Trở lại trong viện, Nhiễm Nhan liền nhìn thấy Hình Nương đang quỳ ngồi ở dưới hành lang cắt vải, biểu tình uể oải, trong chốc lát lại thở dài một hơi.
Hình Nương thấy Nhiễm Nhan trở về, vội vàng đứng lên đón, tiếp nhận mịch li, nhìn nhìn sắc mặt Nhiễm Nhan, đau lòng nói: “Nương tử mệt muốn chết rồi đi! Qua mấy ngày nữa lại trở về chủ trạch, người tìm ngài chẩn bệnh chắc sẽ nhiều hơn nữa.”
“Ân, Hình Nương, giúp ta nấu chút nước nóng để tắm đi, ta muốn tắm rửa.” Nhiễm Nhan nói.
Hình Nương cười nói: “Đã sớm chuẩn bị, nên tắm gội để trừ đi bệnh khí.”
Nhiễm Nhan thân mình vừa mới khôi phục không bao lâu, vốn dĩ đã hư, một ngày hôm nay phải chẩn bệnh cho hai người, giải phẫu hai cổ thi thể, thật đúng là có chút ăn không tiêu.
Ngâm mình trong nước ấm áp, Nhiễm Nhan mơ màng sắp ngủ.
“Nương tử, Hình Nương sai nô tỳ tới hầu hạ ngài tắm rửa.” Bên ngoài vang lên một thanh âm thanh thúy.
Nhiễm Nhan không quen có người ở bên cạnh nhìn mình tắm rửa, bất quá lúc này thật sự quá mệt mỏi, có thể cho thị tỳ hỗ trợ gội cái đầu tóc dài đáng chết này, liền nói: “Vào đi.”
Người đến là Tiểu Mãn sáng nay trang điểm cho Nhiễm Nhan, nàng bưng một cái thau tắm nho nhỏ, bên trên đậy một cái nắp bằng gỗ, trong khe hở ẩn ẩn bay ra hơi nóng, một mùi hoa nhẹ nhàng tản ra không khí.
“Cái gì vậy?” Nhiễm Nhan hỏi.
Tiểu Mãn biết Nhiễm Nhan kỳ thật cũng không dọa người như nhìn bề ngoài, bèn cười nhẹ, hai lúm đồng tiền nở trên má, “Nô tỳ thấy hoa kim ngân nở rộ trong viện, liền hái một ít vào cho nương tử ngâm, mùa hạ dùng hoa kim ngân ngâm nước tắm tốt lắm”
Nhiễm Nhan gật gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, Tiêu Tụng thật là đoán đúng rồi, Phồn Xuân chỉ sợ cũng là bị chết chìm trong thùng tắm, nhưng nàng ta chết chìm trong thùng tắm của ai?
Tiểu Mãn thấy Nhiễm Nhan không nói gì, liền đánh bạo tiến lên nói: “Nương tử, để nô tỳ giúp ngài gội đầu đi”
“Được.” Nhiễm Nhan đáp.
Tiểu Mãn kéo một cái ghế cao từ góc tường tới, đặt bên cạnh thùng tắm, rồi sau đó đem thau tắm nhỏ thả lên trên.
Nhiễm Nhan vừa vốc nước lên người, vừa nhìn động tác của Tiểu Mãn, đồng tử đột nhiên co rụt lại…Thau gỗ! ghế cao!
Cái ghế cao trong phòng tắm này có chút thô ráp, nhưng rất giống với cái ghế bị ngã bên chân Vãn Lục hôm nàng bị treo lên. Người Đường triều đều là quỳ ngồi, án kỷ đều rất thấp, thứ có chân giống ghế ngồi bình thường sau này cũng chỉ có Hồ sàng*, nhưng Hồ sàng cũng không cao đến như vậy.
*giường của người Hồ
Còn nữa, cái nắp thùng này…
“Tiểu Mãn, ngươi tới đây đứng đối diện với ta.” Nhiễm Nhan chậm rãi nói.
Tiểu Mãn đang đổ nước nóng ngâm cánh hoa vào trong thùng tắm, nghe thấy Nhiễm Nhan vậy mà nhớ tên nàng, liền vui vẻ ứng tiếng, tiện tay đem nửa thau nước còn non nửa đặt trên ghế cao gần thùng tắm, rồi theo lời đứng vào đối diện.
