Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 21: Huỳnh Dương Trịnh thị



Sắc mặt Nhiễm Văn thoáng hòa hoãn, nắm tay Nhiễm Nhan đi vào phòng trong.
Vào nội đường, Nhiễm Văn đánh giá khắp nơi vài lần, đồ vật trong phòng tinh xảo, cũng không cũ kĩ.
Nhiễm Nhan thấy Nhiễm Văn quì ngồi trên chủ tọa, mới ngồi xuống theo. Nhìn thấy vị Đường triều phụ thân này, Nhiễm Nhan cảm giác hơi phức tạp. Cha Nhiễm Nhan kiếp trước là một nhà hóa học, tự cho mình là hài hước, đặc biệt thích kể những chuyện cười mà người thường không hiểu nổi cho Nhiễm Nhan nghe, dù lần nào Nhiễm Nhan cũng trưng ra bản mặt Poker, Nhiễm phụ vẫn không biết mệt.

Nhưng mà vị phụ thân ngồi trên kia, tính cách ôn hòa cẩn thận, quan hệ giữa trưởng bối cùng vãn bối vô cùng rõ ràng, đem so với lão cha sinh hoạt không đàng hoàng trước kia của nàng, quả là một trời một vực, chẳng biết sao, Nhiễm Nhan lúc này đây nhớ cha mẹ mình vô cùng.

“A Nhan.” Nhiễm Văn thấy rõ gương mặt xinh đẹp kia Nhiễm Nhan, trên mặt hiện lên một tia kinh diễm, chỉ là nháy mắt lại bình tĩnh xuống, “Vi phụ thấy ngươi bệnh cũng mau khỏi rồi, qua mấy ngày nữa ta liền phái người tới đón ngươi về nhà thôi.”

Nhiễm Nhan theo bản năng mà nhíu mày, hiện tại trong tình huống này, sau này trở về tất nhiên sẽ khó sống. Nàng không hề bỏ qua vẻ mặt kia của Nhiễm Văn, chỉ sợ hắn là tính kế hơn là quan tâm nàng đi.
“Nơi này rất tốt, con muốn ở lại tu dưỡng thêm một thời gian, lại nói, con hai năm chưa từng hồi phủ, chỉ sợ còn phải làm phiền phu nhân chuẩn bị một phen, nếu là quá hấp tấp, con sợ phu nhân mệt nhọc.” Mặc kệ thế nào, Nhiễm Nhan đều tận lực tranh thủ lưu lại thêm một đoạn thời gian nữa, mệnh của mấy người Yên Nương còn nắm ở trong tay nàng.

Nhiễm Văn bưng lên nước trà Vãn Lục dâng lên, hơi có chút không vui nói: “Đó là ngươi mẫu thân, như thế nào lại gọi phu nhân?”
Nhiễm Nhan không lên tiếng, nếu là gọi nguyên chủ thân sinh mẫu thân là mẹ, thật ra còn chấp nhận được, dù gì cũng dùng thân thể người ta, nhưng bà mẹ kế kia, là nguyên chủ Nhiễm Nhan không muốn nhận mẹ, điểm này, Nhiễm Nhan sẽ không vi phạm nàng ý nguyện.
Thấy Nhiễm Nhan cố chấp, Nhiễm Văn có chút bực bội, nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo tuyệt diễm của Nhiễm Nhan, lại đem một bụng tức ép xuống, ôn thanh nói: “Thôi, ngươi đã có phần hiếu tâm này, liền tạm thời ở lại thôn trang thêm nửa tháng, cũng suy nghĩ cho tốt.”

Hai năm cũng chưa nghĩ kỹ, nửa tháng là có thể nghĩ kỹ hả? Nhiễm Nhan không khỏi hoài nghi, mới vừa rồi ở trong sân thấy trong mắt Nhiễm Văn có một chút thương tiếc, chắc là ảo giác?

“Dạ.” Nhiễm Nhan ứng tiếng.
Nửa tháng, cũng đủ nàng giải quyết xong chuyện ở Thải Tú quán.
Nhiễm Văn gật gật đầu, “Vậy được rồi.” Hắn đứng dậy đi ra cửa, đến cửa thì dừng chân, xoay người nói: “Chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng bị cắt xén, vi phụ sẽ điều tra rõ.”
Nhiễm Nhan y theo lễ tiết, đứng dậy đi xuống hành lang xuyên guốc giày, tự mình đưa Nhiễm Văn rời đi.

