Sinh mệnh vô thường, nếu không phải kết cục mà bản thân dốc hết tâm sức theo đuổi, đến cuối đời cũng chỉ là một hạt bụi trong nhân gian rộng lớn này mà thôi.
Ngón trỏ thon dài chậm rãi vuốt qua đầu mũi nhọn trong suốt, lạnh lẽo, không biết là vì vô tình hay cố ý.
Đầu ngón tay nhói lên, một giọt máu đỏ tươi chui qua khe hở giữa ống tay áo, nhỏ lên lớp vải đỏ tươi, để lại một vết thẫm màu.
Váy màu đỏ tươi, phối hợp với vết máu nở rộ như đóa mai, đẹp đẽ muôn phần. Giống như phượng hoàng khóc ra máu trước khi hóa thành đốm lửa.
Đốt trụi mọi thứ, thề đồng quy vu tận!
Đôi con ngươi lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm thiếu nữ nhìn yếu ớt kỳ thực lại âm hiểm khiến người khác không sao nhìn thấu trước mặt, ngón tay thanh mảnh chậm rãi siết chặt chuôi kiếm bên hông.
Hai người đối chọi gay gắt, hết sức căng thẳng.
Nhưng Tần Tử Câm lại hoàn toàn không bị biến cố này làm kinh động, vẫn chỉ đưa lưng về phía hai người, ngẩn ngơ nhìn mặt ao phía trước, tựa như muốn thông qua mặt nước nhìn như phẳng lặng này để nhìn thấy một thế giới khác hoàn toàn khác biệt với tường viện cao.
Rất lâu sau góc áo mới khẽ động, lạnh nhạt ngoái đầu, trong mắt bất ngờ hiện sát ý mà nhìn Chu Sa: “Chu Sa, sao ngươi lại biến thành thế này?”
Chuyện kia…
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, lòng bỗng dưng trầm xuống, đứa bé Tiểu Ly kia… Một cô bé nhỏ đáng yêu như vậy lại chết trong tay thiếu nữ những tưởng yếu đuối trước mặt này.
Hắn thương tiếc, thương tiếc cho Tần Tử Câm từ nay về sau đã mất đi một người quan trọng với nàng. Hắn hối hận, hối hận vì mình không nhanh chân hơn, tới cứu Tiểu Ly.
Chỉ có điều, dù cảm thấy thế nào cũng không thể khiến thời gian quay lại. Việc có thể làm bây giờ chỉ có đưa thiếu nữ trước mặt này về quy án đền tội.
Chu Sa nhẹ nâng tay trái lên, ngón tay thon dài lướt qua nét mày, để lại một vệt mờ trên vầng trán trắng nõn, vạch lên giữa lông mày, không biết những vết vạch này có làm giảm bớt vết thương trong lòng hay không?
“Ồ? Thế nào cơ? Lạnh lùng, tàn nhẫn, không có tính người? Hay là muốn cảm thán biết người mà không hiểu người?” Chu Sa chợt cười mờ ám, con người đen nháy đảo qua hai người, “Ngươi đã từng nhìn thấy dáng vẻ đằng sau gương mặt này chưa?” Ngón tay lướt trên lông mày chậm rãi chuyển xuống má trái, nơi ngón tay tiếp xúc bị tróc ra một lớp như da người, để lộ dung nhan hoàn toàn không giống như bên má phải.
Khóe mắt vẽ màu đỏ tươi, ánh mắt sáng rực quyến rũ, nét mày nhỏ dài, cánh môi nửa mở đỏ thẫm. Cách trang điểm ma mị phối hợp với dung mạo tuyệt mỹ, má trái yêu mị hoàn toàn tương phản với vẻ tái nhợt, liễu yếu đào tơ bên má phải.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi đúng là dùng thuật hóa trang của phái Tuyết Sơn!” Ngay khoảnh khắc dung mạo thật của Chu Sa lộ ra, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc chậm rãi lan tỏa trong không khí vốn ướt lạnh.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ngũ quan tuấn nhã gần như nhăn lại, từ lúc nãy hắn đã ngửi thấy mùi hương này, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng, khiến hắn không còn chút sức lực nào cả.
