Lăng Độ Vũ

Chương 53: Thất thủ bị bắt



Sáng ngày hôm sau, hai người một thú tiếp tục hành trình.

Hai người cứ thế độc hành giữa bình nguyên cát mênh mông vô tận, trên đầu chỉ có lơ thơ vài gợn mây mỏng lững lờ trôi.

Không khí khô nóng khiến mặt đất mất đi hết sinh khí, những tia nắng vô tình chiếu thẳng vào hai kẻ lữ đồ trên sa mạc.

Đến buổi hoàng hôn, những tảng đá đã dần được thay thế bởi những hạt sỏi nhỏ… đến khi những hạt sỏi vụn được thay bằng những hạt cát mịn thì mặt trời đã lặn khuất sau đường chân trời.

Khí lạnh không biết từ đâu tràn về.

Lăng Độ Vũ cơ hồ như đã mất cảm giác về không gian và thời gian, chỉ biết không ngừng tiến về phía trước, lê từng bước, từng bước một trên sa mạc mênh mông. Những vết tích của sự tiếp xúc giữa con người và sa mạc trong phút chốc đã bị xóa nhòa, tựa như đang trong một thế giới mộng ảo vậy.

Vầng tân nguyệt nhu mì hòa dịu từ từ ló lên một cách xấu hổ, trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tối.

Mokim hưng phấn thốt lên:

– Đến rồi! Đến rồi!

Nói đoạn gia tăng cước bộ, dắt lạc đà chạy về phía trước.

Lăng Độ Vũ dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy một vùng cát vàng mênh mông mà hắn đã nhìn đến phát chán.

Một giờ sau, bọn họ đến bên một dòng sông đã cạn khô, ở dưới lòng sông là những tảng đá lớn màu xanh đen.

Mokim thuận theo dòng sông, đi về hướng Tây Nam.

Hai giờ sau, trời đã tối xịt, dưới ánh trăng mờ mờ, cuối cùng họ cũng tới được điểm tận cùng.

Lăng Độ Vũ hoan hỉ reo lên một tiếng.

Trước mắt là một vùng đất tràn ngập màu xanh, cỏ và cây bụi mọc um tùm khắp nơi.

Chim chóc bay lượn tròn trên không, bươm bướm kết thành từng đàn một múa lượn tung tăng.

Ở giữa ốc đảo này là một hồ nước, mực nước rất thấp nhưng cũng đủ để cho hai kẻ lữ đồ đã mệt mỏi sung sướng như điên cuồng.

Bọn họ chẳng quan tâm đến những vật thải của động vật bên bờ hồ, bổ người lao tới, há miệng uống ừng ực, đồng thời vảy nước vui đùa như trẻ con. Tối hôm đó, cả hai thỏa mãn nằm trên một bãi cỏ cách hồ nước chừng mười mét, thoải mái nghỉ ngơi, ngửa mặt ngắm trời sao.

Vũ trụ tráng lệ đến mê người.

Con lạc đà đang nhàn nhãn gặm cỏ.

Lăng Độ Vũ nói:

– Bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Mokim đáp:

– Đào tẩu! Rời khỏi Sahara!

Lăng Độ Vũ lại hỏi:

– Làm sao mà rời khỏi đây được?

Mokim ngồi dậy nói:

– Nói cho cậu biết, cậu đúng là đồ có phúc mà không biết hưởng. Nếu như bầu chọn ra mười người có bản lĩnh nhất trong sa mạc, lão già như tôi đây ít nhất cũng phải có mặt trong ba người đầu tiên, cậu đi với tôi thì đâu cần lo lắng chuyện gì nữa?

Lăng Độ Vũ lại nhẹ giọng hỏi:

– Ngự Thần Khí là thứ gì?

Mokim ngẩn người, trên mặt lộ ra biểu thì vô cùng kỳ quái, không biết là lão đang kinh hãi hay là đang hối hận nữa, chỉ thấy lão cúi đầu, trầm giọng nói:

– Đừng hỏi tôi nữa, tôi thà rằng chưa từng thấy thứ đồ vật quỷ quái đó bao giờ, nếu vậy có phải tôi đã được sống yên ổn khoái lạc trong sa mạc, rồi cũng yên ổn khoái lạc mà ra đi rồi hay không? Đâu cần phải bị con yêu phụ kia truy đuổi đến tình cảnh này?

Lăng Độ Vũ suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không suy đoán thêm nữa, chuyển chủ đề nói:

– Tại sao ông lại bị chính phủ Cuba câu lưu?

Mokim lộ ra nụ cười bí hiểm nói:

– Hừ… đó là tôi cố ý để bọn chúng nhốt vào đấy chứ, bằng không… tên Nico đó đừng hòng đụng đến một sợi tóc của lão già này.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói:

– Cái gì?

Sự tình càng lúc càng phức tạp, khiến cho đầu hắn như muốn vỡ tung.

Mokim thở dài, những nếp nhăn trên mặt dồn lại thành đống, ngay cả cặp mắt cũng như bị dồn ép đến phải nhắm chặt lại, định nói gì nhưng rồi lại thôi.

Lăng Độ Vũ nằm ngửa mặt xuống. Khi lê từng bước trên sa mạc, hắn đã hạ lời thế rằng chỉ cần có cơ hội được nằm xuống, hắn nhất quyết sẽ không chịu đứng lên nữa.

Hai con chẫm cáp1 đang hỗn chiến trên không trung, phát ra những tiếng kêu oang oác.

