Xây Dựng Vương Tọa

Chương 23



Chợ đông thành.

Ông chủ Mạc của tiệm rèn Ban Ân và Thiết Huyết gần đây cực kỳ lo lắng.

Ông ta đã ba ngày liên tiếp không bán được bất cứ món đồ sắt nào, thậm chí ngay cả khách đến tiệm rèn để hỏi giá thôi cũng không có, đến cả tiểu nhị trong tiệm cũng nghỉ hết một người, nghe nói là chạy đến xưởng rèn thần kỳ tại khu ngoại ô được đồn đãi kia để xin việc rồi.

Từ khi chỗ dựa vững chắc là chủ tế Mạc Vân bị Nhan Ân vương thằn lằn tự bỏ đuôi, một kiếm đâm chết trên đài hiến tế, những ngày tháng của ông chủ Mạc càng ngày càng khó khăn.

Hơn nữa, vị tân tại chức chủ tế kia lại là thanh niên thợ rèn từng làm dấy lên mâu thuẫn trước cửa tiệm rèn của ông ta!

Ông chủ Mạc phát sầu cả ngày, sợ rằng vị tân chủ tế vào một ngày nào đó đột nhiên nhớ đến mình, sinh tâm muốn báo thù, nhưng rất nhanh, sự lo lắng của ông ta đã bị thay thế bởi một chuyện khác rồi.

Cái khu xưởng đáng chết đó đã mở một tiệm chuyên tập trung bán đồ sắt ở chợ đông thành, vừa khéo là nơi đối diện cửa nhà của ông ta.

Cái này thôi cho qua đi, thế nhưng số đồ sắt mà tiệm rèn đó bán, đặt biệt là nông cụ sắt, giá thành rẻ đến mức khiến người ta giận đến mức độ phát rồ! Mỗi một món nông cụ trông qua đều giống hệt nhau, chất lượng cũng rất tốt.

Từ lúc tiệm rèn đối diện cửa nhà khai trương, việc làm ăn của ông ta xuống dốc không phanh, mọi người cứ như tổ ong mà đến cửa đối diện để giành giật nhau mua hàng, thậm chí còn có không ít người ở sau lưng mắng ông ta là gian thương, nếu không, giá cả sao có thể có chệnh lệch lớn đến như vậy được?

Đồ dùng bên nhà mình bán mấy đồng bạc, thậm chí là mười mấy đồng bạc thì bên nhà đối diện chỉ bán có mấy mươi đồng, còn chưa đến một đồng bạc, ông chủ Mạc nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể giải thích được, cho dù có tính toán thế nào thì đừng nói đến chuyện kiếm được tiền, đây hoàn toàn là bán giá lỗ vốn đó!

Do dù toàn bộ công nhân trong xưởng rèn đều là nô lệ không cần được trả thù lao đi nữa thì cuối cùng cũng phải ăn cơm chứ?

Hay là…cái xưởng rèn đó là làm từ thiện à?

Cứ tiếp tục như thế này thì tiệm rèn của mình sẽ đóng cửa sớm mất!

Ông chủ Mạc hung dữ nhìn chằm chằm vào cửa tiệm với hàng khách không ngừng tấp nập ra vào tiệm, dùng giá lỗ vốn để bán nông cụ sắt, để xem phía đối diện ấy còn có thể chống đỡ được bao lâu!

※ ※ ※

Tương tự như thế, kẻ suy nhược rầu rĩ vì việc buôn bán lỗ vốn của xưởng rèn còn có Kim Đại.

Đi theo bên cạnh Trầm Khinh Trạch để làm tùy tùng cho y cũng khá lâu rồi, hắn sớm đã quên mất cái dự tính ôm đùi kiếm cơm ăn lúc đầu, đã xem mình trở thành người đáng tin trong sự nghiệp của chủ tế đại nhân luôn rồi.

Mắt thấy tiền công của nhóm công nhân trong xưởng rèn, còn có các loại chi phí được chi ra nhanh như nước chảy, thế nhưng giá của nông cụ sắt bán ra gần như không chênh lệch lắm so với giá vốn, thậm chí còn hơi thấp, cho dù chủ tế đại nhân có giàu hơn nữa cũng không tiêu pha như thế này được!

“Đại nhân, cứ tiếp tục như thế này không phải là cách!”

Kim Đại tìm được Trầm Khinh Trạch đang vùi đầu trong phòng sách viết viết vẽ vẽ, cả mặt lo lắng tiều tụy,

“Dù sao thì chúng ta cũng đã có danh tiếng cả rồi, không bằng nâng giá lên đi, nâng lên một phần thôi cũng được mà!”

