1003

Chương 2: Đêm thứ hai



Lưu Tranh tỉnh giấc, gã vừa mới ngủ gục trên bàn, Lý Tiểu Vũ đứng bên cạnh nói: “”Thầy nghỉ một lát đi, chỗ Lương Thế Bách em đi một mình cũng được.””

Lưu Tranh lắc đầu, đứng dậy: “”Cậu đợi chút, tôi rửa mặt rồi đi.””

Sắc mặt gã xanh xao nhợt nhạt, bộ dạng của người thiếu ngủ.

Gã vốc nước lạnh rửa mặt rồi ra xe, cùng Lý Tiểu Vũ đến chỗ của Lương Thế Bách.

Lương Thế Bách vẫn y hệt như lần cuối bọn họ gặp mặt. Lưu Tranh bước vào, Lương Thế Bách nhìn chằm chằm rồi hỏi: “”Cảnh sát Lưu nghỉ ngơi không tốt lắm sao?””

Gã đáp: “”Cảm ơn Lương tổng quan tâm, gần đây đúng thật có hơi bận.””

Gã ngồi xuống, nhìn Lương Thế Bách rồi đột ngột hỏi: “”Gần đây Lương tổng nghỉ ngơi thế nào?””

Lý Tiểu Vũ ngẩng đầu quan sát Lương Thế Bách, anh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “”Vẫn như trước kia thôi.””

Lưu Tranh gật đầu nói tiếp: “”Bác sĩ của vợ anh đã đưa báo cáo chẩn đoán bệnh cho chúng tôi. Cô ấy bị trầm cảm, hơn nữa còn luôn uống thuốc trị liệu, anh biết chuyện này không?””

“”Không biết, sau khi cô ấy gặp nạn…. tôi mới biết được. Tôi biết cô ấy uống thuốc, nhưng chỉ cho rằng đó là thuốc bổ bình thường.””

Gã hỏi tiếp: “”Tình cảm vợ chồng hai người thế nào?””

Lương Thế Bách cười khổ: “”Tôi biết rằng nói bây giờ có vẻ hơi khó tin, nhưng thật sự hai năm qua chúng tôi rất tốt, chưa từng cãi nhau.””

Lưu Tranh cười nhạo, Lý Tiểu Vũ dừng bút ngẩng đầu lên nhìn, cậu biết, Lưu Tranh đang khích Lương Thế Bách.

Biểu hiện của Lương Thế Bách quá mức bình tĩnh, dường như không chút buồn bã về cái chết của vợ mình, thế nên gã cho rằng, lớp vỏ bọc điềm tĩnh này là một loại tự vệ.

Sắc mặt Lương Thế Bách không hề thay đổi, anh chỉ hỏi: “”Cảnh sát Lưu đã kết hôn chưa?””

“”Rồi.””

“”Vậy nhất định anh và vợ cảm tình rất tốt, chuyện gì cũng nói nhau nghe, giữa hai người không hề tồn tại bí mật, phải không?””

Lưu Tranh không đáp.

Từ đầu đến giờ Lương Thế Bách vẫn luôn phối hợp, đến lúc này mới lộ ra một chút mất kiên nhẫn cùng chán ghét. Lưu Tranh đã thành công xúc phạm anh.

Mức nhẫn nhịn của anh cũng có hạn, hiện tại vợ anh không rõ tung tích, anh còn phải ngồi đây nghe những lời miệt thị này, không phải anh không tức giận, chỉ là lễ giáo không cho phép anh mỉa mai đáp trả.

“”Cảnh sát Lưu, tôi hiểu rằng đây là công việc của anh, nhưng tôi hi vọng anh cũng có thể hiểu cho cảm xúc hiện tại của tôi một chút. Tôi vẫn luôn rất phối hợp, tôi không hề hi vọng anh sẽ thông cảm, nhưng ít nhất, hãy giữ tôn trọng với tôi, và cả vợ tôi nữa.””

Lương Thế Bách nói xong liền đứng dậy, Lý Tiểu Vũ đoán rằng buổi thẩm vấn hôm nay có thể kết thúc sớm.

Quả nhiên nghe thấy anh nói: “”Ngại quá, tôi hơi mệt, hai vị cảnh sát cứ tự nhiên.””

Lưu Tranh đơ mặt ngồi bất động, Lý Tiểu Vũ khẽ thở dài, đang muốn đứng dậy, Lưu Tranh đột nhiên nói: “”Lương tổng nói sai rồi, tôi với vợ cũng không phải không có bí mật. Thật ra, chúng tôi mới ly hôn.”” Gã nói xong liền đứng lên, hướng Lương Thế Bách cười cười.

Lương Thế Bách cũng không phản ứng gì, chỉ lạnh mặt nhìn gã.

Gã không để bụng, cười bâng quơ: “”Nếu Lương tổng mệt, hôm nay đến đây thôi, lần sau chúng tôi lại tới.””

