Vũ Đông Đông nhìn trái ngó phải liên tục từ sáng đến giờ, Hàn Tiểu Anh nhìn cậu ta như vậy không khỏi thắc mắc.
“Đông Đông, cậu sao vậy?”
Vũ Đông Đông kéo tay Hàn Tiểu Anh, đề phòng, “Cậu biết thầy Cảnh Tuấn dạy môn pháp luật ở trường mình không?”
“Ừ, sao vậy?”
Vũ Đông Đông hậm hực, “Mẹ kiếp thằng cha đó, hồi sáng tớ chỉ ngủ gật có một lúc.
Ấy thế mà cả buổi cứ nhắm vào tớ.”
Hàn Tiểu Anh buồn cười, xoa đầu an ủi Vũ Đông Đông.
Rõ ràng mình sai mà lại mắng người ta.
Nhưng mà, cái tên Cảnh Tuấn này cậu cảm thấy cứ quen quen thế nào ấy, nhưng nghĩ mãi không ra.
“À đúng rồi.
Chuyện của cậu với cái người kia thế nào rồi?” Vũ Đông Đông ôm vai Hàn Tiểu Anh, thì thầm to nhỏ.
“Thì, thì như cậu thấy đó.” Hàn Tiểu Anh ngại ngùng quay mặt đi, giọng lí nhí chỉ đủ một mình cậu nghe.
Nhưng Vũ Đông Đông như chó tai thính, mấy chuyện như này thì cậu ta phải hóng cho bằng được.
“Thành rồi?”
Hàn Tiểu Anh đỏ mặt, chậm rãi gật đầu.
“Nhưng sao tôi thấy cái mặt đó quen lắm nhá, thấy ở đâu rồi ấy.” Vũ Đông Đông gãi cằm suy nghĩ.
Hàn Tiểu Anh chỉ im lặng không nói gì, sợ rằng cậu mà nói Lâm Hải Thiên là ai thì đồ vô duyên này sẽ hét ầm, làm loạn lên mất.
Từ ngày xác định quan hệ đến giờ, Lâm Hải Thiên nếu có thời gian sẽ đến trường đón cậu tan học.
Cả hai sau đó sẽ cùng đi ăn, rồi hắn lại chở cậu đến chỗ làm.
Một tuần ít nhất cũng sẽ gặp nhau ba, bốn lần.
“Hôm nay người ta không đến đón cậu à?” Vũ Đông Đông ghét bỏ liếc Hàn Tiểu Anh một cái.
“Ngài ấy là Lâm Hải Thiên.” Hàn Tiểu Anh cười cười, “Bây giờ cậu rảnh không, chúng ta đi ăn?” Hôm trước lỡ bỏ lại đồ vô duyên một mình nên hôm nay cậu muốn mời người ta một bữa.
Vũ Đông Đông nghe đến đồ ăn là sáng mắt, chẳng quan tâm gì sất mà ôm tay Hàn Tiểu Anh cười nói vui vẻ.
Cả hai đến một quán ăn vặt gần trường.
Khoảng 7 giờ Hàn Tiểu Anh từ phòng đến chỗ làm thêm.
Vừa vào đến nơi, ông chủ Hào nhìn chằm chằm cậu cười tủm tỉm, Hàn Tiểu Anh có chút rùng mình sợ hãi.
Công việc của cậu vẫn như thường ngày, dọn dẹp bưng bê phục vụ.
Ông chủ Hào dặn tất cả nhân viên trong quán hôm nay có một bữa tiệc quan trọng, nhắc nhở mọi người tập trung tinh thần không để có bất kì sai sót nào.
Hàn Tiểu Anh lên dây cót, chăm chỉ làm việc.
Đến 9 giờ, thời điểm trong quán nhộn nhịp nhất và cũng là thời gian bận rộn nhất với mọi người.
Hàn Tiểu Anh được ông chủ Hào sai xuống hầm rượu, lấy hai chai rượu nho Mỹ năm 1990 qua phòng 105.
Vừa mở cửa vào trong, Hàn Tiểu Anh bị không khí trong phòng làm cho giật mình.
Đèn chùm ánh vàng ánh đỏ toả khắp căn phòng, có khoảng chừng bốn, năm người bên trong đang nói chuyện vui vẻ.
Rất nhanh, cậu liếc thấy bóng dáng quen thuộc phía bên kia.
Lâm Hải Thiên trên tay cầm ly rượu, đang nói chuyện vui vẻ với mọi người.
Bấy giờ Hàn Tiểu Anh mới nhận ra, cái người tên Cảnh Tuấn trong lời Vũ Đông Đông nói hoá ra lại là bạn của Lâm Hải Thiên.
Nhưng sao cái người mở miệng ra là nói mấy lời khiến người khác đỏ mặt lại là giảng viên được nhỉ, hơn nữa còn dạy pháp luật gì gì đó.
Cậu cảm thấy hơi lo cho Vũ Đông Đông rồi đây.
Lâm Hải Thiên đang trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, không hay biết bé cưng của hắn đã ở trong phòng từ lúc nào, với cả tầm nhìn của mọi người đều bị ánh đèn mờ trong phòng cản trở, nhân viên nào nhìn cũng giống nhau.
“Đang yên đang lành tự nhiên chạy về đây làm gì không biết?” Cảnh Tuấn bĩu môi, không hài lòng nhìn Giang Quỳnh.
Giang Quỳnh nghe thế thì nhếch môi cười nhẹ, “Tôi cứ thích về đấy, cậu làm gì được.”
Cảnh Tuấn như bị chạm phải ngòi nổ, “Ờ có ai nói gì đâu, chỉ là thấy chướng mắt thôi.”
