Long Thành Oán

Chương 10



“Tiểu Ly cô nương?” Triển Chiêu nhìn tiểu nha đầu mình mới chào tạm biệt mấy hôm trước, không ngờ hôm nay gặp lại ở lễ hội trên núi Tần Dương, thật là có duyên.

“Triển công tử? Bạch công tử đâu?” Tiểu Ly thấy bên cạnh Triển Chiêu không có bóng người áo trắng, không kiềm được mà nhón chân nhìn xung quanh.

Triển Chiêu bật cười, vỗ vai Tiểu Ly nói, “Hắn không đi dạo mà đi rất nhanh, ta và hắn lạc nhau rồi.” Lại nhìn công tử áo xanh bên cạnh Tiểu Ly, dáng vẻ tuy ốm yếu, nhưng vẻ mặt lại không chút tỏ ra yếu ớt, thản nhiên nhìn y mỉm cười. Triển Chiêu bỗng dưng cảm thấy khuôn mặt này, nụ cười này rất quen, suy nghĩ hồi lâu, như nhớ ra chuyện gì, bên môi Triển Chiêu thoáng hiện nụ cười dịu dàng.

“Vị này chính là Đại thiếu gia Tần gia Tần Tranh, Tần công tử?” Triển Chiêu chắp tay hành lễ.

Công tử áo xanh cười đáp lễ, “Không dám nhận, không dám nhận. Chắc hẳn vị này chính là Nam hiệp Triển Chiêu Triển đại hiệp?”

Triển Chiêu thầm than người này thật tinh ý, y hiện đang mặc thường phục, dường như đoán biết được y nghỉ phép hồi hương nên cũng không xưng chức vụ, tránh hư danh mà gọi thẳng danh xưng trên giang hồ của y, thật là một người thức thời.

“Nam hiệp chẳng qua chỉ là danh xưng đồng liêu giang hồ gọi đùa, Tần công tử chớ khách sáo.”

Tần Tranh ho nhẹ vài tiếng, lắc đầu, “Lúc trước nghe gia tỳ Tiểu Ly nói, trong lúc muội muội an dưỡng trong núi gặp chuyện, may mắn gặp được Triển đại hiệp cùng một vị bằng hữu tương trợ mới giữ được mạng. Tại hạ còn chưa có dịp cảm tạ Triển đại hiệp.”

Triển Chiêu lại nhìn nụ cười thản nhiên của Tần Tranh, lại nhìn sang Tiểu Ly cười trong sáng bên cạnh, rốt cuộc hiểu ra cảm giác quen thuộc với Tần Tranh là do đâu, không phải chỉ vì chuyện kia, mà chỉ riêng nụ cười nhẹ luôn treo bên môi Tần Tranh, dáng vẻ lúc nói chuyện có năm, sáu phần giống Tần Tử Câm, chỉ có điều có thể do tình trạng sức khỏe, giữa hai hàng lông mày của Tần Tranh không có được nét lạnh lùng như ở Tần Tử Câm.

“Triển công tử, nếu Bạch công tử đã không đi cùng ngài, vậy ngài dạo chơi cùng chúng ta đi?” Tiểu Ly vẫn là một tiểu nha đầu đáng yêu, còn chưa hỏi ý chủ tử nhà mình đã tự ý nói.

Triển Chiêu cười nói, “Tiểu Ly cô nương, Triển mỗ mới quen biết Tần công tử đã đi theo làm phiền, sợ là không hay cho lắm.”

Tần Tranh che miệng, thấp giọng ho mấy tiếng, “Khụ khụ, không sao, đã là ân nhân cứu mạng của Tử Câm chính là tri kỷ tương giao của Tử Câm, đã là tri kỷ tương giao của Tử Câm thì cũng chính tri kỷ tương giao của tại hạ.”

“Đại thiếu gia, em nhìn thấy phía trước có một quán đồ cổ, ngài có muốn tới xem có đồ ngài yêu thích không?” Tiểu Ly hô to một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm quán đồ cổ phía trước.

Tần Tranh bất đắc dĩ ôm trán, bất lực nói: “Ngươi đi đi, lát nữa đến Triêu Dương thiền tự dưới chân núi chờ ta. Ta biết không phải ngươi muốn xem đồ cổ giúp ta, trong mắt nha đầu ngươi chỉ có mấy quán ăn vặt và mứt quả thôi.”

Khóe môi Tiểu Ly cười càng sâu hơn, nhảy chân sáo chạy tới quán kia, đi được một nửa đột nhiên quay đầu, nhìn Triển Chiêu hô: “Triển công tử, nô tỳ giao Đại thiếu gia cho công tử, nếu lúc nô tỳ trở về, thiếu gia mất sợi tóc nào, nô tỳ sẽ không bỏ qua cho công tử đâu.” Nói xong dứ dứ nắm tay.

