Đời này Bạch Ngọc Đường chưa từng biết thì ra ngủ cũng là một cách để hành hạ con người. Vậy mà bây giờ hắn đang cảm nhận được hết sức rõ ràng.
Chỉ cần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cơn ác mộng lập tức cuồn cuộn trào tới, lấp kín đầu óc của hắn, không chừa một kẽ hở.
Hắn gắng nghĩ đến chuyện khác, nhưng chỉ trốn được những cảnh tượng trong giấc mộng, lại không thoát được màn đêm và những cái bóng.
Sau mỗi lần như vậy, hôm sau tỉnh lại, hắn khổ sở phát hiện cảm giác mệt mỏi chỉ tăng không giảm.
Ngày ngày như thế, hàng đêm đều mộng mị, làm tiêu hao thể lực vốn không dồi dào của hắn, hết bình trà an thần này đến bình trà an thần khác còn chẳng có tác dụng bằng Triển Chiêu ở bên cạnh.
Mở mắt ra, phiền não thầm thở dài một hơi, lần này điểm huyệt ngủ mấy lần cũng không có tác dụng.
Suốt đêm nằm mơ thấy đủ các cảnh tượng, khi thì ở Hãm Không đảo, lúc lại ở phủ Khai Phong, còn có các ca ca, mọi người ở phủ Khai Phong, còn có…
Hắn nhẹ vuốt ve hơi ấm như còn vương lại trên mu bàn tay mình, nụ cười tuy mệt mỏi nhưng lại đầy dịu dàng. Còn có… người này.
Giấc mơ trong đêm vừa rồi không tính là ác mộng, chỉ là làm hắn hơi mệt mỏi.
Tỉnh giấc, vẫn còn việc phải làm.
*
“Uy vũ….” Nha dịch đứng nghiêm hai bên chính đường, nắm gậy gỗ, hô vang.
Triển Chiêu đứng giữa công đường, ngước đầu nhìn bốn chữ ‘chính đại quang minh’ trên đỉnh đầu, cảm giác uy nghiêm, trang trọng lập tức chảy tràn thân thể. Y nhấc vạt áo, theo quy củ quỳ xuống trước Tri huyện Vĩnh An Đàm Ân đang ngồi trên công đường.
Đàm Ân nhìn Tần lão phu nhân đang đứng và Triển Chiêu quỳ một gối dưới công đường, lông mày rậm hơi nhướn lên, nhưng vẫn theo thường lệ mà hỏi: “Người quỳ dưới công đường là ai?”
Tần lão phu nhân làm bộ sửa sang búi tóc, khẽ vái chào, Triển Chiêu cũng chậm rãi đứng lên, phủi bụi đất trên vạt áo, cùng Tần lão phu nhân một trước một sau đáp:
“Dân phụ, Tần Tang thị Vân Hoa.”
“Khai Phong phủ, Triển Chiêu.”
Triển Chiêu vừa khai báo danh tính, trong công đường lập tức vang lên tiếng xôn xao. Đám nha dịch hai bên châu đầu ghé tai bình phẩm về vị Nam hiệp danh chấn giang hồ.
Một hiệp khách tiếng tăm vang dội sao lại xuất hiện ở trấn nhỏ này? Trong lòng mọi người đều tự có suy đoán riêng.
“Yên lặng!” Đàm Ân không phải người không biết lễ độ như sư gia và đám nha dịch, ‘bộp’ một tiếng, tiếng đường mộc vang khắp đại đường, khí thế bề trên cũng tràn ngập, khiến đám người bên dưới không ai dám hé răng nói gì nữa.
Triển Chiêu giả bộ làm như lơ đãng ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nghiền ngẫm quan sát Đàm Ân trong bộ quan phục màu xanh. Ngũ quan hao hao giống Đàm Anh, không có gì nổi bật, nhưng khí thế toát ra từ dáng vẻ thư sinh lại tạo ra một thứ áp lực vô hình.
Người này… quả thật là một nhân tài.
“Người dưới công đường có oan khuất gì?”
Khóe môi Triển Chiêu thoáng nở nụ cười bí hiểm, một tay vươn ra ngăn Tần lão phu nhân đang định bước lên lại, cất cao giọng nói: “Tại hạ muốn tố cáo tú bà và hoa khôi Khinh Hồng của Hồng Tụ chiêu núi Tần Dương hãm hại tỳ nữ Trương Dương Nhi, Tiểu Ly, Họa Vị của Tần phủ.”
“Có chứng cớ gì không?”