Trở lại trong viện, Hình Nương đôi mắt phiếm hồng, kéo Nhiễm Nhan nói: “Nương tử, trăm triệu không thể gọi kế thất là mẫu thân, xuất thân gia đình bình dân, lại vô đức hạnh, căn bản không xứng làm mẫu thân của nương tử”
Nghe Hình Nương nói như thế, Nhiễm Nhan không khỏi cố nhớ thử nhưng thế nào cũng nhớ không ra thân thế của thân sinh mẫu thân, chỉ nhớ được mấy hôm trước Vãn Lục có nói qua, nhà ngoại nguyên chủ cho dù xuống dốc, vẫn là một đại gia tộc.
“Hình Nương, ta mẫu thân là quý nữ à? ” Nhiễm Nhan hỏi.
Hình Nương sắc mặt khẽ biến, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Lang quân cấm bọn nô tỳ nói với ngài chuyện này, chẳng qua, lão nô thấy thái độ hôm nay của lang quân sợ là sẽ không làm chủ cho nương tử. Phu nhân họ Trịnh, xuất thân Huỳnh Dương Trịnh thị.”

“Huỳnh Dương Trịnh thị?”

Nhiễm Nhan trong đầu hiện lên một ít thường thức, Bác Lăng Thôi thị, Triệu Quận Lý thị, Thanh Hà Thôi Thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Lũng Tây Lý thị, Thái Nguyên Vương thị đều xưng là ‘Ngũ tính Thất gia’. Thêm nữa là Kinh Triệu Vi thị, Hà Đông Bùi thị, Hà Đông Liễu thị, Hà Đông Tiết thị, Lan Lăng Tiêu thị, Kinh Triệu Đỗ thị, đều là đại sĩ tộc có lịch sử truyền thừa lâu đời, hiện giờ vẫn là những môn phiệt đại tộc hùng mạnh.

Nhiễm Nhan ngẩn ngơ, trong tai bỗng nhiên vang vẳng lời mẫu thân khảo cổ học gia kiếp trước khi đưa cho nàng cái nghiên mực bằng bùn lắng, đắc ý dào dạt: Nghiên mực ta mua được từ hàng vỉa hè ở Vương Phủ Tỉnh, với kinh nghiệm duyệt qua vô số đồ cổ, lão mẹ liếc mắt một cái liền nhìn ra đây tuyệt đối là đồ tốt, dứt khoát mua luôn. Sau ta lại đưa cho chuyên gia đồ cổ giám định qua, khối nghiên mực này được khai quật từ tộc mộ của Huỳnh Dương Trịnh thị, là thuộc thời Sơ Đường đến Trung Đường, món đồ cổ này giá trị ít nhất hai mươi vạn trở lên, lão mẹ chỉ tốn 500 đồng tiền, lợi hại không?!

“Nương tử!” Hình Nương hốt hoảng gọi Nhiễm Nhan đang ngẩn ra.

Nhiễm Nhan phục hồi tinh thần lại, nói: “Không có việc gì, ta chỉ là nghĩ, nếu mẫu thân là Huỳnh Dương Trịnh thị, Vãn Lục sao lại nói nhà ngoại kinh tế bị đình trệ?”

Đầu thời Đường, Huỳnh Dương Trịnh thị ở trên sân khấu lịch sử cũng không sôi động lắm, nhưng dòng dõi vẫn vô cùng cao quí, chỉ cần mang chiêu bài có bốn chữ mạ vàng “Huỳnh Dương Trịnh thị” ra ngoài cũng đủ quăng chết người, làm gì có nửa điểm kinh tế đình trệ?

“Vãn Lục là thị tỳ sinh ở Nhiễm gia, bởi vì lang quân cấm trong nhà nhắc tới việc này, Vãn Lục cũng biết rất ít. Phu nhân là thứ nữ Trịnh thị nhị phòng, mấy năm sau này, ở phương diện tiền bạc đúng là có chút chật vật, nếu không phu nhân lại như thế nào lưu lạc đến mức phải gả họ khác” Hình Nương thở dài.

Năm dòng họ lớn (ngũ tính) thông qua liên hôn trong cùng vòng để củng cố địa vị thế gia, bọn họ thường không liên hôn ngoài vòng. Nam tử họ khác nếu là muốn cưới nữ nhi nhà bọn họ, cần phải hạ sính lễ bằng tiền rất nặng, bản thân đức hạnh cũng phải xuất chúng, bọn họ mới có thể suy xét.
Nghĩ vậy, Nhiễm Nhan cũng thoáng minh bạch Nhiễm Văn vì cái gì cấm trong nhà nhắc tới việc này, nếu lúc trẻ chính trực khí phách hăng hái, chấp nhận khuynh tẫn tiền tài, lòng tràn đầy tin tưởng có thể cưới một cái môn phiệt quý nữ để cất nhắc thân phận mình lên mức danh môn vọng tộc, kết quả chỉ cưới được cái thứ nữ, chỉ sợ ai cũng muốn hộc máu đi

“A gia tầm mắt hơi hạn hẹp.” Nhiễm Nhan nhàn nhạt bình luận.

