Gió sông thổi nhẹ, bóng đêm lặng như nước, trên mặt sông lại là một mảnh rầm rộ xưa nay chưa từng có, khúc âm vang lên hết đợt này đến đợt khác, thơ thanh thì lanh lảnh.
Rất nhiều bậc đại nho tụ hội trên thuyền sôi nổi cho thuyền đến đậu ở phụ cận, nghe khúc, thơ của mấy thanh niên tài tuấn thành Tô Châu, thỉnh thoảng mà bình một hai câu, mà đám thanh niên nhìn thấy mấy vị đại nho mình ngày thường ngưỡng mộ cũng ở đây, càng thêm toàn lực ứng phó, nguyên bản bắt đầu bằng một trò khôi hài, sau lại biến thành một buổi văn học thịnh hội Thất Tịch không nhỏ.
Mà Nhiễm Nhan cùng Nhiễm Vân Sinh một bên vừa nhắm rượu, vừa nghe khúc phẩm thơ, vô cùng thích ý.
Nhiễm Vân Sinh nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan, ôn nhu nói: “A Nhan thật là trưởng thành, nói về tâm cảnh, ta thật sự không bằng ngươi.”
Nhiễm Nhan cười nhẹ, một người đã trải qua nhiều mưu sát âm hiểm như vậy, lại quen nhìn sinh tử, ngu dốt cỡ nào cũng phải phai nhạt bớt đi.
“Không quan hệ tới tâm cảnh, chỉ là làm người nên đứng ở những góc độ bất đồng mà nhìn sự việc. Tỷ như ta muốn giết một người, trước khi hành động, nhất định phải nghĩ đến là khi ta vừa ra chiêu, đối phương sẽ có phản ứng gì, suy nghĩ cẩn thận, là có thể từng chiêu từng chiêu mà phong bế đường lui của hắn, muốn giết không chết hắn cũng khó.” Nhiễm Nhan xuyên qua kẽ mành, thấy trên boong thuyền lớn nữ tử càng tụ càng đông, ánh mắt dừng trên người Ân Miểu Miểu.
Ân Miểu Miểu phảng phất như chưa từng bị không khí náo nhiệt ảnh hưởng, đứng ở gần rào chắn, rũ mắt nhìn mặt sông, ánh trăng từ mặt sông chiết xạ, sóng nước lấp loáng chiếu rọi trên gương mặt dịu dàng của nàng, nhìn không rõ thần sắc.
Nhiễm Vân Sinh nghẹn họng nhìn Nhiễm Nhan trân trối, so sánh rợn người kiểu này, có nương tử bình thường nào có thể nói ra miệng? Nhiễm Vân Sinh há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Thôi, ngươi nghĩ như vậy cũng tốt, bất quá ngày sau gả cho người ta, có thể mềm yếu chút thì vẫn nên mềm yếu một chút, dựa vào phu quân nhiều hơn, đây là quyền lợi mà chỉ có thân là nữ nhi mới được hưởng, chớ có cô phụ.”
“Nếu đối phương thực sự có thể dựa vào, ta đương nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.” Nhiễm Nhan thuận miệng ứng một câu, nhưng trong lòng nàng rất rõ, người không phải muốn kiên cường là có thể kiên cường, cũng như người trước giờ luôn kiên cường, thì từ lâu đã quên mất nên làm sao để mềm yếu.
Nhiễm Vân Sinh thấy nàng thái độ có lệ, định nói thêm gì đó, bên ngoài thuyền bỗng truyền đến một trận hoan hô. Nhiễm Vân Sinh vén mành lên, nhìn lên trên boong thuyền lớn, thở dài: “Tề Lục nương bước ra rồi”
Nhiễm Nhan cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua, chỉ thấy trên boong thuyền một bộ bạch y thắng tuyết, tóc đen chải thành búi phi thiên, tuyết da hoa mạo, mặt mày thanh lãnh cao ngạo, đứng ở dưới ánh trăng, có thể đọ độ sáng.
Chung quanh là nhóm khuê nữ hoa hòe lộng lẫy, nhưng không có một ai có khí chất qua nổi nàng, cho nên trang điểm tỉ mỉ cũng thành bất hạnh mà làm nền.
Lúc mọi người đang trầm mê trong vẻ đẹp của Tề Lục nương, Nhiễm Vân Sinh nói nhỏ: “A Nhan, không bằng chúng ta tranh thủ chuồn đi thôi”
“Nếu chuồn đi, ngày mai thành Tô Châu sẽ nói như thế nào?” Nhiễm Nhan hỏi ngược lại.