“Toàn bộ dân chúng trong thôn Đới Khê có thể làm chứng. Mấy ngày trước khi bị hại, Trương Dương Nhi từng qua lại rất thân thiết với Khinh Hồng của Hồng Tụ chiêu. Trong tiết Thanh Minh, Khinh Hồng còn thay Trương Dương Nhi bày lễ cúng. Tại hiện trường hai tỳ nữ Tiểu Ly và Họa Vị của Tần phủ bị hại, có nô bộc nhìn thấy Khinh Hồng của Hồng Tụ chiêu dùng thân phận bạn cũ của tiểu thư Tần phủ tới chúc thọ, còn nảy sinh cãi vã với Tiểu Ly và Họa Vị.”
Triển Chiêu nói xong, lấy từ trong ngực ra hai mảnh khăn lụa trắng được gấp lại gọn gàng, thong thả mở ra theo thứ tự, chỉ vào hai loại bột phấn khác nhau trên hai mảnh khăn, nói tiếp: “Những thứ này là chứng cứ xác thực nhất. Trong mảnh khăn bên trái là bột đường trên cao quế hoa khiến tiểu thư Tần phủ trúng độc, sau khi kiểm chứng cho thấy cỏ tranh trong này tương khắc với xạ hương mà nàng ta thường dùng. Mà ở Tần phủ, người duy nhất có thể ra tay với đồ của Tần tiểu thư chỉ có Trương Dương Nhi.”
Ngón trỏ chỉ sang mảnh khăn bên phải: “Hương liệu trong mảnh khăn này được một người bạn của tại hạ lấy từ móng tay của Trương Dương Nhi nhân lúc thi thể Trương Dương Nhi chưa biến đổi, đã được thương nhân buôn bán dược liệu trong trấn xác nhận nguyên liệu dùng để chế tạo ra hương liệu này cần có xạ hương, đồng thời chỉ có Hồng Tụ chiêu thường xuyên tới chỗ ông ta mua.”
Hai mắt Đàm Ân sắc lạnh nhìn gương mặt nghiêm nghị của Triển Chiêu, hỏi sang ý khác: “Thi thể biến đổi? Lời này có ý gì?”
Triển Chiêu chợt xoay người, nhìn thẳng sư gia đang lặng lẽ ghi chép bên cạnh: “Thi thể của Trương Dương Nhi bị biến đổi, tại hạ nghĩ hẳn sư gia là người rõ nhất.”
Vị sư gia râu tóc hoa râm bị y nhìn chằm chằm như vậy thì hoảng hốt, vội buông bút lông, râu ria rung rung thốt ra mấy chữ: “Hạ quan đáng tội, không kịp thời bẩm báo lại chuyện này cho đại nhân. Sang đến ngày thứ ba, thi thể của Trương Dương Nhi như bị kẻ xấu hút hết máu, hạ quan đến xem, vô cùng đáng sợ, nên đã tự ý cho phép nhóm khám nghiệm tự thi mang đi thiêu. Xin đại nhân thứ tội.”
Triển Chiêu nhẹ mỉm cười nhìn sư gia tuổi trên năm mươi quỳ rạp dưới nền gạch lạnh lão trên công đường không ngừng xin tha tội, không có phản ứng, trong lòng cũng không chút thương cảm. Quan viên không coi trọng mạng người thì có ích lợi gì cho dân chúng đây?
Khóe môi Đàm Ân nhếch lên thành một độ cong nguy hiểm, con ngươi sắc lạnh híp lại. Nam hiệp quả nhiên không phải là hư danh. Hắn mở miệng dò hỏi: “Ồ? Nếu Triển đại nhân đã khẳng định hung thủ chính là Khinh Hồng, lại có chứng cứ rõ ràng, vậy ngài có biết mục đích nàng ta sát hại Tiểu Ly và Họa Vị là gì không? Tại sao đã giết hại lại còn hút máu thi thể của Trương Dương Nhi?”
Nụ cười trên khóe môi Triển Chiêu càng sâu. Y ngẩng đầu, đầy tự tin nhìn khuôn mặt tỏ vẻ như đang nghiền ngẫm của Đàm Ân, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Vẽ mặt.”
Hai chữ hiệp khách áo lam vừa thốt ra khiến đám người xung quanh chấn động. ‘Vẽ mặt’? Người thường chỉ nghe thấy hai chữ ‘vẽ mặt’ ở trong truyền thuyết, bây giờ nghe vậy, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, sợ hãi, thậm chí còn tò mò.
“Tại hạ phát hiện ra trên cổ tay Tiểu Ly và Họa Vị có vết rạch lấy máu. Mà trong giang hồ có một loại dị thuật rất tàn nhẫn, đó là dùng máu tươi để điều chế ra một loại thuốc có thể tạo thành gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giống y như thật. Chỉ có điều, loại máu tươi cần dùng phải là máu của thiếu nữ vừa mới qua đời, nếu không lượng máu phải tăng lên gấp bội.”