Tể tướng Tiết Nguyên Siêu khi triều Đường cường thịnh đã từng than thở: Cuộc đời này tiếc nuối lớn nhất là không thể cưới được nữ nhân của năm dòng họ lớn, lúc ấy Tiết gia đã là thành viên của một trong “bốn họ nhà quan” Vi, Bùi, Liễu, Tiết; nhưng vẫn mơ ước ” Ngũ tính thất gia”, đủ có thể thấy địa vị của những gia tộc này.

Cho nên, cho dù là cưới một cái thứ nữ, cũng coi như là thông gia với Huỳnh Dương Trịnh thị, người khác chắc chắn nhìn với con mắt khác, có điều Nhiễm Văn chỉ vì không cưới đến đích nữ mà canh cánh trong lòng, sau khi Trịnh phu nhân qua đời, còn lập tức cưới nữ tử nhà khác, làm như vậy chẳng khác nào tự động từ bỏ quan hệ với Trịnh gia.
Tốn nhiều tiền như vậy, kết quả lại chủ động từ bỏ, Nhiễm Nhan trong lòng cảm thấy kỳ thật không phải tầm mắt hẹp, mà là đầu óc bị nước vào.

“Việc hôn nhân này là do Nhiễm công khi còn trên đời tự mình cầu tới.” Hình Nương không có phụ họa theo đánh giá của Nhiễm Nhan, nói ra việc này cũng đủ để cho thấy nàng thực không xem trọng Nhiễm Văn.

Vãn Lục sửng sốt một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nói: “Nguyên lai phu nhân lại xuất thân từ đại tộc nhà cao cửa rộng như vậy, nương tử nếu là ở Nhiễm gia thật sự chịu không nổi nữa, có thể đến cậy nhờ Trịnh thị được không?”
“Nói là nói như vậy…” Hình Nương lúng ta lúng túng nói.

Nhiễm Nhan hiểu rõ, mẫu thân xuất thân từ đại tộc nhà cao cửa rộng, mặc dù chỉ là thứ nữ, trong mắt người ngoài là tôn quí cao xa đến khó với tới, nhưng ở trong tộc, thứ nữ chính là thứ nữ, sợ là không có đãi ngộ tốt đẹp gì, huống chi còn là thân nữ nhi.
Hơn nữa, môn phiệt đại tộc, quy củ chồng chất lại khắc nghiệt, mặc dù là một gốc đại thụ lớn, Nhiễm Nhan cũng không tính toán đi dựa vào.
Vãn Lục chỉ là nghĩ sao nói vậy, dùng đầu óc nghĩ thêm một chút, liền minh bạch nguyên nhân, đành phải cười gượng.
Nhiễm Nhan trong lòng còn nhớ thương nồi canh khoai sọ, vội chạy tới bếp lò kiểm tra.
Đối với vị phụ thân Đường triều này, vì không có cảm tình, cho nên Nhiễm Nhan không có chút thương tâm nào, chỉ là cảm thấy nguyên chủ Nhiễm Nhan đáng thương thôi.

“Nấu quá cỡ rồi.” Nhiễm Nhan nhìn một nồi khoai sọ, quay đầu nói với Hình Nương:”Đêm nay không cần nấu cơm, chúng ta ăn khoai sọ.”
“Được.” Hình Nương thấy tâm tình Nhiễm Nhan không tồi, liền cười đáp ứng.
Nhiễm Nhan chỉ huy Vãn Lục bưng nồi, đang định qua phòng bếp, viện môn lại bị gõphanh phanh phanh.
“Người nào?” Vãn Lục giương giọng hỏi.
Bên ngoài truyền đến thanh âm gã sai vặt, “Tiểu nhân là Thiệu Minh, Tang tiênsinh tới bái phỏng Thập Thất Nương.”
Tang Thần? Nhiễm Nhan hơi hơi nhướng mày, lần trước đưa nghiên mực, miễn cưỡngcòn có thể nói là vì báo đáp ơn Nhiễm Nhan đã cứu mạng Chu Tam lang, lần này lạilà vì cái gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.