Lão phu nhân khẽ gật đầu, ngón tay gõ bàn. “Nếu là có công vụ, lão thân cũng không dám giữ. Có điều Lâm hiền điệt là người có danh tiếng trên trấn Diêu Quang, sao hai vị đại nhân không kết bạn với Lâm hiền điệt cùng đi? Sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Triển Chiêu nghe xong, thấy rõ ràng Tần lão phu nhân muốn đuổi Lâm Quân Hạo, lại mượn tay hai người hắn.
Trước khi vào đại sảnh, nhìn thấy Ngưng Bích, Chu Sa cùng một nô bộc cúi đầu vội vã từ trong sảnh đi ra, Bạch Ngọc Đường đã nghi hoặc trong lòng. Giờ nghe thấy Tần lão phu nhân nói vậy, ấn tượng đối với bà lão này càng thay đổi. Xem ra bà lão có thể khiến cho địa vị của Tần gia ở Vĩnh An bao năm không hề suy suyển nhất định không phải người tầm thường.
“Lão phu nhân quá đề cao Bạch mỗ rồi. Công vụ lần này của Bạch mỗ và Triển Chiêu là mật chỉ của Thánh Thượng, không thể nói ra.” Bạch Ngọc Đường sờ cằm, nhíu mày, tỏ vẻ khó xử. Nét mặt chân thật đến nỗi khiến cho Triển Chiêu ở khoảnh khắc đó cảm giác được Bạch Ngọc Đường thật sự vì mình mà suy nghĩ.
Y hiểu Bạch Ngọc Đường tuy không thích quan gia quy củ cứng ngắc, nhưng khi có chuyện hắn đều có thể nhẫn nại mà suy nghĩ chu toàn.
Chẳng lẽ… Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh ba người nhìn thoáng qua vừa rồi, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy tên nô bộc vô cùng quen mắt – chẳng phải là nô bộc được điều đến Bắc sương để hầu hạ y và Bạch Ngọc Đường sao?
Tần lão phu nhân này – hai mắt Triển Chiêu hơi nheo lại – tuyệt đối không đơn giản!
Trong lúc ba người đang ngầm suy tính những chuyện khác nhau, thì ngoài cửa chợt vẳng vào tiếng la hét thất thanh: “Lão phu nhân, tiểu thư không hay rồi!”
*
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đuổi Tây sương, đám nô bộc ở đó đều đang luống cuống tay chân, một vài hầu gái hoặc bưng chậu đồng, hoặc cầm hòm thuốc chạy tới chạy lui trên hành lang.
Lâm Quân Hạo đứng ở trước cửa phòng của Tần Tử Câm, lặng lẽ nhìn đại phu đang cúi đầu xem bệnh trong phòng, hai tay siết chặt quạt giấy đến hiện khớp xương trắng bệch.
Đằng sau cánh cửa bằng gỗ du khắc hoa kia, không chỉ riêng Tần Tử Câm nằm đó, mà trái tim Lâm Quân Hạo cũng treo lơ lửng theo.
Ngày đầu tiên nhìn thấy nàng, y người mặc áo gấm, ánh mắt táo bạo, ra vẻ phong lưu, mà nàng lại như lãnh ngọc thanh tú, tính tình lạnh nhạt, chỉ có điều không hiểu sao trong đôi mắt đen lúc nào cũng ẩn hiện bi thương. Khi đó y chỉ nghĩ, cô nương có đôi mắt bi thương này hẳn là người cất giấu tâm sự.
Khi gặp lại nàng, nàng vẫn một thân váy xanh đơn sắc thuần khiết, tay cầm quyển sách ngồi giữa Thủy các, thân hình gầy yếu, tựa như chỉ một khắc sau nàng sẽ hóa thành cánh bướm mà bay đi mất. Y lẳng lặng đứng một bên nhìn nàng đắm chìm giữa vườn hoa, một khắc mỉm cười khiến y ngây dại.
Cô nương yếu ớt nhường ấy rốt cuộc phải đau khổ thế nào mới chống đỡ được đến bây giờ? Y đột nhiên có chút hoang mang, mình rốt cuộc đã yêu nàng vì điều gì?
Là bởi vì tò mò hai vị cô nương dung mạo tựa nhau trong Tần phủ? Hay là bởi vì thương tiếc đoạn tình cảm của Tần Tranh?
Nghĩ tới đây y lắc đầu, những lý do này… đều không đủ tạo nên tình cảm của y.
Y đờ đẫn nhìn vết máu đỏ sậm trên vạt áo trước ngực, lúc dòng máu này chảy trước ngực y rất nóng, hoàn toàn không lạnh lẽo như nàng đối với y thường ngày, nhưng lại nóng rực đến làm lòng y đau đớn.
