Mỹ Nhân Phổ

Chương 115



Mô tả diện mạo một người bằng miệng, so với nhìn người rồi vẽ xuống cảm giác khác nhau một trời một vực.

Thác Bạt Hồn lăn lộn cả ngày, môi cũng nổi mụn nước, vẫn không vẽ ra được bức họa Tống Dật, hắn đành phải quyết tâm, đem Trương Lãng giả thành cấp dưới của mình, dẫn đến Sấu Ngọc Trai một chuyến, vừa lúc đụng phải Tống Dật dậy sớm rửa mặt, Trương Lãng chỉ cần nhìn một cái, liền nhớ kỹ, trở về múa bút vẩy mực, đảo mắt đã vẽ xong. Con người hắn không có sở trường gì khác, chỉ là đối với mặt người có năng lực nhớ đặc biệt, chỉ liếc mắt một cái, liền có thể nhớ cái tám, chín phần mười.

“Tiểu nhân đã vẽ xong, đại nhân còn có phân phó gì nữa?” Trương Lãng kinh sợ.

Thác Bạt Hồn đánh giá bức họa, tuy rằng không có sức dụ hoặc bằng người thật, nhưng đã coi như là nhân gian tuyệt sắc.

“Đem bức họa này đến Họa Cổ lâu, đòi bọn hắn hai mươi lượng! Bạc cho ngươi, nhưng không được để lộ tiếng gió.”

Trương Lãng vừa kinh hỉ vừa kinh hãi.

Đêm xuống, Trương Lãng liền đi đến Họa Cổ lâu.

Vì giấu tai mắt người khác, mấy bức họa Trương Lãng cầm đương nhiên không chỉ của riêng Tống Dật, mà cũng giống như trước đây, đều là mang ba bốn bức tới cho Họa Cổ lâu chọn lựa.

Chọn trúng thì có thể được mười lượng bạc, chọn không trúng, thì không được một đồng.

Hôm nay cũng vậy, trước tiên lấy ba bức họa ra, họa sư phụ trách đánh giá ngay cả mày cũng chưa động một chút, liền trả lại cho hắn.

“Gần đây nhiều người vào thành như vậy, như thế nào lại không có một ai vừa mắt chứ?”

“Vốn là có hai người, một người đã bị Sấu Ngọc Trai nhanh chân đến trước vẽ mất, ta cũng không thể lấy người nọ ra lừa dối ngươi, bất quá, một người khác, lại là bất phân cao thấp.” Luận buôn bán với người khác, Trương Lãng lành nghề hơn Thác Bạt Hồn. Núp ở chỗ tối Thác Bạt Hồn cảm thấy quyết định của mình thật là anh minh.

Khoe khoang một lúc lâu sau, lấy bức họa ra, nói: “Một bức này bao ngươi vừa lòng, chỉ là bạc, không thể chỉ là mười lượng.”

Họa sư kia liếc mắt nhìn hắn, tiếp nhận bức họa, đôi mắt lập tức trợn tròn.

Hít sâu một hơi, hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

Trương Lãng đưa ra hai ngón tay, “Hai mươi!”

Nếu chỉ hơn một chút thì hắn có thể quyết định, nhưng gấp đôi, thì có chút khó xử.

“Nếu không được cũng không sao, ta cầm đi bán cho Sấu Ngọc Trai, nói không chừng có thể ra Mỹ nhân phổ, còn có thể kiếm nhiều hơn.” Dứt lời liền muốn lấy bức họa lại, họa sư vội vã đè lại, “Ngươi chờ một lát đi.”

Họa sư kia cầm bức họa đi vào hậu đường, người âm thầm trộm quan sát hắn cũng theo một đường, mãi cho đến một tòa lầu các trong hậu viện mới dừng lại. Sát cửa sổ trong các, một hắc y nam tử đứng sừng sững, thấy không rõ mặt, dáng người cao dài, so với tráng hán ở Bắc địa, thì đơn bạc hơn không ít.

Họa sư kia đi vào không lâu, cũng xuất hiện ở bên cửa sổ kia, bởi vì khoảng cách quá xa, Thác Bạt Hồn nghe không được cái gì, liền theo bản năng mà chồm chồm ra phía trước.

“…… đây là bức họa ra giá hai mươi lượng, thỉnh tiên sinh định đoạt.”

Quả nhiên, vị này mới chân chính là người cầm quyền của Họa Cổ lâu.