Mokim trầm giọng kể:

– Hơn một trăm năm trước, tôi vì phải lẩn trốn mà đã rời khỏi vùng đất khiến người ta vừa yêu lại vừa hận này. Thế nhưng ba năm trước, tôi lại nhịn không nổi, cuối cùng cũng lén trở về, nào ngờ, vừa mới đặt chân vào sa mạc đã bị con yêu phụ kia phát giác rồi. Cũng may, tôi là một cao thủ! Hừ! Cao thủ trong các cao thủ, nên mới chạy thoát được! Có điều, cũng phải nếm không ít khổ đầu! Nói cho cậu biết! Trên đời này chưa từng có ai có thể khiến cho tôi nếm được khổ đầu! Trừ con yêu phụ đó! Cái con yêu phụ đáng phải băm vằm ra làm trăm ngàn mảnh! Thật uổng công trước đây tôi đối tốt với nó như vậy, uổng công tôi phí tiền mua nó về!

Lăng Độ Vũ nói:

– Tôi hiểu rồi! Ông vì muốn trốn tránh… yêu phụ đó, nên mới tìm một quốc gia biệt lập, sống trong biệt thự bí mật của họ.

Mokim gật đầu tán thưởng, nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi tựa như muốn nói:

“Thằng ngốc như cậu không ngờ cũng có lúc không ngốc!”, đoạn lão thở dài một tiếng:

“Tình tiết bên trong cũng không cần nhắc đến nữa… có điều! Tốt nhất cứ nói cho cậu biết thì hơn, phương pháp đó rất có hiệu quả! Ôi! Đã lâu lắm rồi tôi không nói chuyện thật lòng với người khác, vì vậy nói ra là khó khống chế được bản thân mình…”.

1 Chẫm cáp: giống chim độc.

Lăng Độ Vũ cừoi cười nói:

– Dù ông có muốn nói hết một trăm năm kinh nghiệm của mình cho tôi cũng không thành vấn đề, cái sa mạc quỷ quái này sợ rằng có đi thêm một trăm năm nữa cũng không hết được.

Mokim lầm bầm chửi rủa mấy câu, sắc mặt trầm mặc, ánh mắt lúc thì ôn hòa, lúc thì giận dữ, thần thức chìm sâu vào hồi ức hơn trăm năm trước.

Ở ốc đảo xanh này, bên cạnh nguồn nước ngọt quý giá, dưới ánh trăng mờ mờ huyền ảo, màn đêm trở nên đẹp đến lạ lùng.

Lăng Độ Vũ nằm nghe tiếng chim kêu, tiếng côn trùng, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, bên chỗ Mokim nằm chợt truyền lại tiếng động của người ngồi dậy, Lăng Độ Vũ cảnh giác hơn người, lập tức giật mình tỉnh giấc.

Dưới ánh sáng xanh nhàn nhạt của mặt trăng, sắc mặt của Mokim lộ vẻ ngưng trọng lạ thường.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Bốn bề đều lặng tĩnh như tờ, ngay cả một chút hiện thượng dị thường hay thanh âm gì cũng không có.

Mokim nhảy dựng lên, giật lấy khẩu súng và túi đạn đặt bên cạnh Lăng Độ Vũ, chạy ra phía sau một tảng đá lớn, lúc về thì hai tay đã trống trơn:

– Tôi giấu ở sau tảng đá bên cạnh hồ nước kia.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Mokim nói:

– Có người đến!

Lăng Độ Vũ kinh hãi thốt lên:

– Là bọn Thánh Nữ à?

Mokim nhổ ra một bãi nước bọt, hừ nhẹ nói:

– Thánh Nữ? Không, không phải con yêu phụ ấy, là rất nhiều rất nhiều người và lạc đà.

Lăng Độ Vũ nghiêng tai lắng nghe, nhưng vẫn không thể nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

Lẽ nào Mokim và Thánh Nữ sở hữu một loại năng lực siêu phàm giống nhau, có thể cảm giác được động tĩnh của người và súc vật từ xa.

Đây có phải là giác quan thứ sáu của những người sống trong sa mạc?

Lăng Độ Vũ không hiểu hỏi:

– Tại sao chúng ta còn không mau chạy trốn?

Mokim sảng khoái nói:

– Chạy sao được.! Bọn chúng đã bao vây cả bốn phương tám hướng, nhất định là Sói Trắng, chỉ có gã ta mới có thể theo dấu được chúng ta mà thôi.

Lúc này, từ phía nam truyền lại tiếng động rầm rập.

Không lâu sau thì cả bốn hướng cùng vang lên những tiếng rầm rập.

Tiếng lạc đà phi trên cát.

Ốc đảo trở nên xao động.

Mokim nói:

– Nhớ cho kỹ! Bất kỳ chuyện gì cũng để tôi trả lời, gã ta không biết tôi, cũng không biết cậu đâu.

Lăng Độ Vũ gật đầu.

Mokim lại hỏi:

– Cậu có biết tiếng Arab không?

Lăng Độ Vũ khẽ gật đầu đáp:

– Biết một chút, có thể đối đáp thông thường được.

Mokim nói:

– Vậy thì tốt!

Tiếp đó lão chợt biến sắc mặt nói:

– Hỏng rồi! Con lạc đà!

Lăng Độ Vũ cũng thoáng chấn động, nhớ ra con lạc đà là do ăn trộm mới có.

Thời gian không còn kịp nữa.

Bọn họ đã lạc giữa trùng vây.

Các loại vũ khí từ súng máy tự động nhất đến súng trường thô sơ nhất đều hướng nòng về phía hai người một già một trẻ.

Con lạc đà về với chủ cũ, được dắt sang một bên.

Ít nhất là hai trăm chiến sĩ Dulua đang vây lấy họ.

Không một ai lên tiếng, mắt lộ hung quang, sát khí bừng bừng.

Mokim giả vờ sợ hãi, không ngừng run rẩy, diễn xuất của lão thật chẳng kém diễn viên đoạt giải Oscar chút nào.

Lăng Độ Vũ cũng cũng bắt chiếc lão, giả vờ sợ hãi đến ngây người, mềm nhũn ngã phịch xuống đất.

Những người bao vây dần nhích ra.