Nhiễm Nhan từ trong thùng tắm vươn tay ra, cầm lấy thau gỗ nhỏ, đem nước bên trong đổ toàn bộ vào thùng tắm, rồi sau đó bắt đầu nghiêng cứu cái thùng gỗ này, còn có nắp thùng, lại thỉnh thoảng cầm hai món đồ này khoa tay múa chân trên đầu Tiểu Mãn, Tiểu Mãn nhìn mà đáy lòng run từng trận, sợ nàng thật sự cầm mấy món kia mà ném vào đầu mình.
Cái thùng gỗ này miệng rộng đáy hẹp, nhưng rất nặng, mặc kệ là miệng hay đáy nếu đập lên đầu thì không chỉ có sưng mà còn có thể trầy da, tổn thương trên đầu Phồn Xuân có hình cung, hẳn là do cái nắp thùng giống cái này tạo thành.
Thùng có kích cỡ bất đồng, độ cung cũng bất đồng, ước chừng hung thủ chính là dưới tình thế cấp bách cầm nắp thùng đập lên mặt Phồn Xuân, sau đó lập tức phát hiện nàng không chết, mà cũng không té xỉu…
Nhiễm Nhan roạt một tiếng từ trong thùng đứng lên, duỗi tay về phía cổ Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn trợn mắt há mồm mà nhìn thân hình phập phồng quyết rũ của Nhiễm Nhan, da thịt ngọc ngà như mỡ dê lấp lánh ánh nước, đứng bên trong màn hơi nước lượn lờ, quả thực là câu hồn đoạt phách.
Nàng đang nhìn đến nhập thần, phần cổ lại bị Nhiễm Nhan tóm lấy kéo về phía trước, cứng rắn mà ấn xuống thùng tắm bên cạnh, khuôn mặt nhỏ gần như dán lên mặt nước, nàng vội vàng hét lên: “Nương tử tha mạng! Nương tử tha mạng!”
Nhiễm Nhan lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình trần trụi đứng trong thùng tắm, xấu hổ mà khụ một tiếng, yên lặng ngồi trở lại trong nước, giải thích với Tiểu Mãn đang kinh hoàng: “Ta chỉ là nghĩ đến một vài chuyện…”
Nghe thấy giải thích như vậy, Tiểu Mãn một chút cũng không yên tâm, nghĩ đến chuyện gì mà lúc thì cầm nắp thùng quơ quơ trên đầu nàng, lúc thì muốn đem nàng ấn vào trong nước?
Bất quá…thân hình nương tử thật đúng là cực phẩm! Đôi mắt to thủy linh linh của Tiểu Mãn liếc một cái lên thân thể như ẩn như hiện trong nước, nhỏ giọng nói: “Nương tử, nô tỳ gội đầu cho ngài.”
Nhiễm Nhan gật gật đầu, lúc này đã nghĩ thông suốt vài chuyện, liền không lộn xộn nữa, để Tiểu Mãn giúp nàng gội một đầu tóc đen dài quá mông.
Thật vất vả tắm gội xong, Nhiễm Nhan lập tức liền trở về phòng lăn lộn, đem hình dạng thau tắm, cùng hình dạng ghế cao vẽ xuống, rồi sau đó viết một phong thơ, giao cho đội chính Trương Dũng đang làm thủ vệ ở thôn trang, nhờ hắn tức khắc phái người đưa đến chỗ Lưu Thứ sử.
Sau khi làm xong mấy việc này, Nhiễm Nhan mới chân chính thả lỏng, sau khi dùng bữa tối, nàng đi bồi Vãn Lục một chút rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Có lẽ là mệt đến tàn nhẫn, một đêm này trong mộng tuy rằng có nhiều hình ảnh linh tinh vụn vặt, lại chung quy không có liên tục, trong sáu bảy năm qua, đây là đêm nàng ngủ ngon nhất.
Mấy ngày kế tiếp, mưa dầm liên miên, đi ra ngoài rất bất tiện, những người cầu Nhiễm Nhan chẩn bệnh đều sôi nổi đưa tin tới nói không dám phiền nàng tự mình tới cửa, mà sẽ đúng ngày hẹn mang người bệnh đến.