Hắc y nam tử hình như có cảm giác, lỗ tai giật giật, khóe mắt dư quang liếc ra bên ngoài, cầm lấy bức họa đưa tới tay, mở ra, bỗng dưng cả kinh.

Thế nhưng là nàng?

“Ai mang tới?”

“Vẫn là Trương Lãng kia!”

“Trả cho hắn.”

Họa sư gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy bức họa này có giá trị.

Lãnh mệnh, liền đi nhà kho lãnh bạc, hắc y nam tử lại xoay người đứng bên cửa sổ, tầm mắt dừng ở nơi nào đó, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười.

Trốn trong bóng tối, Thác Bạt Hồn không lý do mà ra một thân mồ hôi lạnh, trong nháy mắt kia, hắn cảm thấy là đã bị phát hiện, nhưng đảo mắt, người nọ lại thò nửa người ra, đóng hai cánh cửa sổ lại. Thác Bạt Hồn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may.

Trương Lãng trở về phục mệnh, giống như trước đây, Họa Cổ lâu trả bạc cho hắn, không hỏi thân phận bối cảnh của người trong họa, cũng không hỏi hắn đã gặp qua ở đâu, chỉ là một giao dịch đơn giản mà thôi.

Thác Bạt Hồn có chút nghi hoặc, hắn chắc chắn vụ án này có quan hệ với Họa Cổ lâu, nhưng quan hệ này có lẽ cũng không sâu như hắn tưởng. Nếu có người sai Họa Cổ lâu giúp thu thập mỹ nhân đồ, vậy thì Họa Cổ lâu kia cùng lắm chỉ xem như trạm trung chuyển.

“Phái người ngày đêm nhìn chằm chằm Họa Cổ lâu, xem ai mua bức họa kia đi.”

Họa Cổ lâu bên này, một ảnh vệ bẩm báo lại với hắc y nhân kia: “Không ngoài sở liệu của tiên sinh, Trương Lãng kia quả nhiên là làm việc cho người khác, hắn quay trở về Đình úy phủ.”

Chưởng quầy đứng bên cạnh nghe thấy thì yên lặng lau mồ hôi một trận, “Này…phải làm sao bây giờ?”

Hắc y nhân sờ sờ chòm râu mỏng bên khóe miệng kia, mặt mày bình tĩnh, “Họa cổ lâu chỉ là thu họa bán họa mà thôi, sợ hắn làm cái chi. Bọn họ muốn tra xét muốn nhìn chằm chằm, cứ coi như không phát hiện, nên làm cái gì thì làm cái đó.”

Tống Dật cảm thấy, hai ngày này Thác Bạt Hồn rất cổ quái, ngày ngày đều mặc thường phục tới Sấu Ngọc Trai một chuyến, nếu nàng muốn ra cửa, hắn tất nhiên sẽ đi theo phía sau.

“Tự Cừ Mục mới là mồi, ngươi theo ta làm cái gì?”

“Ta chỉ là cũng muốn ăn bánh tàng ong, mới đi cùng đến đây.”

Hắn phát hiện Tống Dật tựa hồ đặc biệt thích lên phố mua đồ ăn vặt, một khối điểm tâm, một miếng bánh thịt, đi không biết mệt. Vì biểu hiện ra thành ý của mình, Thác Bạt Hồn tự mình mua hai khối bánh tàng ong, tặng một khối cho Tống Dật.

Tống Dật hồ nghi mà nhìn hắn một cái, “Ngươi…chắc không phải là đã làm chuyện gì trái với lương tâm đi?” Với tính cách thối tha của vị này, tuyệt đối không ôn nhu săn sóc nàng đến mức như vậy a.

“Sao có thể?” Thác Bạt Hồn cười gượng.

Lý do không thuyết phục đến như vậy, Tống Dật cũng muốn quăng cho hắn cái xem thường, “Trương Lãng hôm đó thẩm vấn đến đâu rồi? Người là chúng ta giao cho Đình úy phủ của ngươi, đừng nói là không quan hệ với chúng ta đi?”

“Hắn chỉ là đem họa bán đứt cho Họa Cổ lâu, còn sau Họa Cổ lâu là ai mua lại, vẫn còn đang theo dõi.”

