Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 238: Ngô Vương hồi kinh



Những lời này có rất nhiều nghĩa a! Là tới như thế nào? Mà tiện cái gì?

Sau khi phản ứng lại, Nhiễm Nhan nhớ ra Tiêu Tụng đang từng bước mà được một tấc lại muốn tiến một thước, cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi quá thất bại, thật sự có chút mất bình tĩnh.

Nàng vốn dĩ tính toán đem khăn thêu tốt đưa cho Tiêu Tụng, lại cảm thấy có chút bất công, dựa vào cái gì hắn vừa rồi sờ còn hôn, xong rồi còn được mang đồ đi?

Nhưng chợt nghĩ lại, Tiêu Tụng vì nàng mà làm không ít chuyện, ở cổ đại này cho dù là lấy thân báo đáp cũng không quá…Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ, từ trong tay áo móc ra mấy tấm khăn đã thêu tốt, đặt lên bàn, “Khăn ngươi muốn.”

Tiêu Tụng nhìn đóa hồng mai tinh xảo trong một góc bạch điệp bố, không khách khí mà ôm lấy. Chưa được câu trả lời chính thức từ Nhiễm Nhan, hắn cũng không thúc giục, ăn từng chút thì không mập, cứ từ từ mà tới, hắn có thể chờ.

Hôm nay nghỉ tắm gội, tóm lại cũng rảnh rỗi không có việc gì, Tiêu Tụng liền ở Nhiễm phủ ngồi vài cái canh giờ mới rời đi.

Ra khỏi Nhiễm phủ không bao lâu, Bạch Nghĩa đã lao tới, Tiêu Tụng không ngồi xe ngựa, mà cưỡi ngựa, Bạch Nghĩa thay đổi phương hướng cùng hắn song hành, chắp tay nói: “Lang quân, Ngô Vương hồi kinh.”

Ngô Vương Lý Khác, vì săn thú quá độ mà bị bãi miễn chức Đô đốc An Châu, lần này lại đang gần cửa ải cuối năm, bởi vậy bị Thái Tông gọi trở về.

Khóe môi Tiêu Tụng giương lên, ánh mắt lại trầm xuống, “Trở về rất đúng lúc!”

Lý Khác này một chiêu lấy lui vì tiến đã dùng rất tốt, hiện giờ mấy hoàng tử đang ngầm tranh đấu đến lợi hại, nhìn mặt ngoài thì triều thần vì kiêng kị uy nghiêm của thánh thượng nên không dám trắng trợn táo bạo đứng về phía ai, nhưng lại ngấm ngầm có không ít hành động, có điều Lý Thế Dân là ai chứ? Sao có thể không biết mấy chuyện cong cong quẹo quẹo của bọn họ! Lý Khác làm như thế là đã làm Lý Thế Dân cho rằng hắn lơ là chính sự, đương nhiên sẽ thiếu đi vài phần cảnh giác.

“Đám người kia, ngoại trừ Bùi Cảnh, còn lại đều xử lý sạch sẽ đi, ta hiện tại không rảnh chơi đùa với bọn chúng. Dễ dàng cho bọn chúng rồi!” Tiêu Tụng ruổi ngựa đi về phía trước, thanh âm hắn trầm thấp, mắt nhìn thẳng, trên phố không có bao nhiêu người qua đường, cũng không có ai chú ý hắn đang nói cái gì.

Tiêu Tụng hiện tại công vụ ngập mặt, Lý Khác lại trở về Trường An, hắn căn bản không thể mọc thêm tay để đi tra tấn mấy tên hề tép riu. Mấy người này ngoại trừ Bùi Cảnh, xuất thân đều không coi là quá cao, muốn xuống tay cũng không khó.

Bạch Nghĩa theo Tiêu Tụng lâu như vậy, đương nhiên biết hắn nói “Xử lý” là ý tứ gì, nhưng là, “Lang quân, xử lý theo biện pháp nào?”

Cũng không thể cắt cổ một cái là xong đi! Nếu bị truy ra thì phiền phức!

Tiêu Tụng nhíu mày liếc mắt nhìn hắn, Bạch Nghĩa không am hiểu làm loại chuyện này cũng không phải là ngày một ngày hai, hắn cũng không trách cứ, trầm ngâm nói: “Với tính tình của mấy người đó thì trước tiên tản ra lời đồn để kích thích bọn chúng một chút, nói là…” Tiêu Tụng thì thầm vài câu với Bạch Nghĩa, chợt cười lạnh: “Nếu bọn chúng tự xưng là phong lưu, sao không chết dưới hoa mẫu đơn?”