Nhiễm Vân Sinh nghẹn lời, nếu chơi xấu con em quý tộc cả thành, dù Nhiễm Nhan là Nhiễm thị đích nữ, cũng sợ không được tha thứ, mà nếu thực hiện đúng như lời hứa, mọi người chỉ cho đây là trò chơi, chơi đến tận hứng, lại có thể nhìn thấy mỹ nhân, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều.
“Đi ra cũng được, bất quá, Thập ca không muốn ngươi bị Tề Lục nương qua mặt.” Nhiễm Vân Sinh phồng má, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân hiện ra vài phần trẻ con, đặc biệt đáng yêu, “Ngươi một thân trang điểm này, đẹp thì có đẹp, nhưng lại che lấp đi khí chất nguyên bản của ngươi, bộ dáng nhu nhược này, chỉ sợ ra cũng làm nền cho Tề Lục nương thôi”
“Ngươi có thành kiến với Tề Lục nương à?” Nhiễm Nhan thật ra không thèm để ý so đo bằng hay không bằng với Tề Lục nương, nàng cảm thấy mình chưa bao giờ dựa vào tư sắc kiếm cơm, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại.
Nhiễm Vân Sinh đứng dậy, vào trong khoang thuyền, từ dưới giường kéo ra một cái rương lớn, thả trước mặt Nhiễm Nhan, “Vốn đang định lúc đưa ngươi trở về, cho ngươi một cái kinh hỉ, nhưng hiện tại đằng nào cũng dùng, liền dùng luôn đi”
Nhiễm Vân Sinh mở rương ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề mà xếp một chồng y phục, bên cạnh còn có mấy hộp trang sức lớn lớn bé bé, dưới ánh đèn sáng ngời, rực rỡ đến hoa mắt người nhìn.
“Mấy ngày trước không phải mới mua một đống cho ta sao, sao giờ lại đưa nữa?” Nhiễm Nhan ngạc nhiên, trình độ phá sản của Nhiễm Vân Sinh, ở thành Tô Châu hắn mà xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất.
“Ta mang từ Trường An về rất nhiều cực phẩm lăng la tơ lụa, vốn định đưa sớm qua cho ngươi, nhưng nghĩ ngươi nhất thời nửa khắc cũng sợ tìm không được tú nương tay nghề hoàn mỹ, cho nên liền thừa dịp ngày ấy khi may áo cho ngươi ở trong chợ, trộm hỏi phó tỳ đo kích cỡ.” Nhiễm Vân Sinh đắc ý mà đem một bộ váy lụa màu đỏ đưa tới tay Nhiễm Nhan, “Chất liệu tấm vải này là tốt nhất, là liễu lăng và cung sa cực tốt đem dệt với nhau, lúc may trang phục, ta liền cảm thấy thế gian này ngoại trừ A Nhan nhà chúng ta, bất luận kẻ nào đều không xứng với nó.”
Bên ngoài thuyền mọi người tựa hồ đã hồi hồn từ trong vẻ đẹp của Tề Lục nương, bắt đầu thúc giục Nhiễm Nhan thực hiện lời hứa.
“Màu đỏ?” Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày, bộ y phục nàng nâng trên tay này đúng là đẹp không sao tả xiết, nhưng nàng thường xuyên giải phẫu cơ thể người, màu đỏ thấy được nhiều nhất, là máu người, cho nên nàng chưa bao giờ tròng lên người đồ đỏ.
“A Nhan…không thích màu đỏ?” Nhiễm Vân Sinh có chút thất vọng, hắn thật tình cảm thấy bộ y phục này rất xứng với nàng.
Nhiễm Nhan lắc đầu, “Chỉ là rất ít khi mặc mấy màu tươi như vậy thôi.”
Thanh âm thúc giục bên ngoài thuyền càng lúc càng gấp, Nhiễm Nhan cũng không muốn tạt nước vào lòng nhiệt tình của Nhiễm Vân Sinh, liền đứng dậy đi vào bên trong thay y phục. Dù sao nàng cũng không thích màu vàng nhạt, đổi hay không cũng không có gì khác biệt.
“Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên, người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ…”
Người bên ngoài thấy Nhiễm Nhan còn chưa ra, liền bắt đầu ngâm tụng Kinh Thi lung tung.
Nhiễm Vân Sinh lúc này đây cũng không thèm tức giận, hắn bởi vì vẻ ngoài quá mức diễm lệ, làm cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, mà Nhiễm Nhan thì không giống vậy, nàng rất đẹp, là cái đẹp nữ tử nên có, nếu những người đó muốn nhìn, Nhiễm Vân Sinh muốn cho bọn họ cũng phải dùng ánh mắt tôn thờ khi nhìn Tề Lục nương mà nhìn muội muội mình, mà không phải như hiện tại, đối với Tề Lục nương thì vắt hết óc ngâm thơ lộng khúc, mà đối với muội muội mình thì lung tung ngâm tụng Kinh Thi, thậm chí còn có ý ngả ngớn.