“Ý……nói như vậy, hung thủ là thông qua Họa Cổ lâu có được tin tức, nghe nói Họa Cổ lâu này là hữu cầu tất ứng, đồ vật bán ra đều là tuyệt phẩm, hướng đi của những bức họa đó hẳn chỉ có Họa Cổ lâu và người mua biết rõ, chúng ta gióng trống khua chiêng vẽ Tự Cừ Mục như vậy, chỉ sợ đã chạm phải tối kỵ của bọn họ. Khó trách đã nhiều lần mặt trời lặn như vậy mà không thấy một nhân vật khả nghi nào tới gần hắn.”

Thác Bạt Hồn gật gật đầu, cam chịu.

“Các ngươi đang nhìn chằm chằm Họa Cổ lâu, tất nhiên là đã tung mồi ra, Tự Cừ Mục đã không thể dùng, vậy mồi lần này là ai?”

Da mặt Thác Bạt Hồn cứng lại, ngẩng đầu nhìn trời.

Tống Dật nguy hiểm mà híp híp mắt, “Ngươi đừng nói cho ta con mồi kia là ta?”

Có đôi khi người quá mức thông minh là một phiền toái, Thác Bạt Hồn mắt thấy không có lệ nổi nữa, đành phải nói: “Ngươi rất thông minh!”

Tống Dật thiếu chút nữa là đập khối bánh tàng ong lên mặt hắn. Thác Bạt Hồn vội vã lui ra sau hai bước, “Ngươi hy sinh vì Bắc Nguỵ, Thác Bạt Hồn ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”

Tống Dật rốt cuộc không nhịn nữa, bánh tàng ong bay ra khỏi tay, nện vừa vặn lên mặt Thác Bạt Hồn.

“Lăn!”

Thác Bạt Hồn đương nhiên không thể lăn, bình tĩnh mà tiếp lấy bánh tàng ong, ném qua một bên, đem bánh chưa đụng tới của mình hai tay dâng lên, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh không gợn sóng, Tống Dật tức giận đến móng vuốt ngứa, xoay người bỏ đi.

Bên này vừa đi, bên kia nhãn tuyến của Đình úy tới bẩm, bức họa đã bị người mua rồi.

“Là ai?”

Nhãn tuyến tiến lên thì thầm hai câu, Thác Bạt Hồn hoảng sợ, thế nhưng là ông ta……

Hắn tuy đã dự đoán được sẽ là người có thân phận, lại không ngờ là người không có căn cơ như Vương Tán.

“Gần đây có ai thường xuyên lui tới chỗ ông ta không?”

Thủ hạ buồn rầu, “Vương Tán tuy rằng chỉ là Trường sử Công hầu phủ, nhưng người thường xuyên lui tới lại không ít, đặc biệt là phủ sáu trấn.”

Con số “Sáu” này đột nhiên thổi qua tâm trí, Thác Bạt Hồn đã tự mình dọa mình trước, vội vã đem cái suy nghĩ này vứt ra.

“Hôm qua Khâu Mục Lâm tướng quân trấn thủ Ốc Dã đã quay về Bình Thành, ông ta là người đầu tiên đi bái kiến.”

Khâu Mục Lâm này là cùng một đẳng cấp huân quý môn phiệt với Bạt Bạt, có quan hệ sâu xa thân hậu với hoàng thất Thác Bạt, quan hệ thông gia thường trực, có thân phận cao hơn nhiều so với Diêu Sùng mà Vương Tán đầu nhập.

Diêu Sùng có chịu sủng ái hơn nữa, cũng bất quá là nô lệ vong quốc, chênh lệch giữa ông ta và Khâu Mục Lâm, Bạt Bạt thị cũng giống như Vương Tán tên chó nhà có tang hiện giờ và Thái Nguyên Vương thị, chỉ là Diêu Sùng thì được hoàng thượng sủng tín trọng dụng, Vương Tán thì bị người người kiêng kị, không chiếm được chức gì ngon lành.

Vương Tán muốn mượn sức mấy huân quý này, là đương nhiên, nhưng muốn đám huân quý này để cho ông ta mượn sức, thì kiểu gì cũng phải dùng chút thủ đoạn mới được. Bàn về thủ đoạn, huân quý thế gia có quyền thế có tài lực, nếu thực sự có cái gì có thể hấp dẫn bọn họ, đại khái chính là một tuyệt sắc mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một.

Thác Bạt Hồn không dám nghĩ tiếp nữa, tướng lĩnh sáu trấn hết bốn trấn là có xuất thân từ tám đại gia tộc huân quý, mà gia tộc huân quý không khỏi có quan hệ thông gia lẫn nhau, cũng giống như thường có thông hôn với hoàng thất, động đến bọn họ, chẳng khác gì động đến căn cơ của Bắc Nguỵ. Việc này cùng với việc Thác Bạt thị bị Thanh Hà Thôi Thị liên hợp với tứ đại môn phiệt thế gia Hán tộc cô lập xa lánh thì có gì khác biệt? Thậm chí còn thảm thiết hơn!