Lưu Tranh xoay người bước ra ngoài, Lý Tiểu Vũ thu dọn bút vở lật đật chạy theo. Trước khi đóng cửa, cậu thấy Lương Thế Bách đã quay về ghế ngồi, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời đang mưa.

Đường Nghi Nhu xoa xoa cái cổ đau nhức, nhìn con mèo ta trong lồng. Cô quả thật rất hâm mộ con mèo này, đến mức sẵn sàng biến thành nó, dù cho phải bới rác tìm đồ mấy năm, ít nhất cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Rất nhiều người chẳng may mắn được như thế, đau khổ kéo dài mãi, cam chỉ lai trong mộng.

Đỗ Nhạn Lan đang ngủ, đưa lưng về phía cô. Lúc Đường Nghi Nhu nói muốn bán mèo, bà vô cùng tức giận: “”Mèo mẹ nhặt. Ai cho phép con bán nó? Mẹ không đồng ý!””

Cô đáp: “”Mèo mẹ nhặt mẹ có nuôi không? Mẹ có kiếm ra tiền không?””

Đỗ Nhạn Lan bật khóc, đây là sở trường của bà, cô đã sớm miễn dịch bởi chiêu này.

“”Mẹ khóc cũng vô ích, mèo này con bán rồi, được 1 vạn (hơn 30 triệu VNĐ), có thể trả được 3 tháng tiền nhà, còn cao hơn tiền lương con kiếm được. Một con mèo hoang đổi nhiều tiền như vậy mà mẹ không bán ư?””

Đỗ Nhạn Lan nhìn cô như thể cô là tội đồ.

Đường Nghi Nhu không hề lay chuyển: “”Mẹ cũng đừng lo, người mua nó rất giàu có, sau này khẳng định nó sống còn sung sướng hơn chúng ta. Nó sẽ được ở trong căn nhà lớn đến mức cả đời chúng ta không có cơ hội đặt chân vào. Vận khí nó quá tốt, số trời đã định không thể làm mèo nhà này.””

Đỗ Nhạn Lan khóc hết nửa ngày. Ban đầu bà khóc cho mèo, cuối cùng lại khóc cho chính mình.

Đường Nghi Nhu không để ý tới bà. Bà khóc mệt rồi thì đi rửa mặt, sau đó leo lên giường ngủ, không nhìn cô, cũng không thèm nhìn mèo.

Cô rời giường, nhìn con mèo nằm trong lồng, nó híp mắt, có lẽ đang mơ giấc mộng đẹp.

Cô thì thầm: “”Về sau được ăn hạt nhập khẩu, Lương Thế Bách nhất định sẽ mua cho mày loại đệm xịn nhất, không cần phải ngủ lồng sắt, sẽ có người chăm sóc mày.”” Cô khẽ điểm ngón tay lên đầu nó, nở nụ cười: “”Mày phải cảm ơn tao đấy.””

Con mèo không mở mắt ra, nó ngủ một giấc thật sâu.

Ngày hôm sau Đường Nghi Nhu lại đem mèo đến công ty, lên thẳng lầu 13 tìm Lương Thế Bách, nói rằng cô đã thương lượng xong với mẹ.

“”Nếu Lương tổng thích nó như vậy, mèo có thể bán.””

Lương Thế Bách nhận lấy lồng sắt, đặt nó dưới chân, anh nói lời cảm ơn, mang theo nét xin lỗi ôn hòa. Đường Nghi Nhu cảm thấy chuyện này cũng không hẳn là không có điểm tốt, anh quá mức khách khí, cô cũng không biết nên đáp thế nào, chỉ cười lễ phép.

Anh trực tiếp chuyển tiền cho cô, không còn lý do gì để ở lại, cô xin phép rời đi, trở lại công việc.

Thời điểm đi xuống, Đường Nghi Nhu bỗng cảm thấy mất mát, giống như vừa mới tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp. Cô bước khỏi thang máy, trong thang máy có hệ thống sưởi, nhưng cô vẫn rét đến run người. Cô nhìn về quầy lễ tân, nữ đồng nghiệp đang đứng đó, khẽ cúi đầu với cô.

Đường Nghi Nhu cười như mọi hôm, bước về phía quầy.

Giờ tan tầm, bên ngoài trời đổ mưa, hạt mưa rơi dữ dội như một tấm lưới thép chắn trước mặt cô. Đường Nghi Nhu muốn tránh tấm lưới này, nhưng hôm nay, đột nhiên cô không muốn đi phương tiện công cộng.

Công viên ở gần đây có một đình nhỏ, cô đi tới đó, gập ô lại, gọi một chiếc taxi cách cô mấy trăm mét, an tâm ngồi đó đợi.

Tấm lưới thép càng lúc càng dày đặc, không chừa một chút khoảng trống để người ta thở.