Trầm Khinh Trạch đang cố gắng phân loại nguyên liệu nung đồ gốm sứ và quy trình kỹ thuật, cửa hàng trong hệ thống đang tạm thời không có mục kỹ thuật, y cũng không phải là sinh viên khoa kỹ thuật, chỉ có thể dựa vào một vài ký ức và thường thức căn bản của thế giới trước để làm hồi tưởng lại đại khái mà thôi.

Thành Uyên Lưu đa số đều sử dụng đồ gốm, trong thành cũng có không ít thợ thủ công chuyên chế tác đồ gốm, mà những loại đồ sứ trơn mượt và tinh xảo hơn thì theo những thợ thủ công nói, chỉ có đế quốc Đại Hạ phương đông mới có mà thôi.

Thỉnh thoảng cũng có đồ sứ được bán chuyền tay thông qua thương đội mà được nhập vào vùng đất phía bắc, một khi đã xuất hiện thì lập tức bị nhóm quý tộc ra giá cao mà thu mua mất.

Càng nhiều quý tộc trong thành, thậm chí là hoàng thất cũng xem đồ sứ xinh đẹp đắt tiền thành vật xa xỉ dùng để chứng minh thân phận của mình, trong đó, đồ sứ với màu sắc càng hiếm thấy thì càng được truy lùng, thị trường cung không đủ cầu.

Từ lúc có được máy góp gió chạy bằng sức nước thì nhiệt độ trong lò luyện thép tức khắc tăng lên một tầm mới, thêm nữa, với việc lấy than đá thay thế cho than củi khiến nhiệt độ trong lò dễ dàng vượt hơn 1200 độ.

Nguồn khoáng sản lân cận thành Uyên Lưu phong phú, trên khu mỏ khai thác còn có cả các loại đá như đá thạch anh nữa, hoàn toàn có đủ điền kiện để chế tác thành đồ sứ.

Điều duy nhất đáng lo chính là, một là thiếu thợ thủ công có kinh nghiệm, còn nữa, chính là thiếu tiền! Cái túi tiền nhỏ của y đã mắt thấy được đến đáy luôn rồi!

Trầm Khinh Trạch trong lòng nghĩ đến việc dựng một cái lò nung sứ, không ngừng viết lên quyển sách trên tay, không chú ý đến, hỏi ngược lại:

“Tăng giá một phần cái gì?”

Kim Đại trông thấy y một bộ dáng thảnh thơi thì càng lo lắng hơn:

“Đại nhân! Đồ sắt đó! Lượng nông cụ sắt đầu tiên mà xưởng rèn làm ra, sao ngài lại định cho cái giá thấp như vậy chứ? Chẳng phải là không công lỗ vốn rồi sao?”

Trầm Khinh Trạch nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình:

“Lỗ chỗ nào? Tôi cũng đâu có trả tiền cho mớ khoáng sản thô.”

Kim Đại:

“Còn có tiền lương, phí ăn uống, phí vận chuyển, huống hồ hơn nữa là thành chủ đại nhân đồng ý chia khoáng sản cho ngài cũng là yêu cầu ngài đổi ra được đầy đủ tiền để mua lương thực cơ mà!”

Trầm Khinh Trạch cuối cùng cũng gác bút xuống, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, chậm rì rì mở miệng:

“Yên tâm, chỉ có nông cụ sắt là tôi không có ý định kiếm được ra tiền, đợi đến khi số dao, kiếm thép đang được chế tạo xuất xưởng được thì chúng ta sẽ chuyển đến thành Minh Châu để bán, bán giá cao!”

Kim Đại có hơi mơ hồ, sờ sờ ót:

“Tại sao nông cụ thì không dùng để kiếm tiền? Chẳng phải đều là công cụ mà mọi người cực khổ làm ra sao?”

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu:

“Công cụ sắt thì không giống, thành Uyên Lưu chúng ta thiếu lương thực, độ phì nhiêu của đất không đủ, đất cho ra sản lượng thấp, còn có một lý do quan trọng hơn là công cụ trồng trọt của nông phu quá lạc hậu khiến hiệu suất đi xuống.”

Y vòng từ sau bàn sách ra, chỉ lên tấm bản đồ đang treo trên tường, ngón trỏ chầm chậm vẽ một vòng xung quanh khu vực thành Uyên Lưu.

“Cậu xem, xung quanh đều là đất hoang rộng lớn, chúng ta thật ra cũng không thiếu đất đai, thế nhưng diện tích mà mỗi người có thể trồng trọt quá nhỏ nên số đất hoang đó mới không có người chăm sóc.”

“Tôi đã quan sát qua rồi, đa số những nông cụ gỗ của nông phu tự phát đều không bén và rất dễ gãy, chỉ có một số quý tộc và địa chủ mới có tiền để cho tá điền dùng nông cụ sắt, mấy quý tộc thì không phải vì đau lòng cho người nông dân làm việc vất vả, mà vì hiệu suất của nông cụ sắt cao hơn, một người có thể trồng trọt chăm sóc được nhiều đất ruộng hơn. Cứ như vậy, quý tộc và địa chủ mới có thể tiết kiệm được nhân lực.”

