Tiêu Tụng sẽ không vô duyên vô cớ muốn nàng nhìn phụ nhân kia, Nhiễm Nhan suy đoán, phụ nhân đó chính là đầu sỏ giết hại hai phu nhân trước của Tiêu Tụng.
Có thể xóa dấu vết sạch sẽ đến cả Tiêu Tụng cũng tìm không ra, Nhiễm Nhan cũng không khỏi thấy có chút tò mò về nữ tử này, nhưng vì sợ bà ta chú ý, Nhiễm Nhan cũng chỉ đành thu liễm ánh mắt.
Chờ tiếp chỉ xong rồi tản ra, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan đến thư phòng nghỉ ngơi, mới nói rõ về thân phận của phụ nhân kia, “Đại bá là thế hệ quân chủ cuối cùng của Tây Lương, bà ta là thê tử của hậu chủ, cuối đời Tùy là nhất phẩm quốc phu nhân, nhưng đại bá mất khi Tùy triều đã bị diệt, đến thời Lý Đường, bà ta thành nhị phẩm Đông Dương Quận phu nhân.”
Tây Lương hậu chủ Tiêu Tông, khi Tiêu Khuy còn tại vị, Tiêu Tông được lập làm Hoàng thái tử, sau đó Tùy Văn Đế diệt Tây Lương quốc, Tiêu Tông cũng bị biếm thành Quốc công. Tiêu Tông tài hoa hơn người, làm người tiêu sái, ở Tùy triều vẫn được trọng dụng, vẫn luôn ở quan vị cao, nhưng khi Tùy Dương Đế kế vị, dân gian có bài đồng dao nói “Tiêu Tiêu tích phục khởi” đã làm cho Tùy Dương Đế nghi kỵ, dẫn đến bị miễn chức.
Tới thời Lý Đường, có lẽ là vì muốn mượn sức Tiêu thị, cũng có lẽ là Tiêu Tông làm người rất được hoàng thất Lý Đường thưởng thức, cho nên được truy phong tước vị. Vì trước kia Tiêu Tông ở Tây Lương có phong hào đầu tiên là Đông Dương vương, cho nên mới được truy phong là Đông Dương quận công, phu nhân thì theo phẩm cấp của phu quân trở thành nhị phẩm Đông Dương quận phu nhân.
“Nói như vậy vị phu nhân này là Tiêu thị chính tông đích trưởng tức, thoạt nhìn bà ấy có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều so với a gia…không phải là nguyên phối à?” Nhiễm Nhan nhỏ giọng nói.
Tiêu Tụng gật đầu, “Nhưng vì nhi tử của đại bá vốn không nhiều lắm, lại đều chết trẻ, hiện giờ chỉ còn dư lại một nhi tử, cho nên một chi kia của đại bá nhân khẩu đơn bạc, thật ra chi của Lục bá cùng chi này của chúng ta được coi là con cháu phồn thịnh.”
Nói như thế, vị Đông Dương quận phu nhân này vẫn chưa làm được tới Tây Lương Hoàng Hậu, mà là vào cuối đời Tùy mới được gả cho Tiêu Tông. Hiện giờ vì hậu chủ chỉ mới mất cách đây không lâu, cho nên đích trưởng phòng vẫn là đích trưởng phòng, nhưng thêm mấy thế hệ nữa thì sao? Với tình hình này, nếu đại phòng không nhanh chóng chiếm lấy vị trí tộc trưởng, trên tộc phổ toàn tộc Tiêu thị, bọn họ rất nhanh sẽ từ đích trưởng phòng chính thống trở thành không quan trọng.
“Nhưng như vậy cũng không đủ để làm bà ta điên cuồng như thế.” Nhiễm Nhan cảm thấy, trừ phi nữ nhân này muốn quyền lợi muốn đến điên rồi, nếu không hiện giờ bà ta chỉ có thế đơn lực mỏng như vậy, sao lại làm chuyện đó.
