Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 216: Thơ Nhiễm pháp y làm có một không hai



Chẩn trị ngoại thương không giống với những bệnh khác, chỉ dựa vào bắt mạch hỏi bệnh tình là không được, Nhiễm Nhan không sợ bị người nhìn cổ, chỉ là cổ nàng bây giờ toàn mấy cái dấu kia, rất khó làm người không nghĩ nhiều.

Nhưng ngay lúc nhìn thấy Chu Y lệnh, Nhiễm Nhan liền mất sạch băn khoăn. Ông là một lão giả đã trên dưới 50 tuổi, phần lưng hơi khòm, một thân quan phục viên lãnh màu xanh nhạt, đầu đội bộc đầu màu đen, khuôn mặt trắng nõn, da thịt lỏng lẻo, đã có những nếp nhăn sâu, mí mắt hơi rũ, khiến cho người khác không thấy rõ ánh mắt ông, thái độ không ngạo mạn, cũng không khiêm tốn, vừa nhìn đã biết là loại người trừ bỏ bệnh tình, những chuyện còn lại thì sẽ làm như không thấy.

Bảo hộ riêng tư của người bệnh, cũng là một trong những yêu cầu thường ngày của y sinh, đặc biệt là ngự y.

“Thập Thất Nương, mau tới gặp qua Chu y lệnh.” Nhiễm Bình Dụ nói.

Nhiễm Nhan cùng Dung Thiến đều đứng dậy, nhún người hành lễ với Chu y lệnh, “Nhi Nhiễm thị Thập Thất gặp qua Chu Y lệnh.”

“Thập Thất Nương chiết sát lão phu.” Chu Y lệnh duỗi tay nhẹ nâng nàng dậy, “Không cần đa lễ, không cần đa lễ.”

Chu Y lệnh cũng đã lăn lộn ở trong quan trường vài thập niên, tuy là làm y giả, đến Thất phẩm Thái y lệnh đã là cực hạn, ông căn bản không tham dự đến xã tắc đại sự gì, nhưng làm Thái y lệnh nên thường xuyên có giao tiếp với trọng thần của triều đình, giúp ông am hiểu sâu sắc đạo làm quan. Ngay lúc Tiêu Tụng thỉnh ông lại đây, ông cũng đã mơ hồ biết được phân lượng của Nhiễm Nhan, bởi vậy cũng không dám chậm trễ.

“Nguyên bản Tiêu Thị lang sáng sớm đã nhờ lão phu qua đây, chỉ vì thánh thượng cho truyền lão phu để hỏi thăm bệnh tình của tiểu công chúa, nên mới trì hoãn mất một lúc, Thập Thất Nương thứ lỗi.” Chu Y lệnh biết Nhiễm Nhan không biết chuyện Tiêu Tụng ủy thác, nên giải thích qua một lần.

Chiếu cố công chúa là chuyện thuộc bổn phận của người ta, mà đến nhìn vết thương cho nàng bất quá là vì nhân tình, Nhiễm Nhan không biết nên đáp lại như thế nào, nói nhiều sai nhiều, vì thế chỉ thành khẩn nói: “Chu y lệnh nói quá lời.”

Trị liệu vết thương hở, đương nhiên không thể để mọi người vây xem, Chu y lệnh yêu cầu ngoại trừ thị tỳ bên người, những người khác nên ra gian ngoài chờ. Đây cũng là ý của Tiêu Tụng.

Đây là việc nhỏ, đám người Nhiễm Bình Dụ đương nhiên làm theo.

Chờ đến khi cởi bỏ lớp băng bó, Chu Y lệnh quả nhiên đối với những cái dấu loang lổ kia làm như không thấy, chỉ là khi nhìn thấy vết khâu trên miệng vết thương, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Kỹ thuật khâu lại như thế này…không biết là tay nghề của vị cao nhân nào?”

Có y thuật cao siêu như vậy, căn bản không cần ông đến chẩn trị. Chu Y lệnh am hiểu nhất cũng không phải là trị ngoại thương, tuy là biết khá rõ, nhưng không thể cùng Tô Phục đánh đồng. Chủ yếu là, người ta là sát thủ, ba ngày hai bữa đều phải chịu tổn thương da thịt, thường xuyên lấy bản thân “thực tập”, quen tay hay việc mà!

