là thật sự đem Dĩnh Vương coi như anh hùng mà kính ngưỡng, chính mình phụng dưỡng còn cảm thấy có lỗi với Dĩnh Vương oai hùng, còn khuyên hắn quảng nạp hậu cung, mua chuộc càng nhiều thiếu nữ thanh xuân mỹ mạo cùng nhau phụng dưỡng.
Hiểu biết tình thú như thế, ai không yêu? Huống chi Dĩnh Vương mưu đoạt đế vị không quang minh, có thể được tiểu mỹ nhân sùng bái khích lệ như thế , tất nhiên là hưởng thụ vô cùng, thấp thỏm giết cha đoạt vị cũng theo đó tiêu tán rất nhiều, đối với Cận Tiểu Hàm càng là sủng ái tận xương.
Ngày đó Kiều Quý Tần cũng từng khảm trong tâm hắn, nhưng rốt cuộc là phi tần của tiên đế.
Sau khi Dĩnh Vương kế vị ngược lại không chịu quá mức thân cận, e sợ lại càng chọc thêm nhiều chuyệm.
Vì thế, quý tần Cận Tiểu Hàm nhận hết ân sủng, nhất thời nổi bật vô song.
Vì tư tình của nữ nhi và Dĩnh Vương, Đại Lý Tự Khanh Kiều Lập lúc trước bị Lương Đế ném vào lao ngục của Đại Lý Tự, thiếu chút nữa toi mạng, nhưng sau một hồi long trời lở đất, hắn vẫn như cũ cẩm y ngọc thực, được tin trọng.
Chỉ là sự tin trọng đối với hắn so sánh với Cận Tiểu Hàm, tựa hồ lại kém hơn rất rất nhiều.
Mấy ngày chưa từng nhìn thấy Dĩnh Vương, hôm nay hắn cầm tấu chương, đến Vạn Đông Cung cầu kiến Dĩnh Vương, thế nhưng bị Cận Tiểu Hàm mở lời từ chối.
Nàng nói: “Hoàng Thượng ngày đêm bận rộn, khó khăn nghỉ ngơi, ta cũng không dám quấy nhiễu.”
Kiều Lập nói: “Cận quý tần, thần có chuyện quan trọng, chậm trễ không được!”
Cận Tiểu Hàm nói: “Kiều đại nhân mỗi lần đến đây đều nói như vậy.
Nhưng Hoàng Thượng không thấy nhiều, cũng không bị chậm trễ chính sự.
Hoàng Thượng đi Loan Minh cung của Kiều Tỷ Tỷ lại không gặp Kiều đại nhân đi quấy nhiễu.
Tội gì tới! Ai không hiểu được ta không có trụ cột, có thể ở trong cung có nơi dừng chân, được Hoàng Thượng sủng ái.
Cứ một hai phải nhiều lần ở nơi của ta làm chuyện xấu, làm cho ta bị Hoàng Thượng ghét bỏ sao?”
Nàng đứng dậy sai người tiễn khách, thế nhưng không lưu lại nửa điểm tình cảm.
Kiều Lập mơ hồ nghe được nội thất truyền ra tiếng Dĩnh Vương cùng nữ tử trêu đùa, cũng không dám tranh chấp, chỉ đành bất đắc dĩ thối lui.
Cận Tiểu Hàm cười cười, dường như không có việc gì uống trà, Phùng Đình Ngạc đi ra, nói: “Cận quý tần ngăn đón Kiều đại nhân tuy không ngại, nhưng xong việc tốt nhất nói cho Hoàng Thượng một tiếng.
Nếu thật sự lỡ đại sự, chỉ sợ chúng ta đảm đương không nổi.”
Cận Tiểu Hàm nói: “Phùng thúc yên tâm, ta nhiều lần đều có nói cho Hoàng Thượng, chỉ là Hoàng Thượng không vui khi nghe được hắn suốt ngày tham tấu cái này công kích cái kia, mới càng ngày càng không thích hắn.
Nghĩ Hoàng Thượng của chúng ta anh minh cơ trí, văn võ song toàn, thiên mệnh định đoạt, sớm muộn gì thống nhất non sông, nhưng Kiều Lập này chưa bao giờ vì Hoàng Thượng mưu hoa khai hoang thế nào, huấn luyện tướng sĩ thế nào, mỗi ngày chỉ biết khuyến khích Hoàng Thượng giết người này, biếm người kia, muốn đuổi đi những mưu thần dũng tướng trong triều, vậy còn có ai vì Hoàng Thượng tranh đấu giành thiên hạ? Ngay cả Dương tướng quân, Tạ đại nhân đều hành động, ta đều hoài nghi hắn có phải là mật thám, một hai phải đem Đại Lương ta làm phản mới yên tâm!”
Edit + Beta : Hàn – Mai