Gắng gượng để bản thân không ngã xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm nữ tử váy đỏ quyến rũ, không dám thả lỏng.
“Nói như vậy, đúng là ngươi! Tại sao? Tại sao? Tình cảm giữa ngươi với Tiểu Ly tốt như vậy…” Tần Tử Câm lặng lẽ đỡ lấy thân thể đã hơi lung lay của Bạch Ngọc Đường, đôi mắt trong suốt dò xét nhìn nữ tử váy đỏ hoàn toàn khác xa trong trí nhớ.
Chu Sa đưa đôi mắt sắc lạnh liếc lá sen dập dờn trên mặt ao, không biết đang tính toán chuyện gì, ngón trỏ phải từ từ ấn lên mũi châm nhọn, tay trái lại chậm rãi kéo lớp da trong suốt bên má phải xuống.
Đôi môi đỏ khép mở, làn váy đỏ tươi khẽ nhấc, giọng nói lạnh lùng nổ tung bên tai nàng: “Chuyện cũ… đã như mây trôi. Tới bây giờ ngươi vẫn nghĩ ta còn là tỳ nữ hầu trà trong sáng, vô hại hay sao?” Nói đến đây, giọng chợt cao vút lên: “Thật… quá ngây thơ!”
Dứt lời, ngón trỏ phải bất ngờ búng ra, một đám châm bạc lóe lên sát khí dưới ánh mặt trời phóng tới chỗ nam tử bạch y đứng chắn trước người Tần Tử Câm, nhanh đến mức làm nam tử khó mà phản ứng kịp.
“Nếu ta đã muốn làm, không ai có thể ngăn cản được!”
Con ngươi quyến rũ của Chu Sa bỗng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, lúc ánh mắt chạm đến lam y thuần sắc bất chợt chắn trước người bạch y thì hòa hoãn lại.
Nam tử áo lam chậm rãi mở tay ra, trong đó là hai cây châm dài mảnh, gương mặt vốn ôn hòa lúc này lại mang sát khí ép người ta không thở nổi.
Chu Sa cười ha ha, phối hợp với gương mặt ma mị lộ ra dáng vẻ nũng nịu: “Khinh công của Triển đại nhân thật nhanh…”
Lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt như có như không nhìn Bạch Ngọc Đường lung lay chực ngã sau lưng Triển Chiêu, mùi thảo dược dưới vạt váy đỏ tươi càng lúc càng nồng: “Chỉ là không biết Yến tử phi của Triển đại nhân có theo kịp ‘châm mẹ con’ của ta hay không?”
Triển Chiêu đang híp mắt quan sát, nghe thấy lời này của thiếu nữ, vẻ mặt đột nhiên hiện cảm xúc sợ hãi. Đồng thời sau lưng vang lên tiếng thở dốc nặng nề, sau đó thân hình hơi lạnh đổ xuống lưng mình, mềm nhũn mà trượt dọc cột sống của y xuống dưới.
Y hoảng hốt, vội trở tay, đỡ lấy Bạch Ngọc Đường, môi trắng bệch, gương mặt tái nhợt rịn mồ hôi lạnh, cũng bất chấp đang để lộ phần lưng cho kẻ thù. Trong mắt y, trong lòng y chỉ có người đang nhắm nghiền hai mắt, toàn thân mềm nhũn này.
May mà nữ tử váy đỏ không thừa cơ ra tay, chỉ nhân lúc Triển Chiêu xoay lưng lại, tung người lên xuống mấy cái đã biến mất giữa các đình lâu.