Một người đàn ông cao lớn, cưỡi một con lạc đà đặc biệt cao to, trang trí hoa lệ chầm chậm tiến tới, dừng lại trước mặt hai người.

Người này ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, toàn thân tràn đầy sức mạnh, ánh mắt hung hãn bộc phát hung quang, khuôn mặt dài hơn người bình thường, xanh xanh trắng trắng khiến người ta có cảm giác, mỗi khi gã ta giết người, tuyệt đối sẽ không nương tay cho bất kỳ ai…

Thân người gã ta rất thẳng, tựa hồ như được đúc bằng xi măng cốt thép vậy.

Gã… giống như một con sói đang đói khát.

Sói Trắng.

Không còn danh hiệu nào phù hợp hơn nữa.

Hai mắt Sói Trắng bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo, quan sát hai người một lượt, cuối cùng thì ánh mắt ấy cũng dừng lại trên mặt Lăng Độ Vũ. Gã dùng một thứ tiếng Anh tồi tệ hỏi hắn:

– Người Nhật Bản?

Giọng nói của gã ta hết sức cao, tựa như người ta đang rít lên vậy, khó nghe vô cùng.

Lăng Độ Vũ đang định trả lời.

Mokim chợt lên tiếng chen vào:

– Tôi chỉ là người dẫn đường cho cậu ấy, cậu ấy nói sẽ cho tôi một ngàn đô-la, dẫn cậu ấy đi…

Sói Trắng rít lên một tiếng lạnh lẽo, quát:

– Câm mõm! Ta chưa hỏi đến con chó già này…

Mokim vội thốt:

– Lạy thánh Ala…

Một gã người Dulua từ phía sau bước lên, dùng roi quất mạnh vào lưng Mokim.

Lão ta giả vờ đau đớn lăn lộn dưới đất, không dám lên tiếng nữa.

Sói Trắng chỉ tay vào Lăng Độ Vũ nói:

– Ngươi!

Lăng Độ Vũ hít sâu vào một hơi, cố ý lớn tiếng nói:

– Tôi là người Trung Quốc, ông… các ông muốn gì, tôi có thể cho các ông tiền…

Sói Trắng ngửa mặt cười dài, tiếng cười của gã giống như một con sói đang hú gọi bầy, khí thế như muốn dìm chết người ta trong sự sợ hãi.

Sau đó gã lại chỉ tay vào con lạc đà hỏi:

– Chuyện này thì sao?

Mokim đang định lên tiếng thì một roi nữa lại quất xuống.

Mokim kêu lên một tiếng, không biết là do đau đớn thật hay là lo lắng Lăng Độ Vũ đối đáp có chỗ nào sơ thất.

Lăng Độ Vũ có thể nói là một chuyên gia bịa chuyện, mặt hắn chẳng hề đổi sắc nói:

– Tôi cũng không biết, con lạc đà này chạy một mình trong sa mạc, chúng tôi phải hợp lực mới bắt được nó đo.

Sói Trắng lại hỏi tiếp:

– Thế lạc đà của chúng mày đâu?

Câu hỏi này đúng vào chỗ yếu hại, Lăng Độ Vũ và Mokim hai người đi trên sa mạc, tuyệt đối không thể không có lạc đà được.

Lăng Độ Vũ thở dài than:

– Chúng tôi vốn cũng có bốn con lạc đà, bốn con lạc đà già ốm yếu, chở một người cũng không xong.

Mokim chợt gắt lên:

– Cậu nói dối! Chúng đều là những con lạc đà tốt nhất, là mạng sống của tôi!

Sói Trắng quát lớn:

– Câm miệng! Lão còn nói thêm một tiếng nữa, ta cắt lưỡi!

Lăng Độ Vũ lại kể tiếp:

– Nào ngờ trận gió cát đó đã hại chúng tôi, lạc đà đều chạy mất hết, cũng may là thánh Ala đã đưa nó đến…

Sói Trắng gầm gừ nói:

– Trận gió cát! Trận gió cát khốn kiếp! Không có gió cát… cô ta đã là của ta rồi, là của Sói Trắng này rồi!

Các chiến sĩ Dulua liền nhất tề giương súng, cao giọng hô lớn:

– Sói Trắng tất thắng! Sói Trắng tất thắng!

Ánh mắt Sói Trắng lộ một vẻ khát vọng tình dục mãnh liệt, khiến người ta tuyệt đối không thể hoài nghi về quyết tâm đoạt được thánh nữ của gã.

Người đàn bà kỳ lạ này vừa là tử địch, nhưng cũng là người tình mà gã hằng mong muốn đã bao lâu nay.

Sói Trắng quay lạc đà bỏ đi, trầm giọng nói:

– Mang theo cả hai tên này nữa!

Lăng Độ Vũ chưa kịp kháng nghị gì thì một họng súng đã chĩa vào gáy hắn:

– Đi!

Lăng Độ Vũ và Mokim đưa mắt nhìn nhau. Cả hai những tưởng rằng đã thoát được đại nạn, nào ngờ tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa.

Đoàn binh sĩ Dulua dẫn theo Lăng Độ Vũ và Mokim rời khỏi ốc đảo, tiến về sa mạc mênh mông vô cùng tận.

***

Mấy ngày tiếp sau của họ, đương nhiên là khổ sở vô cùng.

Mokim giả vờ già yếu, ngã gục xuống mấy lần, một gã người Dulua mềm lòng đã cho lão ngồi lên lạc đà, chỉ còn lại một mình Lăng Độ Vũ phải đi bộ trên sa mạc.

Hơn hai trăm năm mươi con người và bốn trăm con lạc đà tạo thành một đoàn dài tựa một con rắn khổng lồ đang trườn mình trên sa mạc.