Vì thế mấy ngày này, Nhiễm Nhan xem như nhàn hạ, mỗi ngày chẩn bệnh xong, liền qua chỗ Ngô Tu Hòa nghe hắn giảng y thuật, từ sau bữa cơm Nhiễm Nhan làm kia, Ngô Tu Hòa rõ ràng nhiệt tình hơn so với trước kia, càng thêm ra sức, thường thường trong tối ngoài sáng mà ra hiệu nàng nên làm bữa cơm nữa để khao hắn một chút.
Thời gian bất tri bất giác đã qua năm ngày, mốc xanh đặt trong dung dịch nuôi cấy cũng đã đến lúc có thể dùng để chiết xuất Penicillin.
Nhiễm Nhan đem 30 cái khay dung dịch nuôi cấy đổ hết vào thùng gỗ được đặc chế trước đó, sau đó rót dầu cải vào, quấy lên.
Trong nước Penicillin có chứa vật chất hòa tan bởi chất béo, mà dầu có thể hòa tan loại vật chất này, sau khi quấy đều lên, chỉ cần yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng, vật chất bên trong thùng được chia làm 3 tầng, tầng thứ nhất là lớp vật chất do dầu hòa tan nổi lên, tầng thứ hai là lớp vật chất mà cả nước lẫn dầu đều không hòa tan được, đến tầng cuối cùng, bởi vì Penicillin là vật chất do nước hòa tan, cho nên phần lắng ở dưới đáy thùng là phần chứa Penicillin.
Thùng gỗ đặc chế phía dưới được làm như thùng rượu, có cái van đóng mở được, mở van ra tầng nước dưới cùng chậm rãi chảy ra, Nhiễm Nhan đem bát sứ đã được khử trùng bằng rượu và tráng qua nước cất hứng lấy.
Sau khi lọc bỏ đi một ít tạp chất lớn, đổ vào lọ, bên trong có thả than mịn đã tiêu độc, sau khi quấy lên, Penicillin sẽ được than hấp thu.
Hình Nương ở một bên hỗ trợ, mặt mũi ngơ ngác mà nhìn Nhiễm Nhan lắc một đống chai lọ vại bình, không rõ một thùng mốc, lại đặt vào nước bảy ngày, rót dầu rót than xong thì có gì khác biệt sao?
Mà trên thực tế, những thao tác hôm nay căn bản không tính khó, khó chính là chuẩn bị mấy cái nguyên liệu, chỉ là rượu để tiêu độc và nước cất mà làm Nhiễm Nhan mỗi ngày mệt chết mệt sống bận bịu rất lâu, đặc biệt là thu nước cất, tuy rằng không tính là khó, nhưng số lượng rất ít, thu được một lọ phải tốn rất nhiều thời gian, mà thời điểm tiêu độc, đã đổ mất tiêu hơn phân nửa bình, quả thực là đổ máu và mồ hôi của Nhiễm Nhan nàng a!
Còn nữa, cần có soda, tục xưng kiềm, Soda, phải dùng muối ăn, axít, than đá, đá vôi làm nguyên liệu chế ra, may mà Nhiễm Nhan đi theo nhà hóa học phụ thân hun đúc mấy năm, nếu không chỉ biết mỗi biện pháp chiết xuất Penicillin không thôi thì cũng chỉ còn nước giương mắt nhìn.
Nhiễm Nhan đem than và vật chất hòa tan bằng nước quấy đều lên xong, lại làm ba lần tinh luyện, phân biệt thêm vào: Nước cất, nước natri bicacbonat, a-xít yếu (dấm + nước).
Lần 1: thêm nước cất lọc ra, nước lọc ra còn chưa phải dung dịch Penicillin.
Lần 2: thêm a-xít yếu, nước lọc ra vẫn chưa được.
Lần 3: thêm nước natri bicacbonat, dung dịch lọc ra lúc này mới là chân chính dung dịch Penicillin.