“Lưu Thanh Tùng.” Nếu bản thân Tô Phục không thể hiện bản lĩnh y thuật của hắn ra, Nhiễm Nhan cũng không thể chọc phá, nhưng cũng không thể nói là tự mình khâu, đành phải kéo Lưu Thanh Tùng tới làm khiên chắn.

Chu y lệnh quen biết Lưu Thanh Tùng, cũng biết y thuật của hắn siêu quần, bởi vậy không hề hoài nghi, chỉ là trong lòng thầm giật mình, Tiêu Thị lang cũng quá lo lắng cho vị Nhiễm Thập Thất Nương này rồi! Vậy mà không yên tâm một y sinh chẩn trị, còn nhờ riêng ông đến một lần.

Mà Tiêu Tụng không cho Lưu Thanh Tùng tới, chủ yếu là suy xét đến tính tình không bát quái thì không sống nổi kia của hắn, để hắn nhìn thấy mấy cái dấu trên cổ Nhiễm Nhan, sợ là sẽ có chuyện không hay.

“Dược Lưu y sinh dùng cũng rất tốt, miệng vết thương khép lại không tồi, không cần phải phối dược khác, chỉ là xem sắc mặt của Thập Thất Nương, ước chừng là mất máu quá nhiều, phải hảo hảo bổ huyết mới được, lão phu viết cho cái phương thuốc.” Chu Y lệnh nói.

Ca Lam nghe vậy, lập tức chuẩn bị tốt giấy bút trên cái bàn bên gian ngoài.

Nhiễm Nhan thi lễ: “Làm phiền Chu Y lệnh.”

Chu y lệnh khách khí một câu, liền đứng dậy đi ra bên ngoài. Sau khi viết xong phương thuốc, ông liền nói ở công sở còn bận việc, từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Nhiễm Bình Dụ.

Nhiễm Bình Dụ tất nhiên là tự mình đưa Chu Y lệnh ra cửa, nắm lấy cơ hội để tạo dựng quan hệ.

La thị trong lòng nhất thời có chút mâu thuẫn, từ đêm qua, bà đã cảm giác được tình ý của Tiêu Tụng dành cho Nhiễm Nhan, trong lòng vừa hưng phấn vừa lo lắng. Đối với nhà bà, Nhiễm Nhan gả cho Tiêu Tụng so với gả cho Thôi thị Lục phòng thì có nhiều trợ lực hơn, Thôi thị Lục phòng, nói ra thì dễ nghe, nhưng một mạch kia đã rất đơn bạc, trừ bỏ Tang Tùy Viễn, không có một ai ra hồn. Huống hồ, tính cách Tang Tùy Viễn tản mạn, căn bản không làm quan được, người như vậy dù có tài học, đối với sinh ý của Nhiễm Bình Dụ cũng không có bao nhiêu ích lợi.

Mà Tiêu Thị lang thì muốn người có người, muốn gia thế có gia thế, tướng mạo cũng xuất sắc, chỉ là vướng phải cái mệnh cách khắc thê…nhưng nếu không khắc thê, cũng không tới phiên Nhiễm Nhan…

Không bằng đi gặp Xuất Vân đạo trưởng lặng lẽ tính bát tự cho hai đứa bọn hắn, vạn nhất có duyên thì sao? Xuất Vân đạo trưởng là người đã tính qua mệnh cho Tiêu Tụng, tất nhiên là đã biết sinh thần bát tự của hắn.

La thị nghĩ đến đây, liền sai người chuẩn bị lễ vật, việc này không nên chậm trễ, bà hôm nay phải lập tức đi bái phỏng Xuất Vân đạo trưởng.

……………..

Nhiễm Nhan dùng xong cơm trưa, nằm trong chốc lát, rồi ngồi trên gác mái tây uyển gần hoa viên ngắm hoa mai.

Ánh mặt trời rất đẹp, mai hồng diễm diễm, trong nền tuyết trắng xóa nhìn có vẻ đặc biệt loá mắt. Hương lạnh bốn phía, thời điểm gió thổi qua, cả ở trên gác mái cũng có thể ngửi được.

“Nương tử, ngươi trước kia đặc biệt thích làm thơ, hiện tại cảnh tuyết đẹp như vậy, không bằng làm một bài cho vui đi!” Vãn Lục thấy Nhiễm Nhan đang chán đến chết, liền nhắc nhở.

Nhiễm Nhan đơ một lúc mới nói: “Ý kiến hay.”