Tiêu Tụng sai Bạch Nghĩa rải tin bọn họ không thể giao h*p nên mới chơi nhau, hoặc bị người khác chơi gì gì đó, mấy người kia lại rất để ý phương diện này, hơn nữa tính tình trước giờ quái đản lại xúc động, nếu bị ép đến nóng nảy, không chừng sẽ đi kỹ quán tìm kỹ nữ lôi lên giường mà xả, mặc dù không đi, chọc đến khi bọn họ tâm thần không yên cũng sẽ có cơ hội để thừa nước đục thả câu, hạ thêm chút ‘Hồng trần tán’, làm cho bọn họ chơi cho đủ.

Đến lúc đó cho dù chết ở kỹ quán, đại khái cũng chỉ nói là bọn họ chịu không nổi việc bị lời đồn kích thích, chạy tới chứng minh mình vẫn còn là đàn ông, kết quả tinh tẫn nhân vong, chỉ thành trò cười lớn hơn nữa mà thôi.

“Chuyện này để Bôn Tiêu đi làm.” Tiêu Tụng nói.

“Dạ.” Bạch Nghĩa như trút được gánh nặng, sau khi chắp tay thi lễ liền rời đi trước để tìm Bôn Tiêu.

Tiêu Tụng chậm rì rì mà ruổi ngựa đi, ngựa chạy dần dần nhanh lên, khóe môi hắn ức chế không được lại dương lên.

Hồ nước trong tim bao nhiêu năm không gợn sóng, khi gợn sóng, lại giống như mùa xuân ấm áp chợt đến, sức sống tươi trẻ cùng sự trương dương lại lần nữa trở lại trong hắn. Nghĩ lại, hắn bất quá mới 26, có đôi khi lại cảm thấy cùng đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ kém không bao nhiêu.

……………….

Gần cuối năm nên Trường An vô cùng náo nhiệt, nhà nào cũng vội vàng chọn mua hàng tết. Nhiễm phủ cũng không ngoại lệ, cả Nhiễm Nhan cùng Nhiễm Vận cũng vội theo.

Hai ngày gần đây, tin tức ở thành Trường An cũng rất náo nhiệt, một đợt tiếp một đợt, làm cho Nhiễm Nhan chú ý là ngày thứ hai sau khi Lý Thế Dân trở về từ Hoài Châu, liền sắc phong nữ nhi của Kinh Châu Võ thị làm tài tử, tiếp theo, là Lý Khác bị bãi miễn chức Đô đốc An Châu, bị triệu hồi Trường An. Còn có tin bát quái khác, nói là một người tên Trần Phần sinh đồ ở Quốc Tử Giám đi kỹ quán một đêm hành sự với 40 nữ tử, cuối cùng liệt giường không dậy nổi, tánh mạng nguy kịch.

Nhiễm Nhan cũng không biết Trần Phần là một trong đám Bùi Cảnh, mới đầu chỉ nghe cho vui, sau lại nghe Dung Thiến nói tiếp, mới hiểu được chuyện này hơn phân nửa lại là bút tích của Tiêu Tụng. Tiêu Tụng ở trước mặt nàng tuy ngẫu nhiên có hơi vô lại, nhưng thực sự là cùng cái danh “Trường An quỷ kiến sầu” không mấy dính dáng, lần này, nàng xem như đã được kiến thức thực sự một mặt khác của Tiêu Tụng.

Trong phòng, Vãn Lục đang hầu hạ Nhiễm Nhan thay y phục, Hình Nương vội vàng bước vào, còn đóng cửa lại.

Nhiễm Nhan mặc xong y phục, thấy nàng hình như có lời muốn nói, liền ngồi xuống hỏi: “Có việc sao?”

“Nương tử, lão nô mới vừa cùng tam phu nhân nói chuyện, bà hơi lỡ miệng nói ra, có vẻ như Tiêu Thị lang bí mật đề cập với Tam Lang là có ý muốn cưới ngài làm vợ.” Hình Nương cũng không gấp gáp như trước, tam phu nhân đem chuyện xứng bát tự nói với nàng, nàng vốn cảm thấy Tiêu Tụng hẳn là một phu quân rất tốt, chỉ bởi vì một cái danh khắc thê làm nàng cực kỳ kiêng kị, hiện tại lại nghe nói bát tự tương hợp, còn là kim ngọc lương duyên, trong lòng đương nhiên vui mừng.

Nhiễm Nhan cảm thấy, đây khẳng định không phải là trọng điểm, La thị không có khả năng vô duyên vô cớ lộ ra miệng, mà hai ngày trước biểu hiện của Nhiễm Bình Dụ cũng rất kỳ quái, để nàng cùng Tiêu Tụng đơn độc trong noãn các, chuyện này tất nhiên còn có nội tình, nên chỉ ‘ừm’ một tiếng, ra hiệu Hình Nương nói tiếp.