“Huynh… Huynh mau nói cho ta! Rốt cuộc Y nhi bị làm sao?” Đột nhiên cổ áo bị người túm lấy, một giọng nam không đủ khí lực vang lên bên tai.
Y ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy Tần Tranh vẻ mặt đầy giận dữ đang túm chặt cổ áo mình. Y bật cười: “Y nhi? Thì ra tên nàng là Y nhi. Nhưng không phải huynh không cần nàng ấy nữa sao? Vì sao còn quan tâm như thế?”
Tần Tranh nghe vậy thân thể chấn động. Nụ cười bi ai của Lâm Quân Hạo không ngừng lớn, rồi dần dần giống với nụ cười tươi tắn mà hắn khắc ghi trong lòng.
Khi hai người Triển, Bạch cùng đám người Tần phủ chạy tới đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Tranh nhi, cháu đang làm gì thế? Không mau buông Lâm hiền điệt ra!” Tần lão phu nhân giận dữ quát, Tần Tranh lấy lại thần trí, vội vàng thả Lâm Quân Hạo, sửa sang vẻ mặt vì lo lắng mà thất thố, lui sang một bên cung kính thỉnh an Tần lão phu nhân.
“Tiểu sinh bái kiến lão phu nhân.” Lâm Quân Hạo cũng theo Tần Tranh đưa tay làm một lễ chào.
Động tác này của Lâm Quân Hạo khiến cho vệt máu trên vạt áo y càng thêm nổi bật.
“Lâm huynh, đây là…?” Bạch Ngọc Đường thông qua lớp giấy dán cửa sổ nhìn vào trong phòng, nhớ lại lời truyền vừa rồi của nha hoàn, đột nhiên hiểu ra gì đó, chỉ vạt áo của Lâm Quân Hạo hỏi.
Lâm Quân Hạo nắm vạt áo, cắn răng chậm rãi nói: “Đây là máu của Tử Câm…”
Lúc Lâm Quân Hạo thốt ra lời này, trong đám người liền truyền đến vài tiếng hít khí. Nhiều máu như vậy, sợ rằng lần này tiểu thư khó qua khỏi.
“Nói bậy bạ gì đó? Tử Câm sẽ sống tốt! Nàng ấy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” Lâm Quân Hạo đột nhiên chỉ quạt giấy vào đám người đang xì xào bàn tán, mắng to.
“Lâm huynh chớ thất thố, có thể để Triển mỗ xem vết máu trên áo huynh được không?”Triển Chiêu chăm chú nhìn vệt máu trên áo Lâm Quân Hạo, mở miệng hỏi, trực giác nói cho y biết vệt máu này có chút khác thường.
Triển Chiêu quệt tay lên vệt máu chưa khô, đưa lên mũi ngửi, xoay người nhìn Bạch Ngọc Đường khẳng định, Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu với y.
“Máu này trong đỏ có đen, thời gian khô cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, nếu Triển mỗ đoán không lầm… Tử Câm cô nương bị trúng độc!”
Tuy nói là suy đoán, nhưng sự khẳng định trong lời nói lại rất rõ ràng.
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Tần Tranh vốn tái nhợt lại càng trắng không còn chút máu.
“Vậy… Nàng ấy trúng độc gì?”Lâm Quân Hạo như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội hỏi.
“Mạn xạ hương!” Trong lúc Triển Chiêu chưa biết nói sao, Bạch Ngọc Đường lại mở miệng, “Mùi hương này… Muội ấy hẳn là bị trúng mạn xạ hương!”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở, một cô nương cầm theo một đơn thuốc đi ra, chính là tỳ nữ Tiểu Ly của Tần Tử Câm.
“Tiểu Ly, thế nào rồi?” Tần Tranh vội kéo Tiểu Ly hỏi, sự lo lắng trong lời nói khiến ai cũng đều nghe ra.
“Tiểu thư…”
“Tranh nhi, vừa rồi Chu Sa nói với ta, Ngưng Bích đang ở bên trong cứu chữa, con cũng biết y thuật của con bé, Tử Câm nhất định sẽ không có chuyện gì.” Tần lão phu nhân đột nhiên cắt ngang, liếc nhìn Đàm Anh ở sau lưng Tần Tranh nãy giờ chưa hề lên tiếng, thở dài, “Cháu xem, sức khỏe cháu không tốt lại còn chạy tới nơi này hứng gió. Cháu cũng vậy, sao không ngăn tướng công mình? Mau dìu Tranh nhi về phòng đi, chớ để bị lạnh.”
Đàm Anh vẫn đứng bên cạnh Tần Tranh nhìn hắn, thái độ nghiêm túc trang trọng, yên tĩnh một cách khác thường.
