Nhiễm Nhan cũng không nghĩ tới Tiêu Tụng lại dễ dàng nói những chuyện quan trọng như vậy với nàng, không khỏi hỏi: “Ngươi liền tin tưởng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài như vậy sao?”
Dù cho quan viên trong triều cũng có thể căn cứ vào tầng quan hệ này, và vài hành động của Tống Quốc Công để suy đoán lập trường của Tiêu thị, nhưng cũng chỉ là suy đoán, dù sao trước khi nữ tử Tiêu gia trở thành Ngô Vương phi, Lý Khác cũng từng có Vương phi, hơn nữa còn sinh hạ đích trưởng tử.
Thái độ của Tiêu thị chủ yếu còn được quyết định bởi thái độ của Lý Khác, nếu hắn vì được đến ủng hộ của Tiêu thị, mà ưng thuận lập con thứ làm trữ quân, Tiêu thị rất có thể sẽ toàn lực ủng hộ. Nhưng mà hiện tại thái độ hai bên đều không rõ ràng, nếu đụng đến quyền lợi, đừng nói là thân thích, có là thân huynh đệ thì cũng giết nhau được…bởi vậy, cũng không ai có thể xác định được thái độ của Tiêu thị.
Nhưng Tiêu Tụng nói cho Nhiễm Nhan, lại là một đáp án khẳng định.
Động tác uống trà của Tiêu Tụng khựng lại, hơi nhướng mày nói: “Nếu ta đã quyết tâm cưới ngươi, đương nhiên sẽ không giấu diếm ngươi mấy chuyện này.”
Có câu ‘Dùng người thì không nghi nghi người thì không dùng’, huống chi là người sắp làm tri kỷ cả đời!
Hắn nhấp ngụm trà, tiếp tục nói: “Mấy năm gần đây, hành vi của Thái Tử càng ngày càng làm thánh thượng thất vọng, thánh thượng lại đặc biệt thiên vị Ngụy Vương Thái, trong triều trên dưới đều phỏng đoán thánh thượng có phải có ý phế trưởng lập ấu hay không, bất quá, Ngụy Vương người này, ta không muốn thâm giao, càng không thể ủng hộ hắn làm trữ quân.”
“Vì sao?” Nhiễm Nhan rất kinh ngạc, vì Ngụy Vương Lý Thái hiện tại đang rất nổi bật.
Lý Thái tài hoa hơn người, thông minh tuyệt luân, rất được sủng ái. Theo lệ thường hoàng tử sau khi thành niên đều phải đến đất phong, không được trường trú ở kinh đô hay gần kinh đô, nhưng Lý Thái bởi vì được Thái Tông thiên vị, đặc biệt cho phép “bất chi quan”, không chỉ được lưu tại kinh đô hay gần kinh đô, mà còn có thể lập văn quán ở trong phủ đệ của mình rồi mời chào văn sĩ có tài học. Nếu Thái Tử bị phế, ngoại trừ Lý Khác thì hắn cũng rất có hi vọng đoạt trữ vị, với tình huống như vậy sao Tiêu Tụng lại không muốn thâm giao với hắn?
“Ngụy Vương kiêu căng, rất nặng về hiệu quả và lợi ích, lại thiếu kiên nhẫn, trên người hắn có bệnh chung của những người tài cao, rất ngạo mạn, ngoài mặt thì đối đãi người khác rộng rãi hữu lễ, nhưng trên thực tế, khí phách và lòng dạ của hắn tuyệt đối kém hơn Ngô Vương.” Tiêu Tụng mặc dù đã coi Ngô Vương như tử địch, nhưng cũng không tiếc lời tán thưởng hắn. Hắn vừa dứt lời, lại cảm thấy Nhiễm Nhan tuy khác với những nương tử bình thường, nhưng gút mắt thì chỉ sợ cũng khó có thể tiêu tan.
Nghĩ đến chuyện kia, nắm tay Tiêu Tụng bất giác co lại, trên mặt lại không lộ chút manh mối gì, hắn sợ Nhiễm Nhan hiểu lầm mình nghiên về Lý Khác, liền uyển chuyển giải thích, nói tránh đi: “Muốn đánh bại đối thủ, đặc biệt là đối thủ cường đại, không chỉ phải giỏi công kích nhược điểm của hắn, mà còn phải giỏi tránh đi công kích của hắn. Biết người biết ta đều phải toàn diện, nếu không thì còn không bằng không biết.”
Nhiễm Nhan nghe Tiêu Tụng nói, trong lòng lại nghĩ đến không biết đã đọc qua một câu ở đâu, người nam nhân đầu tiên của nữ nhân là thầy dạy nhân sinh cho nàng ta…những lời này thì thích hợp dùng cho tình huống nào hay có chính xác hay không thì chưa bàn đến, nhưng Nhiễm Nhan hiện tại lại đột nhiên sinh ra cảm giác này…
Nhiễm Nhan vừa nghĩ tới đây, mặt đã đỏ lên, nàng vậy mà lúc đang nói chính sự lại đi nghĩ qua những chuyện như vậy!
Tiêu Tụng giải thích xong, vẫn luôn nhìn biểu tình của nàng, thấy sắc mặt nàng đỏ lên, biểu tình lại có chút ảo não, còn tưởng rằng hắn nhắc tới chuyện này làm thương tổn nàng, trong lòng cả kinh, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, quỳ ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy tay nàng, “A Nhan, chuyện thương tâm thì cứ quên nó đi.”
