Mùi hương nồng đậm nơi chóp mũi mãi không tan đi, Triển Chiêu nhíu mày, khẽ giật cánh tay.
Đau… Là cảm giác đau rát nóng rực, từ mu bàn tay lan khắp thân thể. Đau nhức như một cái lồng bao trùm lấy y, không phải đau đớn mãnh liệt, mà là từng chút từng chút làm y không yên.
Y dùng hết sức lực đời này mở mắt, hiện lên là gương mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt trong ánh lửa sáng rực của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thấy hắn lặng im nằm trong ngực mình, nhìn gương mặt như ngọc khắc mê người, bật cười, trong lòng như có sóng gợn. Ngọc Đường…
Y nâng cổ tay lên, trên mu bàn tay phải có một vết thương, màu máu bị bụi che mờ, thịt lẫn gạch vụn, chả trách lại đau như vậy.
Hơi ngẩng đầu, muốn xác nhận Bạch Ngọc Đường hôn mê bất tỉnh có sao không. ‘Bịch’ một tiếng, khăn vải dưới cổ theo động tác mà rơi từ trên cần cổ xuống dưới đất, sắc đỏ chói gai mắt.
Triển Chiêu lơ đãng đưa mắt nhìn, đến khi chạm đến khăn vải nhiễm máu thì trừng lớn, mặc kệ thân thể đau nhức cùng vết thương lớn nhỏ trên người, bật dậy, ôm lấy Bạch Ngọc Đường vẫn đang mê man.
Có đôi khi, nhìn sắc trắng đến gần như trong suốt trên người hắn, y chợt cảm thấy hoảng hốt. Sắc da thế này thật giống như bất cứ lúc nào cũng tan biến, tựa như tuyết trắng không tỳ vết.
Vết thương sâu đến nhìn thấy xương trên cổ tay trắng muốt như ngọc làm mắt y đau nhức. Y vội đè chặt lên vết thương, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra qua những kẽ ngón tay của y, nhỏ xuống mặt đất, để lại những vết tím hồng.
Nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường mỗi lúc một tái, y không biết phải làm gì. Lồng ngực như bị tảng đá nặng ngàn cân đè lên, không rõ mình đang cảm thấy đau đớn, áy náy hay chua xót.
“Ngọc Đường… Ngọc Đường…” Những tiếng gọi tràn ngập mong đợi trào qua cổ họng đau rát, Triển Chiêu nhẹ nhàng đưa tay Bạch Ngọc Đường lên môi, xúc cảm lành lạnh làm y sợ hãi. Chất lỏng dinh dính vẫn không ngừng lọt qua kẽ ngón tay, y nắm càng chặt hơn, tựa như thứ đang nhỏ xuống là sinh mạng của mình.
Khẽ khàng hôn lên đầu ngón tay, mu bàn tay, cổ tay của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu tựa như con thú bị mất bạn tình, không ngừng nức nở tên Bạch Ngọc Đường.
Trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, nhưng y mặc kệ. Trong cổ không ngừng phát ra những tiếng khàn khàn đau đớn không rõ.
Nam hiệp vốn nho nhã, lễ độ, bình thản lúc này lại có những hành động thất thố, chỉ biết dùng phương pháp nguyên thủy nhất gọi tên người mình yêu. Giọng nói êm ái, đầy từ tính nay đã không còn, thay vào đó là tiếng rên đau đớn, khổ sở.
Có lẽ đã trải qua ngàn năm, có lẽ mới chỉ một khoảnh khắc. Đến khi hàng mi mỏng như cánh ve khẽ khàng mở ra, Triển Chiêu không khống chế được cảm xúc của mình, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa mở mắt, còn chưa nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, một giọt lại một giọt nước liên tiếp rơi xuống môi của hắn, lọt qua khóe môi, thấm vào trong miệng. Thật mặn, cũng đầy chua xót.
“Mèo trộm… Ngươi khóc tang gì thế…” Hắn nở nụ cười yếu ớt, vươn tay lau gương mặt bị bụi bẩn làm cho nhếch nhác, không còn vẻ tuấn tú của Triển Chiêu.
Triển Chiêu ôm chặt hắn vào trong ngực, cánh tay càng lúc càng siết chặt, nước mắt chảy ra cũng mỗi lúc một nhiều, không thể ngăn lại.
Bạch Ngọc Đường tái nhợt thế này, Bạch Ngọc Đường thở yếu ớt như vậy… Tại sao từ khi ở bên mình, Bạch Ngọc Đường hăng hái, tiêu sái giang hồ lại lần nào cũng nguy tới tính mạng?
Phải chăng… y đã sai rồi?