Kim Đại cái hiểu cái không mà gật gật đầu:

“Nhưng mà, cái này thì có liên quan gì đến chúng ta?”

Trầm Khinh Trạch kéo cái ghế tựa lưng cao đến, lại ngồi xuống, chống khuỷu tay lên tay vịn, mười ngón tay đan chéo để trước ngực, nhấc mắt bình tĩnh nhìn Kim Đại với ánh mắt tràn đầy thắc mắc:

“vì để phổ cập nông cụ sắt cho toàn thành Uyên Lưu nên tôi mới đặc biệt bẻ giá.”

“Người nông dân nếu đều có thể sử dụng được nông cụ sắt giá rẻ, nhân lực dư ra nhiều thì mới có thể đi khai khẩn nhiều đất hoang hơn, không những nông hộ có thể tích trữ được lương thực dư thừa, mà trong thành còn có thể thu được càng nhiều thuế lương thực hơn.”

“Lúc nãy cậu nói, khoáng sản cần phải đổi được nhiều tiền để mua lương thực hơn. Cậu xem, đây chẳng phải cũng là một cách sao?”

Kim Đại kinh ngạc há hốc miệng, lắp bắp nói:

“Hình như…cũng có chút đạo lý đó. Nhưng mà bọn họ lời rồi thì chúng ta vẫn lỗ mà?”

Trầm Khinh Trạch ấn ấn hai bên thái dương, ánh mắt rơi lên quyển sách kỹ thuật nung sứ sắp hoàn thành trước mặt, nhàn nhạt nói:

“Thế nên chúng ta mới cần lấy từ chỗ khác đề bù lại cho cái hư hao này.”

※ ※ ※

Lúc Trầm Khinh Trạch đang tính toán cho đại nghiệp kiếm tiền mới thì thật không ngờ, những kẻ bị y vô hình trung làm cho tổn hại về lợi ích đã đứng ngồi không yên rồi.

Tiệm rèn Ban Ân Và Huyết Thiếc.

Từ sau cái chết của chủ tế Mạc Vân tiền nhiệm, ngọn đèn dầu phủ đầy bụi rất lâu lại được một lần nữa, thắp sáng căn mật thất dưới lòng đất kia.

Lúc bưng khay bộ trà cụ tiến vào, thắt lưng của ông chủ Mạc khom xuống thấp hơn một chút, bản thân không còn chỗ dựa nữa, phú quý sống chết một nhà đều do một tay của Nhan Ân vương nắm giữ, mấy quý tộc đang ngồi trong căn mật thất hôm nay chẳng có ai mà ông ta có khả năng đắc tội cả.

Đợi đến khi ông ta ngoan ngoãn dâng trà đã được ngâm lên thì nam nhân trung niên ngồi đối diện với Nhan Ân vương mất kiên nhẫn, lấy một chén:

“Làm gì mà chậm dữ vậy?”

Ông chủ Mạc kinh sợ nói:

“Các hạ Bác Á tử tước, vô cùng xin lỗi, lúc nãy mấy tên tiểu nhị trong tiệm làm ầm ĩ cứ nhất định đòi tăng tiền công, còn đe dọa tôi, nói là nếu không tăng thêm thì chúng sẽ rời khỏi nơi này, chạy đến xưởng rèn ngoại thành. Tôi phải tống cổ bọn công nhân gian xảo đó đi nên mới đến muộn.”

Gia tộc của tử tước Bác Á là quý tộc mới phất lên trong thành, ông của hắn mấy mươi năm trước chết trận trong đợt tấn công lớn của yêu thú, mà sau này được thành chủ đương thời truy phong, nhờ vào biểu hiện mới được hưởng thành công trạng, tính ra còn có vài phần quan hệ họ hàng xa với nhà của Nhan Ân vương đây.

Nghe vậy, tử tước Bác Á cười lạnh một tiếng, chén trà trên bàn đá khua ra một âm thanh lanh lảnh.

” Nhan Ân vương đại nhân ngài xem đi, thủ đoạn của vị chủ tế đại nhân tân nhiệm này thật cao, đừng nói là mấy điêu dân phía dưới này mà đến cả mấy tên thợ thủ công mà gia tộc của tôi nuôi gần đây cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, bọn chúng miệng thì nói là không dám nói, sau lưng thì nhân tâm không yên, oán khí tận trời!”