Tu dưỡng văn học ở cổ đại thật sự rất quan trọng, vì thế Nhiễm Nhan liền thử một chút.

……………

A, động mạch chủ của ai bị đao cắt qua…

Hồng mai rơi rụng đầy đất…

Nhiễm Nhan lắc đầu, hình như đây không đúng với phong cách thơ Đường luật, ngày thường xem trong Kinh Thi cũng đều là hề cái gì cái gì*.

*chữ ‘hề’ này là trợ từ, thường thấy trong mấy bài thơ cổ, giống chữ ‘a’ hay ‘í a’ trong mấy bài dân ca dân mình

Thử lại lần nữa…

Đại động mạch bị cắt phá hề hồng mai lạc

Hồng mai mãn địa hề nhân hưu khắc

Nhân hưu khắc hề nan cung khí

Nan cung khí hề não tử vong…

*Động mạch chủ bị cắt đứt a hồng mai rụng, hồng mai đầy đất a người bị sốc, người bị sốc a khó cung cấp Oxy, khó cung cấp Oxy a chết não, ‘hưu khắc’ là từ tượng thanh của ‘shock’

Nghe có vẻ khá thuận miệng? Nhiễm Nhan vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cảnh sắc bên ngoài, nàng cứ cảm thấy, một đám hồng mai tinh tế chằng chịt trên tuyết kia, như là một bãi máu bắn tung tóe trên vải trắng.

Nhiễm Nhan cũng không biết bài này có được tính là thơ không, suy nghĩ một lúc lâu, tâm cảm thấy nhất định phải khiêm tốn tiếp thu phê bình, huống hồ trình độ Vãn Lục cũng có vẻ không cao, chắc là sẽ không chê cười nàng, liền nhỏ giọng đọc cho Vãn Lục nghe bài ‘thơ’ mình vừa làm.

Vãn Lục sau khi nghe xong, một lúc lâu sau mới nói: “Nương tử, bài thơ này chỉ có mỗi hồng mai, cũng không có tuyết à? Có phải không quá hợp với tình cảnh hay không? Còn động mạch chủ, sốc gì đó đúng là quá cao thâm, chắc là thơ hay, có điều cảnh đẹp như vậy, sao lại lôi tử với vong vào làm gì?”

Nhiễm Nhan lần đầu tiên làm thơ, Vãn Lục nói cao thâm, đã là một đánh giá rất cao, trong lòng nàng vẫn tương đối vừa lòng, nhưng lại lo lắng là Vãn Lục nghe không hiểu danh từ y học, cho nên mới viết bài thơ này xuống, chuẩn bị mang đi hỏi ý Ca Lam.

Nghe nói Ca Lam rất tài hoa.

Vừa mới viết xong, thì nghe bên ngoài thông truyền, Tiêu Thị lang và Lưu y sinh tới thăm bệnh.

Nhiễm Nhan liền đem tờ giấy nhét xuống dưới chồng sách trên kệ sách bên cạnh, để người thỉnh bọn họ lên gác mái.

Một lúc sau, Nhiễm Vân Sinh cùng Tiêu Tụng, Lưu Thanh Tùng bước vào tiểu các.

Tiêu Tụng một thân quan phục màu đỏ, đầu đội bộc đầu màu đen, bộ dáng tinh thần sáng láng, hắn thấy sắc mặt Nhiễm Nhan tốt hơn một chút, mới yên lòng.

Nhiễm Vân Sinh thấy Vãn Lục đang định bưng nghiên mực xuống lầu, liền cười hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Vãn Lục cảm thấy Nhiễm Nhan từ khi khỏi bệnh hôm tháng Năm đến bây giờ khó có được lúc làm chuyện phong nhã, liền kiêu ngạo nói: “Nương tử làm thơ đó!”

“Ô?” người lên tiếng chính là Tiêu Tụng, một đôi mắt đen láy hàm chứa ý cười nhìn về phía Nhiễm Nhan nói: “Có câu nào hay không?”

Lưu Thanh Tùng còn cho là nàng viết thơ của tiền nhân, cực kỳ muốn giúp Nhiễm Nhan biểu hiện một chút, làm cho mấy kẻ cứ hay xuất khẩu thành thơ phải chấn động, bình thường không phải hay có tình tiết này sao, bèn chắp tay cười tủm tỉm nói: “Thập Thất Nương chính là tài hoa bức người, người ở đây tuy hơi ít chút, tuy rằng không đủ trình độ, nhưng lấy giao mổ trâu giết gà cũng có thể, tới tới, đọc lên nghe một chút.”

