Trong phòng có hơi phụ nữ, Diệp Tiêu dùng mũi ngửi, anh có thể ngửi thấy loại mùi này. Phòng khách không có người, trong bếp không có người, phòng vệ sinh cũng không có người, cuối cùng là phòng ngủ của La Chu. Trong phòng ngủ đèn vẫn sáng, cửa sổ mở rộng, một cơn gió lạnh ùa vào khiến Diệp Tiêu thấy ớn lạnh sống lưng. Trên tường đối diện cửa sổ treo bức tranh quảng cáo vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan.”
Diệp Tiêu biết rõ bức tranh này là do Bạch Bích vẽ, cô gái trong tranh đang ôm cái đầu người đàn ông mắt nhìn như hút hồn về phía trước. Diệp Tiêu cũng hướng ánh mắt về phía cô gái đang nhìn, đó là bên ngoài cửa sổ, một bầu trời đen mênh mông, điểm những ngôi sao. Bên kia sông là ánh đèn sáng trưng của hàng vạn căn nhà. Anh nhìn cô gái trong bức tranh, rồi lùi lại phía sau một bước dài, bỗng anh cảm thấy có luồng sức mạnh kéo anh ngã ngửa về phía sau, người anh gần như mất thăng bằng, nhưng lưng lại bị cái gì đó chặn lại. Gió từ sau lưng thổi lại, tóc rối tung lên, toàn thân tê dại.
Diệp Tiêu quay đầu, thấy lưng mình đang dựa rất chắc vào bệ cửa sổ, còn đầu thì thò ra bên ngoài. Anh quay đầu ngược lại đêm tối và gió rét bên ngoài cửa sổ, quay lại nhìn vào đôi mắt trong bức tranh. Anh bỗng cảm thấy mất hết sức lực, vội quỳ xuống ẩn mình dưới bệ cửa sổ, bất động, cuối cùng anh đã không giấu được sự đau đớn, cất tiếng khóc nghẹn ngào vì đã mất đi người bạn thân thiết nhất.
Một lúc sau, cơ thể anh lấy lại được chút sức lực. Diệp Tiêu đứng lên, không muốn nhìn bức tranh quảng cáo nữa, anh hướng ra phía cửa sổ, cúi nhìn xuống bên dưới lầu. Dưới lầu, đèn đường soi tỏ đám đông, rất nhiều cảnh sát đang bận rộn quanh xác La Chu.
Diệp Tiêu lại ngẩng đầu lên nhìn bức tranh quảng cáo, anh có cảm giác mình đang có một sự giao lưu nào đó với đôi mắt trong bức tranh kia. Nhưng đôi tay anh vẫn bám chặt lấy bệ cửa sổ, sợ một lúc nào đó sẽ không chế ngự được chính mình.
Cửa sổ vẫn mở, gió lạnh làm cho người anh run cầm cập.