Cảnh trong mơ mông lung, hai bên con đường trải nhựa đi thông từ viện y học qua nhà xác, đứng sừng sững hai hàng cây ngô đồng Pháp cao vút.
Vừa vào cuối mùa thu, cảnh sắc nơi này mỹ lệ và lãng mạn cứ như trong phim thần tượng, nhưng con đường này lại vĩnh viễn u tĩnh, rất ít tình lữ dám nắm tay dạo tới dạo lui trước cửa nhà xác, bởi vậy đây là nơi Nhiễm Nhan thích nhất.
“Tại sao lại lựa chọn học pháp y? Ngươi có biết, nếu nằm trên bàn giải phẫu là người quen của mình, tâm tình sẽ như thế nào không?” một thanh âm từ tính vang lên.
Nhiễm Nhan ngẩng nhìn hắn, ánh mặt trời xuyên qua đám lá ngô đồng Pháp rậm rạp, chiếu lên gương mặt trắng trẻo tuấn dật của hắn. Đây là người đầu tiên Nhiễm Nhan yêu thầm, tình yêu này chỉ lượn đúng một vòng rồi sau đó chuyển thành tình hữu nghị.
Hắn là một trợ giảng, đã từng là pháp y, sau đó vì có người nhà của người chết bất mãn với kết quả nghiệm thi của hắn, lên kế hoạch trả thù tàn khốc, muội muội duy nhất của hắn vì vậy mà rơi xuống lầu chết, hắn không chịu nổi đả kích, rời khỏi giới pháp y, đến viện y học làm một trợ giảng nho nhỏ.
“Hứng thú thôi, ta sẽ cẩn thận, cũng sẽ kiên cường.” Nhiễm Nhan nhìn hắn, ánh mắt kiên định mà trả lời.
%%%%%%%%
“Nương tử! Nương tử!”
Nhiễm Nhan cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là biểu tình lo lắng của Hình Nương, hiển nhiên là đã gọi nàng được một lúc lâu.
Một giấc này ngủ thật sâu, chiều hôm đã buông xuống, trong phòng đã thắp đèn dầu, trên hành lang bên ngoài, đèn lồng cũng đã được thắp sáng.
“Chuyện gì vậy?” thanh âm Nhiễm Nhan mang chút ngái ngủ mông lung, không còn lãnh ngạnh như bình thường mà vô cùng lười nhác.
“Lưu Thứ Sử đến đây bái phỏng, nương tử mau dậy, lão nô chải đầu cho ngài.” Hình Nương thúc giục.
Lưu Thứ Sử? Nhiễm Nhan mau chóng làm chính mình tỉnh táo lại, đứng dậy theo Hình Nương đến ngồi trước gương, “Sơ cái búi đơn giản là được.”
Hình Nương theo ý Nhiễm Nhan, mười ngón bay múa, trên đỉnh đầu nhanh chóng xuất hiện một búi tóc cao cao nhọn nhọn, dùng trâm ngọc xỏ qua, đơn giản hào phóng lại không mất lễ tiết.
Nhiễm Nhan rất tin tưởng tay nghề của Hình Nương, liền để nàng muốn làm gì làm, trong lòng suy nghĩ, Lưu Thứ Sử trễ như vậy còn lại đây làm cái gì? Mấy chuyện như đi nhìn tình hình thương thế của Vãn Lục, hẳn là không cần đến đường đường tứ phẩm Thứ Sử tự mình làm đi.
Sau khi rửa mặt chải đầu thỏa đáng, thay một kiện áo váy ngang ngực màu nguyệt bạch thêu hoa, nàng liền đi ra thính đường.
Lưu Phẩm Nhượng như cũ vẫn một bộ quan phục màu đỏ, chòm râu hoa râm, đang nghiêm túc mà quỳ ngồi trên tịch, rũ mắt suy ngẫm, không biết suy nghĩ cái gì, sắc mặt rất không vui.
“Lưu Thứ Sử.” Nhiễm Nhan hơi cúi người với hắn, rồi ngồi xuống phía đối diện, “Để Thứ Sử chờ lâu, chậm trễ tiếp đón, còn thỉnh thứ lỗi.”
Lưu Phẩm Nhượng thấy Nhiễm Nhan, trên mặt hơi cười, “Không sao, bản quan không thỉnh tự đến, chẳng trách nương tử.”
Nhiễm Nhan trong lòng hơi khựng lại, buổi trưa hôm nay khi cùng Lưu Thứ Sử nói chuyện, hắn mang vẻ rất xa cách, giờ bỗng nhiên trở nên hòa ái dễ gần, làm người không thể không đề phòng, “Ngài tự mình đến đây là vì chuyện gì?”