Tiêu Tụng xoa xoa giữa mày, “Cho nên ta hoài nghi có người sau lưng giúp đỡ, có người muốn mượn sức Tiêu gia, mới muốn chui cái lỗ trống này.”
Đối với Tiêu Tụng mà nói, chuyện báo thù nếu chỉ là mưu sát một phụ nhân, đương nhiên sẽ không khó, nhưng Tiêu Tụng vẫn chưa động tới Đông Dương phu nhân, chủ yếu là vì hiện tại còn chưa thể động.
Nghe đến đó, Nhiễm Nhan cũng không hỏi tiếp nữa, hôm nay người trong nhà nhiều đến phức tạp, cũng không phải thời cơ tốt để nói những lời này. Nhưng mặc dù không hỏi, Nhiễm Nhan cũng có thể ẩn ẩn đoán được, người đứng sau màn này nhất định là vị hoàng tử nào đó, mà người này hơn phân nửa không phải là Lý Khác, bởi vì Vương phi của Lý Khác là từ Tiêu thị Lục phòng, hiện giờ là chi có con cháu phồn thịnh nhất.
Chuyện này chứng minh Lục phòng thập phần xem trọng Lý Khác, hắn không cần phải làm điều thừa đi nâng đỡ đại phòng lên làm gia chủ.
“Phu nhân, có cần nô tỳ đi vào châm trà không?” ngoài cửa Vãn Lục bỗng nhiên nói.
Nhiễm Nhan dừng một chút, nói: “Vào đi.”
Vãn Lục đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh Nhiễm Nhan thu hồi chung trà, cúi đầu nói nhanh: “Lão phu nhân tới.”
Vãn Lục vừa dứt lời, ánh sáng ở cửa tối sầm lại, Độc Cô thị đi đến.
Toàn bộ thị tỳ phía sau bà đều ở ngoài cửa, Nhiễm Nhan trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, bình thường thị tỳ bên người đều cùng vào cùng ra không có đạo lý ở lại bên ngoài phòng.
“Việt Chi, tiền viện nhiều chuyện như vậy, ngươi sao lại ở chỗ này bồi tức phụ ngươi lười biếng?” Độc Cô thị trách cứ.
Tiêu Tụng nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Nhiễm Nhan tay, ra hiệu với nàng nếu là có chuyện gì nhất định phải nghĩ cách báo cho hắn, rồi lập tức đứng dậy, “Mẫu thân dạy phải, vậy ta đi đây.”
Nhiễm Nhan cũng đứng dậy theo, bước tới đỡ nhẹ Độc Cô thị.
“Vãn Lục, ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Nhiễm Nhan đoán Độc Cô thị nhất định có chuyện muốn nói với nàng, nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra chuyện gì sẽ làm Độc Cô thị cho người lui hết toàn bộ, chỉ để nói riêng với nàng.
“Nhan nương.” Độc Cô thị ngồi xuống xong, nhìn về phía Nhiễm Nhan, trực tiếp hỏi: “Thái phu nhân ngoại trừ câu kia ra, có còn di ngôn gì nữa không?”
Đáy lòng Nhiễm Nhan hơi căng thẳng, di ngôn, thái phu nhân lúc ấy nói rất nhiều chuyện, hẳn là đều có thể xem như di ngôn, nhưng ngoại trừ câu “Cầu mong con cháu Tiêu thị ta hưng thịnh” kia ra, dặn dò quan trọng nhất, chính là sai Lăng Tương cầm một cái hộp nam mộc tơ vàng giao cho Độc Cô thị để bà cầm đi đưa cho Tiêu Hoàng Hậu.
Nếu thái phu nhân đã dặn dò, Nhiễm Nhan cũng không dấu diếm, “Thái phu nhân nói trong phòng bà có cái hộp nam mộc tơ vàng, muốn Lăng Tương giao cho ngài, nhờ ngài mang cho cô mẫu.”