Sau khi xác định Bạch Ngọc Đường chỉ ngủ mê, trái tim vọt lên cổ họng của Triển Chiêu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này mới nhận đã không thấy bóng dáng nữ tử váy đỏ đâu nữa rồi.
Quan sát xung quanh, chỉ thấy Tần Tử Câm vẫn còn đang ôm cánh tay phải, thẫn thờ đứng bên cạnh bờ ao, cắn răng, cẩn thận đỡ Bạch Ngọc Đường đi tới trước mặt Tần Tử Câm, nhả từng chữ nói: “Tử Câm cô nương, mong cô nương chăm sóc… Ngọc Đường. Triển mỗ đi một lát sẽ trở về ngay…”
Tần Tử Câm mờ mịt ngước mắt nhìn Triển Chiêu, đáy mắt lặng như một vũng nước tù, máy móc đỡ lấy khuỷu tay Bạch Ngọc Đường từ Triển Chiêu, lại ngơ ngác nhìn lam y nhẹ nhàng tung người mấy cái, đạp lên mái đình cong cong, dáng người cao lớn dần không thấy đâu nữa. Đầu Bạch Ngọc Đường cúi thấp, đôi môi trắng bệch mấp máy mấy từ đứt đoạn. Nàng nhíu mày, hơi nghiêng đầu, ghé lỗ tai lại sát miệng Bạch Ngọc Đường.
“Tiểu Miêu… Bích… có vấn đề…”
*
“Chu Sa, ngươi đưa tay chịu trói đi, đừng phản kháng vô ích.”
Triển Chiêu rút nửa thân kiếm ra khỏi vỏ, chắn trước người, chỉ nử tử váy đỏ đang đưa lưng về phía dòng nước xiết, đón gió mà đứng, giọng điệu đầy cảnh giác.
Nữ tử váy đỏ hơi nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng nước chảy ào ào phía sau, lông mày luôn nhíu chặt lúc này lại dần giãn ra. Nụ cười nhuộm gương mặt, như là tùy ý, như là giải thoát: “Đưa tay chịu trói? Triển đại nhân quá đề cao ta rồi…”
Khóe môi nhẹ câu lên, nụ cười tùy ý bỗng dưng nở rộ: “Dù thế nào ta cũng phải giết đủ năm người, lấy đủ máu tươi để gương mặt này của ta trẻ thêm mười tuổi nữa, ngài nói có phải không?”
Nói xong còn quyến rũ chớp chớp hàng mi dài. Ba ngàn phiền não, mỹ nữ đứng đầu. Ráng chiều rực rỡ, gió thổi hiu hiu, thật là thương xót khó nói hết thành lời.
“Câm miệng! Sinh mạng con người là do trời ban, ngươi lại vì ham muốn cá nhân mà sát hại ba mạng người, còn không mau theo ta về quan phủ…”
Triển Chiêu không hề bị dáng vẻ ma mị kia làm ảnh hưởng, vẫn lạnh lùng làm nhiệm vụ của mình, giết người thì phải đền mạng.
Chu Sa khẽ lắc đầu, tiếc hận cảm thán: “Triển đại nhân vẫn lựa chọn sống trong chốn quan trường xấu xa dơ bẩn?”
Triển Chiêu không đáp, chỉ rút mũi kiếm sắc bén của Cự Khuyết ra thêm ba phần, con ngươi lạnh lùng là câu trả lời xác đáng nhất.
Chu Sa tùy ý phất tay áo rộng, đường thêu màu vàng dưới ống tay áo màu đỏ thẫm hơi lóe sáng dưới ánh trời chiều. Gương mặt càng thêm nổi bật giữa ánh tà dương như máu phía sau, dáng vẻ quyến rũ tà mị khiến người ta không sao dứt khoát.
“Chỉ mây hỏi trời, tiếc người đau thương. Chu Sa Ngưng Bích, tình lâu dài.”
