Diệp Tiêu vẫn đang đứng đợi ở hành lang, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, anh mở máy:
– A lô!
Điện thoại phía bên kia bỗng ngắt.
Diệp Tiêu thấy lạ, anh nhìn vào màn hình xem số máy gọi đến, là điện thoại nhà riêng của La Chu. Mi mắt anh chớp chớp liên tục, hình như nhớ ra điều gì. Anh vội vàng gọi lại cho La Chu, nhưng điện thoại không hiểu sao không gọi được.
Anh lo lắng đi đi lại lại trong hành lang, hành lang trống vắng vang lên tiếng bước chân anh.
Diệp Tiêu bỗng chạy nhanh xuống lầu.
5
La Chu bất lực nhìn chiếc máy điện thoại. Anh ngẩng đầu lên, bỗng anh nhìn thấy trong tay Lam Nguyệt đang cầm một đoạn dây điện thoại, hoá ra là Lam Nguyệt đã rút phích cắm ra.
La Chu lắc đầu, anh tỏ ra rất tuyệt vọng. Anh xoa xoa tay lên ngực, vô cùng đau khổ. Ánh mắt anh vô tình dừng lại trên bức tranh quảng cáo treo trên tường. La Chu bất giác mất chủ động lùi lại mấy bước, lùi đến tận mép cửa sổ, lưng tỳ vào bệ cửa. Đằng sau anh là bóng đêm mênh mông, mặt đất cách mười mấy tầng nhà.
Lam Nguyệt nhìn anh một cách vô cảm.
Mắt anh dừng lại trên đôi mắt người con gái đang bê đầu người yêu trong bức tranh quảng cáo.
Ánh mắt của La Chu hoảng loạn, sợ hãi.