Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 278: Kẻ giết người



Đậu Trình Phong sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đằng sau Bạch Tự Lãnh một bóng hình chậm rãi hiện ra.

Chân mày thon dài, mắt long lanh như thu thủy.

Đậu Trình Phong thống khổ nhìn cặp mắt kia, “Uông Nương…”

Mọi người đang núp trong sương phòng chấn động, thời điểm Nhiễm Nhan nghe thấy Đậu Trình Phong nhẹ nhàng gọi cái tên này, cả người cương lên. Tiêu Tụng cảm giác được nàng có khác thường, duỗi tay nhẹ vỗ về mu bàn tay nàng, xoa dịu tâm tình của nàng.

Nhiễm Nhan khổ sở bất quá cũng chỉ một cái chớp mắt, liền trở tay cầm tay Tiêu Tụng, tiếp tục nhìn ra ngoài. Mặc dù khoảng cách không coi là gần, nàng cũng có thể nhận ra, nữ tử bước đi thong dong, có đôi mắt ẩn chứa ánh sao kia, là nhân cách phân liệt tên “Lý Uyển Bình”.

Lý Uyển Bình đổi tay cầm trường kiếm chỉ vào Bạch Tự Lãnh, tay phải đột ngột trở tay bổ vào sau cổ Bạch Tự Lãnh, ‘phịch’ một tiếng, Bạch Tự Lãnh té xỉu trên mặt đất.

“Đậu Trình Phong, ta rốt cuộc chờ được đến ngày này.” Lý Uyển Bình xách theo trường kiếm, đi đến cách hắn năm thước rồi dừng lại.

“Uông Nương, ta…” Đậu Trình Phong nhất thời không biết phải nói từ đâu, hắn liếc nhìn Bạch Tự Lãnh đang té xỉu một cái, thở dài một tiếng rồi nói: “Ngươi buông tha cho nàng ấy đi, nàng ấy cùng ta đã không còn bất luận quan hệ gì nữa.”

Lý Uyển Bình cười lạnh một tiếng, “Kẻ đê tiện không có tư cách bàn điều kiện với ta, giết nàng ta hay không thì để xem tâm tình của ta đã.”

“Ta sai rồi, Uông Nương, ta không nên giết Lưu Ứng Đạo.” Đậu Trình Phong cảm thấy mọi chuyện kết thúc rồi, hắn đối với Văn Hỉ Huyện chủ yêu say đắm chấp nhất nhiều năm như vậy, nhưng vừa rồi ngay thời điểm Bạch Tự Lãnh bỏ hắn mà đi kia, tất cả đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Lưu Ứng Đạo là chồng trước của Văn Hỉ Huyện chủ, năm đó bị đạo tặc tập kích, trọng thương mà chết, khi đó trùng hợp là Sài Huyền Ý đi ngang qua cứu Văn Hỉ Huyện chủ, nên về sau dưới sự tác hợp của Trưởng Tôn hoàng hậu, để hai người thành thân.

Kỳ thật khi đó người vốn phải xuất hiện cứu người chính là Đậu Trình Phong hắn a! Hắn đau khổ âm mưu đến vạn vô nhất thất, lại để Sài Huyền Ý nhặt được tiện nghi!

“Ý trời trêu người! Ý trời trêu người!” trong lòng Đậu Trình Phong ngũ vị tạp trần, chua xót đan xen.

Hắn chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy Văn Hỉ Huyện chủ, cách mành kiệu đối hai câu thơ, trong lúc vô tình thấy nụ cười khuynh quốc khuynh thành của nàng…

“Giết người xong, một câu ta sai rồi, một câu ý trời trêu người là có thể rửa sạch huyết tinh trên tay sao? Quá ngây thơ rồi! Ý trời trước nay vẫn luôn trêu người, ô, ta quên nói cho ngươi, ta tên Lý Uyển Bình, là Lý-Uyển-Bình!” Lý Uyển Bình nhếch môi, từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng Đậu Trình Phong.

Hắn kinh ngạc, chẳng lẽ nàng ấy…hắn vẫn luôn nhận lầm người? Không đúng, ngày ấy nữ tử ở bên cạnh Lưu Ứng Đạo, chính là nàng ấy! Hình ảnh tương ngộ lặp đi lặp lại nhiều lần trong mộng của hắn, tuyệt đối không thể nhận sai.

