Thời gian nghỉ lễ đã hết, một tuần sau Hàn Tiểu Anh và Vũ Đông Đông hẹn gặp nhau ở trạm xe, cùng nhau quay trở lại trường.
Hàn Tiểu Trúc nói với Hàn Tiểu Anh, một thời gian sau nhất định sẽ qua tìm cậu.
Dì Tử Dương muối một ít dưa cải và làm ít thịt kho tàu cho cậu mang đi.
Cha Hàn chỉ dặn dò cậu ở bên kia chú ý một chút.
Cả hai cùng nhau xuất phát từ tám giờ sáng, gần trưa thì đến nơi.
Vũ Đông Đông nói chưa muốn về nhà nên rủ Hàn Tiểu Anh đi ăn xiên bẩn.
“Xiên bẩn ở đây đúng đỉnh luôn.” Vũ Đông Đông cầm que xiên phô mai, cắn một miếng rồi kéo sợi.
“Lâu lắm không ăn nên ngon thật.” Hàn Tiểu Anh cũng tấm tắc khen.
Lần cuối cùng cậu đi cùng Hàn Tiểu Trúc là vào mùa đông năm ngoái.
Vũ Đông Đông một lúc ăn hết 13 xiên, Hàn Tiểu Anh dù thèm nhưng vẫn không ăn nhiều, bọn họ mỗi người mua một cốc trà tắc cỡ lớn, vừa ăn vừa uống.
Trời đã hơi se lạnh, chớp mắt một cái đã sang mùa thu.
Bên ngoài lá ngả vàng rụng đầy đường, thi thoảng sẽ có một ít người đứng dưới nhưng gốc cây chụp ảnh.
Bụng đã có chút ngang, Hàn Tiểu Anh và Vũ Đông Đông tản bộ dưới những tán cây, gió trời thổi mát lạnh.
“Cục cưng, cậu sắm quần áo ấm chưa?” Vũ Đông Đông thổi thôi bàn tay có chút lạnh của mình, rụt cổ vào áo như con rùa non.
“Đợi lấy được lương tháng này thì tôi mua.” Hàn Tiểu Anh đút tay vào bao áo.
“Vậy lúc đó phải đi cùng nhau nhé.”
“Được.”
“Còn đi ăn lẩu nữa, trời lạnh ăn lẩu mới thích.”
“Haha, được.”
Điện thoại Hàn Tiểu Anh đổ chuông, cậu nhìn dãy số lạ kia, vốn định không muốn nghe nhưng sợ người bên kia có chuyện gì quan trọng.
“Vâng? Alo ạ.” Hàn Tiểu Anh lễ phép.
“Tiểu Anh…?” Lâm Hải Thiên kết nối được điện thoại, có chút vui mừng.
Mặc dù không biết ai ở đầu bên kia, nhưng Hàn Tiểu Anh nghe được giọng nói kia thì giật mình, cậu không biết tại sao ngài Lâm lại có số của mình, không chờ người kia nói tiếp, Hàn Tiểu Anh đưa tay ấn tắt cuộc gọi.
Lâm Hải Thiên:……….
Hàn Tiểu Anh tim đập thình thịnh ôm điện thoại úp vào ngực, vừa rồi bất ngờ quá nên cậu lỡ tay tắt điện thoại, chắc…!ngài ấy giận lắm.
Hàn Tiểu Anh muốn gọi lại, nhưng cậu không dám.
“Cục cưng, ai gọi thế?” Vũ Đông Đông tò mò, đồ đáng yêu chưa nói câu gì đã tắt điện thoại rồi.
“Gọi…!gọi nhầm thôi.” Hàn Tiểu Anh có chút chột dạ khi nói dối Vũ Đông Đông.
“Mặt cậu sao đỏ thế kia, lạnh quá nên ốm luôn rồi à.
Ôi dồi ôi sao nóng thế này.” Vũ Đông Đông thấy mặt Hàn Tiểu Anh càng lúc càng đỏ, đưa tay sờ lên trán người ta.
“Đỏ lắm sao?” Hàn Tiểu Anh cũng sờ thử trán, đúng là có chút nóng.
“Đỏ như đít khỉ luôn.” Vũ Đông Đông cũng bị lời nói của mình chọc cho cười.
“Một lúc là đỡ thôi, cậu cứ kệ đi.”
“Thật?”
“Thật.”
Hàn Tiểu Anh nói đúng, đi một lúc là cậu liền trở lại như bình thường, chỉ là cuộc gọi bất ngờ của Lâm Hải Thiên khiến cậu cứ suy nghĩ mãi.
Sao tự dưng ngài ấy lại gọi cho mình?
Vũ Đông Đông nhìn mặt Hàn Tiểu Anh cứ đần thối, được lúc lại đỏ mặt đỏ tai.
“Hay chúng ta đi ăn lẩu luôn đi.”
“Hả…? À nhưng vừa nãy chúng ta ăn rồi mà?” Hàn Tiểu Anh quay sang nhìn Vũ Đông Đông.
“Nhưng giờ tôi đói rồi, đi nha đi nha.”