Nhiễm Nhan nhìn bốn cái chai đựng dung dịch Penicillin, đôi mắt luôn bình tĩnh của nàng cũng hơi hơi phiếm hồng …mấy ngày này trôi qua thật không dễ dàng, chỉ là chiết nước cất thôi mà nàng mệt đến eo đau lưng đau.
Vốn dĩ khi nhìn thấy bệnh giang mai trên người Tử Tự, Nhiễm Nhan cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì là một người có tâm lý hiện đại, một y giả hiện đại, trong tiềm thức đều cho rằng trình tự chiết xuất ra Penicillin khá đơn giản, đến khi chân chính làm mới biết được, Đường triều không có Soda, không có nước cất, than mịn chính mình phải chậm rãi mài ra, môi trường nuôi cấy dung dịch chính mình phải dùng khoai sọ và gạo để nấu…
Đại Đường sao lại xuất hiện loại bệnh khó chơi này! Nhiễm Nhan trong lòng cảm thán, nếu có thể đổi lại, nàng tình nguyện mỗi ngày giải phẫu hai cổ thi thể, cũng tuyệt đối sẽ không nguyện ý chiết xuất Penicillin.
“Nương tử, đây là nước thần tiên?” Hình Nương nhỏ giọng hỏi.
Nhiễm Nhan khựng lại một chút mới nhớ ra, lúc trước nói trong mộng có người chỉ điểm, đành phải gật đầu.
Nhiễm Nhan nhỏ hai giọt lên một cái khay nuôi cấy khác, bên trong đựng đầy hoàng kim tụ cầu khuẩn, loại khuẩn này khá dễ tìm, Nhiễm Nhan mấy ngày hôm trước phát hiện ra chúng, liền thả vào dịch nuôi dưỡng để xúc tiến chúng sinh sôi, hôm nay liền có một mảng tràn đầy. Hoàng kim tụ cầu khuẩn khi bị dung dịch Penicillin nhỏ vào, dần dần tiêu vong, chỗ bị nhỏ tới rất nhanh mất đi một mảng.
Thí nghiệm hiệu quả, Nhiễm Nhan nhẹ nhõm thở ra, nếu phí sức chín trâu hai hổ, mà bước cuối cùng này còn không ra được hiểu quả mong muốn, nàng thật sự sẽ khóc, may mà trời cao đối đãi nàng còn không quá khắc nghiệt.
Nhiễm Nhan thật cẩn thận mà cất mấy bình Penicillin quý giá này đi, tảng đá lớn đè ở trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, tâm tình rất là nhẹ nhàng, liền quyết định làm một bữa cơm cho sư phụ.
Ngô Tu Hòa duỗi dài cổ mà đợi sau một lúc lâu, Nhiễm Nhan vừa mới làm xong món thứ nhất, Nhiễm Vân Sinh đã tới, làm lão nhân gia tức giận đến thổi râu trừng mắt, tiên phong đạo cốt đau khổ duy trì nháy mắt sụp đổ, la lối khóc lóc chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhiễm Nhan rơi vào đường cùng, đành phải làm món lão yêu nhất, thịt Đông Pha, một rau một kho, an ủi tâm hồn bị tàn phá kia của lão.
Nhiễm Vân Sinh cười đến nghiên ngã, “A Nhan, sư phụ này của ngươi thật sự thú vị.”
Khóe môi Nhiễm Nhan hơi cong lên, không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi: “Ngươi bận xong rồi?”
“Ngươi quên rồi à?” Nhiễm Vân Sinh dừng chân, oán trách nói: “Hôm nay chính là Thất Tịch, Tết Khất Xảo a! Ngươi thân là một cái nữ nhi gia như thế nào có thể quên đến không còn một mảnh như vậy?”
“Nga?” Nhiễm Nhan nhớ tới Hình Nương từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu lải nhải.
“Nhanh lên, đi rửa mặt chải đầu một chút, chúng ta đêm nay đi chơi sông Bình Giang, đại bá cũng cho phép ta mang ngươi đi rồi” Nhiễm Vân Sinh thúc giục.
Editor: thật sự muốn khóc với A Nhan, Lão dốt nhất là Hóa a, làm cái chương này đúng là tự ngược!
Không hiểu sao bản raw tiếng Trung lại mất đi 1 đoạn cuối?!