Triển Chiêu dở khóc dở cười nói: “Triển mỗ nhất định không phụ sự nhờ vả của Tiểu Ly cô nương.”

Tiểu Ly lúc này mới nghênh ngang chạy tới quán ăn vặt cạnh quán đồ cổ, bóng dáng màu vàng chẳng mấy chốc mất hút trong đám người.

Tiểu Ly vừa đi không bao lâu, Tần Tranh lại che miệng ho khan không dứt. Triển Chiêu nhướng mày, vội đỡ Tần Tranh chen chúc giữa dòng người đông đúc, rẽ vào một ngõ nhỏ thưa người hơn, Tần Tranh vịn tường ho một hồi không dễ gì mới dừng lại được.

“Tần công tử vẫn khỏe chứ? Có cần tìm đại phu không?” Triển Chiêu nhìn hắn vừa mới ho đến rách ruột rách gan, trong lòng có chút bất an.

Tần Tranh tái mặt, gắng lấy lại nhịp thở bình thường, xua tay: “Không có gì đáng ngại, chỉ là bị phong hàn bình thường thôi, lát nữa sẽ hết.”

“Tần công tử, bệnh của công tử… Vừa rồi nghe huynh ho, ta thấy khí tức rất yếu, có vẻ là bệnh đã nhiều ngày, tuyệt không phải chỉ bị phong hàn bình thường.” Triển Chiêu nghiêm mặt nói, Tần Tranh giấu bệnh dường như là không tin tưởng y, điều này làm y rất không thoải mái.

“Ha ha, thôi, tại hạ cũng không giấu Triển đại hiệp nữa. Bệnh của tại hạ là do bệnh từ ba năm trước để lại, hàn khí đã xâm nhập vào phế phủ, không thể chữa trị được, cho nên tại hạ gặp lạnh sẽ ho khan không dứt.” Tần Tranh cười cười, thẳng người dậy, nhìn Triển Chiêu: “Những chuyện này ta chưa từng nói với ai khác ngoại trừ nàng, huynh là người thứ hai.”

Triển Chiêu chuyên chú nhìn hắn, “Tần công tử là muốn Triển mỗ nói chuyện gì đó coi như đáp lễ?”

Hai tay Tần Tranh nắm chặt áo choàng lông trên người, lạnh lùng hỏi: “Kẻ làm Tử Câm bị thương… là ai?”

Triển Chiêu nhìn Tần Tranh đột nhiên kích động, tiếng gọi ‘Tử Câm’ lại đầy dịu dàng, nếu không nghe kỹ thật sự sẽ cho rằng là ca ca vì lo lắng cho muội muội của mình mà tức giận, thầm nghĩ: Thì ra tin tức hôm trước Bạch Ngọc Đường điều tra được ở thanh lâu là thật. Mặt khác lại cảm thấy thương xót thay cho tình cảm cấm kỵ của hai người.

“Nơi này nói chuyện không tiện, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh.” Triển Chiêu nhìn quanh người tới người lui tập nập, cảm thấy nơi này không tiện để nói chuyện.

Tần Tranh thấy Triển Chiêu nói có lý, “Vậy thì chúng ta tới thiền tự Triêu Dương dưới chân núi đi. Hôm nay ta vốn cũng tới nơi đó để gặp một người, nơi đó bồn bề vắng lặng, thích hợp để trò chuyện.” Nói xong cất bước đi tới thiền tự.

Triển Chiêu nhìn bóng lưng áo xanh gầy yếu kia rất quen mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra bức họa trong gian nhà trúc, rồi cũng cất bước đi theo.

*

“Ngọc này rất xứng với Ngũ Gia. Không bằng để cho Ngũ Gia đi.”

“Đồ mặt trắng! Nói nhảm gì đó? Khối ngọc này đại sư đã đồng ý tặng cho ta rồi.”

“Ngươi? Ta nhìn ngươi chẳng ra làm sao cả cũng đòi xứng với mỹ ngọc này sao?”

“Ngươi nói ai nhìn chẳng ra làm sao? Tên mặt trắng nhà ngươi, mặt dài không ra nam chẳng ra nữ, lại nghĩ mình đẹp lắm hả? Khối ngọc này nhất định phải thuộc về bản thiếu gia!”

“Ha, trước giờ chưa kẻ nào dám giành đồ với gia! Hôm nay gia nhất định phải cho ngươi biết tay!”