“Ý tứ của Tam Lang là, nếu ngài không có ý kiến gì, không bằng trước cuối năm đem hôn sự này định ra luôn, Thôi thị bên kia chỉ nói miệng, cũng chưa chính thức cầu hôn, cũng không biết là có ý gì, nương tử qua năm sau là đã 16, đúng là tuổi gả chồng, muộn nữa sợ sinh biến a!”

Nói đến kết hôn, kỳ thật lúc đầu Hình Nương hy vọng Nhiễm Nhan gả cho Tang Thần hơn, mặc kệ ra sao, dù sao cũng là nguyên phối chính thê, trên không có cha mẹ chồng, dòng dõi lại tốt, nhưng Nhiễm Nhan đối với Tang Thần lại không có tâm tư kia. Từ Tô Châu đến Trường An, thời gian dài như vậy, hành động của Tiêu Tụng Hình Nương đều nhìn rõ, hắn là chân chính đem Nhiễm Nhan mà nâng niu trong lòng, lại là người biết chăm sóc, có thể có được phu quân như vậy, có phải nguyên phối hay không thì quan hệ gì?* Còn là đích phu nhân, tương lai sinh được nhi tử thì cũng là đích trưởng tử, còn được phu quân yêu thương…chuyện trên đời này không thể luôn hoàn mỹ vô khuyết. So ra, Tang Thần tuy rằng các mặt đều thực hảo, lại không thấy được là một phu quân tốt.

*Tiêu Tụng trước đây đã cưới hai người, cho nên Nhiễm Nhan lần này có thể được coi là không phải nguyên phối

La thị quả nhiên là có quyết định này.

Nhiễm Nhan trầm mặc, tuy rằng thân thể này của nàng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng tuổi tâm lý đã không còn nhỏ, nàng không có biện pháp coi mình như một thiếu nữ còn xanh non, bởi vậy nói đến kết hôn, cũng không cảm thấy quá khó tiếp thu, huống hồ nhập gia tùy tục, tuổi này ở Đại Đường đúng là tuổi phải bàn chuyện cưới hỏi, nàng cũng không làm ra vẻ, nghiêm túc mà bắt đầu suy xét chuyện này.

“Nương tử, lão nô nghe nói có mấy gia tộc chỉ cho phu nhân đã sinh con, hoặc đã phụng dưỡng nhà chồng mười năm trở lên vào từ đường, mặt khác, cô dâu vào cửa ngày thứ ba phải bái từ đường, bái từ đường xong mới chân chính xem như người nhà chồng, hai phu nhân trước của Tiêu Thị lang vào cửa cũng không quá ba ngày, có một vị đến cả từ đường còn chưa bái, có lẽ không thể vào từ đường.” Hình Nương phỏng đoán.

Cô dâu sau khi vào cửa, hôm sau phải bái kiến cha mẹ chồng, người nhà, hôm sau nữa hồi môn, đến ngày thứ ba phải chủ trì nội trợ, còn phải bái liệt tổ liệt tông, coi như báo cho tổ tông là trong nhà lại thêm người mới. Nhưng đây có phải là điều kiện để được vào từ đường sau khi chết hay không, thì là quy củ riêng của mỗi thế gia, không có văn bản quy định rõ ràng.

Nhiễm Nhan đối với việc này cũng không quá để ý, người đã chết thì là hai cổ thi thể, chôn hay không chôn cùng nhau, lập hay không lập bài vị thì có quan hệ gì? Chủ yếu vẫn là lúc còn sống.

Sau một lúc lâu, Nhiễm Nhan mới chậm rãi nói: “Là nhiệt tình nhất thời, hay là lâu dài, trước mắt cũng nhìn không ra được.”

Nàng đây là chỉ Tiêu Tụng, thời gian bọn họ nhận thức cũng không lâu, hơn nữa nàng vẫn nhớ rõ, lúc mới gặp, Tiêu Tụng đối với nàng cũng không có bao nhiêu hảo cảm, thậm chí còn cảm thấy thân phận của nàng cũng không thích hợp làm phu nhân của hắn, là đã trải qua chuyển biến tâm lý gì, mới khiến cho hắn tận tâm tận lực như vậy…

Hình Nương trầm ngâm một chút, cảm thấy Nhiễm Nhan nói có đạo lý, nhưng cũng không hoàn toàn tán đồng, “Lão nô nói câu không xuôi tai, cho dù là nhiệt tình nhất thời thì cũng không tồi, nương tử nhân lúc tình cảm còn nóng nhanh chóng sinh hạ đích trưởng tử, đứng vững gót chân ở Tiêugia, nửa đời sau cũng coi như an ổn, trên đời này có được bao nhiêu phu thê có thể nhiệt tình cả đời?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.