Tần Tranh cũng nhận ra vừa rồi mình thất thố, không cãi lời Tần lão phu nhân, chỉ nhìn thật sâu vào mắt Lâm Quân Hạo, rồi để mặc Đàm Anh đỡ mình, rời khỏi tầm mắt mọi người.
“Đại phu nhân có căn dặn gì không?” Tần lão phu nhân quay đầu, hỏi Tiểu Ly.
Tiểu Ly huơ huơ đơn thuốc, trên mặt không che giấu được mừng rỡ: “Đại phu nhân cùng với một vị đại phu khác đã giúp tiểu thư không còn nôn ra máu. Bây giờ tiểu thư không còn nguy hiểm nữa rồi, sai nô tỳ đi bốc thuốc…”
Tần lão phu nhân không kiên nhẫn phất phất tay cho Tiểu Ly lui: “Còn không mau đi đi.”
Tiểu Ly nghe vậy cũng không nhiều lời, chân bước nhanh, thoáng chốc đã biến mất sau khúc quanh hành lang.
“Triển đại nhân, Bạch đại nhân chê cười rồi. Hôm nay sợ là lão thân không cách nào thu xếp gia đinh chuẩn bị tiệc tiễn biệt hai vị đại nhân. Chờ lát nữa lão thân sẽ sai người thuê thuyền đưa hai vị tới trấn Diêu Quang.”
So với khi trước hết lời giữa lại, lúc này Tần lão phu nhân rất thẳng thắn tỏ ý muốn đưa hai người Triển, Bạch rời phủ, hoàn toàn không nhắc đến biến cố vừa phát sinh, điều này khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, Bạch Ngọc Đường xoa cằm, dùng khuỷu tay làm như vô tình đập lên thắt lưng Triển Chiêu.
Triển Chiêu mỉm cười: “Không cần làm phiền lão phu nhân, Triển mỗ và Bạch huynh tự tìm thuyền được.” Nói xong đưa tay hành lễ: “Đa tạ lão phu nhân những ngày này đã khoản đãi, Triển mỗ vô cùng cảm kích. Nhưng còn có hoàng mệnh, đành phải cáo từ.”
Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng quy củ hành lễ: “Cáo từ.”
Trước ánh mắt bất ngờ của Tần lão phu nhân, hai người trở về phòng, cầm hành lý đã đóng gói xong xuôi, đi thẳng ra khỏi Tần phủ.
Lão phu nhân nhìn một lam một bạch biến mất ở ngã rẽ, bàn tay cầm gậy gỗ dưới tay áo rộng siết chặt.
*
Ban đêm lạnh lẽo, hiếm khi ngay cả ánh trăng cũng bị giấu sau mây, không soi chiếu bất kỳ thứ gì. Trời đêm không trăng, chính là hoàn cảnh tốt để hành sự.
“Mèo chết! Ngươi tới nơi này làm gì…? Ưm…” Bạch Ngọc Đường đang treo ngược người dưới mái hiên, nhìn nam tử áo nam vô ảnh vô tung xuất hiện bên cạnh, không kiềm được cả giận mắng. Nào ngờ lời còn chưa nói hết đã bị người bịt miệng lại. Xông vào mũi là hương cỏ xanh khiến đầu óc hắn gần như choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tỳ nữ hồng y tay cầm hộp cơm nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy xà nhà trống không.
“Chu Sa, thuốc đã sắc xong chưa?” Bên trong vẳng ra tiếng gọi khẽ, tỳ nữ hồng y đáp lại một tiếng, nghi hoặc liếc nhìn xà nhà lần nữa, cuối cùng vẫn đi vào phòng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thở phào một hơi, thân hình hiện ra trong một chỗ khuất dưới mái hiên.
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu thấy hai mắt chuột bạch trừng lớn, hai má phình lên, đáng yêu cực kỳ, không kiềm được mà đưa tay xoa đầu Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói muốn tới nơi này, ta đương nhiên là không yên lòng mà đi theo, hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Động tác này giống như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, khiến lông mao trên người Bạch Ngọc Đường đều dựng thẳng lên.
“Muốn làm chuyện thì đứng đắn chút đi…” Mặt Bạch Ngọc Đường ửng hồng, tránh tay Triển Chiêu, bàn chân điểm nhẹ, biến mất giữa những đình đài lầu các.
Triển Chiêu cười, nhìn bóng trắng mỗi lúc một xa, cũng không chậm trễ, xoay người đuổi theo Bạch Ngọc Đường.
Nào ai biết ta đã ẩn nhẫn?
Nào ai hay ta đã khổ sở hoài niệm?
Ai có được chân tình của Triển Chiêu ta?
Chỉ duy nhất con chuột bạch cay nghiệt.
– —–oOo——