Đậu Trình Phong còn chưa phản ứng, thì cảm thấy ngực chợt lạnh, sau đó là cơn đau xé kịch liệt, hắn cúi đầu, nhìn trường kiếm đã hoàn toàn đi vào ngực, ngẩng đầu nhìn sắc mặt gợn sóng bất kinh của Lý Uyển Bình một cái, bỗng nhiên cười như được giải thoát, toàn bộ thân thể ngả ra đằng sau.

Phụt một tiếng trầm đục, máu tươi từ ngực phun ra như suối, trộn lẫn giữa tuyết lớn đang ào ạt rơi đầy trời.

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, lại quá đột ngột, Tư tham quân sửng sốt, chợt nghe Tiêu Tụng ra lệnh, “Bắt người!”

Mệnh lệnh vừa ra, binh sĩ mai phục tứ phía nhanh chóng xông ra, cầm kiếm bao vây Lý Uyển Bình. Còn chưa chờ đánh giáp lá cà, Lý Uyển Bình lại tiêu sái quăng luôn trường kiếm trong tay, nhìn mấy binh sĩ đang thu nhỏ vòng vây lại không dám tùy tiện tiến lên, khinh thường mà hừ một tiếng, “Đám nhu nhược!”

Tư tham quân đối mặt quân địch, hung phạm không ít lần, có thà chết phản kháng, có quỷ kế đa đoan, có yếu đuối đầu hàng, nhưng mà chưa bao giờ có một phạm nhân giết người kiêu ngạo như vậy, thúc thủ chịu trói cũng kiêu căng như vậy.

Lý Uyển Bình nhìn Tư tham quân đang sửng sốt, hơi nhướng mày, trêu đùa: “Sao hả, chẳng lẽ chờ ta tự trói mình lại rồi đi tới phòng giam?”

Đáy lòng Tư tham quân thật ra có chút bội phục nữ nhân này, hắn hơi giơ tay, ra lệnh cho người tiến lên trói nàng lại, lại phân phó người đưa Đậu Trình Phong đi chạy chữa. Tuy rằng biết rõ nhát kiếm hắn trúng kia, khả năng có thể sống được không lớn, nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm một chút, cũng coi như dễ giải thích cho Đậu gia.

Dù sao cũng là bản thân Đậu Trình Phong lên cơn nghiện trốn ra, rồi bị Văn Hỉ Huyện chủ giết chết, bọn họ ‘kịp thời đuổi tới’, cũng ‘kịp thời cứu chữa’, đã trọn nhân trọn nghĩa, chuyện mặt mũi sẽ không có trở ngại, Đậu gia cũng sẽ không vì một thứ tử mà bám riết không tha.

Nhiễm Nhan bước nhanh đến trước mặt Đậu Trình Phong, nhìn thử vị trí trường kiếm đâm vào, duỗi tay kiểm tra mạch đập của hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lý Uyển Bình một cái, nếu nàng không đoán sai, nhát kiếm của Lý Uyển Bình tinh chuẩn mà cắt đứt liên tiếp động mạch chủ nối với tim, nếu không hiểu biết y thuật, không có khả năng có thủ đoạn như vậy.

Vừa lúc Lý Uyển Bình cũng quay đầu lại nhìn nàng, hai đôi mắt vô cùng giống nhau mà cũng vô cùng khác nhau đối diện nhau, đáy mắt Lý Uyển Bình tựa hồ hiện lên một mạt ý cười, cặp mắt trong trẻo như biết nói kia, phảng phất như đang nói: Lại gặp nhau rồi.

Không đúng…nhất định có chỗ nào đó không đúng.

Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm đôi mắt Lý Uyển Bình, nhìn nàng ta quay đầu đi, bị áp giải xuống núi.

“Đi thôi.” Tiêu Tụng cầm tay nàng.

“Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Tất cả những chuyện này phát sinh quá mức hợp lý, phải không?” Nhiễm Nhan giữ chặt hắn tay hỏi.

“Ừ.” Tiêu Tụng đã nhìn rõ tất cả, hắn là người nhạy bén cỡ nào, sao có thể nhìn không ra những điều kỳ quặc trong đó? Tiêu Tụng trầm ngâm một chút, nói: “Nhưng A Nhan à, đây là một cái kết quả đúng với mục đích chung. Mặc kệ nàng ta có phải hung phạm hay không, nàng ta đã ở dưới mắt tất cả mọi người, giết Đậu Trình Phong, không có bất luận kẻ nào bức bách hoặc hướng dẫn nàng.”

