Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 255: Sự yên bình trước cuối năm



Tiêu Tụng tuy là thế gia đích tử, Nhiễm Nhan cũng nghe nói qua, không phải cứ ở thế gia thì dắt lưng bạc triệu, tiền tài dùng mãi không cạn, đặc biệt là lang quân tự lập môn hộ như Tiêu Tụng, hàng tháng ngoại trừ tiền tiêu được phân phát ra, bình thường muốn xài thêm đều phải tự bỏ tiền túi.

Bổng lộc của quan viên Đường triều bình thường bao gồm lộc mễ, lương bổng cùng với đất ruộng được phân theo chức phận, ruộng chức phận không thể đổi bán, mà tiền nhận được thì được gộp vào trong lương bổng, cái gọi là lương bổng bao gồm tiền mặt hàng tháng, thực phẩm, đồ dùng linh tinh, chức sự quan thì còn có phòng ở hoặc người giúp việc v.v., bởi vậy tính ra, tiền mặt được lãnh hàng tháng cũng không phải rất nhiều, so ra còn kém hơn phú thương như Nhiễm Bình Dụ.

Một phòng dược liệu này, chỉ sợ đã tốn không ít.

Toàn bộ đồ bên trong đều có thể nhìn ra là dùng tâm, còn giá trị là thứ yếu.

Nhiễm Nhan ở trong dược phòng đùa nghịch trung dược, bất tri bất giác đã qua hơn một canh giờ, thẳng đến khi thân ảnh cao lớn của Tiêu Tụng xuất hiện ở cửa. Nhiễm Nhan nhìn dung nhan phong thần tuấn lãng của hắn, cười nhẹ, “Cảm ơn.”

Tiêu Tụng không nhìn thấy lúc Nhiễm Nhan vui vẻ nhất, nhưng mỉm cười cùng biết ơn như vậy cũng đã đủ rồi.

Bên ngoài tuyết bay lả tả, đã tích trên mặt đất một lớp dày hơn một tất.

Hai người che chung một cái dù đi phía trước, Vãn Lục bung dù đi theo phía sau.

Tiêu Tụng khoác áo choàng màu đen, chỗ cổ áo có một vòng lông chồn màu đen, bóng dáng đĩnh bạt, dù trong tay cơ hồ đều che trên đầu Nhiễm Nhan, một nửa bả vai hắn lộ ra bên ngoài, bên trên rơi xuống rất nhiều tuyết. Nhiễm Nhan khoác áo choàng màu vàng ấm áp, trên mũ có viền một vòng lông thỏ màu trắng.

Vãn Lục nhớ rõ, nương tử nhà mình mặc cái áo kia vào nhìn đặc biệt có hỉ cảm, nếu dùng lời Lưu Thanh Tùng để hình dung, chính là một Loli có biểu tình nghiêm túc như đang khinh bỉ hết thảy. Nhiễm Nhan một gương mặt Poker, bị loại trang phục đáng yêu này hoàn toàn phụ trợ thành ngốc nghếch.

Tiêu Tụng rũ mắt nhìn bộ dáng nàng, thật sự nhịn không được muốn cười, rồi lại thấy Nhiễm Nhan đen mặt, liền chịu đựng không cười ra tiếng, Nhiễm Nhan trừng hắn oán hận nói: “Nhịn không được thì cười đi, coi chừng nghẹn chết ngươi!”

Nói xong, Nhiễm Nhan còn quay đầu lại quét cho Vãn Lục một cái nguýt. Buổi sáng chính Vãn Lục cực lực xúi giục nàng mặc cái này, nói cái gì mà Tiêu lang quân nhìn thì sẽ thích, trong lúc nàng vẫn luôn do dự, nên cứ chọn luôn cái áo choàng này, kết quả…là bị cười một trận đi!

“A Nhan, cái áo choàng này rất đẹp!” Tiêu Tụng thật sự cảm thấy nó rất đáng yêu, còn đặc biệt thú vị.

Nhiễm Nhan phẫn hận nói: “Bớt an ủi ta đi, nửa điểm thành ý cũng không có.” Nàng một đời anh minh đã bị hủy trong một buổi.