Ngoại trừ việc phải đi bộ, thức ăn nước uống cũng không thiếu thốn lắm, có điều những đồ vật có giá trị trên người Lăng Độ Vũ từ chiếc đồng hồ đeo tay đến một cây bút đều bị đám người Dulua tham lam lột sạch, tiền thì càng không cần phải nói, hơn năm ngàn đô la hắn mang theo đã “cung phụng” hết cả cho Sói Trắng. Cũng may, tiền bạc có thể thông thần, đến ngày thứ ba thì hắn được cho cưỡi một con lạc đà cái gầy còm, ít ra cũng thoát khỏi cảnh bộ hành trên sa mạc.

Thân phận hai người rất kỳ lạ, cũng không biết nên coi là tù binh hay là khách nữa.

Mỗi ngày khi thức dậy, các ở sa mạc đều lạnh ngắt như tuyết, nhưng chỉ sau khi mặt trời lên chừng hai giờ đồng hồ, cát lại lập tức nóng như lửa đốt, làm cho mọi vật dám dẫm lên nó phải bỏng rát.

Một nóng một lạnh, khiến con người trở nên mệt mỏi yếu ớt. Bắt đầu từ ngày thứ hai, cả đoàn người tiến vào một vùng đồi cát mênh mông, liên miên bất tuyệt, tốc độ cũng giảm dần.

Vô luận là nhìn theo phương hướng nào, cũng đều là những đồi cát nhấp nhô lên xuống, cơ hồ như cả thế giới này đều như vậy vậy.

Đến tối ngày thứ ba thì Lăng Độ Vũ được gọi vào lều của Sói Trắng.

Mokim lần này không được gọi, trong mắt của Sói Trắng, lão ta chỉ là một lão già dẫn đường vô dụng.

Lều của Sói Trắng dùng một thứ vải dày màu xám trắng dựng thành, có tám cây cột, bốn cây xà chống đỡ.

Bên trong tương đối rộng rãi, có thể cho chừng hơn chục người tụ tập.

Dưới đất trải một tấm thảm dầy, khiến người ta quên đi những hạt cát khó chịu bên dưới.

Sói Trắng ngồi xếp bằng giữa lều, một tên thuộc hạ đang quỳ một bên, đun trà cho gã.

Lăng Độ Vũ đi qua từng đống yên lạc đà, quần áo, thức ăn, bao nước và vũ khí đến trước mặt Sói Trắng.

Gã ta khẽ vẫy vẫy tay, Lăng Độ Vũ cũng không khách sáo, liền ngồi luôn xuống.

Có người mang đến hai cốc trà cao chừng mười phân, bên trong đổ đầy một thứ trà gì đó đang bốc hơi nghi ngút.

Sói Trắng nâng cốc trà lên, hô vang:

– Lạy thánh Ala!

Sau đó ngửa cổ uống cạn.

Lăng Độ Vũ lúc đầu không biết làm gì, sau thấy ánh mắt Sói Trắng như muốn nói hãy làm theo gã. Nên cũng cầm cốc trà lên hô:

– Lạy thánh Ala!

Đoạn ngửa cổ uống cạn. Chỉ thấy thứ trà này mùi thơm sực nức, vị ngọt mát vô cùng.

Hai người không ngừng hô vang: “Lạy thánh Ala”, uống liên tục mấy chén trà.

Dường như Sói Trắng đang ở trong tâm trạng cực tốt, ánh mắt nhìn Lăng Độ Vũ cũng không còn vẻ hung dữ nữa, một hồi lâu sau gã ta mới lên tiếng:

– Anh rất mạnh, rất ít người dị tộc mạnh được như anh đấy! Anh tin theo vị thần nào?

Lăng Độ Vũ nhún vai nói:

– Tôi không theo bất kỳ tôn giáo nào cả.

Sói Trắng ngạc nhiên thốt lên, tựa hồ như không tin vào những gì gã vừa nghe thấy:

– Vậy anh làm sao mà sống được?

Lăng Độ Vũ cười cười nói:

– Thì sống như bây giờ vậy!

Sói Trắng nhìn hắn như nhìn một con quái vật.

Lăng Độ Vũ lại nói tiếp:

– Tôi là một nhà du lịch, vốn định viết một cuốn sách liên quan đến sa mạc Sahara, nên mới đến đây làm một chuyến đi lấy kinh nghiệm thực tiễn.

Sói Trắng nhìn hắn, giờ thì như đang nhìn một thằng ngốc.

Lăng Độ Vũ đành dối gạt lương tâm mình, thở dài cảm thán:

– Sahara đích thực là một nơi rất mỹ lệ!

Trong mắt Sói Trắng thoáng lộ nét cười:

– Đích thực là một nơi rất đẹp. Là do thánh Ala vĩ đại ban thưởng cho đó! Anh có biết không, tôi có hai mươi người vợ, những người vợ rất đẹp, rất đẹp, mỗi người ít nhất cũng có thể đổi được bốn con lạc đà.

Nói đến đây, bất chợt gã nhắm mắt lại trầm tư một hồi.

Khi mở mắt ra, gã thở dài một tiếng nói:

– Nhưng từ sau lần tôi gặp được cô ta vào năm năm trước, thì không còn muốn lấy thêm người vợ nào nữa, cô ta ít nhất có thể đổi được một trăm con lạc đà, một ngàn con, một vạn con, thậm chí là tất cả lạc đà trên sa mạc này.

Lăng Độ Vũ đương nhiên biết người gã đang nói đến là Thánh Nữ, một giấc mộng đẹp của đàn ông trên khắp thế gian này, một bảo vật vô giá.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến thân thể trần truồng của Thánh Nữ lúc ở Mê Cung, cùng với ánh mắt sâu thẳm mê người ấy.

Sói Trắng chợt chuyển chủ đề cuộc nói chuyện:

– Viết sách có phải kiếm được rất nhiều tiền không? Xem ra anh cũng rất giàu có, chỉ tiền mang theo bên mình cũng có tới hơn năm ngàn đô-la rồi. Chỗ ấy có thể mua được mười lăm con lạc đà đó!