Móng tay sơn đỏ chậm rãi xuyên qua cây châm dài, bên tai vang lên tiếng hát đồng dao của hai giọng trẻ con non nớt, ngón trỏ và ngón giữa trắng nõn chậm rãi vê một lọn tóc đen, mắt phượng hẹp dài nheo lại, tầm mắt như lơ đãng liếc nhìn phía sau, cuối cùng lại như xuyên qua nam tử lam y rút kiếm sẵn sàng mà nhìn tới một nơi khác.
Ngón tay thon dài nổi bật trên mái tóc đen rút ra thứ gì đó ánh lên hàn quang. Nụ cười tà mị không những không biến mất mà càng thêm ghê người.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng lấp lánh ánh nước, như con thú mắc bẫy, cầu xin chút thương xót cuối cùng: “Triển đại nhân, Triển Nam hiệp, có thể… tha cho ta một lần được không. Một lần cuối cùng. Ta còn chuyện chưa hoàn thành.”
Tuy nàng ta nói những lời này bằng giọng điệu cầu khẩn, nét mặt đáng thương, nhưng Triển Chiêu không hề bỏ qua những cây châm bạc tưởng vô hại nhưng cực kỳ nguy hiểm giữa đầu ngón tay của nàng.
Ánh mắt cảnh giác, toàn thân căng cứng như tên lên dây, cổ kiếm Cự Khuyết nửa xuất vỏ, con mắt sắc lạnh, vạt áo lam bị gió thổi bay lên từng chập, dáng vẻ đầy cảnh giác, dường như đang chờ đợi hành động tiếp theo của nàng ta.
“Ôi, ta biết rồi, cũng hiểu được, chỉ là ta không cam lòng. Sao ta có thể cam lòng?”
Tiếng nói của Chu Sa vỡ vụn hòa vào làn gió, nghe điềm nhiên, tựa như không có gì phát sinh. Nhưng ngay sau đó là bi thương ngập tràn, tuyệt vọng cùng cực: “Sinh mạng vô thường, ta đã sớm hiểu được, lại vẫn muốn dùng đôi mắt này nhìn…”
Nữ tử váy đỏ chợt đưa tay ôm ngực, nụ cười không đành lòng dần lan rộng. Tầm mắt từ phía xa xôi chuyển về nhìn nam tử áo lam chính khí quang minh, không lộ chút mềm lòng trước mặt.
“Triển Nam hiệp, có thể giúp ta tháo gỡ nghi hoặc không? Ngài và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường có quan hệ gì?”
Gương mặt như khối băng cứng của Triển Chiêu mơ hồ tan vỡ, nhìn nữ tử đã bị mình dồn đến không còn đường lui nói ra những lời tưởng chừng không đầu không cuối lại như ẩn chưa gì đó, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh: Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái nhợt, Tiểu Ly nằm trên mặt đầy lầy lội nước mưa… Nhưng vẫn mím chặt môi mỏng, lặng im không đáp.
Như đã biết trước Triển Chiêu sẽ có phản ứng này, nữ tử không nhanh không chậm nói tiếp: “Thôi, có quan hệ gì cũng đâu liên quan đến ta. Chỉ có điều, tâm ý bất chấp thế tục cũng nhất định nắm tay nhau của các người thật khiến ta bội phục.”
Lông mày nhíu chặt của Triển Chiêu chưa hề giãn ra, nhưng thân thể đã vô thức có phản ứng.
Cự Khuyết vốn đưa ra trước người đã bất giác hơi thu lại, cho thấy lúc này Triển Chiêu đã giảm bớt phòng bị.
Chu Sa cười nhạt một tiếng, cánh môi đỏ thắm toét ra một độ cong như là đau thương tột cùng, đôi mắt yêu mị lóe lên.
“Người là do ta giết, tất cả đều do ta làm. Ta… nhận tội.”
Ngón tay thon dài nắm vỏ kiếm cổ khẽ run lên, tư thế cảnh giác từ từ thả lỏng.