Tiêu Tụng rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, tiếng cười sang sảng làm mấy con chim sẻ nhỏ đang tìm đồ ăn trên mặt đất giật mình phành phạch bay lên.

Vãn Lục nhìn nương tử nhà mình ngại ngùng được Tiêu Tụng đỡ lên xe ngựa, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác tường hòa, trong lòng nàng thổn thức, có lẽ nương tử chịu khổ ngần ấy năm, giờ rốt cuộc cũng khổ tận cam lai…

Vãn Lục thu hồi dù, hướng Tiêu Tụng thi lễ cáo từ, rồi nhanh nhẹn leo lên xe ngựa.

Năm nay Trường An tuyết rơi khá nhiều, hầu như cứ cách vài ngày là có một trận tuyết. Xe ngựa ở trên đường không thể đi quá nhanh, bởi vậy Tiêu Tụng mới tranh thủ về sớm trước cả canh giờ, nhìn xem Nhiễm Nhan đã hồi phủ hay chưa.

Còn bảy tám ngày nữa là hết năm, tuy rằng tuyết rơi dày đặc, bên ngoài người đi đường lại không ít, trên đường phố giữa chợ đông và phường Bình Khang ngựa xe người ngợm qua lại, nối liền không dứt, đã có thể cảm nhận được không khí tết nồng đậm.

Bên trong Nhiễm phủ cũng thập phần náo nhiệt, Dung Thiến bắt đầu dẫn người quét tước nhà cửa, trong lúc nhất thời bận bận rộn rộn, mỗi người không ai thanh nhàn. Nhiễm Nhan nhìn, cũng bị không khí vui sướng này ảnh hưởng, rất nhiều chuyện phiền não cũng đều ném qua một bên.

Vốn dĩ còn có bảy tám ngày nữa là hết năm, nếu đưa Nhiễm Mỹ Ngọc về Tô Châu, thì chỉ còn nước phải ăn tết khi đang bôn ba trên đường, Nhiễm Bình Dụ tuy cũng đã nghe nói qua nàng ta cùng người ngoài cấu kết, đưa Nhiễm Vân Sinh và Nhiễm Nhan vào hiểm cảnh, nhưng làm như vậy thì có vẻ nhà bọn họ không đủ rộng lượng, cũng không chắc được người trong tộc thấu hiểu. Cho nên muốn hoãn đến qua tết lại đưa nàng ta trở về. Ai ngờ Nhiễm Mỹ Ngọc vừa nghe nói còn phải ăn tết xong mới về, liền vừa khóc vừa nháo, thậm chí còn đòi thắt cổ tự vẫn.

Nhiễm Bình Dụ không còn cách nào, lúc này mới viết thư kể rõ tình huống, sau đó tăng thêm hơn mười hộ vệ, để nàng ta và Ca Lam cùng nhau quay về Tô Châu.

Nhiễm Mỹ Ngọc chỉ một lòng muốn lên đường quay về, một lòng muốn chạy trốn khỏi Nhiễm Nhan, chạy càng xa càng tốt, lại quên mất người chân chính muốn mệnh nàng ta không phải là Nhiễm Nhan, mà là thị tỳ áo lam an tĩnh như không khí sắp cùng nàng ta quay về Tô Châu kia.

Công việc phục hình dung mạo đã xong, Nhiễm Nhan không cần đến phủ đệ của Tiêu Tụng nữa, nên bắt đầu rảnh rỗi.

Vãn Lục cùng Hình Nương cũng bắt đầu chỉ huy thị tỳ quét tước Hòa Nhã cư, Nhiễm Nhan vốn là ngồi trên tịch, vì vướng víu, lại đứng nép trong một góc, cuối cùng bị Hình Nương “đuổi” vào phòng trong.

Nàng ở chỗ này vướng chân vướng tay, muốn hỗ trợ làm chút chuyện, vừa mới khom lưng cầm lấy giẻ lau, lập tức có thị tỳ đi qua cung kính tiếp lấy, dò hỏi nàng là nơi nào còn chưa được lau sạch.

Bởi vậy Nhiễm nữ sĩ một thế hệ pháp y, hoàn toàn trở thành một món bài trí trong phòng.