Triển Chiêu theo Tần Tranh quẹo trái quẹo phải, cuối cùng dừng ở một nơi có vẻ là cửa của một ngôi chùa cổ dưới chân núi Tần Dương, dừng bước, Triển Chiêu ngắm nhìn bốn phía, rừng cây tươi tốt, cỏ cây xanh mướt, trong nội viện hình như trồng rất nhiều đào, hoa đào thỉnh thoảng theo gió bay ra ngoài viện, thật sự là một khung cảnh thanh bình vô cùng. Thầm nghĩ, mình đã ở trên núi nhiều ngày như vậy lại không hề hay biết dưới chân núi có nơi thế này, thì ra là tránh xa thế tục.

Tần Tranh vươn tay, vừa gõ một tiếng lên cửa chùa, bên trong liền vẳng ra tiếng cãi cọ, rồi một loạt tiếng động không rõ, cả Triển Chiêu và Tần Tranh đều thầm thở dài: thật ngoài ý muốn.

Tần Tranh không đợi người ra mở cửa đã tự mình đẩy cánh cửa đang khép hờ, quả nhiên không chút bất ngờ nhìn thấy một nam tử mặc trường sam màu tím đang giằng co với một vị công tử bạch y. Tần Tranh ôm trán, rồi đi tới chắp tay: “Lâm huynh, đã lâu không gặp.”

Triển Chiêu cũng sững sờ, thấy Bạch Ngọc Đường đã rút Họa Ảnh ra khỏi vỏ kiếm nửa tấc, vội bước tới đè tay Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh, không thể động võ.” Vừa nói xong, phát hiện Tần Tranh hóa ra quen biết người còn lại.

Tần Tranh cũng nhận ra bầu không khí khác lạ, quay đầu giới thiệu với Triển Chiêu: “Triển đại hiệp, vị này chính là bạn thân của tại hạ, Lâm Quân Hạo, Lâm huynh.”

Triển Chiêu mỉm cười đáp lại, chỉ Bạch Ngọc Đường bên cạnh sắc mặt đang cực kỳ khó coi nói: “Bái kiến Lâm công tử. Vị này chính là bằng hữu của tại hạ, Bạch Ngọc Đường.”

Lâm Quân Hạo chợt nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Ta còn tưởng là ai mà ngang ngược như vậy, thì ra là Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia mà giang hồ đồn đại. Khó trách miệng lưỡi bén nhọn, đích thị là một con chuột.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe, hai mắt trợn đến sắp lòi ra: “Ngươi có gan lặp lại lần nữa thử xem? Gia không khiến ngươi không biết đâu là đông tây nam bắc, gia không gọi là Bạch Ngọc Đường.”

Thấy hai người ngươi một câu ta một câu cãi cọ, dường như sắp đánh nhau, Triển Chiêu và Tần Tranh vội ngăn lại, đúng lúc này một tiểu hòa thượng từ trong đại điện đi ra, nói với bốn người: “A di đà Phật, bốn vị thí chủ, gia sư cho mời.”

Bạch Ngọc Đường và Lâm Quân Hạo vẫn không chịu bỏ qua, trừng mắt nhìn nhau. Triển Chiêu chợt nhớ vừa rồi ở bên ngoài có nghe hai người tranh chấp khối ngọc gì đó, nhưng có thể khiến Bạch Ngọc Đường yêu thích đến không chịu nhường, chứng tỏ là đồ tốt thế gian hiếm thấy.

“Gia sư còn nói, khối ngọc này gia sư tặng lại, nhưng trước tiên hai vị công tử cần giải một câu đố đã.” Tiểu hòa thượng như đã biết Bạch Ngọc Đường và Lâm Quân Hạo tranh nhau khối ngọc, nói một câu, quả nhiên hai người lập tức xông vào đại điện.

Trong đại điện không có đồ gì đáng giá, thậm chí còn có chút đơn sơ. Một lão tăng ngồi trên bồ đoàn trong điện đối mặt đám người vừa bước vào, râu tóc bạc trắng, người khoác tăng bào, đích thực là một vị cao tăng.

“Huyền Tĩnh đại sư.” Tần Tranh chắp tay trước ngực hành lễ, cung kính nói.

“Tần công tử, lần này công tử tìm tới lão nạp, phải chăng đã buông được chuyện trong lòng?” Lão tăng không nhìn hắn, chỉ nhắm mắt, tay điểm chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn.

Tần Tranh ngẩn người, cúi đầu khẽ cười một tiếng: “Nếu như đã buông xuống được, ta sao còn tâm phiền ý loạn, cảm thấy bất lực như hiện nay?”

Lão tăng lắc đầu, ngón tay điểm Phật châu dừng lại, “Việc phát do duyên, tất cả đều là duyên phận. Nếu kết cục đã là buông tay, sao ban đầu còn rơi vào bể khổ? Oan nghiệt, oan nghiệt.”

Tần Tranh chân như đổ chì, đứng lặng tại chỗ, cúi thấp đầu, cũng không nói gì nữa.