“Cậu chướng mắt tôi.” Giang Quỳnh chẹp miệng, “Hay là…!vẫn còn ghim chuyện tôi giải được đề Lí nhanh hơn cậu.”
“Ai thèm ghim, chẳng qua lúc đó tôi nhường cậu thôi.” Cảnh Tuấn không để mình chịu thiệt, quyết hơn thua cho bằng được.
Lâm Hải Thiên cùng Bùi Chiểu chỉ biết nhìn nhau cười khổ, hai cái người này là vậy, cứ gặp nhau là y như rằng như chó với mèo.
Lâm Hải Thiên, Giang Quỳnh, Cảnh Tuấn và Bùi Chiểu là bạn từ hồi bé, do cha mẹ quen thân nhau nên thành ra họ cũng quen thân.
Giang Quỳnh và Cảnh Tuấn từ nhỏ đã không ưa nhau, cứ gặp nhau là sẽ anh đánh tôi mắng, không ai chịu nhường ai.
Cho nên mấy người Lâm Hải Thiên nhìn nhiều đã quen nên toàn mắt điếc tai ngơ bỏ qua.
Hàn Tiểu Anh tay bưng rượu đứng bên kia, đúng là người nhà giàu, chuyện gì cũng thú vị.
Giang Nhiên, em trai của Giang Quỳnh từ đầu tới cuối đều ngồi im quan sát, khi thấy Hàn Tiểu Anh bước vào thì nở nụ cười khó hiểu.
“Nhân lúc chị em về nước, em cũng nói luôn là chị ấy sắp trở thành vợ của anh Hải Thiên rồi nhé.” Giang Nhiên liếc nhìn Hàn Tiểu Anh, “Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi đấy.”
Mấy người còn lại trong phòng đều bịt miệng cười lớn, Lâm Hải Thiên là người được nói đến cũng cười nhẹ.
“Mẹ nó, tôi nói cậu này Hải Thiên, đừng lấy cô ta nếu cậu không muốn táng gia bại sản, haha.” Cảnh Tuấn vỗ vai Lâm Hải Thiên.
“Ờ, chắc đến lượt cậu.” Giang Quỳnh liếc xéo, mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm tên độc mồm đang nói kia.
“Chắc tôi thèm.” Cảnh Tuấn đáp lại, xua xua tay ý nói không cần.
Hàn Tiểu Anh không biết có phải vì âm thanh hỗn tạp quá nên cậu nghe nhầm hay không, nhưng trong này ngoài giọng nói của mọi người ra thì còn âm thanh nào khác đâu.
Hình như người kia vừa nói chị gái kia là vợ sắp cưới của Lâm Hải Thiên, cậu nghe nhầm rồi phải không.
Hàn Tiểu Anh cố trấn chỉnh tinh thần để nghe ra ý tứ trêu đùa của mọi người, cố gắng nghe xem nhưng Lâm Hải Thiên bên kia lại không có phản ứng gì.
Chuyện này…!rốt cuộc là sao?
Giang Nhiên khơi mào xong thì ngồi bên kia nhếch miệng cười, đắc ý nhìn Hàn Tiểu Anh đang biến sắc bên kia.
“Anh Hải Thiên định lúc nào đi coi ngày với chị em vậy?” Giang Nhiên như cá gặp nước, quẫy đạp không ngừng.
“Chờ cậu ta rảnh thì bọn chị đi, chứ chị lúc nào chẳng được.
À Hải Thiên, váy cưới của tôi thì tôi sẽ đặt thiết kế ở nước ngoài, cậu không cần lo liệu đâu.” Giang Quỳnh nâng ly rượu lên nhấp môi.
“Khiếp, kết hôn rồi đừng có quên tụi này đấy.” Cảnh Tuấn cùng Bùi Chiểu không hẹn mà nói.
“Này cậu gì ơi, mau lại rót rượu đi.” Giang Nhiên vẫy tay gọi Hàn Tiểu Anh.
Ý cười trên môi vẫn không nhạt.
Hàn Tiểu Anh đang bần thần bất động, nghe vậy thì đi qua, khom người rót rượu cho từng người một.
Lâm Hải Thiên bấy giờ mới nhìn thấy cậu.
Hàn Tiểu Anh rót rượu xong quay về chỗ cũ, ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào.
Lâm Hải Thiên bất ngờ quay qua nhìn, cậu ngay lập tức né tránh.
Bây giờ…!cậu không biết nên làm thế nào.
Cậu không thích nhất là kiểu người chen chân vào hạnh phúc của người khác.
Ấy vậy mà chính cậu lại làm thế, Lâm Hải Thiên đã có vợ sắp cưới, vậy thì cậu chính là loại người phá hoại hạnh phúc của người ta.
Đúng vậy, người đáng ra phải đứng bên cạnh Lâm Hải Thiên phải là chị gái kia, người vừa xinh đẹp vừa tài năng.
Gió tầng nào gặp mây tầng đó, người như cậu không xứng.
Mối quan hệ này vốn dĩ không được phép bắt đầu mới đúng.
Đáng ra cậu không nên mơ tưởng hão huyền rằng bản thân sẽ hạnh phúc mới phải.
Mẹ mất cũng do Hàn Tiểu Anh cậu, nếu như hạnh phúc của người ta đổ vỡ cũng do một tay cậu làm nên.
Đáng lẽ ra cậu không nên xuất hiện trên thế giới này.
Hàn Tiểu Anh kiếm cớ đi lấy rượu, rời khỏi phòng dưới sự hoài nghi của Lâm Hải Thiên và trong sự thoả mãn của Giang Nhiên..