Lăng Độ Vũ thầm đoán đây mới là chính đề, liền nhạt giọng nói:

– Thu nhập của tôi cũng không đến nỗi tồi!

Sói Trắng lại nói tiếp:

– Tôi có thể bảo đảm sự an toàn cho anh trong sa mạc, đưa anh trở về thế giới của dị đồ, nhưng anh cũng phải trả cho chúng tôi một sự đền đáp hợp lý.

Chuyện bắt bớ này đương nhiên không thể tự dưng mà thả hắn và Mokim ra được, cũng may là tiền có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Ông cần bao nhiêu?

Hai mắt Sói Trắng bắn ra những tia nhìn sắc lạnh:

– Anh có thể cho chúng tôi bao nhiêu?

Lăng Độ Vũ mỉm cười:

– Ông cứ nói thử một con số xem!

Sói Trắng trầm ngâm, giơ năm ngón tay ra.

Lăng Độ Vũ hỏi:

– Năm mươi ngàn?

Sói Trắng gật đầu:

– Là đô-la mỹ.

Lăng Độ Vũ cũng gật đầu nói:

– Tôi có thể cho các ông một trăm ngàn, nhưng có một điều kiện.

Sói Trắng lộ vẻ hoan hỉ, trầm giọng hỏi:

– Điều kiện gì?

Lăng Độ Vũ nói:

– Nói cho tôi biết các ông cần tiền làm gì?

Sói Trắng cười cười đáp:

– Mua vũ khí, vũ khí đạn dược đều rất đắt! Được rồi, anh trả cho chúng tôi bằng cách nào?

Lăng Độ Vũ nhanh nhẹn đáp:

– Tôi viết một tấm chi phiếu, chỉ cần ông phái người đến bất kỳ quốc gia nào có ngân hàng của Mỹ là có thể lấy được tiền.

Sói Trắng vỗ tay nói:

– Được! Một lời đã định! Tôi sẽ phái người đến Sudan, thời gian đi lại ước chừng khoảng hai mươi ngày, hai mươi ngày sau anh có thể có mọi trang bị cần thiết và người để đến bất kỳ đâu trên sa mạc này.

***

Khi Lăng Độ Vũ trở về nơi nghỉ ngơi, thái độ tiếp đãi đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn được hưởng dụng cả một căn lều riêng, ngay cả Mokim cũng được thơm lây, thân phận cũng cao quý lên mấy bậc.

Mokim thần sắc quái dị, ngồi ở một góc lều, nhưng lão không hề truy vấn Lăng Độ

Vũ xem đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Độ Vũ tâm trạng rất tốt, nghĩ đến những ngày tháng sung sướng khi rời khỏi sa mạc trong lòng không khỏi khoan khoái, chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, lại bắt đầu cuộc hành trình vô tận.

Cảnh tượng sa mạc đơn điệu vô vị, tựa như đang phải xem đi xem lại một đoạn phim vậy.

Bạn sẽ mất đi cái mong muốn và cảm hứng được “nhìn”.

Đồi cát liên miên bất tuyệt kéo dài đến tận đường chân trời.

Các đồi cát phân thành hai mặt rõ rệt.

Bên mặt hứng gió, các hạt cát kết chặt lại với nhau, còn bên kia lại chảy ra như nước, hễ đạp chân vào là lút đến tận mắt cá, những hạt cát nóng bỏng khiến Lăng Độ

Vũ nhớ đến chảo rang hạt dẻ của người hàng rong bày bán trên phố.

Đoàn người đi theo hình chữ chi, vượt qua những đồi cát với tốc độ chậm như sên.

Những con lạc đà có vẻ khẩn trương, không ngừng kêu vang, có những con còn dừng lại đứng yên, kiên quyết không chịu đi khiến cho tốc độ đã chậm lại càng thêm chậm.

Mokim tràn đầy tâm sự, sắc mặt lúc thì vui vẻ, lúc thì lo âu.

Lăng Độ Vũ cũng chẳng buồn hỏi chuyện lão.

Đêm hôm đó, Mokim đánh thức Lăng Độ Vũ dậy.

Lăng Độ Vũ mệt mỏi ngồi dậy, phát hiện hai mắt Mokim đang lấp lánh những tia sáng kỳ lạ.

Hắn uể oải hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Mokim nói:

– Có chuyện muốn nhờ cậu giúp!

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói:

– Ông nói đùa à? Ông tuổi đã hơn trăm, kinh nghiệm phong phú, sức khỏe dồi dào, cần tôi giúp gì chứ?

Hắn nói vậy, hoàn toàn không hề có ý châm biếm chút nào, Mokim đích thực thừa năng lực bảo vệ bản thân trong sa mạc này.

Mokim cố ngậm bồ hòn làm ngọt nói:

– Tôi thật sự cần cậu giúp đỡ!

Lăng Độ Vũ đành nói:

– Ông nói đi! Tuy rằng người tôi mỏi nhừ, nhưng mà tai thì vẫn nghe được.

Mokim trầm ngâm một hồi rồi mới nói:

– Tôi muốn nhờ cậu ăn cắp một vật.

Lăng Độ Vũ kinh ngạc hỏi:

– Vật gì mà khiến lão già trăm tuổi như ông động lòng vậy?

Mokim không để ý đến chuyện hắn lấy oán báo oán, lời lời đều châm chọc lão, nghiêm túc nói:

– Cậu có chú ý đến con lạc đà chở hàng luôn theo sát Sói Trắng không?

Lăng Độ Vũ hoang mang lắc đầu.

Mokim nói:

– Chiều hôm qua, đám người Dulua làm hòm đồ trên lưng con lạc đà đó rơi xuống, đồ vật bên trong đều đổ ra ngoài. Đó là đồ vật đã mất của tôi, tôi nhất định phải lấy nó lại, dù sao thì cũng chỉ là chuyện vật hoàn nguyên chủ thôi mà.