Người bên ngoài đã nóng nảy mà dùng mái chèo đập vào lan can, thậm chí bắt đầu ồn ào, thái độ hoàn toàn không hề ân cần như đối với Tề Lục nương, bọn họ tuy rằng nghe nói dung mạo của Nhiễm Thập Thất Nương cùng Tề Lục nương không phân cao thấp, nhưng rốt cuộc rất ít người gặp qua, cho dù tưởng tượng đến mỹ lệ cỡ nào, cũng không thắng nổi Tề Lục nương rất nhiều năm có tên tuổi “Tô Châu đệ nhất mỹ nhân”.
Có người có chút tức giận nói: “Uy, lại không ra, chúng ta phải xông vào tìm đến cùng à”
“Xuy, không phải Nhiễm Thập Lang dấu vị tiểu thư nào, lừa gạt chúng ta đi? Tới tới tới, chúng ta đi nhìn đến cùng” người ở cùng thuyền với Trương Phỉ nói, lại nhảy lên thuyền bên này, làm cho thân thuyền lắc lư không chừng.
*mọi người nếu quên thì ‘tiểu thư’ trong bối cảnh đời Đường của truyện này, là để gọi kỹ nữ, không phải cô nương nhà đàng hoàng như thời đại (truyện) khác – ở đây mang ý xúc phạm rất mạnh.
Mọi người ồn ào, kêu hắn chạy nhanh vào nhìn một cái. Người này vừa mới đi đến cửa khoang thuyền, mành trúc liền bị vén lên từ bên trong.
Chỉ bước ra một bước, một thân hồng y cầm quạt xếp cản lại xu thế muốn đi về phía trước của hắn, lạnh lùng nói: “Thỉnh ngươi lập tức rời khỏi thuyền của ta.”
Trên mặt sông một mảnh yên tĩnh, mọi người nín thở ngưng thần mà nhìn chằm chằm nữ tử như Nghiệp Hỏa Hồng Liên trước mắt, tóc đen của nàng rối tung ở sau người, được một dải lụa màu đen cột lại, ngũ quan tinh xảo, làm người không khỏi hoài nghi, trời cao lúc tạo ra nàng chắc là thiên vị quá độ mà tỉ mỉ điêu khắc xong mới thả nàng tới nhân gian.
Chẳng qua, một thân màu đỏ rực lửa này, mặc ở trên người nàng cũng không có cảm giác nóng bỏng, ngược lại bị nhiễm ra một cổ lạnh lẽo, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, cầm cây quạt chỉ vào tên khách không mời mà đến kia, ánh mắt trầm lãnh, tựa như ngọn lửa thiêu đốt ở dưới chín tầng địa ngục, lại như hoa Mạn Châu Sa nở rộ hai bên bờ Vong Xuyên.
Nhiễm Nhan hiện tại rất là bực bội, theo nguyên bản ý tưởng của nàng, nếu Tề Lục nương thật sự bước ra, như vậy mọi người đều cùng nhau bị vây xem, cũng tốt hơn là một mình nàng bị một đám nam nhân vây xem, cùng lắm lộ cái mặt là xong, nhưng hiện tại, trên người mặc màu sắc chẳng khác gì màu máu, búi tóc lúc thay quần áo bị rơi ra, nhất thời không kịp chải lại, đành phải làm giống ở trong nhà, tùy tiện cột lại một chút, luống cuống tay chân không nói, lại còn có một người dám can đảm tự mình xông lên thuyền, quả thực làm nàng bạo hỏa.
Chuyện tới mức này, không theo ý nàng, cũng không thể trách Nhiễm Vân Sinh, rốt cuộc hắn cũng chỉ có ý tốt.
Lửa giận trầm trọng, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, bao trùm toàn bộ mặt sông, tất cả mọi người đều cảm nhận hơi thở trầm lãnh kia, cảnh này khiến Tề Lục nương đang đứng ở boong thuyền cao cao tranh nhau phát sáng với ánh trăng kia có vẻ đơn bạc mờ mịt đi một chút.
Người xông lên boong thuyền sợ tới mức lui lại mấy bước, cuống quít quay đầu lại nhảy về thuyền bên cạnh.
“Ta đã đúng hẹn bước ra, chư vị nếu không có chuyện gì khác, ta xin lỗi phải cáo lui.” Nhiễm Nhan nói thì nói vậy, nhưng người thì đã lui về khoang thuyền.
Nhiễm Nhan vứt quạt xếp cầm trong tay cho Nhiễm Vân Sinh, không thoải mái động động thân mình, “Thập ca giúp ta nhìn cửa, ta đi thay quần áo.”