“Mèo ngốc… Ngươi ôm chặt quá làm ta sắp không thở nổi…” Bạch Ngọc Đường kháng cự đẩy Triển Chiêu, nhưng tuy cùng bị khói hun làm cho choáng váng, sức lực của Triển Chiêu lại hơn hắn một chút.
“Nam tử hán đại trượng phu… đổ máu không đổ lệ. Tiểu Miêu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao lại…?”
“Không được cười ta… Chuột… chết… Ngươi… Khụ… Khụ khụ…” Triển Chiêu vừa ngồi thẳng người, muốn nhìn Bạch Ngọc Đường, cảm giác đau rát trong cổ mà y luôn phớt lờ lúc này lại đánh úp, làm y không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Được, được, ta không cười ngươi nữa. Họng đau lắm à? Vậy đừng nói…” Bạch Ngọc Đường bị dọa, Triển Chiêu ho đến trắng bệch mặt mày, đổ mồ hôi lạnh thế này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Hôm nay hắn lần đầu tiên nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Triển Chiêu: lần đầu tiên thấy y không nói lý lẽ, lần đầu tiên thấy y không khống chế được, lần đầu tiên… rơi lệ.
Hắn vừa định đưa tay phải ra, thuận khí cho Triển Chiêu đang ho không ngừng, nhưng tay vừa giơ lên, cảm giác tê liệt làm hắn không kiềm được mà rên rỉ ra tiếng, cố gắng dằn tiếng rên xuống, nhíu mày, che cổ tay.
Triển Chiêu sao có thể không nhìn thấy? Gục trên đùi Bạch Ngọc Đường, cuống họng đau đến không thể phát ra được âm thanh, nhưng y không thèm để ý đến nữa. Y tìm một chỗ sạch sẽ trên áo mình, xé ra, cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.
“Tiểu Miêu, ngươi có nhận ra người nằm dưới sàn trong căn phòng kia trông như thế nào không?” Ổn định trở lại, Bạch Ngọc Đường nhớ tới chuyện chính.
Triển Chiêu buộc chặt băng vải trên cổ tay hắn, mắt nhìn như xoáy vào Bạch Ngọc Đường, đang định nói gì đó, chợt nhớ ra cổ họng mình bị tổn thương, chỉ thở dài, kéo bàn tay không bị thương của hắn sang, viết: lửa quá lớn, ta không kịp nhìn, chỉ vội xông vào lấy vật chứng trong tủ rồi chạy ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường nhìn tòa lầu vẫn ngùn ngụt cháy, lại nghe thấy có tiếng người từ xa chạy tới nơi này, thầm kêu không ổn, vội đứng lên, định kéo Triển Chiêu lẩn vào bóng đêm.
Triển Chiêu không sốt ruột như Bạch Ngọc Đường, cúi người nhặt mảnh vải dính đầy máu dưới đất lên, cất vào trong ngực, trước ánh mắt nghi hoặc của Bạch Ngọc Đường, y vén cánh tay trắng nõn của hắn lên, viết gì đó.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ngay sau đó như chợt hiểu ra, nhẹ gật đầu với Triển Chiêu. “Biết rồi, Miêu đại nhân, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Nụ cười rất ấm áp. Tại đây, trong ánh lửa ngất trời, nụ cười kia sưởi ấm Triển Chiêu, cũng sưởi ấm chính hắn.
*
Tần phủ.
“Trong thư, Lâm công tử có nhắc đến phương pháp nung đồ sứ, mấy ngày trước muội cũng tìm được một phương thuốc cổ truyền có thể áp dụng phương pháp này, huynh xem có thể dùng được không…”
Tần Tử Câm chậm rãi mở quyển sách trên tay, rút ra một tờ giấy Tuyên Thành, đặt xuống mặt bàn.
Ngón trỏ và ngón giữa đẩy tờ giấy đến trước mặt Tần Tranh, móng tay nhợt nhạt. Đôi tay này đã từng gảy những khúc nhạc khiến văn nhân mặc khách khắp Tô Hàng ngưỡng mộ, vậy mà bây giờ…
Thầm thở dài, hắn hạ quyển sách trên tay xuống, vươn tay định nhận lấy tờ giấy nàng đẩy tới, nào ngờ ngay khi tay hắn vừa chạm vào tay nàng, Tần Tử Câm đã vội thu tay về, để mặc tay hắn chưng hửng ở đó.
Tần Tử Câm lạnh nhạt sửa sang y phục trên người, vuốt lại nếp gấp trên ống tay áo rộng, gấp quyển sách trên tay lại, nhấc mép váy định rời khỏi.
“Đợi đã…” Hắn vội đứng lên, đặt sách trên tay xuống bàn, đuổi theo trước khi nàng xoay người, tay chống bàn hô lên.