Bên trong phủ từ trên xuống dưới đều đang quét tước, cả trong hoa viên cũng không ngoại lệ đều đang được lau rửa sửa sang, nơi này của Nhiễm Nhan đi đâu cũng đều như vậy.

“Nương tử, mới vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Lưu y sinh tới.” Vãn Lục bưng một chậu nước đi ngang qua người Nhiễm Nhan, thuận miệng nói.

Nhiễm Nhan né qua bên cạnh nhường đường, hỏi: “Hắn tới làm cái gì?”

Mấy ngày hôm trước đã kiểm tra trước cuối năm cho mấy người bị suyễn kia, Lưu Thanh Tùng chắc hẳn là không phải đến đây tìm nàng.

Vãn Lục quay đầu lại cười vẻ bát quái: “Nghe nói là tới đưa Khẩn Cô Chú cho Nhị Thập nương.”

“Hửm? Khẩn Cô Chú?” Nhiễm Nhan âm thầm buồn bực, cố nhớ lại xem quyển Tây Du Ký kia là được viết vào triều đại nào? Chẳng lẽ Đường triều đã có? Hay là Lưu Thanh Tùng lại kể chuyện…

“Lưu y sinh mấy ngày nay đưa tới cho Nhị Thập nương một quyển thoại bản, kể chuyện về một con khỉ, nghe nói rất là cảm động, Nhị Thập nương khóc vài lần, còn đem thoại bản cho thị tỳ bên người mượn xem, đáng tiếc nô tỳ không biết nhiều chữ lắm, bằng không cũng muốn mượn về xem đó…nương tử có muốn xem thử không?” Vãn Lục vừa ra sức chà lau án kỉ, vừa hỏi.

Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút, cảm thấy đây khẳng định lại là cái ‘đại thoại tây du’ gì kia, nàng thật sự không nhớ ra là trong Tây Du Ký có cảnh gì có thể kích thích cho người rơi lệ.

“Ta đi tìm a Vận.” Nhiễm Nhan vừa mới thò chân ra, lại bị Vãn Lục gọi lại.

Vãn Lục không thể không để ý, nàng hiện tại mới phát hiện nương tử nhà mình thật sự rất không hiểu phong tình, “Nương tử, Lưu y sinh còn đang nói chuyện với Nhị Thập nương đó, ngài mà đến, hai người bọn họ sẽ ngượng ngùng.”

Nhiễm Nhan gật đầu, cảm thấy Vãn Lục nói rất có đạo lý, nên chỉ có thể tiếp tục ăn không ngồi rồi mà lắc lư trong phòng, lúc nhàm chán cực kỳ thì suy ngẫm về vụ án.

Hiện tại về cơ bản có thể bài trừ chuyện gặp đạo tặc, bởi vì giữa mấy người đi chơi cùng nhau kia có quá nhiều bí mật, hơn nữa được xử lý rất thích đáng, hầu như tìm không ra sơ hở gì, vụ án có khuynh hướng nghiêng về phía cả đám cùng nhau lập mưu giết người.

Đậu Trình Phong là con vợ lẽ Đậu gia ở Trường An, Hà Ngạn là sĩ tử nghèo, không có công danh, còn có một Du Lang thân phận không rõ, những người này có thân phận không khác biệt nhiều, sao lại dính dáng tới Sài Huyền Ý?

Càng kỳ quái chính là đôi mẹ con cùng dan díu với Đậu Trình Phong kia.

Những tình huống này xuất hiện, không thể nghi ngờ là đã làm giảm bớt hiềm nghi đối với Văn Hỉ Huyện chủ, bởi vì theo manh mối từng chút lộ ra, nguyên bản động cơ nàng ta giết người được phỏng đoán lúc trước liền không đứng vững nữa.

Tạm thời giữ lại hoài nghi đối với nàng ta, hiện tại thì phụ nhân trung niên kia, Đậu Trình Phong, Hà Ngạn, Du Lang thậm chí cả Sài Huyền Ý, đều có khả năng là hung thủ.

Kỳ thật nguyên nhân vụ án này được coi trọng, xét cho cùng vẫn là bởi vì người bị tập kích là phu nhân của Văn Hỉ Huyện chủ, nếu không, chỉ là mấy người có thân phận địa vị không cao, cho dù là án treo, cũng sẽ không thọc lên đến chỗ thánh thượng.