Hắn thở dài nói: “Thập Thất Nương sảng khoái nhanh nhẹn, lão phu cũng không vòng vo nữa, thật không dám dấu diếm, hôm nay bản quan đến đây xác thật có việc muốn nhờ.”
Lưu Phẩm Nhượng vẻ mặt vừa thành khẩn vừa hiền từ, nếu là tâm lý hơi yếu, rất dễ dàng dỡ xuống phòng bị.
Nhiễm Nhan âm thầm bội phục, sắc mặt vẫn như cũ vạn năm bất biến, “Lưu Thứ Sử mời nói.”
Lưu Phẩm Nhượng có chút ngoài ý muốn, bất quá cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nói thẳng ý đồ đến, “Thập Thất Nương nói vậy có biết chuyện Dương phán tư bị phát bệnh bỏ mình?”
Nhiễm Nhan gật gật đầu, nàng nhớ rõ, lúc ở trong đình hóng gió Ân phủ, đích nữ của tiền nhiệm Thứ sử Tô Châu Đỗ Tiểu Kiều đã từng nhắc qua, Dương phán tư mới hơn 30, ngày thường vẫn chưa nghe nói qua là có bệnh gì, lại đột ngột qua đời.
“Ta ở thư phòng trong phủ Dương phán tư tìm ra vài điểm đáng ngờ, nhưng phái sáu bảy ngỗ tác kiểm nghiệm thi thể, cả Phong Tam Tuần nổi danh nhất cũng tra không được nguyên nhân chết, chỉ suy đoán là bệnh đột phát, đối với kết quả này, không chỉ có bản quan không tin, cả người nhà Dương phán tư cũng không tin, bọn họ dâng tụng trạng, yêu cầu tra rõ vụ này…” Lưu Phẩm Nhượng liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, tiếp tục nói: “Cho nên, bản quan muốn thỉnh Thập Thất Nương đến nhìn xem, có thể tra ra kết quả gì hay không.”
Nhiễm Nhan cũng không cần hỏi Phong Tam Tuần vì cái gì sẽ chỉ hướng nàng, có một câu nói là “giấy không thể gói được lửa”, lần trước giúp Hàn Sơn nghiệm thi, tuy rằng chưa từng lộ mặt, nhưng nếu Lưu Phẩm Nhượng Thứ sử một Châu muốn biết thông tin, tuyệt đối giấu không được.
“Được, khi nào nghiệm thi?” Nhiễm Nhan một câu liền đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Lưu Phẩm Nhượng trong mắt lóe lên kinh ngạc, bỗng nói: “Thập Thất Nương không tính toán đưa ra điều kiện gì sao? Đừng nói là Tô châu, dù ở cả Giang Nam, cũng không có chuyện bản quan làm không được.”
Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói: “Ta một cái khuê trung nương tử, toàn bộ chuyện sầu não bất quá chỉ là những việc nhỏ nhặt, sao dám làm phiền Thứ Sử ngài? Ta cũng chỉ có một tay y thuật, nếu có thể giúp đỡ quan phủ, tự nhiên không thoái thác.”
Có một số việc, không cần trực tiếp nói rõ, chuyện nàng sầu não nhất, toàn thành Tô Châu đều biết, sắp phải gả cho một tên ăn chơi trác táng như Tần Tứ lang, ai có thể không lo?
Lưu Phẩm Nhượng trong lòng hiểu rõ, trong mắt hắn chuyện này cũng thật là chuyện nhỏ, Nhiễm Văn người kia lỗ tai cực mềm, chỉ cần ở thời điểm mấu chốt, kích động một hai câu, quyết định của hắn tất nhiên sẽ bị dao động.
“Việc này bản quan không muốn cho người ngoài biết, tối nay liền đi đình thi quán của phủ nha nghiệm thi luôn, có được không?” Lưu Phẩm Nhượng nói.
Tối nay? Đêm hôm một cái nương tử đi theo nam nhân ra cửa, mặc kệ có thể phát sinh nguy hiểm hay không, truyền ra cũng không dễ nghe.
Lưu Phẩm Nhượng tựa hồ biết Nhiễm Nhan cố kỵ, “Ngươi cứ yên tâm, bản quan có thể bảo đảm chuyện lần này sẽ không bị truyền ra ngoài, không cần lo lắng thanh danh bị hao tổn.”
“Vậy đa tạ Lưu Thứ Sử, bất quá ta còn muốn mang theo một người.” Nhiễm Nhan khóe môi cong lên, đôi mắt đen kịt hơi gợn sóng lăn tăn. Trong phút chốc, tựa hồ cả gian nhà như bừng sáng.