Nhiễm Nhan liếc mắt nhìn Lưu Thanh Tùng một cái, hai ngày không thấy, khí chất của hắn càng thêm đáng khinh, nhất cử nhất động đều mang vẻ cặn bã.

“Làm gì có câu nào, ta không biết làm thơ, không bằng các ngươi đều làm vài bài, để ta học hỏi một chút.” Nhiễm Nhan nói.

Lưu Thanh Tùng trợn mắt, nói vẻ khó tin: “Sao có thể không có?”

Nhiễm Nhan lạnh lùng nhìn hắn, cũng có chút chột dạ, trên thực tế đích xác là có, nàng cũng rất muốn tìm một người hiểu thơ nhìn thử, nhưng lần đầu làm thơ, nàng ngại quá không lấy ra được…dù sao nàng cũng đã rất nhiều năm không có ném mặt mũi đi.

Nhiễm Vân Sinh mở miệng gọi mấy người ngồi xuống, hắn vốn định đề xuất chơi trò hành thi lệnh, nhưng nghĩ chắc là Tiêu Tụng rất bận, liền không nói ra.

Lưu Thanh Tùng ngó dáo dát khắp nơi, không gian trong tiểu các không lớn, chỉ có hai cái kệ sách, bên trên xếp cũng không nhiều thư tịch, nhìn vài cái là xong, hắn liếc mắt một cái liền thấy có một góc giấy khác màu với màu giấy của thư tịch.

Tiêu Tụng đương nhiên là đã thấy từ sớm, nhưng nếu Nhiễm Nhan không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi.

Nhiễm Nhan phát hiện động tác của Lưu Thanh Tùng, còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy hắn thò móng vuốt qua vớt quyển sách kia lên, chậc một tiếng: “Quyển sách này không tồi a!”

Rồi cố tình ra vẻ ngẫu nhiên phát hiện bên trong có kẹp một tờ giấy, “Ai u! Còn có chữ viết đó.”

Nói xong, liền nhặt tờ giấy rơi trên đất mở ra, vì trong lòng hắn chắc mẩm Nhiễm Nhan viết ra hình ra dạng, chỉ là ngượng ngùng khoe ra nên mới giấu đi, cho nên miệng không thèm thông qua đại não mà đã lẩm nhẩm đọc luôn: “Đại động mạch bị cắt phá hề hồng mai lạc, hồng mai lạc…”

Ặc…

Lưu Thanh Tùng nghẹn họng nhìn trân trối bài thơ trên giấy, đến khi có phản ứng, thì phá lên cười.

Hắn quả thực buồn cười không chịu nổi, vừa cười vừa vỗ đùi, cười không ngừng đến nỗi nước mắt giàn giụa, đầu óc phát ngốc, lát sau mới phát giác không khí không đúng.

Bình tĩnh lại, vừa quay đầu liền thấy Nhiễm Nhan mang vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đen tĩnh lặng, không có cảm xúc, lại làm người cảm thấy tai hoạ sẽ lập tức ập xuống, mà vẻ mặt Nhiễm Vân Sinh mờ mịt, Tiêu Tụng thì đang nắm tờ giấy kia xem đến nghiêm túc.

Lập tức, Lưu Thanh Tùng vỗ bàn đứng phắt dậy, khí thế nghiêm nghị nói: “Tại hạ mười mấy năm chưa thấy qua bài thơ nào tuyệt diệu như vậy! Thật là mừng rỡ như điên! Mừng rỡ như điên! Cửu Lang, ngươi nhìn xem ý cảnh của bài thơ này, dù là Ngu công đọc được cũng khó có thể ức chế vui sướng trong lòng!”

Dứt lời khoanh tay ngẩng đầu, bày ra khí chất cô độc không ai hiểu hắn, sâu kín thở dài: “Các ngươi sẽ không hiểu nỗi lòng của người yêu thơ như ta đâu!”

Lưu Thanh Tùng cứng rắn nén cười, trong lòng cảm thán, thơ do Thủ tịch Pháp y Nhiễm nữ sĩ làm thật không phải là để cho người bình thường tiêu thụ a!

Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan muốn bùng nổ, liền chồm qua, nhỏ giọng nói vài câu với nàng.

Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, đem một bụng tức giận vứt ra sau đầu, hỏi: “Thật à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.