“Tốt. Vậy mời Chu Sa cô nương theo Triển mỗ tới huyện nha Vĩnh An.”
Bảo kiếm tuy cũ nhưng không hề mất vẻ sắc bén chậm rãi tra vào vỏ, cho thấy nam tử áo lam đã không còn cảnh giác, lựa chọn thử tin tưởng nữ tử nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ bé, yếu ớt, trái tim nửa thiện nửa ác này một lần.
Gió nhẹ lướt qua mặt lúc này chợt cuồn cuộn, bất ngờ thổi tung búi tóc vốn đã rối loạn của nữ tử, vạt váy đỏ tươi cùng lọn tóc đen bay lên, hợp lại với nhau, tạo lại một cảnh tượng quỷ dị mà bi thương.
Triển Chiêu nheo mắt lại, không hiểu sao không khí ở đây lại làm y cảm thấy bất an, trái tim cũng không sao bình tĩnh lại được.
Trong lúc y chưa kịp có phản ứng gì, nữ tử váy đỏ ngược tà dương như máu chợt phun ra một ngụm máu tươi, màu xám trắng thê lương nhuộm lên dung nhan tuyệt mỹ.
Triển Chiêu kinh hãi, vội vươn tay muốn nâng nàng ta dậy, Chu Sa lại bất ngờ tránh khỏi bàn tay vươn tới của Triển Chiêu, ánh mắt dần tan rã lộ vẻ xót thương hiếm thấy, bờ môi nhuốn máu phun ra mấy lời không thành câu.
Làn gió vô tri thổi tan những lời nàng nói, cũng thổi tung làn váy đỏ tươi.
Cánh tay mới vươn ra một nửa chỉ kịp túm lấy một mảnh vải đỏ, lại không thấy bóng giai nhân đâu nữa.
Triển Chiêu sững sờ thu tay về, nhìn mảnh vải đỏ giữa ngón tay, cảm xúc trong lòng không biết là vui mừng hay bi phẫn. Nhìn dòng nước xiết cuồn cuộn cuốn trôi bóng người vừa rớt xuống, không để lại dấu vết gì, trong đầu tượng tưởng ra hình dạng thi thể của Chu Sa.
Cuối cùng lặng lẳng nhìn mảnh vải đỏ như mất đi màu sắc tươi thắm trong tay.
Y đứng bên bờ vực ngây người hồi lâu, cũng không có nhiều hối tiếc vì không cứu được một sinh mệnh, chỉ đứng đó nhìn nó từ từ tuột khỏi bàn tay.
Có lẽ kết thúc thế này là một vòng tuần hoàn cho nữ tử kia, nếu như nghĩ đến phương hồn những thiếu nữ đã sớm về trời trong tay nàng.
“Triển đại nhân, nếu thích màu trắng thì phải nhớ đừng để sắc trắng ấy bị nhuộm bất cứ vết dơ nào…”
Bàn tay phải của Triển Chiêu chậm rãi đưa lên bóp trán. Những lời này… có ý nghĩa gì?
Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra. Có quá nhiều điểm đáng ngờ, có quá nhiều điểm không thể nói rõ, cũng không thể hiểu nổi.
Sức khỏe khiến người ta lo lắng của Ngọc Đường, lai lịch của Ngưng Bích, bí mật của Tần phủ…
Càng nghĩ càng loạn, càng không tìm ra được manh mối.
Thôi, thôi, cứ giải án giết người trước đã.
Xoay người, mở bàn tay đang nắm chặt ra, nhìn mảnh vải đỏ bị gió thổi lên, bay xuống vực theo chủ nhân của nó, bị nước xiết cuốn lấy, biến mất không thấy tăm hơi.
Tất cả mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Nhưng…
Có thể vì chuyện này mà vẽ ra một dấu chấm tròn được sao?
– —–oOo——