Lưu Thứ Sử có phải là vị quan tốt hay không, tạm thời vô pháp bình luận, nhưng cho tới giờ này nàng đoán hắn cũng sẽ không làm ra chuyện gì xấu xa, hơn nữa thân phận Nhiễm Nhan là Nhiễm thị đích nữ, cho dù có muốn làm chuyện trái phép tắc, cũng phải cân nhắc, cho nên Nhiễm Nhan cũng không lo lắng trong chuyện này có trá.
Bất quá, không lo thì không lo, Nhiễm Nhan trước khi xuất phát, vẫn giấu trong người khá nhiều vật phòng thân như độc dược, ngân châm, chủy thủ v.v. , phàm là có thể thêm một phân bảo đảm, nàng từ trước đến nay sẽ không để sót.
Lưu Phẩm Nhượng rất thưởng thức thái độ dứt khoát lưu loát, cùng với sự quyết đoán của Nhiễm Nhan, vốn dĩ trong lòng còn lo lắng tiểu nương tử này sẽ bị thi thể dọa sợ, hiện tại lại yên tâm không ít.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, cái người bị Nhiễm Nhan chỉ tên muốn mang theo kia, đang mang một biểu tình chấn kinh mà đứng trong thôn trang, nếu không thì với một bộ áo bào màu tro, trường thân ngọc lập, cũng ra vài phần phong tư.
“Vị đại ca này… không biết Lưu Thứ Sử vì sao phải gặp tại hạ?” đứng ngơ ra hồi lâu, Tang Thần quay sang nha dịch đang đứng bên cạnh hạ giọng hỏi.
Nha dịch kia mắt nhỏ môi dày, thấp hơn Tang Thần cả cái đầu, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, rồi tiếp tục nhìn thẳng, hoàn toàn không có ý định phản ứng.
Tang Thần ánh mắt u oán mà nhìn chằm chằm nha dịch, duỗi tay sờ sờ tay áo của mình, chỉ có năm văn tiền. Hắn biết được mấy nha dịch này không nhận được chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa điểm tin tức, nhưng chỉ có năm văn tiền, chỉ sợ tên kia cả nhìn cũng không thèm nhìn, đây còn là tiền ăn bảy tám ngày của Tang Thần hắn.
Vì thế, hắn đành phải đánh mất ý niệm thu mua nha dịch, tiếp tục dùng ánh mắt u oán thống khổ mà nhìn nha dịch kia.
Ước chừng kiên trì được một khắc, nha dịch kia đang đứng như lão tăng nhập định bỗng nhiên ném lại một ánh mắt sắc như dao, thanh âm lạnh lùng: “Bên kia cũng có mấy cái huynh đệ, ngươi vì sao luôn nhìn chằm chằm mỗ? Lại nhìn nữa coi chừng mỗ thiến ngươi!”
“Ha ha! Ta thấy không cần ngươi thiến, tiểu tử này sợ cũng không dựng được.” Nha dịch bên cạnh trào phúng nói.
Bọn họ cho dù không đối diện với ánh mắt ai oán của Tang Thần, cũng cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng, huống chi là bị nhìn chằm chằm.
Tang Thần sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ nói: “Tử rằng, quân tử kính mà vô thất, dữ nhân cung mà hữu lễ, tứ hải giai huynh đệ! Tử lại rằng: bất học lễ, vô dĩ lập*. Thái độ cùng người kết giao kính cẩn mà hợp lễ tiết, mới là việc làm của quân tử, tại hạ bất quá hỏi vài câu, các ngươi không muốn trả lời thì thôi, sao lại mở miệng nhục mạ người khác?”
*mấy chỗ như này về sau ko dịch ra nha, hiểu chút chút ít ít, trích nguyên ‘Khổng Tử nói gì đó’ luôn cho ngầu
Đám nha dịch nghe xong sửng sốt, bọn họ tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẫn biết hai chữ “Tử rằng”, tuy bọn họ không được đi học, nhưng đối với dạy bảo của bậc thánh hiền, cũng không dám tùy ý chế nhạo, bèn hậm hực ngậm miệng, tiếp tục làm thủ vệ đầu gỗ.
Nhiễm Nhan vừa bước theo Lưu Thứ Sử ra ngoài, liền thấy cảnh Tang Thần đang ngạnh cổ giáo huấn đám nha dịch, khóe miệng khẽ nhếch, thầm nghĩ, bệnh khùng này nếu không phát với nàng, thì nhìn vẫn rất thú vị.