Lúc này, Thác Bạt Hồn là chân chân chính chính không muốn tra tiếp nữa. Nhưng con mồi này là do chính tay hắn tung ra, hơn nữa còn là Tống Dật, hắn tuyệt đối không thể ngồi nhìn mặc kệ sống chết.

Cục diện lần này là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, quả thực là thành một cục diện khó gỡ. Thác Bạt Hồn tóc đều bị kéo xuống hai nhúm, sự tình quan hệ xã tắc an nguy, hắn cần phải nghe quan điểm của Thái Tử Lệ người chủ quản việc này một chút mới được.

Bất quá, trước đó, hắn lại phái người tra rõ hơn chuyện Vương Tán lui tới với tướng lĩnh của sáu trấn, mà làm hắn buồn bực nhất chính là Vương Tán một khi có cơ hội liền cử hành yến tiệc ở biệt trang của mình, mời đa phần là người trong phủ của tướng trấn thủ sáu trấn. Việc này lại giống đang vô hình chung nghiệm chứng chuyện nào đó.

Lắng nghe xong toàn bộ phỏng đoán và giả thiết của Thác Bạt Hồn, Thái Tử Lệ bình tĩnh đến ngoài ý muốn, ngược lại nói: “Ta tin tưởng tướng thủ sáu trấn tuyệt đối không làm mấy việc này, việc này ngươi cứ đi tra. Nếu thật sự không yên tâm, liền bí mật tra, điều tra ra là bọn họ thì lại suy xét đến vấn đề giải quyết hậu quả, nếu không phải bọn họ, thì không có gì tốt hơn. Nếu chỉ liên lụy đến một mình Vương Tán, căn bản không cần phí tâm tư. Diêu Sùng bất quá là cho ông ta một cái chức suông, nếu không với vị trí Trường sử một phủ như ông ta, sao lại nhàn đến độ chỉ ăn ngủ ở Bình Thành? Việc này hơn phân nửa là ông ta muốn mượn đường thượng vị, sau lưng làm chuyện gì đó. Một con sâu làm rầu nồi canh như vậy, thừa cơ diệt trừ, cũng không đáng tiếc.”

Ý, vị Thái Tử điện hạ này, thế nhưng còn chí công vô tư hơn so với hắn tưởng tượng, Thác Bạt Hồn cũng sắp nghiêm nghị khởi kính.

Ngay sau đó, hắn cũng không quên tăng số nhân thủ âm thầm bảo hộ Tống Dật, tuy là âm thầm bảo hộ, lại trốn không thoát đôi mắt của Tiết Đào, hắn cảm thấy chủ quyền lãnh địa của mình đã chịu xâm phạm nghiêm trọng, lập tức tăng tốc, đi mách lẻo với chủ tử, tỏ vẻ Thác Bạt Hồn có động cơ không thuần khiết.

Bị Tống Dật luyện cho đội nón xanh đội đến mất cảm giác nên Lưu Dục không hề dao động, ngược lại hỏi hắn: “Thuật dịch dung học đến đâu rồi?” Đây là kỹ năng mà trước đó vài ngày, Lưu Dục muốn Tiết Đào học tập, đây cũng là kỹ năng mà đồ lệ của Tư Lệ Đài phải trang bị, nhưng cái mà Tư Lệ Đài gọi là thuật dịch dung nói chính xác hơn chỉ là cải trang giả dạng một chút mà thôi, so sánh với thuật dịch dung của Tống Dật, là gặp sư phụ. Lưu Dục có tâm để Tiết Đào đi theo bên người Tống Dật học cái này, Tiết Đào là người thông minh, quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, liền dịch dung tại chỗ cho hắn xem.

Lưu Dục còn thấy vừa lòng, đem một phong thư giao cho hắn, “Đại tướng Xã Luân của Nhu Nhiên đóng quân bên ngoài Võ Xuyên, đây là bản đồ phòng thủ của binh trấn gần Võ Xuyên, ngươi đưa cho Xã Luân.”

Bắc Nguỵ bày ra sáu trấn, là để chống đỡ xấm lấn từ Nhu Nhiên. Nếu có bản đồ phòng thủ của sáu trấn, Nhu Nhiên muốn xâm lấn Bắc Nguỵ thì như hổ thêm cánh.