Trong vụ án này Sài Huyền Ý chỉ là bị ngộ thương thôi sao? Hay hung thủ chủ yếu là nhằm vào hắn?

Thị tỳ cùng ngã xuống, đến tột cùng là chết như thế nào? Bị ngã chết?

Chân mày Nhiễm Nhan nhíu lại, nhớ tới thi thể thị tỳ kia, nàng còn chưa từng nghiệm qua. Nàng là một pháp y, cũng không phải thám tử chuyên nghiệp, không có thi cốt, suy nghĩ của nàng đương nhiên là bị vây khốn.

Nhiễm Nhan nghĩ, liền định sai người đi truyền tin cho Tiêu Tụng, xem hắn có muốn kiểm nghiệm thi thể thị tỳ kia lần nữa hay không.

Vừa mới ra tới cửa, Nhiễm Nhan liền thấy Dung Thiến đang từ xa đi đến.

Nàng ta vẫn là bộ dáng cực kỳ sang sảng lại rất có lực tương tác, chỉ là lần này nụ cười trên mặt có vẻ như cười không khép được miệng, “Thập Thất Nương.”

Nhiễm Nhan vừa thấy dáng vẻ này của nàng ta, liền quyết đoán chuẩn bị tốt tâm lý nghe nàng ta kể ít nhất mười vụ bát quái không thể không kể ở Trường An, dù cho mười vụ bát quái này cứ như tuần san, cách mấy ngày là ra một hồi.

“Ta vừa rồi khi cùng mấy tiểu nha đầu sửa sang lại tây uyển, không cẩn thận nghe thấy một chuyện tốt đẹp.” Dung Thiến đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười.

Nhiễm Nhan thỉnh nàng vào nhà ngồi. Phòng trong đã sửa sang lại đến không sai biệt lắm, nhưng vẫn còn có thị tỳ đang lau chùi lại lần cuối. Dung Thiến cũng không tránh né, cười nói: “Ta thấy a, nhà của chúng ta sắp có hỉ sự rồi. Ai u, vị Lưu y sinh kia nhìn qua cũng bình thường, ai biết lúc bắt đầu tán tỉnh, lại làm a Vận của chúng ta cảm động đến nước mắt ào ạt.”

“Hắn nói cái gì?” Nhiễm Nhan không tin có thể nghe được cái gì đứng đắn từ miệng gia hỏa đáng khinh kia.

Dung Thiến nói: “Ta chỉ nghe thấy vài câu, trong đó có một câu là: 500 năm trước ta là một con khỉ tự do, 500 năm sau ta cam tâm vì ngươi mang lên Khẩn Cô Chú…Ể? Thời gian trước có ra một cái thoại bản ngươi xem qua chưa? Tên là ‘Thần thoại’.”

Tay Nhiễm Nhan vừa mới chuẩn bị bưng trà khựng lại, biểu tình có chút quẫn bách, bộ phim đó nàng có xem qua, cùng con khỉ kia nửa điểm quan hệ cũng không có, Lưu Thanh Tùng này còn có thể càng bậy bạ hơn nữa được sao?

Hơn nữa nàng phỏng đoán, câu nói kia hơn phân nửa cũng là Lưu Thanh Tùng chôm từ bộ truyện kia ra, lập tức hỏi: “A Vận thì sao? Cứ như vậy mà đáp ứng hắn?”

“Sao có thể chứ? Bất quá ta thấy a Vận lại không có ý phản đối…” Dung Thiến suy nghĩ một chút, cười nói: “Lưu y sinh nói, Tiêu lão phu nhân hôm nay có thể đã tới Trường An, nếu a Vận đồng ý, vừa lúc thỉnh lão phu nhân hỗ trợ cầu hôn, hắn sẽ gả lại đây.”

Nhiễm Nhan bật cười, không biết Lưu Thanh Tùng đây là nói thật hay là nói giỡn, bất quá dùng từ “gả” này đúng là rất thích hợp. Tiêu lão phu nhân vẫn luôn coi hắn như nương tử mà nuôi, nói không chừng thật sự có ý đem hắn hoan hỉ mà gả ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.