Tần Tử Câm dừng bước, hơi quay đầu, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Huynh trưởng, nếu không còn việc gì nữa, Tử Câm muốn về phòng.”
Đường nét trên gương mặt thanh tú như mang một lớp lụa mỏng, lạnh lùng, không nhận ra vui buồn. Không có dao động, không có thẹn thùng, không có bối rối, càng… không có tình yêu.
“Không… Không có.” Hắn thật sự không thể tin, vì sao mới chỉ có ba ngày, mà nàng như đã thay đổi, càng lạnh nhạt hơn lúc trước, càng không thể hiện cảm xúc trước mặt người khác?
Hắn hơi nhíu mày, tầm mắt dời sang cửa sổ, muốn nhìn xem khóm trúc đào trong nội viện có tươi tốt hay không.
Nhưng tầm mắt chỉ chạm đến song cửa sổ dán giấy Tuyên Thành lạnh lẽo. Không thấy hoa đào nở rộ, không thấy nụ cười giai nhân, càng không thấy cầm sắt hòa tấu, điệu múa mê người.
Hắn ngước đầu, nhìn hoa văn chạm trổ trên nóc nhà, bỗng dưng cười lạnh ra tiếng, gương mặt tái nhợt càng hiện rõ vẻ bệnh tật.
“Tần Tranh, ngươi… còn cố chấp đến bao giờ?”
Hai bóng người một lam một trắng hiện lên trước mắt. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi tách ra thành nụ cười không rõ là áy náy hay bi ai.
*
Thời tiết vẫn tuần hoàn mà thay đổi, mỗi ngày một nóng lên. Tiết trời tháng tư đã nóng dần, không còn mát mẻ giống như tháng ba. Dưới thời tiết như vậy, rất dễ làm người ta cảm thấy buồn bực, khó chịu.
Không biết có phải do thời tiết hay không, đến cả Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng trở nên sốt ruột.
“Từ những vật chứng này cùng với khẩu cung của thôn dân ở thôn Đới Khê, có thể khẳng định Khinh Hồng là hung thủ giết người.”
Bạch Ngọc Đường chỉ mấy cao dược bày đầy trên bàn, nói chắc nịch. Giọng điệu tự tin làm ngay cả Triển Chiêu cũng không kiềm được mà ngước mắt.
Triển Chiêu khẽ thở dài, chậm rãi mài mực, chấp bút lông, đặt lên giấy Tuyên Thành đã trải rộng, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm bút lông, phối hợp với gương mặt nho nhã, làm toàn thân y toát ra khí chất thư sinh. Sau khi đặt bút xuống, Bạch Ngọc Đường ghé đầu nhìn, thấy trên tờ giấy rất lớn chỉ có vài chữ:
Thuật dịch dung của phái Tuyết Sơn.
Tần phủ.
Hồng Tụ chiêu.
Lời khai phóng hỏa
Hai chữ phóng hỏa và Tần phủ được khoanh tròn, biểu thị tầm quan trọng.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, dường như đang suy đoán dụng ý của Triển Chiêu khi viết mấy chữ này, đến khi nhìn sang nét mặt như cười như không của Triển Chiêu, khóe môi toét ra thành nụ cười từ đáy lòng.
“Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm. Ta đi làm ngay…” Bạch Ngọc Đường đoạt bút trong tay Triển Chiêu, lại lấy một tờ giấy trắng bên cạnh, gạch vài nét bút, rồi cất vào trong tay áo. Đang định mở cửa phòng, thấy Triển Chiêu đang đứng bên bàn mỉm cười nhìn theo, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.
Đẩy Triển Chiêu tới giường, tay chống nạnh, lạnh lùng tuyên bố: “Ngươi nghỉ ngơi cho ta, uống thuốc đúng giờ. Với cổ họng lúc này, ngươi ngoan ngoãn ở lại quán trọ là được.”
Triển Chiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường, cũng không phản kháng, mặc theo ý hắn.
“Ta đi đây…”
Triển Chiêu kéo ống tay áo đang trượt khỏi tay mình, Bạch Ngọc Đường nghi hoặc quay đầu, thấy Triển Chiêu chậm rãi viết mấy chữ trên mu bàn tay của hắn.
Bạch Ngọc Đường cúi thấp người, sau đó nắm chặt tay Triển Chiêu, gương mặt quan ngọc như sáng bừng lên: “Là thật là giả, trong lòng bọn họ đều tự biết. Tạm thời chúng ta cứ đứng ngoài quan sát, xem đến cuối cùng yêu nào là thật, yêu nào là giả.”
– —–oOo——