Lăng Độ Vũ chau mày hỏi:

– Đó là vật gì?

Mokim làm ra vẻ khó sử nói:

– Cậu có thể không hỏi tôi được không. Đó chỉ là một món đồ có ý nghĩa với tôi, đối với người khác thì chẳng có tác dụng gì cả… có thể… có thể nói đó chỉ là một vật có giá trị kỷ niệm thôi.

Lăng Độ Vũ cười sặc sụa, cười đến nỗi gập cả bụng lại nói:

– Ong đúng là đồ ngốc mới nhờ tôi ăn cắp đồ của Sói Trắng! Đúng là tuổi cao rồi đầu óc có vấn đề mà! Hơn mười ngày nữa là tôi có thể thoải mái rời khỏi đây rồi, nếu đổi lại là tôi, ông có làm chuyện ngu ngốc như vậy không?

Mokim tức giận nói:

– Hừ… tôi còn tưởng cậu là tốt, giữa đường gặp chuyện bất bình bạt đao tương trợ cơ đấy, cậu chớ có quên, nếu như không có tôi thì giờ đây cậu vẫn còn ở trong tay con yêu phụ kia hoặc giả đã phơi thây nơi Mê Cung đó rồi.

Lăng Độ Vũ cười lạnh nói:

– Ăn cắp là việc tốt nên làm hả? Ngay cả vật đó là gì ông cũng không chịu cho tôi biết, vậy mà đã nói một hồi chính nghĩa với bạt đao tương trợ cái gì?

Nói xong, hắn liền nằm phịch xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ lại.

Mokim không hề động đậy, trong lòng như có muôn ngàn con sóng đang thét gào, do dự không biết quyết định làm sao.

Cuối cùng lão cũng thở dài một tiếng, lật tấm chăn của hắn lên, nghiêm giọng nói:

– Được rồi! Tôi nói cho cậu biết! Không thì tên gian xảo như cậu nhất định sẽ không chịu giúp tôi chuyện gì đâu!

Lăng Độ Vũ ngồi dậy nói:

– Gượm đã! Tôi còn chưa hứa với ông bất kỳ chuyện gì! Có điều dù sao chúng ta cũng từng cùng chung hoạn nạn, nghe tâm sự của ông cũng không ngại gì…

Mokim nói:

– Tôi muốn đánh cắp một tảng đá, một tảng đá nặng hơn hai trăm Pound, kế hoạch hành động tôi cũng đã nghĩ xong rồi, đầu tiên phải…

Lăng Độ Vũ ngắt lời lão ta:

– Chầm chậm đã! Ông còn chưa nói cho tôi biết tảng đá đó có tác dụng gì?

Đến đây, trong lòng hắn bất giác xuất hiện một cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã có ấn tượng gì đó về tảng đá này.

Mokim thở dài nói:

– Cuối cùng cũng không giấu được cậu, đây là món đồ rất quý giá, bên trong có chất ngọc rất hiếm thấy, giá trị liên thành, tôi đã tìm thấy nó trong sa mạc từ hơn trăm năm trước, về sau bị mất đi, không có cách nào tìm lại được…

Lăng Độ Vũ lạnh lùng nói:

– Vậy theo tính toán của ông, giá trị của nó là bao nhiêu tiền?

Mokim ngạc nhiên nói:

– Ồ… chuyện này rất khó nói, nhưng ít nhất cũng phải vài triệu đô-la.

Lăng Độ Vũ cười cười nói:

– Ông bạn già, thế này nhé, sau khi rời khỏi sa mạc, tôi sẽ tặng ông năm triệu đô-la, coi như là tiền dưỡng lão tôi dành cho lão yêu tinh sống dai như ông! Hãy quên hòn đá quỷ quái kia đi!

Mokim mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

– Làm sao cậu biết tôi nói dối?

Lăng Độ Vũ cố nín cười nói:

– Ông đã bảo tôi là thằng ngốc, một thằng ngốc thì đương nhiên cũng biết thằng ngốc khác đang nghĩ gì rồi.

Mokim cười đến chảy nước mắt, thở hổn hển nói:

– Tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy.

Lăng Độ Vũ lại nói:

– Tôi biết đó là thứ gì rồi? Có phải đó là thần vật từ trên trời rơi xuống không?

Hắn vừa nhớ lại đoạn tin vắn đọc trên báo trước khi lên máy bay, liền cố ý dò hỏi Mokim xem sao.

Mokim cứng đờ người, trên mặt lộ vẻ kinh hãi khôn cùng, run run giọng hỏi:

– Làm sao cậu biết được! Không! Nó tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai bí mật này! Cả thế giới này chỉ có mình tôi và nó biết mà thôi!

Lăng Độ Vũ cảm thấy rất hứng thú, liền giả bộ nghiêm giọng nói:

– Ông không cần biết ai nói cho tôi cả, giờ chỉ cần ông nói hết những gì mình biết ra để tôi đối chiếu xem có đúng không, nên nhớ, tôi phát hiện ông nói dối một câu thì đừng hòng nghĩ đến chuyện nhờ tôi giúp nữa!

Sắc mặt Mokim lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là đang đấu tranh tâm lý rất dữ đội.

Bí mật này lão đã giấu hơn một trăm năm, bây giờ phải nói ra, đương nhiên là rất khó chịu.

Lăng Độ Vũ uể oải nói:

– Không miễn cưỡng ông nữa!

Nói đoạn lại nằm xuống.

Mokim vội đưa tay cản hắn lại, ngập ngừng nói:

– Được rồi…! Tôi nói cho cậu! Hy vọng lần này tôi không nhìn lầm người như năm xưa nhìn lầm con yêu phụ kia!