Có điều thứ quan trọng như bản đồ phòng thủ này làm sao mà hắn có được? Tiết Đào nghiêm nghị khởi kính, hắn cảm thấy bản thân muốn đuổi kịp cảnh giới của chủ tử, còn cần gấp đôi nỗ lực mới được.

“Nhiệm vụ lần này có chút hung hiểm, cũng là lần đầu tiên để ngươi chấp hành nhiệm vụ quan trọng như vậy, ngươi phải cẩn thận gấp đôi!”

Tiết Đào trịnh trọng gật đầu, cùng ngày liền giả dạng rời khỏi Bình Thành, đi thẳng đến Võ Xuyên.

Tống Dật nhìn thấy một bóng dáng xa lạ lại quen thuộc ra khỏi cổng lớn Sấu Ngọc Trai, quay đầu liền trở lại Kỳ Lân đài. Lưu Dục đang viết gì đó, Tống Dật ngồi xuống đối diện hắn, vô cùng ngoan ngoãn.

Lưu Dục ngước mắt nhìn nàng một cái, “Lại làm chuyện gì trái với lương tâm?”

Tống Dật cẩn thận đánh giá hắn, không nhìn ra cái gì khác thường, đành phải chủ động mở miệng, “Mới vừa rồi ta nhìn thấy tiểu Đào Đào ra cửa.”

Dịch dung ra cửa, tất nhiên là đi làm chuyện lớn.

“Về sau ngươi đi đâu, ta sẽ tự mình đi theo.”

Tống Dật châm chước một chút, “Ngươi nếu có chuyện lớn gì cần làm ở Bắc địa, có thể thẳng tay mà làm, đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý nói cho ta, nói không chừng ta cũng có thể giúp đỡ một chút.”

Tiểu gia hỏa là đang quan tâm hắn sao? Lưu Dục cười, để bút xuống, chồm người qua, xoa xoa nhúm tóc con của nàng.

“Ngươi biết Diêu Sùng có thân phận gì không?”

“Phụ thân của Diêu Quỳnh, tướng trấn thủ Võ Xuyên, cũng là cậu em vợ của Ngụy Đế.”

“Còn gì nữa?”

“Nếu còn nữa, thì đó chính là hậu duệ Diêu Tần, Diêu Tần hình như là bị hoàng huynh của ngươi tự mình mang binh tiêu diệt!”

Lưu Dục gật gật đầu, “Diêu Huệ phi ngươi còn nhớ không, bởi vì chuyện của Dung Quý Phi mà bị hạch tội, bị hoàng huynh nhốt vào lãnh cung. Hoàng huynh muốn tìm thời cơ thích hợp, nhổ sạch gốc rễ của Diêu thị nhất tộc. Diêu Huệ phi là cháu gái của Diêu Sùng, mà phụ thân Diêu Hồng của nàng ta là thân ca ca của Diêu Sùng, hiện giờ Diêu Hồng đã nhận ra dụng ý của hoàng huynh, có ý đồ cấu kết Diêu Sùng, đại khái là muốn đầu nhập vào Bắc Nguỵ.”

“Đây…mới là mục đích đến Bắc Nguỵ của ngươi đi?” Tống Dật chua lè nói. Nói cái gì mà vì bồi nàng đoạn đường này, rõ ràng là muốn mượn thân phận Họa Cốt tiên sinh tới làm ‘chính sự’ của hắn.

Lưu Dục phảng phất như thấy được dúm tóc con của nàng xù lên, nhịn cười nói: “Nếu ta nói phải, ngươi muốn như thế nào?”

Tống Dật quai hàm đều nghiến, nàng có thể như thế nào? Chẳng lẽ cắn Lưu Dục một ngụm?

Lưu Dục thấy nàng tức giận đến trợn trắng mắt, lại sờ sờ tóc con của nàng, nói: “Mục tiêu của ngươi là Vương Tán, mục tiêu của ta là Diêu Sùng, Vương Tán là Trường sử của Diêu Sùng, ngươi xem, mục tiêu của chúng ta xứng đôi biết bao nhiêu?”

Xứng đôi cái con khỉ!

Lưu Dục rất hứng thú mà nhìn nàng, “Ngươi nổi giận, chính là bởi vì cảm thấy ta không đem chuyện của ngươi đặt ở trong lòng, cho nên…ngươi còn thích ta?”

Thân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.