Đường Nghi Nhu đứng dậy, không hiểu sao hơi sốt ruột, ở đằng xa có bóng màu cam đang tới gần cô. Người nọ là công nhân vệ sinh, trên tay cầm túi nilon đen. Nước mưa trượt dọc từ vành mũ của lão ta xuống, đọng đầy bên ngoài túi nilon.

Lão bước vào trong đình, Đường Nghi Nhu lúc này mới nhìn rõ, một lão già gầy gò đen nhẻm. Lão ta không nhìn cô, cũng không ngồi xuống, chỉ nhìn mưa rơi ngoài trời. Nhìn một lúc, lão đột nhiên mở túi nilon, lấy ra một cây cuốc nhỏ, Đường Nghi Nhu lùi bước, suýt nữa vấp xuống bậc thềm.

Lão cầm cuốc ra khỏi đình, tìm một khoảng đất trong bồn hoa, bắt đầu ngồi đào, mặc cho nước mưa thấm ướt người.

Đường Nghi Nhu không nhịn được liếc mắt nhìn sang, lão già đã đào được đụn đất nhỏ.

Dường như không phải lão đang tìm kiếm, mà lão đang đào hố, chôn thứ gì đó.

Cô thấy lão dừng tay, chốc ngược túi nilon xuống hố, miệng hơi run rẩy.

Một con mèo chết rơi xuống.

Đường Nghi Nhu hình như thét lên một tiếng, cô cũng không chắc nữa. Mèo há miệng, lưỡi thè ra, đôi mắt lồi to, lông ria bù xù, cái chết rất gớm ghiếc.

Lão già quay lại nhìn cô: “”Nó chết rồi, sợ cái gì nữa.””

“”Nó chết thế nào?””

Cô cũng không rõ vì sao mình lại hỏi điều này.

Vừa lấp đất, lão vừa trả lời: “”Bị người ta đánh bả. Mấy hôm nay trời lạnh, mèo không kiếm được thức ăn, có người gọi nó qua, cho gì ăn nấy. Thế là chết. Lũ khốn nạn, mèo cũng không động đến tụi nó, một hai phải đánh bả. Hôm nay bả mèo, ngày mai có khi lại bả người. Thời buổi bây giờ, làm người làm mèo đều không sung sướng gì, người sống không nổi, mèo cũng không sống nổi, ít nhất vùi xuống đất làm phân bón vẫn còn có tác dụng.””

Lão lấp xong, cuốc vài cái rồi dùng chân giẫm giẫm, sau đó cầm túi nilon rời đi.

Đường Nghi Nhu đứng trong đình nhìn chỗ bồn hoa kia, ma xua quỷ khiến thế nào, cô bước qua đó.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô bỗng cảm thấy hoa mận ở bồn này rực rỡ hơn hẳn, đẹp đến kinh ngạc.

Đường Nghi Nhu không dám nhìn nữa, đang muốn xoay người rời đi, cô đột nhiên thấy có gì đó rơi vãi trên lớp gạch trắng viền bồn hoa.

Màu nâu sẫm, nhỏ như vụn đất, cô cúi đầu nhìn thật kỹ rồi duỗi tay cầm một hạt lên.

Do dự một lát, cô đưa lên mũi ngửi thử.

Đường Nghi Nhu hít một hơi, cô ngửi thấy mùi đất ẩm thấm nước mưa, xen lẫn mùi cá nhàn nhạt.

Là thức ăn cho mèo. Cô đoán rằng chúng rơi ra từ miệng mèo khi ông lão chốc ngược túi nilon.

Cô hoảng hốt ném hạt thức ăn xuống, càng nghĩ càng thấy ghê tởm. Cô vội vã rút khăn giấy trong túi ra, chà ngón tay ban nãy cầm hạt thật mạnh, rợn hết tóc gáy.

Đường Nghi Nhu không nhịn được nhìn về chỗ bồn hoa lần nữa, ẩn sâu dưới lớp đất mịn màng, cô biết thứ gì chôn ở dưới.

Hoặc có lẽ, cô còn biết gì đó khác.

“”Bípppp!”” Một tiếng còi dài vang lên.

Đường Nghi Nhu giật mình, định thần lại, xa xa ngoài đình có một chiếc taxi đang đậu, đèn xe nhấp nháy, chiếu sáng tấm lưới thép.

Cô chạy ra như điên, ô trong tay không che được hết, nước mưa tạt vào mặt, lạnh đến run rẩy.

Bước lên xe, cô đóng sầm cửa, khiến mấy hạt mưa trên mui xe văng tung tóe.

Hệ thống sưởi trong xe giúp cô ngừng run, tài xế mở máy, chuẩn bị lái đi. Đường Nghi Nhu nhìn thoáng qua bồn hoa mận.

Dường như có mấy con mèo ngồi dưới gốc cây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.