Lăng Độ Vũ thúc giục:

– Trời sắp sáng rồi kìa! Ông còn không mau nói đi!

Mokim cúi đầu, chầm chậm kể:

– Vào một đêm của hơn một trăm năm trước, tôi dẫn theo người vợ vừa mới mua về, Maren! Không! Dẫn theo con yêu phụ đó, vượt qua sa mạc! Đó vốn không phải là nơi chúng tôi định đến, nhưng tại trận bão cát ngày hôm trước đã khiến cả thương đội hơn nghìn người bị chôn vùi trong nấm mồ cát, tôi và Maren may mắn nên mới sống sót. Hai chúng tôi mang theo bốn con lạc đà di trong sa mạc, hy vọng tìm được nguồn nước gần nhất trước khi chết khát.

Lăng Độ Vũ nghĩ đến trận gió cát mấy ngày trước, trong lòng vẫn còn cảm thấy hơi sợ.

Ánh mắt Mokim lộ vẻ vừa kinh vừa hỉ, tiếp tục nói:

– Đêm hôm ấy chỉ có trăng với sao, chúng tôi dựng lên một túp lều, chuẩn bị trải qua một đêm lãng mạn. Từ sau khi mua nó về, đây là lần đầu tiên có cơ hội thế này, đương nhiên là tôi không bỏ qua. Lúc ấy, nó mới hơn mười sáu tuổi, thân thể cũng được, nhưng tướng mạo hết sức tầm thường, chẳng bằng một phần vạn so với bây giờ.

Lăng Độ Vũ càng lúc càng thêm hiếu kỳ, Mokim ngữ khí hết sức thành khẩn, có lẽ là lão không nói dối. Đêm hôm ấy nhất định đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.

Lúc đầu hắn vốn không tin Mokim đã già như lão nói, nhưng bây giờ có lẽ cần phải suy nghĩ lại.

Con người có một bản năng đó là đặt những chuyện không hiểu hoặc không lý giải nổi ra khỏi suy nghĩ của mình, Thánh Nữ, Ngự Thần Khí, Mokim, tảng thiên thạch bị mất tích đều thuộc loại này, vốn đã bị Lăng Độ Vũ đặt sang một bên, bây giờ bất chợt lại tràn về trong đầu hắn.

Giộng nói của Mokim lúc trầm lúc bổng:

– Tình tiết bên trong thế nào tôi không cần kể nữa. Lúc ấy, tôi đang định chiếm hữu Maren thì một âm thanh sắc nhọn vang lên, như muốn chọc thủng tai chúng tôi ra vậy. Tôi và nó lăn lộn dưới đất, máu trào ra từ hai lỗ tai. Hai chúng tôi vừa lăn ra khỏi lều liền lập tức trợn mắt há hốc mồn ra nhìn. Một vòng ánh sáng lớn từ từ rơi xuống, đồng thời trong tim cũng vang lên tiếng nói:

– Trở về đi! Trở về đi!

Chỉ là không biết có phải đó là ảo giác của tôi hay không mà thôi.

Lăng Độ Vũ toàn thân chấn động, nhớ lại câu nói của Thánh Nữ ở Mê Cung: “Tôi biết nó có điểm tận cùng mà, bằng không thì “nó” sẽ không quay lại, nhưng bên ngoài điểm tận cùng là thứ gì?”.

Lăng Độ Vũ trầm giọng nói:

– Không phải là ảo giác, Thánh Nữ cũng nghe thấy câu nói này.

Mokim không dám tin hỏi lại:

– Con yêu phụ đó đã nói hết cho cậu rồi à?

Lăng Độ Vũ không trả lời câu hỏi của lão mà chỉ giục:

– Ông mau nói tiếp đi!

Mokim như đang chìm sâu vào giấc mộng quá khứ, chầm chậm kể tiếp:

– Sau khi âm thanh đó ngưng lại, vầng sáng đó từ từ hạ xuống, cuối cùng thì cũng chạm tới mặt cát. Luồng sáng trắng chói chang chiếu rọi cả một vùng rộng lớn.

– Lúc dầu chúng tôi không dám lại gần, nhưng sau do quá hiếu kỳ nên đã lại gần quan sát, thì ra đó là một tảng đá lớn hình tròn.

Lăng Độ Vũ nói:

– Tảng đá nặng hai trăm pound đó?

Mokim gật đầu – Chính là tảng đá đó!

Hai người trầm mặc một hồi lâu.

Mokim lại kể tiếp:

– Chuyện kỳ diệu nhất đã xảy ra, tảng đá phát ra hào quang chói lọi, bạch quang dần bị thay thế bởi những vầng hào quang đủ màu sắc, tôi không còn nhìn thấy cái lều, cát và bầu trời đêm nữa, xung quanh toàn là những tia sáng quái dị, chúng bao trùm lấy tôi và Maren, tiếp đó, từ giữa tảng đá mọc lên một cái ống dài chừng nửa mét, phát ra những tia điện mãnh liệt, không ngừng bắt về phía chúng tôi. Mỗi một đạo điện quanh đánh tới, tôi đều cảm thấy như đầu óc đảo lộn một lần vậy.

– Tôi đã quên hết tất cả, trong đầu xuất hiện rất nhiều ảo tưởng như từng bức tranh một hiển hiện ra trong đầu. Tôi… tôi đã nhìn thấy thế giới của thần thánh!

Lăng Độ Vũ ngây người:

– Thế giới của thần thánh?

– Tôi nhìn thấy một tòa cung điện kỳ dị, có người cưỡi một con ngựa trắng có cánh bay trên không, người đó bay vào một khu rừng sâu thẳm, tôi muốn chạy theo nhưng không kịp, ngoài ra còn có rất nhiều âm thanh lạ, nhưng lúc ấy đầu óc tôi như mê muội, không thể nào lắng nghe được, cuối cùng thì tôi ngã lăn xuống, bất tỉnh nhân sự.