“Này! Lão lừa ngốc, ông đang nói gì mà buông tay với không buông tay? Ngũ Gia muốn ngọc trong chùa của ông!” Bạch Ngọc Đường không chịu được nhìn hai người kia thần thần bí bí, nói không đầu không đuôi, lớn giọng hỏi lão tăng.

Triển Chiêu vội vàng che miệng Bạch Ngọc Đường lại, lão tăng nhíu mày, tiếp tục điểm Phật châu, “Thí chủ, có nhiều thứ cầu không được thì đừng cưỡng ép, có câu ‘cứng quá thì gãy, cố quá sẽ hỏng’, nhưng thế gian lại cũng có câu ‘Ta nguyện cùng người tương tri, duyên tình mãi không dứt’(*), mong thí chủ hiểu được.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy sửng sốt, lời lão tăng này nói còn chứa hàm ý sâu xa, câu đầu nói Bạch Ngọc Đường tính tình cương liệt, khuyên bảo hắn cách đối nhân xử thế, nhưng câu tiếp theo có ý gì?

Lâm Quân Hạo cười nhìn dáng vẻ nghe lời dạy bảo của mấy người còn lại, trêu đùa: “Đại sư, đạo lý ngài đã giảng dạy xong rồi, ngài mau nói xem phải làm thế nào mới chịu tặng lại khối ngọc kia cho ta?”

Lão tăng vẫn nhắm mắt, chậm rãi điểm Phật châu: “Thiên Huyền, đi lấy bàn cờ tàn cuộc của vi sư tới đây.” Lão tăng nói xong, tiểu hòa thượng bên cạnh liền lui vào gian trong đi lấy thứ gì đó gọi là bàn cờ tàn cuộc. “Có nhiều thứ duyên phận đã không là của mình thì chớ nên cưỡng cầu.”

Lâm Quân Hạo nghe vậy, nụ cười ngả ngớn trên mặt cũng thu lại: “Đại sư, ngài nói gì?”

Lão tăng chỉ lạnh nhạt niệm: “Không thể nói, không thể nói.”

Không bao lâu, tiểu hòa thượng bưng một bàn trà thấp đặt xuống giữa điện, trên bàn là một bàn cờ đã vào thế tàn cuộc, Triển Chiêu không hiểu đánh cờ, nhưng Bạch Ngọc Đường tinh thông cầm kỳ thư họa, vừa nhìn thấy liền hô lên: “Hay cho thế cục cá chết rách lưới.”

Lão tăng chỉ bàn cờ, chậm rãi nói: “Bàn cờ này là trong lúc rảnh rỗi lão nạp hai tay đánh, tay trái cầm quân đen, tay phải cầm quân trắng, cuối cùng rơi vào thế cục này. Lão nạp kỳ nghệ kém cỏi, nếu trong các vị có người phá được thế cục này, Thiên Huyền…” Tiểu hòa thượng lấy ra một chiếc hộp gỗ, lão tăng mở hộp, bên trong là một khối ngọc trắng trong tuyệt đẹp. “Lão nạp sẽ tặng người đó khối ngọc, không lấy một xu.”

Hai người vừa tranh nhau khối ngọc này đều lập tức nhìn bàn cờ, quân đen nhìn có vẻ như đã vây chặt quân trắng, nhưng kỳ thực lại không thể xoay chuyển mà giành được thắng lợi; mà quân trắng lấy lui làm tiến, nhìn như không còn đường lui, lại bày ra vực sâu vạn trượng, khiến quân đen chỉ tiến thêm một bước liền vạn kiếp bất phục.

Triển Chiêu nhìn khối ngọc Bạch Ngọc Đường thích, chất ngọc dịu dàng, tuyết trắng trong suốt, dù y không hiểu nhiều về ngọc cũng nhìn đến yêu thích không rời. Nhưng nhìn hai người kia chăm chú nhìn bàn cờ, mày nhíu chặt lại, biết thế cục chặt chẽ không cách nào hóa giải.

*

Không biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Quân Hạo vẫn do do dự dự không biết đi nước tiếp theo thế nào, bước nào cũng sai, dường như không còn đường để đi. Lâm Quân Hạo thậm chí còn nhìn Tần Tranh cầu cứu.

Tần Tranh cũng đành lắc đầu, hắn từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, kỳ nghệ càng tinh tường, nhưng hôm nay đối mặt với bàn cờ này lại cảm thấy sở học của mình đều vô dụng, đè nén trong lòng cũng vì để nghĩ phương pháp hóa giải giúp hai người kia mà hoàn toàn không để ý đến nữa.

Lão tăng vẫn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn nhìn ba người chăm chú nghiên cứu, khóe môi hiện lên nụ cười bí hiểm.

Triển Chiêu nhìn nụ cười của lão tăng, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, lập tức hô lên: “Ta biết cách phá giải!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.