Đàm Ân nhìn vẻ mặt không nóng không lạnh của Triển Chiêu, nghe câu trả lời không thể phản bác, nụ cười trên mặt càng thêm thâm ý. Hắn chống cằm nhìn lam y đứng dưới công đường, chậm rãi mở miệng: “Triển đại nhân đã điều tra rõ ràng mới đến chỗ hạ quan báo án, hạ quan đành nghe theo lời Triển đại nhân.”
Nói xong chỉnh mũ cánh chuồn trên đầu, liếc sư gia của mình vẫn quỳ rạp dưới sàn, rồi đứng lên nhìn đám người đang nhóng cổ hóng chuyện trước cửa công đường, cao giọng nói “Truyền lệnh, điều tra Hồng Tụ chiêu núi Tần Dương.”
Nền gạch màu trắng xanh trước chỗ sư gia dập đầu vang lên một tiếng động nhỏ, lão đứng lên, chuẩn bị đi ra phân công nha dịch làm việc.
Triển Chiêu nhẹ chắp tay với Đàm Ân. Hắn tùy ý phất tay một cái, rồi chỉnh lại ống tay của quan phục trên người, chuẩn bị đi vào bên trong.
Bên ngoài đại đường chợt vang lên tiếng hô của nữ tử: “Ca, Họa Vị là do Tần Tử Câm giết! Ca, huynh phải báo thù cho muội ấy…”
Đàm Ân chợt khựng lại, không dám chớp mắt nhìn cô nương mặc váy lụa hồng đang chen qua đám người xông vào đại đường.
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn cô nương chen lấn qua đám người, lảo đảo ngã vào trong nội đường, y phục xộc xệch, búi tóc tán loạn, nhưng vẫn cố chấp ngước đầu nhìn Đàm Ân, gằn từng chữ: “Họa Vị là do nàng ta giết. Chính miệng nàng ta nói với muội!”
Lúc này mọi người mới phát hiện cô nương nọ có gương mặt khá giống Đàm Ân.
Sắc mặt của Đàm Ân trên đại đường thay đổi rõ rệt, không rõ là vui mừng hay khổ sở: “Anh Anh, chớ làm khó ca ca.”
Nữ tử này chính là nhị phu nhân Tần phủ, muội muội của Tri huyện Vĩnh An Đàm Ân, Đàm Anh.
Đàm Anh lại không để ý đến lời của ca ca mình, khăng khăng nói Tần Tử Câm là hung thủ sát hại Họa Vị, đêm qua chính miệng nàng ta đã thừa nhận.
Mặc cho Đàm Ân nói chứng cứ Triển Chiêu cung cấp hợp lý, phù hợp với thực tế phát sinh thế nào, Đàm Anh vẫn rất quả quyết.
Triển Chiêu áy náy nhìn Tần lão phu nhân vẫn đứng im bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì, hơi khom người hành lễ: “Tần lão phu nhân, việc này Triển mỗ đảm bảo sẽ cho lão phu nhân và ba mạng người chết oan một câu trả lời thỏa đáng. Lão phu nhân về trước nghỉ ngơi, chờ tin tức tốt.”
Tần lão phu nhân có vẻ không hài lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn như xoáy vào Triển Chiêu, rồi liếc qua Đàm Anh quỳ rạp dưới sàn và Đàm Ân đang an ủi nàng, khóe môi đầy nếp nhăn thoáng hiện nụ cười khó hiểu, bước xuống bậc thang Triển Chiêu cho mình, nói trong phủ còn có việc, rồi rời đi.
Trong lòng Đàm Ân có xiết bao điều muốn nói, nhưng lời ra đến bên miệng, nhìn gương mặt tiều tụy của Đàm Anh, hắn lại nuốt trở vào.
Muội muội duy nhất của hắn sao lại thành thế này? Ban đầu lúc muội ấy kiên quyết đòi gả cho người nọ, sao hắn lại không ngăn cản?
Mấy năm nay hắn thường xuyên nghe được những lời đồn đại, cũng biết muội muội của mình ở Tần phủ ngang ngược thế nào, gây khó dễ với Tần Tử Câm ra sao, nhưng Tần Tranh lại đối xử với muội ấy rất tốt. Đôi khi tình cờ bắt gặp hai người trên đường, thấy Tần Tranh che chở muội ấy, cũng thấy muội ấy rất quan tâm đến Tần Tranh, hắn gần như cho rằng muội muội mình đã chọn đúng người. Mặc dù phải chung phu quân với người, nhưng chỉ cần nam nhân đó cưng chiều muội ấy là đủ rồi, quản chi những lời đồn đại bịa đặt.