Lại có một vị quý tộc để râu dài phụ họa:

“Vốn ban đầu chúng tôi chỉ muốn mỗi ngày cho bọn thợ công nô bộc đó được ăn no, một tháng mười đồng là đã có thể khiến chúng vui mừng phấn khởi, đội ơn đội nghĩa, bây giờ thì mấy kẻ đó đứa nào cũng lòng tham không đáy, luôn thấy không đủ, hoàn toàn quên mất là ai đã nuôi sống bọn chúng!”

Quan quản sự muối và sắt Bá Cách cởi cái áo choàng khoác trên lưng xuống, hai tay nâng chén trà, đôi mắt xanh đen ẩn chứa sự lo lắng:

” Nhan Ân vương đại nhân, ngày trước, phủ thành chủ đã hạ lệnh, là Phạm Di Châu đích thân đưa đến, yêu cầu quặng mỏ đem một nửa than, đá và sắt đưa qua cho xưởng rèn để tinh luyện kim loại và gia công, tôi không thể từ chối.”

Trông thấy Nhan Ân vương nhắm mắt dưỡng thần yên lặng không nói gì, tử tước Bác Á nhíu nhíu mày:

“Lẽ nào gần đây phần chia lợi nhuận từ quặng mỏ đưa đến thiếu đi rồi.”

Bá Cách nghĩ ngợi, tiếp tục nói:

“Cứ thế này, số định mức trong tay mà chúng ta có thể chi phối chớp mắt sẽ ít đi rất nhiều, cũng không dễ gì mà có thể tiện lợi tiếp tục làm giả sổ sách giống như trước nữa, sẽ rất dễ bị phát hiện.”

Gã quý tộc râu dài khinh thường mà nói:

“Bị phát hiện thì đã sao nào? Số khoáng sản mà chúng ta ăn chặn được đều được chuyển lậu đến thành Minh Châu cả, có bản lĩnh thì bảo thành chủ đại nhân đến thành Minh Châu mà bắt nhân chứng ra để đối chứng đi!”

Tử tước Bác Á lại nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm:

“Không tệ, cứ cho rằng chúng đã phát hiện ra thì cũng không thể làm gì được chúng ta, nếu không thì y chính là đang đối đầu với quý tộc toàn thành, huống hồ, lão phu nhân vẫn còn đang rất khỏe mạnh, đại điện hiến tế lần trước ồn ào lợi hại như vậy, chẳng phải thành chủ cũng không dám xuống tay với Nhan Ân đại nhân đấy sao!”

“Thôi được rồi.” nhan ân đột nhiên mở mắt, cau mày, ngắt lời mấy người đang tự an ủi chính mình kia,

Mấy người tức khắc im miệng, lo lắng bất an mà nhìn về phía Nhan Ân.

“Nhưng mà mọi người nói đúng, chúng ta cũng thật sự không thể tiếp tục ngồi không chịu chết được nữa, để cho xưởng rèn ngoại thành đó tùy ý muốn làm gì thì làm, kiêu ngạo, cướp đi nô bộc của chúng ta, chiếm lấy lợi nhuận của chúng ta.”

※ ※ ※

Xưởng rèn ngoại thành.

Đợi đến khi xưởng rèn chính thức đi vào quỹ đạo phát triển cấp tốc, Trầm Khinh Trạch cho người đón bố Lý từ trong thôn đến, cho ông nhận chức vụ xưởng trưởng danh dự.

Tuy rằng bố Lý đi đứng không tiện, nhưng có kinh nghiệm rèn sắt nhiều năm, lại thêm việc lúc đầu có tiếp xúc với bản kỹ thuật mới mà Trầm Khinh Trạch đạt được từ hệ thống đó nên ông nghiễm nhiên có thể làm được kỹ thuật viên cốt cán trong xưởng rèn, dư sức chỉ đạo những thợ thủ công mới đến đó.

“Chủ tế đại nhân! Chủ tế đại nhân! Đại sự không ổn rồi! ”

Kim Đại thở hồng hộc chạy thẳng vào trong xưởng, tìm được Trầm Khinh Trạch đang ngồi thương nghị với bố Lý.

Trầm Khinh Trạch ngẩng đầu liếc hắn một cái:

“Có chuyện gì từ từ nói.”

Phía sau Kim Đại còn có quản sự của tổ xây dựng, nơm nớp lo sợ mà lau mồ hôi:

Cánh tay đang châm trà của Trầm Khinh Trạch ngừng lại, nhẹ gật đầu nói:

“Tôi biết rồi.”

Kim Đại sốt ruột đến đầu đổ đầy mồ hôi:

“Chủ tế đại nhân, ngài… Ngài cũng phải cho tui chút phản ứng đi chứ!”

Trầm Khinh Trạch ung dung ngâm xong chén trà trong tay, duỗi người đứng dậy:

“Đi thôi, theo tôi đến phủ thành chủ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.