Tiêu Khuy đích nữ cũng chỉ có một mình Tiêu Hoàng Hậu, Độc Cô thị đương nhiên sẽ không đem ‘cô mẫu’ trong miệng Nhiễm Nhan hiểu thành người khác.
“Việc này trừ bỏ Lăng Tương và ngươi, còn có ai biết nữa?” Độc Cô thị hỏi.
Nhiễm Nhan thấy bà có vẻ rất coi trọng, nhớ lại một chút, “Còn có 4 thị tỳ bên người thái phu nhân.”
“Ừm, việc này không thể tiết lộ ra ngoài.” Độc Cô thị nhìn thẳng Nhiễm Nhan, làm cho người ta có cảm giác áp bách.
Nhưng Nhiễm Nhan từ trước đến nay không sợ hãi loại khí thế áp bách này, nhưng lại cảm thấy nếu Độc Cô thị thấy mình không để ý, chỉ sợ về sau sẽ càng thêm khó xử, mới cúi đầu cung kính nói ‘dạ’.
Độc Cô thị vừa lòng gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
“Nương tử.” Vãn Lục bưng nước trà tiến vào, đặt trên bàn, quay đầu lại nhìn thấy không có ai ngoài cửa, mới nhẹ giọng nói: “Mới vừa rồi Hình Nương đến, nói Tô Châu gởi thư, Thập Bát nương mất rồi.”
Nhiễm Nhan nao nao, chợt nói: “Giải thoát sớm cũng tốt.” Dừng một chút lại hỏi: “Không nói gì về Ca Lam? Nàng ấy tính toán khi nào quay lại?”
“Nói, Ca Lam gửi tin nói, đang trên đường trở về.” Vãn Lục có vẻ rất cao hứng, nhưng vì Tiêu thái phu nhân qua đời, không dám tỏ ra mặt, “Ca Lam nói, mang theo một người quay lại, nương tử ngươi đoán xem là ai?”
“Thiệu Minh.” Chuyện này đối với Nhiễm Nhan quá dễ.
Vãn Lục kinh ngạc hỏi: “Sao nương tử biết?”
“Có thể làm ngươi cao hứng như vậy, ngoại trừ mẫu tử Chu Tam lang, chỉ có Thiệu Minh. Lần trước ta nghe phu quân nói, có người đi kiểm tra đối chiếu sự thật ta hành nghề y, nhưng không tìm được mẫu tử Chu tam lang, có lẽ họ đã sớm rời khỏi đó rồi đi!” Nhiễm Nhan nói.
“Đúng là không thể gạt được nương tử.” Vãn Lục thè lưỡi nói.
“Đi thôi, không thể ở mãi trong này được.” Nhiễm Nhan rất đau đầu, đây là thời điểm nên nhận thức người của bổn gia, mới vừa rồi nhìn thấy chỉ mới là mệnh phụ thôi đã có mười mấy người, cộng với vài nữ nhi Tiêu gia, những người này không phải nàng muốn không để ý tới thì có thể không để ý tới.
Nhiễm Nhan ra khỏi thư phòng, đi về phía tiểu đông xá, nơi này cách viện của Tiêu thái phu nhân rất gần, cho nên mấy vị phu nhân nương tử đều tụ tập ở đó, chuẩn bị đổi qua đồ trắng.
Nhiễm Nhan mới vừa đi qua khỏi ao cá, lên hành lang gấp khúc, liền nhìn thấy một phụ nhân mặc y phục trắng đi tới từ phía đối diện, phụ nhân kia khoảng hơn 40 tuổi, mặt trái xoan tiêu chuẩn, chân mày như núi xa, mắt phượng như thu thủy, dù đã là bà thím trung niên nhưng vẫn còn phong vận, nhất cử nhất động so với Độc Cô thị thiếu vài phần tự phụ, bộ dáng lại có vài phần thanh tâm quả dục.