Cả hai đi quãng đường dài cũng cảm thấy hơi đói, bọn họ lên trường trước một ngày, tối nay dù sao Hàn Tiểu Anh cũng không đi làm thêm.
Cậu cùng Vũ Đông Đông lượn vài vòng chơi trong siêu thị, khoảng năm giờ thì tìm một quán lẩu nướng vào ngồi.
Chỉ ăn bình thường thôi nhưng Vũ Đông Đông lại thèm rượu, cậu ta nói ăn nướng là phải uống rượu rồi gọi liền hai chai Soju lên.
Vũ Đông Đông ép người vừa ăn vừa uống.
Tửu lượng của Vũ Đông Đông tốt hơn Hàn Tiểu Anh, tuy cậu làm trong quán bar nhưng lại không am hiểu về mấy thức uống có vị cay cay như thế này.
Cả hai mỗi người đều uống hơn nửa chai, Vũ Đông Đông tinh thần còn ổn chứ Hàn Tiểu Anh bên kia đã gục xuống bàn.
Vũ Đông Đông gọi thế nào cũng không dậy.
“Này cục….!cưng…!ai ợ…!gọi cho cậu kìa.” Vũ Đông Đông chập choạng đi sang chỗ Hàn Tiểu Anh lay người, không có động tĩnh liền mò vào trong túi áo cậu lấy điện thoại ấn nút nghe.
“Ợ…!ai đấy?”
“Tiểu Anh?” Lâm Hải Thiên hơi nhíu mày, giọng nói bên kia hình như không giống thỏ con thì phải.
“À…!Tiểu Anh say rồi…!cậu ấy đang..
ợ..
ở cùng tôi.”
“Say rượu? Hai người đang ở đâu?” Lâm Hải Thiên bắt đầu sốt ruột, buông tài liệu trên tay xuống bàn.
Đứng lên cầm áo rồi đẩy cửa ra ngoài.
Vũ Đông Đông câu được câu không đọc địa chỉ nơi cả hai đang ngồi.
Lâm Hải Thiên mấy khi kiên nhẫn nghe con ma men nói hết.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao đậu trước quán, Lâm Hải Thiên đi vội nên trên người vẫn mặc tây trang lúc đi làm, áo vest quần tây bước nhanh vào bên trong.
“Tiểu Anh.” Lâm Hải Thiên nhẹ lay lay thân thể đang gục xuống bàn của Hàn Tiểu Anh.
Nhưng đối phương chẳng những không động đậy còn ợ một cái thật to.
Lâm Hải Thiên:…….!Thỏ con của tôi đâu???
Lâm Hải Thiên đi tính tiền sau đó gọi người đến đưa Vũ Đông Đông về nhà, sau khi giải quyết xong bên kia, hắn khom lưng muốn dìu Hàn Tiểu Anh nhưng cậu đột nhiên cứng đầu giãy giụa, rồi khóc oà lên đòi gặp mẹ.
Lâm Hải Thiên:………!Đây là đâu? Tôi là ai?
Hết cách Lâm Hải Thiên đành bế người lên, để cậu bám chắc dựa vào mình rồi nói cảm ơn với chủ quán, quay người ra ngoài.
Những vị khách trong quán toàn bộ quá trình đều im lặng, chăm chú quan sát.
Hàn Tiểu Anh hết cựa đông cựa tây trong lồng ngực Lâm Hải Thiên, còn bôi đầy nước mắt nước mũi lên tây trang của hắn.
Lâm Hải Thiên thật sự bất lực, nhét được người vào xe cũng mệt bở hơi tai.
“Tiểu Anh, cậu có khó chịu chỗ nào không?” Lâm Hải Thiên xoa xoa mặt thỏ con, gạt đi nước mắt giúp cậu.
“Muốn…!muốn gặp mẹ…!mẹ ơi…” Hàn Tiểu Anh nức nở, gạt đi cánh tay của Lâm Hải Thiên.
“Tiểu Anh ngoan, cậu ngồi trong xe đợi tôi ra mua nước cho nhé.” Lâm Hải Thiên không chê thỏ con phiền phức, dịu giọng dỗ dành.
Hàn Tiểu Anh tuy tinh thần không tỉnh táo nhưng biết người trước mặt này là ai, trong tiềm thức cậu theo bản năng tránh mặt Lâm Hải Thiên, mơ mơ màng màng đẩy cửa xe đứng lên định bước xuống.
“Tiểu Anh.” Lâm Hải Thiên vội vàng kéo cậu lại, đầu không may đụng vào trần xe vang lên tiếng cốp.
“Tiểu Anh, cậu không sao chứ?” Lâm Hải Thiên kéo người ngồi xuống, bới tóc thỏ con ra xem da đầu có bị trầy xước gì không.
Hàn Tiểu Anh một mực đòi xuống xe, “Ngài…!ngài cho tôi xuống.” Cậu tận lực tránh đi cánh tay của Lâm Hải Thiên, muốn kéo giãn khoảng cách của hai người.
Cuộc giằng co tưởng chừng như không có điểm dừng..