Nhiễm Nhan sửng sốt, nghĩ lại những gì vừa nói, liền minh bạch ý của Tiêu Tụng, nhưng lại không tiện nói rõ mình suy nghĩ cái gì, chỉ nói: “Lý Khác cũng chưa làm gì ta, có thể hắn cho rằng ta với Tô Phục là quan hệ yêu đương, mới làm ra mấy thứ kia để kích thích hắn.”
“Thật sao?” thanh âm Tiêu Tụng kích động, hắn vốn cho rằng Nhiễm Nhan đã bị Lý Khác làm bẩn, nữ nhân mình yêu thương lại thất thân với người khác, bất luận nam nhân nào cũng không có khả năng không để bụng. Trong lòng hắn cũng có giãy giụa, nhưng vô luận là cảm tình hay là trách nhiệm, hắn đều cảm thấy mình không thể dễ dàng mà từ bỏ nàng như vậy. Hiện tại nghe được sự thật, rất có loại hạnh phúc mất mà lại tìm được.
Nhiễm Nhan nhìn thần thái kích động của hắn, nhớ đến câu “ngươi như thế nào ta cũng muốn cưới”, mới hiểu được Tiêu Tụng cho rằng nàng đã thất thân rồi! Trong tình huống như vậy, hắn vẫn nói ra câu đó…Nhiễm Nhan không biết làm sao để biểu đạt tâm tình của mình, liền duỗi tay, ôm lấy eo hắn.
“A Nhan.” Tiêu Tụng ngơ ngẩn, đầu tiên là kinh ngạc, rồi vui mừng đến không thể ức chế. Đây là lần thứ hai Nhiễm Nhan chủ động chạm vào hắn, lần đầu tiên là cầm tay hắn mang tính thăm dò rất rõ ràng, cũng không có một chút tình ý gì, nhưng lúc này đây, hắn rõ ràng cảm giác được sự khác biệt.
Tiêu Tụng duỗi tay ôm lấy nàng, cả hai lẳng lặng ôm nhau.
………………
Lan Lăng, Tiêu thị bổn gia.
Mưa tầm tã, u ám bên ngoài như xuyên thấu qua cửa sổ đóng kín dừng trên sàn nhà gỗ, một phụ nhân mặc hoa phục quỳ ngồi trước cánh cửa khép hờ, trên áo lụa dài màu xanh đen thêu hoa mẫu đơn màu trắng mờ, nổi bật trên nền tối, đuôi áo thật dài tản ra sau lưng, bên chân có một bó hoa mai trắng còn dính bọt nước.
Bàn tay tinh tế trắng nõn của bà ta nâng một chung trà bằng sứ trắng, bên trong hơi nước vấn vít. Một phụ nhân trung niên mặc áo ngoài màu nâu đang đứng đằng sau báo cáo sự tình, “Kỳ Châu bên kia gởi thư nói, cầu hôn là chủ ý của lão thái thái, quốc công và phu nhân đều ngầm đồng ý, Tô Châu có tin tức, nói là Thôi thị cũng đi hạ sính.”
Sự tình đã nói xong, phụ nhân hoa phục lại chậm chạp không đáp lời, lặng im hồi lâu rồi mới nói: “Là thật sao?”
Thanh âm thản nhiên mà không mất uy nghiêm.
“Dạ.” Vú già đáp.
Bà ta buông chung trà, tùy tay cầm lấy một cành hoa mai, ngắt xuống những đóa hoa đã hơi tàn, “Nghe nói Nhiễm Thập Thất Nương biết y thuật?”
“Trong thành Tô Châu đồn đãi nàng ta làm công việc ngỗ tác, cũng có lời đồn là nàng ta có thể khởi tử hồi sinh, nhưng người nô tỳ phái đi lại nói là tìm không thấy tiểu lang quân được cứu trong lời đồn, nhưng có mấy thôn dân chứng thực lời đồn.” Vú già kia dừng một chút lại tiếp tục nói: “Cũng có nghe nói, nàng chữa bệnh cho một kỹ quán, nô tỳ cũng phái người đi tra xét, chỉ là kĩ quán kia phủ nhận việc này.”
Phụ nhân hoa phục chậm rãi ngắt từng cánh hoa không hợp ý đi, sửa sang lại một cành rồi đặt qua một bên, tiếp tục cầm cành khác lên ngắt, “Lần này thật sự giấu đến kín mít, nói như vậy Tiêu Cửu đã cảnh giác, nếu lại muốn hạ thủ thì sẽ khó khăn.”
Vú già cúi đầu không nói, Nhiễm Thập Thất Nương có thân phận không cao, mặc dù sinh được nhi tử, đối với các nàng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng phu nhân ngay cả thị tỳ bồi giá cũng xuống tay, huống chi là nương tử sắp trở thành chính thê.
“Năm đó ta chỉ loại bỏ một thị tỳ bồi giá, một người khác là làm sao mà mất chứ…” phụ nhân như đang lẩm bẩm tự nói. Thị tỳ bị bà ta hạ thủ kia vốn có căn cơ sạch sẽ, xuất thân cực tốt, tướng mạo tinh xảo, còn được khôi phục thân phận lương dân, một người khác vẫn là tiện tạ, cho dù có bò được lên trên cũng chỉ là một tiện thiếp, có sinh nhi tử đương nhiên cũng không thể lên được mặt bàn, nên bà ta vẫn chưa định đuổi tận giết tuyệt, nhưng thị tỳ kia vẫn không hiểu sao mà chết…là trùng hợp, hay là có người cố ý gây ra?
Chuyện này thật sự làm cho bà ta canh cánh trong lòng, sợ là có kẻ thứ ba biết được hành động của bà ta.