Dứt lời, cũng không đợi Nhiễm Vân Sinh trả lời, liền nhanh chóng xoay người đi vào phòng trong, từ trong rương lấy ra một kiện váy lụa màu xanh băng ngọc, lẹ tay lẹ chân mà đem đồ trên người thay xuống.
Phảng phất như vừa lau sạch một thân máu, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Ngươi sinh khí?” Nhiễm Vân Sinh trong ánh mắt lấp lánh có chút hối hận, “Đều do ta, không nên làm ngươi đua đòi với Tề Lục nương.”
Nhiễm Nhan thu lại cảm xúc của mình, thành thật nói: “Thật không phải trách ngươi, ép được Tề Lục nương cũng có rất nhiều chỗ tốt, ta biết ngươi cũng là tốt cho ta.”
Rốt cuộc, nếu nàng kiên trì không đồng ý, Nhiễm Vân Sinh cũng sẽ không cưỡng ép, cho nên lời Nhiễm Nhan vừa nói tuyệt đối là lời thật lòng.
Nhiễm Nhan thoải mái dễ chịu mà quỳ ngồi lên tịch, thấy Nhiễm Vân Sinh vẫn bất an mà nhìn nàng, mới cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có hơi quá, Nhiễm Vân Sinh cũng không phải con Tang Thỏ Tử lúc kinh lúc rống kia, bèn tận lực mà làm cho giọng mình nhu hòa, “Thập ca, ta thật sự không có trách ngươi, có trách là trách những tên ăn chơi trác táng kia khinh người quá đáng.”
Suy nghĩ nửa ngày, Nhiễm Nhan tổng kết ra kết quả là như vậy, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất của việc nàng bạo nộ.
Nghe Nhiễm Nhan nói như thế, Nhiễm Vân Sinh mới thoáng yên lòng, quỳ ngồi ở đối diện nàng, thở dài: “Aizz, lửa giận này của ngươi coi bộ đã cháy lan ra đồng cỏ”
Những nam tử ở thành Tô Châu, chỉ sợ đều đã bị nàng làm cho sợ hãi, cũng không biết tương lai có nguyện ý cưới nàng hay không, khí thế đáng sợ như vậy, hy vọng tương lai có nam tử có thể trấn được đi! Nhiễm Vân Sinh cũng không rối rắm nữa, ngược lại hỏi: “Ngươi chán ghét màu đỏ?”
“Vốn dĩ nhìn thì không có gì, nhưng chân chính tròng lên trên người mình, mới biết được nguyên lai là chán ghét nó.” Nhiễm Nhan thành thành thật thật mà trả lời, miễn cho lần sau Nhiễm Vân Sinh lại yêu cầu nàng mặc hồng y, không phải chán ghét, mà là cả người đều không thoải mái.
Nhiễm Vân Sinh thở nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lại vui vẻ, “A Nhan là muốn về, hay là lại đi dạo?”
Nhiễm Nhan còn chưa kịp trả lời, liền nghe bên ngoài thuyền truyền tới thanh âm của một nam tử: “Nhiễm Thập Thất Nương dung sắc khuynh thành, chúng ta đều cho rằng cùng Tề Lục nương có thể xưng là Giang Nam song bích, chỉ là Tề Lục nương cầm kỳ thư họa mọi thứ toàn tinh, chúng ta biết Thập Thất Nương cũng có y thuật siêu quần, không biết còn có tài nghệ gì có thể làm chúng ta kiến thức một chút”
Ngụ ý là, nếu là nàng có thể thông khúc phú thơ, liền có thể cùng Tề Lục nương sánh vai, trở thành Giang Nam song bích.
Chuyện này vượt xa ngoài dự kiến của Nhiễm Vân Sinh, hắn vốn cho rằng, bộ dạng giận dữ ngút trời kia của Nhiễm Nhan sẽ làm người khác cảm thấy quá dọa người, hiện tại xem ra, có vẻ không đến mức đó, hắn trong lòng cũng cao hứng hơn.
Nhiễm Nhan nhíu mày, những người này thật đúng là nghiện rồi. Tài nghệ thì nàng có, nếu giải phẫu thi thể có thể coi như tài nghệ tới nói. Mà thân thể này thân mẫu đã mất sớm, cũng chỉ biết đọc một ít thư, tập viết vài năm mà thôi, ngày thường nhờ bị Hình Nương đốc thúc, thêu hoa thì cũng thêu được, nhưng chỉ biết chút da lông, căn bản không tính là tài nghệ.
Cái gì Giang Nam song bích? Nhiễm Nhan không thèm để bụng, chỉ là trước mắt bị kẹt ở chỗ này tiến thối không được, không nghĩ biện pháp làm những người này khó sống, thì thật không phải nàng.