Nhưng mấy ngày trước đây, nhận được thư của Họa Vị, hắn mới phát hiện mình nhầm rồi. Nam nhân kia dốc lòng bảo vệ muội muội của hắn chỉ bởi vì y coi muội ấy như người thay thế.
Muội muội của hắn. Muội muội mà trước lúc lâm chung phụ mẫu đã dặn hắn phải chăm sóc thật tốt lại bị kẻ khác làm khổ. Nhưng hắn không làm gì được. Dù sao đó cũng là lựa chọn của muội ấy.
Nhưng bây giờ muội ấy lại trở nên như vậy, không chút che giấu sự ghen ghét của mình mà chạy tới đây vu oan cho người. Lẽ nào muội muội của hắn đã thật sự thay đổi? Vì nam nhân đó mà thay đổi?
“Đủ rồi!” Đàm Ân quát to, cắt ngang những lời huyên thuyên không dứt của muội muội mình.
Triển Chiêu thấy tình huống trở nên khó xử, nháy mắt với sư gia. Sư gia hiểu ý, vội phân công công việc cho mọi người, xua đám dân chúng hóng chuyện bên ngoài đi, đóng cửa công đường.
Chẳng mấy chốc, trong công đường rộng lớn chỉ còn lại ba người, cũng chỉ vang tiếng thở dồn dập của hai huynh muội.
Đàm Anh túm lấy quan phục màu xanh của ca ca mình, nắm chặt đường thêu trên đó, như là muốn kéo quan phục xuống, gương mặt thanh tú tái nhợt, giọng điệu vô cùng thê lương, run rẩy nói: “Ca ca, huynh không tin muội? Huynh không tin muội!” Nói xong lời cuối cùng, khóe mắt ngấn nước.
Đàm Ân nhìn dáng vẻ yếu đuối không giống ngày thường của Đàm Anh, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ tóc búi hai bên như hai cái bánh bao nhỏ, nằm sấp trên người mình, giọng nói non nớt trong trẻo gọi ca ca.
Anh Anh…
“Thì ra cuộc đời này của muội chỉ là một trò hề. Bị mọi người lừa gạt, còn tự lừa gạt mình. Họa Vị thân thiết nhất cũng bỏ muội mà đi, đến cả ca ca cũng không tin muội.”
Đàm Anh khẽ lắc đầu, nước mắt chảy ra, trượt theo đường nét xinh đẹp, nhỏ xuống làn váy dính đầy bụi đất của nàng. Nàng vẫn nói năng lộn xộn, nắm chặt ống tay áo của Đàm Ân không chịu buông.
Đàm Ân ngồi xổm xuống, đưa tay nâng lấy khuôn mặt đẫm nước của Đàm Anh lên, nhẹ nhàng lau, dịu dàng nói: “Ca ca… luôn tin muội. Ca ca sẽ đòi lại công bằng cho muội.”
“Đàm phu nhân có chứng cứ…” Triển Chiêu nhìn nét mặt hoảng hốt của Đàm Anh cùng vẻ đau thương của Đàm Ân, có muôn vàn lý do giải thích cho Tần Tử Câm, lại không sao mở miệng.
“Đàm phu nhân, Đàm đại nhân, hãy nghe ta nói một câu. Điều mắt mình nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng.”
Trong công đường yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt của nữ tử. Ba người quay đầu nhìn cửa đại đường đóng chặt, thấy Tần Tử Câm mặc y phục màu trắng đứng đó, tựa như một tiên tử tách biệt phàm trần, ánh mắt sáng trong như thấu nhân sinh nhìn ba người.
“Tần cô nương?”
“Tần Tử Câm?”
Tác giả có lời muốn nói: Chương này Đàm Anh nói năng lộn xộn vì nàng vừa trải qua cú sốc tinh thần quá lớn cho nên không khống chế được.
Một nửa nguyên nhân là do phát hiện ra mình chỉ là người thay thế, một nửa là vì cái chết không rõ nguyên nhân của Họa Vị, còn có một phần là vì thái độ thất thường của Tần Tử Câm đối với nàng (vừa chân thành khuyên bảo trong đêm mưa đã lại tỏ vẻ âm hiểm mà thừa nhận mình sát hại Họa Vị).
Cho nên mọi người cảm thấy Đàm Anh có vẻ điên điên khùng khùng thì cũng bỏ qua cho mị~~
Mặt khác, Đàm Ân là một tên thương muội muội, còn là một tên vô cùng vô cùng thương muội muội.
– —–oOo——