Mokim nghiến răng, rít giọng kể tiếp:

– Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều không cánh mà bay, đá thần, Maren, và hai con lạc đà toàn bộ đều biến mất như chưa từng tồn tại vậy. Tôi tức giận vô cùng, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, sau hơn mười ngày thì hai con lạc đà còn lại của tôi đã bị chết vì mệt. Đang lúc tưởng như tuyệt vọng ấy, đột nhiên tôi nhìn thấy ở ngọn núi gần đó có những luồng sáng kỳ lạ phát ra, liền chạy ngay tới đó. Lúc ấy cũng không hiểu tại sao tôi vẫn còn được sức lực để trèo lên núi nữa, sau khi chuyện xảy ra, nghĩ lại mới biết sức sống mãnh liệt này là do tảng đá thần ban cho, lạc đà còn bị chết vì mệt, mà tôi vẫn còn sức lực để tìm lên núi.

Lăng Độ Vũ nói:

– Chuyện này đúng là không sai! Tôi chưa từng thấy một lão già nào khỏe mạnh giống như ông vậy!

Mokim nói:

– Trong một động đá, tôi tìm thấy Maren nằm lăn dưới đất. Thân thể nó phát ra những luồng điện quang quái lạ khiến tôi không thể nào tiếp cận được. Nói thực, lúc ấy tôi rất muốn tận tay xé nát cổ họng nó ra, nhưng tìm đủ mọi cách mà vẫn không chạm vào thân thể nó được, cuối cùng tôi đành lấy đạo của người ra trị lại người, mang theo đá thần và hai con lạc đà bỏ đi.

Lăng Độ Vũ chợt hỏi:

– Tảng đá đó còn phát quang nữa không?

Mokim lắc đầu:

– Không, nhưng cái ống tròn đó không hiểu tại sao đã tách ra khỏi đá thần, nằm lăn lóc dưới đất.

Lăng Độ Vũ nói:

– Đó có phải là Ngự Thần Khí mà bọn họ tìm kiếm bấy lâu không?

Mokim gật đầu đáp:

– Chính là nó! Tôi cất Ngự Thần Khí vào người, nhảy lên lạc đà nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc ấy tôi rất sợ hãi, trực giác cho tôi biết Maren đã có được một thứ ma lực tà ác gì đó. Quả nhiên ý nghĩ này không sai, sau khi tôi chạy được chừng hai chục cây số, trong nội tâm chợt vang lên tiếng nói của nó gọi tôi quay về, nếu không tuân lệnh, ắt sẽ bị giết không tha. Tôi nghe còn rất rõ tiếng nó nguyền rủa tôi, bắt tôi sau khi chết bị muôn ngàn con sói dữ ăn hết thi thể, linh hồn bị muôn ngàn loài quỷ dữ bắt đi. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ.

Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói:

– Đá thần và Ngự Thần Khí đều trong tay ông, không phải ông cũng có thể có được sức mạnh như yêu phụ đó hay sao?

Mokim cười khổ nói:

– Tôi đã tìm đủ mọi cách, nhưng đá thần không hề có động tĩnh nào. Tôi định nhét Ngự Thần Khí và bên trong đá thần như cũ, nhưng cũng không tài nào làm nổi. Maren càng lúc càng đuổi đến gần, tôi quá sợ hãi nên đã đẩy tảng đá thần xuống một sườn dốc, chỉ mang theo Ngự Thần Khí chạy trốn. Maren vẫn tiếp tục đuổi tới, cơ hồ như nó cảm nhận được vị trí của tôi vậy. Cuối cùng tôi đành đem Ngự Thần Khí giấu ở một nơi bí mật, từ lúc ấy Maren không còn cảm nhận được tôi đang ở đâu nữa, nhưng kể từ ấy, tôi cũng phải rời khỏi sa mạc, bắt đầu cuộc sống lưu lạc bốn phương của mình.

Lăng Độ Vũ nhướng mày nói:

– Chuyện này thật kỳ lạ. Nếu như Maren có tâm linh cảm ứng với Ngự Thần Khí, vậy thì bất luận là ông giấu nó ở chỗ nào, cô ta cũng có thể dễ dàng tìm đựợc, tại sao lại bất chấp tất cả bắt ông trở về như thế?

Mokim cũng lắc đầu đáp:

– Tôi cũng khôgn hiểu được, ba năm trước, tôi nhịn không nổi nỗi nhớ sa mạc nên đã lén quay trở về, nào ngờ nó không hiểu sao nói biết được chuyện này, đã triển khai truy bắt tôi trên khắp sa mạc. Tôi tìm đủ mọi cách cũng không thoát được khỏi vòng vây, may thay lúc đó bọn Sói Trắng lại tấn công nên tôi mới có cơ hội trốn thoát. Nhưng ả yêu phụ vẫn không tha cho tôi, tiếp tục truy đuổi ra khỏi sa mạc. Hết đường trốn chạy, tôi đành phải đến Cuba, kết quả thì cậu biết rồi đấy.

Lăng Độ Vũ thở dài nói:

– Không ngờ lại có chuyện như vậy, thật khó mà làm cho người ta tin được.

Mokim nói:

– Được rồi! Tôi đã nói hết cho cậu nghe rồi, cậu có giúp tôi hay không?

Lăng Độ Vũ nói:

– Dù cho ông có trộm được đá thần đó, cũng đâu có tác dụng gì.

Mokim nói:

– Chuyện này cậu không cần quan tâm, tôi đã nghiên cứu vấn đề này hơn trăm năm nay, có đủ lòng tin để thử nghiệm mọi phương cách.

Lăng Độ Vũ nghĩ ngợi giây lát rồi vỗ vai lão nói:

– Để mai hãy nói tiếp! Trời sáng rồi, chuẩn bị khởi hành đi thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.