Lý Uyển Bình là đang báo thù cho chồng trước.

“Chỉ như vậy là xong? Vậy nàng ta vì cái gì phải giết Bạch Như? Vì cái gì phải giết Du Lang và Hà Ngạn? lỗ hỗng nhiều như vậy.” Nhiễm Nhan nhíu mày nói.

Tiêu Tụng nói không cần nghĩ ngợi: “Bởi vì bọn họ là đồng lõa giết chết Lưu Ứng Đạo.”

“Ngươi rõ ràng biết sự thật không phải như vậy.” thanh âm Nhiễm Nhan lãnh ngạnh, hất tay hắn ra, theo sau nhóm binh sĩ xuống núi.

Tiêu Tụng bước vài bước, bắt lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào lòng.

Nhiễm Nhan không giãy giụa, Tiêu Tụng vỗ về nàng, nhỏ giọng nói: “A Nhan, đừng nóng giận, ta luôn xử sự như thế, ta sửa còn không được sao?”

Nghe hắn mềm giọng như vậy, Nhiễm Nhan cũng không phải dầu muối không ăn, nàng không phải không hiểu lõi đời, mới vừa rồi chỉ cảm thấy Tiêu Tụng xử sự quá mức vô trách nhiệm, nhưng ngược lại nghĩ, hắn tuy rằng quá mức lõi đời lại khéo đưa đẩy, còn không từ thủ đoạn, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm như thế, “Vậy ngươi nói xem, tại sao lại làm như vậy?”

Tiêu Tụng thấy nàng không tức giận nữa, lập tức thành thật khai báo, “Du Lang kia, là người của Ba Lăng công chúa, nghe nói Hà Ngạn cũng từng ra vào tư viên công chúa.”

Nhiễm Nhan gật đầu, chuyện này cũng hợp lý, nếu không phải nhờ quan hệ với công chúa, lấy thân phận sĩ tử nghèo của Hà Ngạn, sao có tiền cho hắn hút A phù dung?

“Hung thủ của vụ án này kỳ thật cũng có khả năng là Ba Lăng công chúa, ta chỉ là không nghĩ lôi công chúa vào, làm cho hoàng tộc bất mãn với ta hay với Tiêu thị. A Nhan, ta chính là người ích kỷ lại đen tối như vậy.” Tiêu Tụng thành khẩn nói. Hắn thấy chân mày Nhiễm Nhan vừa giãn ra lại lần nữa nhăn lại, nói tiếp: “Vụ án này phát sinh ở kinh đô và vùng lân cận, người chết tuy không có thân phận gì, nhưng số lượng lại không ít. Vụ án không phải chỉ do một mình Hình Bộ định đoạt, Đại Lý Tự cùng Ngự Sử Đài đều phải phúc thẩm, đến lúc đó khi ta giao hồ sơ ra, lại lộ ra vài cái sơ hở, Ngự Sử Đài đương nhiên phải buộc Đại Lý Tự tra rõ lần nữa, đến lúc đó, mặc dù ta lại phải hiệp trợ, nhưng cũng chỉ là hiệp trợ mà thôi.”

Trách nhiệm phải gánh vác giữa hiệp trợ và chủ thẩm là khác nhau như trời với đất!

“Nếu ngươi không vui, lúc ta hiệp trợ thì ra sức một chút, được không?” Tiêu Tụng cọ cọ cằm lên mặt Nhiễm Nhan, cười tủm tỉm lấy lòng.

“Tiêu Việt Chi, lấy cằm ngươi ra.” Nhiễm Nhan ghét bỏ mà đẩy cái cằm lún phún râu của hắn ra.

Nhiễm Nhan không ngốc, Tiêu Tụng vừa nói như vậy, trong lòng nàng cũng đã hiểu rõ, cũng minh bạch khổ tâm của Tiêu Tụng, hắn nói rõ ràng, cũng chỉ muốn cho nàng hiểu biết rồi chấp nhận cách làm việc của hắn, dù gì sau này cũng phải sớm chiều ở chung, không thể luôn vì những chuyện của người khác mà giận dỗi.

Lời editor: nói chung A Nhan làm rất tốt nhiệm vụTiêu bà nội giao cho, không để Tiêu Tiêu bị chìm hẳn dưới bùn…thích nghe mỗi lần A Nhan gọi ‘Tiêu Việt Chi’…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.